Nhìn thấy khuôn mặt Trương Khởi trắng bệch không ngừng run run, hắn nhíu mày lại, tiến lên ôm nàng vào trong ngực, sau đó dẫn vào trong phòng.
Phòng của hắn ấm áp như mùa xuân. Bị Lan Lăng Vương ôm vào trong ngực thật chặt, Trương Khởi hơi xấu hổ, nhưng lại kinh hoảng nhiều hơn, nàng run giọng nói: "Trường Cung, phòng ta có quỷ náo.". Đôi mắt nàng mở to long lanh ánh nước, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Thật đấy, có quỷ đang dùng móng vuốt gõ cộc cộc trên nóc nhà! Nó còn muốn đi vào, nó còn dùng sức gõ!".
Nàng lập tức uất ức, hốc mắt đỏ lên rơi lệ nói tiếp: "Chỗ này tuyệt không được, còn có quỷ đến náo loạn.", sau đó nàng lại nức nở nói: "Trên đường cũng không tốt, tuyệt không tốt".
Lan Lăng Vương ôm nàng, hắn bế nàng lên sàng tháp của mình, đưa tay kéo chăn đắp lên người cho nàng, sau đó cho lại lấy một cái chăn khác, nằm xuống bên cạnh, nghiêng đầu sang nhìn nàng, nói nhỏ: "Có ta ở đây, không cần sợ". Rồi hắn khẽ khom người, thổi tắt nến, lại nói: "Ngủ đi!".
Giọng nói của hắn trầm thấp có lực, hô hấp và nhịp tim vững vàng, quả thật đã trấn an được con tim hoảng loạn của Trương Khởi rất nhiều. Lập tức, nàng ừ một tiếng, từ từ nhắm hai mắt lại.
Tuyết rơi suốt một đêm, sang ngày hôm sau, cả vùng đất chìm trong cảnh sắc trắng xóa.
Trương Khởi ngủ một giấc yên ổn, sau khi rửa mặt xong, mới cẩn thận liếc nhìn Lan Lăng Nương, do dự nửa ngày, vẫn thấp giọng nói: "Trường Cung, ta muốn đổi phòng ".
"Được!".
Lan Lăng Vương trả lời, bình tĩnh mà dứt khoát.
Đêm đó, Trương Khởi tiến vào gian phòng mới .
Nhưng nàng không nghĩ tới, khi nàng lần ngủ thẳng đến nửa đêm thì tiếng "cốc, cốc , cốc" lại đều đặn vang lên, còn có cả tiếng cào tường từ phía sau vọng lại!
Con quỷ kia thực sự vẫn quấn lấy nàng không tha mà!
Trương Khởi cũng không chịu được nữa, thét lên một tiếng vọt ra khỏi phòng, chạy thẳng đến phòng của Lan Lăng Vương, vùi vào trong ngực của hắn.
Sau khi ôm nàng đặt lên trên sàng tháp, Trương Khởi vẫn không ngủ được. Lăn qua lộn lại một hồi, nàng lẩm bẩm hỏi: "Trường Cung, ngươi nói thế là thế nào?".
Nhắc tới âm thanh kỳ quái lúc nửa đêm đó, mặt của nàng trắng bệch như tờ giấy: "Trường Cung, tại sao ta đổi phòng rồi mà vẫn bị?".
Trong bóng tối, hai tay của Lan Lăng Vương đặt trên bụng, tư thế ngủ ngay ngắn mà quy củ. Nghe thấy nàng hỏi. Hắn nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Có lẽ những người như chúng ta, giết người quá nhiều, nên đã tạo nên oán khí. Những thứ đó như hình với bóng mà đến, cũng không dám chọc vào những người có huyết khí nặng như chúng ta, vì thế sẽ quấn lấy những phụ nhân thuần âm......."
Nói tới chỗ này, Trương Khởi hiển nhiên càng thấy sợ, cả người run rẩy.
Thấy nàng sợ như vậy. Lan Lăng Vương thầm than một tiếng, hắn kéo chăn của nàng ra, ôm nàng vào trong ngực của mình. Vừa vuốt lưng của nàng, vừa dịu dàng nói: "Đừng sợ, đừng sợ. Có ta ở đây rồi, đừng sợ!".
Nghe được giọng nói quen thuộc, nghe hắn an ủi, Trương Khởi dần dần bình tĩnh lại.
Từ sau khi nghe Lan Lăng Vương nói như thế, Trương Khởi đã không dám ở một mình nữa.
