Vừa về đến phòng,
Trương Khởi liền thở dài một hơi, gương mặt nở một nụ cười thật tươi.
Nàng nhào lên giường lăn một vòng, nhìn A Lục đang bận rộn đột nhiên nói nói: "A Lục, sau này nếu có người khiêu khích ngươi, hại ngươi......Hãy nhẫn nhịn trước đã, đợi về phòng rồi hãy nói với ta." Sau này nàng sẽ
có tiền, sẽ không thể để A lục chưa đươc hưởng phúc ngày nào đã bị sập
bẫy của kẻ khác.
A Lục biết, người luôn chững chạc như Trương
Khởi đang không yên lòng về mình. Nàng chép miệng, tức giận đáp trả:
"Biết rồi, ta đâu có ngu đến thế chứ?"
Trương Khởi chỉ cười.
A Lục nói tiếp: "Nói tóm lại là ta cứ đi theo ngươi là được."
Trương Khởi gật mạnh đầu, nàng nhìn bầu trời xanh thăm thẳm bên ngoài, thì
thào tự nói: "Cái thói đời này quá loạn, không có tiền nửa cũng bước khó đi, có tiền rồi, cũng chỉ tốt hơn được một chút mà thôi." Vì vậy, muốn
sống được một cuộc sống như nàng hằng mơ ước, chuyện nàng còn phải làm
rất nhiều, rất nhiều.
A Lục vô tư gật đầu rối rít, Trương Khởi còn chưa nói hết thì nàng đã ngâm nga ca hát bận rộn chạy ra bên ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Khởi đi đến học đường.
Vừa mới đến bên ngoài học đường, nàng liền sửng sốt: Tại sao sớm thế này mà những cô tử đó đã đến rồi?
Vừa đi đến gần, Trương Khởi liền nghe thấy nhiều tiếng bàn tán xôn xao, "Bắc Tề cùng Bắc Chu đều phái sứ giả đến rồi."
"Nghe nói sứ giả Bắc Tề chính là vị Quảng Lăng Vương - Cao Trường Cung vang danh thiên hạ đó."
Ba chữ Quảng Lăng Vương vừa mới ra khỏi miệng, những tiếng hít thở đầy
ngạc nhiên vang lên liên tục. Vị Quảng Lăng Vương này chính là hoàng tử
của Bắc Tề, nghe nói mẹ đẻ chỉ là một kẻ ti tiện đến tên cũng không có.
Quảng Lăng Vương hiện thời cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, chưa lập nên công trạng kinh thiên động địa gì lớn, nhưng điều khiến nhóm cô tử này
vừa nghe nhắc tới hắn đã cực kỳ hưng phấn không thôi, là bởi vì lời đồn
miệng truyền nhau hắn tuấn mỹ vô song, xác thực là thiên hạ đệ nhất mỹ
nam chân chính.
"Thật chứ?"
"Đương nhiên là thật."
Chúng nữ đè giọng thật thấp, reo lên nho nhỏ. Trương Cẩm thốt lên: "Nghe nói
hắn thích bịt kín mặt mũi. Không biết lần này hắn có để lộ mặt thật ra
không?"
"Cái này cũng không biết." "Nếu hắn để lộ thì thật là tốt."
Qua một hồi lâu mà nhóm cô tử vẫn còn đang rất hưng phấn. Trên thực tế, từ
sau khi biết Quảng Lăng Vương đến Kiến Khang, thì họ đã ngủ không yên
rồi. Vất vả lắm mới đợi được đến lúc trời sáng, họ lập tức chạy đến học
đường , bàn tán với những cô tử khác trắng trợn bàn tán một phen, bày tỏ sự chờ đợi và hưng phấn trong lòng.
Trong những tiếng bàn tán ấy chỉ có Trương Khởi là không hề có một thái độ khác nào. Nàng yên lặng
đi ngang qua đám cô tử, bước về phía học đường.
Thấy bóng lưng
tầm thường nhỏ bé của nàng, Trương Cẩm chép miệng, một cô tử đứng bên
cạnh nàng ta cười lạnh nói: "Cô xem cô ta làm cái gì chứ? Bằng thân phận của cô ta, có thể cách đám đông mà nhìn thấy Quảng Lăng Vương một cái
thì đó cũng là may mắn của cô ta rồi."
Trương Cẩm hậm hực nói: "Nói cũng phải."
Trong sự nháo nhiệt ấy, chỉ có một mình Trương Khởi là lặng lẽ đứng trong góc thường ngày của mình, chờ đợi tiết dạy đầu tiên của giáo tập Lý.
Tiết này chính là môn học về nhạc khí. Sau khi giáo tập Lý sai người hầu sắp xếp ổn thỏa mấy cây đàn tranh xong, chau mày lại, không hề vui vẻ mà
nhìn đám cô tử của nhà họ Trương vẫn đang đứng cười cợt tụ tập ngoài
phòng học.
Nàng ta chỉ là một nhạc sĩ, tuy là đến từ