Nàng chuyển vào ở cùng phòng với Lan Lăng Vương, Dương Thụ Thành thấy vậy lập tức mua thêm mười mấy người hầu tới..... Thời gian này, quần áo bẩn của bọn họ cũng chất đống thành núi rồi. Hu ra, rốt cuộc cũng đã có người giặt quần áo nấu cơm cho bọn hắn!
Cuộc sống cứ như thế tiến vào quỹ đạo.
Dưới mệnh lệnh của Lan Lăng Vương, 500 kỵ binh không hề gọi hắn là Quận Vương nữa, mà gọi là lang quân, kêu Trương Khởi là phu nhân.
Sáng sớm tỉnh lại, mơ mơ màng màng, Trương Khởi mắt nhắm mắt mở, sau khi rửa mặt, liền ngồi ở trên giường để tỳ nữ chải tóc cho mình.
Chải được một nửa thì Trương Khởi rốt cuộc cũng tỉnh táo. Cảm thấy sau lưng có một luồng ánh mắt nóng bỏng, nàng liền quay đầu lại. Liền thấy Lan Lăng Vương, đang đứng đó yên lặng không chớp mắt nhìn nàng chải đầu .
Ánh mắt này của hắn, đột nhiên, khiến Trương Khởi nhớ lại ngày hôm đó ở Trường An, hắn cũng bắt buộc nàng một lần lại một lần chải đầu búi tóc trước mặt hắn.......
Chuyện cũ dù muốn dù không, vừa nghĩ cảm xúc liền phập phồng, Trương Khởi nhanh chóng xoay đầu lại.
Trương Khởi nhỏ giọng nói với tỳ nữ đang ngây người nhìn vào trong gương đồng: "Nhẹ một chút."
"A? Vâng, vâng.", tỳ nữ mới tới không dám nhìn nữa, nàng ta vội vã cúi đầu xuống. Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: cũng không biết lang quân và phu nhân là người ở nơi nào? Sao người nào người nấy đều đẹp đến như vậy?
Lúc này, Trương Khởi đột nhiên hỏi: "Có người nào biết trang điểm không?", rồi lại sờ lên vết sẹo trên trán.
"Có có, nô tỳ có biết một người".
"Mời nàng ta đến".
"Vâng".
Lúc này, Lan Lăng Vương mới đứng dậy cất bước ra ngoài.
Nhìn thấy hắn ra khỏi phòng, hộ vệ họ Thành liền bước nhanh đuổi theo, hắn ta lại gần Lan Lăng Vương, cười hì hì nói: "Quận Vương, mấy đêm này......." Mới nói được mấy chữ, đột nhiên thấy ánh mắt Lan Lăng Vương quét ngang qua, liền vội vã im lặng.
Lúc này, Lan Lăng Vương đang nhìn về bầu trời trắng xóa phía trước đến mất hồn , đột nhiên, khẽ nói: "Ta thật sự sai lầm rồi!".
"À? Quận Vương, ngài nói gì thế?", Lan Lăng Vương không trả lời. Hắn chỉ chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn về phía trước.
Mấy ngày nay, hắn một mực suy nghĩ về chuyện của Trương Nhân kia, cũng suy nghĩ đến việc Trương Khởi đột nhiên gặp lại Trương Nhân mà rơi nước mắt, lúc nói chuyện thần thái cũng nhuốm đầy bi thương..
Có lẽ, đã đến thời điểm vì nàng làm chuyện gì đó rồi.......
Tuyết rơi liên tục mấy ngày, bầu trời lại trong trở lại. Có điều tuyết rơi quá dày nên cả đường phố đều ngập trong một màu trắng xóa.
Hôm nay, Lan Lăng Vương nhận được một tờ giấy hộ vệ vội vàng đưa tới. Nhìn tờ giấy kia xong , sắc mặt hắn hơi khó coi.
Thấy hắn không nhúc nhích đứng ở trên gác xép, ngẩn người nhìn cả vùng đất trắng xóa phía trước, Trương Khởi từ từ đi tới phía sau.
Nghe được tiếng bước chân của nàng, Lan Lăng Vương từ từ nói: "A Khởi, nàng cảm thấy bệ hạ là người như thế nào?"
Trương Khởi ngẩn ra, suy nghĩ một lát mới hiểu được, người hắn đang hỏi đến chính là hoàng đế nước Tề.
Liếc mắt nhìn mảnh giấy kẹp ở giữa ngón tay của hắn, Trương Khởi suy nghĩ một lát rồi nói: "Bệ hạ, hình như có chút háo sắc......."
Nàng vừa thốt ra, Lan Lăng Vương liền thấy buồn cười, hắn thì thào nói: "Đúng vậy, hắn cũng hơi háo sắc.", nói tới đây, giọng của hắn liền trầm xuống.
Lan Lăng Vương thuận tay đưa tờ giấy kia cho Trương Khởi.
Trương Khởi cầm lấy đưa mắt nhìn, phía trên chỉ có một đoạn: "Chúa liên kết với Lý Hậu, viết: "Nếu không phục ta...ta giết ngươi.", sau e ngại, mà thuận theo. Sau khi có thai, Thái Nguyên Vương Thiệu Đức tới lầu các, không thấy được, hờn viết: "Nhi tử chẳng phải không biết! Bụng lớn như vậy, cố không thấy cũng chẳng được". Sau vì xấu hổ, sinh ra nữ nhi liền giết chết. Hoàng thượng liền sỉ nhục viết rằng: "Giết nữ nhi ta, chẳng lẽ ta không giết con ngươi được!". Sau đó liền lấy đao giết chết Thiệu Đức. Sau khi khóc lớn, Đế Dũ phẫn nộ, cởi hết quần áo Lý Hậu, đánh cho một trận. Sau đó, vứt vào trong túi, chảy máu xối xả, quăng vào trong nước. Lát sau tỉnh lại, liền được xe bò đưa thắng đều am làm ni cô.
Vũ Thành Đế muốn buộc Lý thái hậu thông dâm với mình, đã đe dọa: "Nếu như không phục tùng ta...ta liền giết con trai của ngươi!" Lý Hậu sợ hãi liền nhượng bộ hắn. Không lâu sau Lý thái hậu đã hoài thai. Thái Nguyên Vương Cao Thiệu Đức vào đến cửa cung, không thấy được Lý thái hậu, liền tức giận nói: "Hài nhi ta chẳng lẽ không biết sao?Bụng bà lớn rồi, cho nên mới không ra gặp nhi tử". Lý thái hậu hết sức xấu hổ, vì vậy sau khi sinh ra nữ nhi liền giết chết.
Vũ Thành Đế nhấc đao mắng to: "Ngươi giết nữ nhi của ta, ta vì cái gì mà không giết nhi tử của ngươi!". Dùng dao Lý thái hậu mà giết chết Cao Thiệu Đức. Lý thái hậu khóc lớn thất thanh. Tề chủ càng thêm tức giận, lột sạch quần áo của Lý thái hậu, đánh mọt trận.
Lý thái hậu kêu trời gọi đất, gào khóc không ngừng, Vũ Thành Đế Bắc Tề liền lệnh cho người nhốt bà vào trong túi lụa, sau đó ném vào trong nước, qua thật lâu mới tỉnh lại, Tề chủ liền dùng xe bò đưa thắng đến am làm ni cô.
Lý thái hậu chính là Lý Tổ Nga, lúc ấy Trương Khởi ở Nghiệp thành còn có người mang nàng ra đánh đồng với bà. Thật ra bàn về vẻ thùy mị, hiện tại Trương Khởi đã thắng Lý Tổ Nga cả một bậc.
Nhìn tờ giấy, đầu Trương Khởi hồi tưởng lại chút ký ức.
Lan Lăng Vương từ từ quay đầu lại, nói: "Vũ Văn Ung đã trở lại Trường An".
Trương Khởi đã thật lâu không nghĩ tới Vũ Văn Ung rồi. Lập tức, nàng thuận miệng "Ừm" một tiếng.
Nhìn nàng cúi đầu đứng ở nơi đó, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, chậm rãi nói: "Đừng để ý, đó là chuyện ở đất Tề."
Trương Khởi lại ừm một tiếng.
Thấy nàng dịu dàng như nước đứng ở bên cạnh, mắt Lan Lăng Vương sáng ngời, nói tiếp: "Đi nào, ra đường thăm thú một chút."
"Được."
Thành Kinh Châu gần lưu vực sông Trường Giang, thuộc đất lành, là ranh giới của ba nước. Nơi này chính là đất chư hầu đánh trận, vị trí địa lý hết sức quan trọng. Vì vậy, nó thật sự rất phồn hoa mặc dù kém xa Nghiệp Thành hay kinh đô Trường An, nhưng vẫn là một trong những thành đứng đầu.
Từ Kinh châu đến Kiến Khang còn có hơn một ngàn bảy trăm dặm. Đứng ở chỗ này, cũng chỉ có thể là nhìn thấy cố hương xa xa. Nhưng nhìn những người đi qua đi lại giữa ngã tư đường. Nghe được chất giọng mềm mại, Trương Khởi thực yêu thích nơi này.
Tuyết rơi đầy trời, cách giữa ngã tư đường không xa truyền đến một giọng hát: "Ngày ta đi, dương liễu lả lướt, nay ta về, mưa tuyết bay bay......."
Đúng rồi, sau trận chiến giữa người Chu và Đột Quyết, không biết lại có bao nhiêu xương trắng chôn xác phía Bắc Trường Thành. Hiện tại chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc, những người dân kia vẫn luôn nhớ nhung về trượng phụ xuất chinh không trở về của họ.
Bài hát này cứ lặp đi lặp lại một lần lại một lần, sau đó, ơ hồ có tiếng khóc truyền ra. Trương Khởi lắng nghe, cũng không khỏi ngân theo.
Trong lúc Trương Khởi nhẹ nhàng ngâm nga thì đột ngột, bên ngoài truyền tới một tiếng cười thật to: "Đây là tiểu nương tử nhà ai? Âm thanh lại mềm mại mượt mà như vậy? Quả là mỹ nhân hiếm có.". Xen lẫn trong tiếng cười, là tiếng xe ngựa dồn dập đến gần . Ngay sau đó, màn xe vén lên, một nam tử trung niên mập mạp thò đầu ra nhìn.
Cùng ngồi ở trong xe ngựa như thế, Trương Khởi hay Lan Lăng Vương đều không đội mũ sa.
Vì vậy, tên mập kia vừa mở mắt, liền nhìn thấy hai dung nhan tuyệt thế, hắn nhất thời ngẩn ngơ, bất tri bất giác há hốc miệng, nước miếng chảy dài cả tấc! Chảy nước miếng không chỉ có tên mập mạp này, sau lưng cách đó không xa, một trung niên người Trần mặt mày hồng hào, đang kéo theo một thiếu niên xinh đẹp, xộc xệch đi ra khỏi tửu lâu, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc liếc thấy Lan Lăng Vương, lập tức không dám tin dụi dụi mắt. Cũng chỉ trong chốc lát, màn xe kia lại lập tức hạ xuống.
Tên mập kia nước miếng chảy dài, ngẩn ngơ đến ngu dại đi thì lại thấy một cơn gió lạnh thổi qua, tiếp sau đó, lưỡi kiếm lạnh léo, đã đặt kề cổ họng của hắn ta!
Bị khắc chế, trung niên kia cả kinh, hắn vội vã dời đi tầm mắt, lắp bắp nói: "Sai lầm rồi, sai lầm rồi......." Vừa nói, hắn vừa cẩn thận rút đầu về.
Nhìn thấy hắn vội vã rời đi, Lan Lăng Vương hừ một tiếng, thu kiếm tra vào vỏ.
Sau đó hai người liền ném một màn này ra sau đầu, cũng không chú ý tới bốn hộ vệ trong xe ngựa, còn dừng nguyên tại chỗ. Lúc này tên mập kia sắc mặt cực kỳ âm trầm. Hắn ta phất phất tay, vẫy một tên hộ vệ đến gần, nhỏ giọng phân phó: "Theo sau, xem bọn họ nghỉ chân ở nơi nào!"
"Vâng."
"Thật là, ở mảnh đất Kinh châu này, lúc nào thì xuất hiện tuyệt sắc giai nhân bực này ?".
Buổi tối hôm đó, tên trung niên kia liền lấy được tin tức, tin tức này cũng hết sức cặn kẽ, đối phương từ lúc nào thì tiến vào Kinh châu, đặt chân ở đâu, tổng cộng có bao nhiêu người, khẩu âm như thế nào, cực kỳ rõ ràng.
Dĩ nhiên, những tin tức kia đều từ miệng của tỳ nữ vừa được thu mua mà ra, vì thế hiển nhiên rất chính xác.
Tên mập kia cau mày, vòng tới vòng lui, thầm nói: "500 kỵ binh? Khẩu âm đất Tề? Đôi phu thê này còn đẹp đẽ như vậy?", sau khi suy nghĩ một lát, hắn quyết định thận trọng đối đãi, lập tức vội vàng viết một phong thơ, giao cho quản sự, ra lệnh: "Mau đưa cái này đến tay Thứ Sử Lương Hiển Kinh Châu."
"Vâng."
Quản sự kia vừa đi, tên mập liền sờ lên cằm chậc chậc nói: "Là bọn hắn sao? Đôi phu thê này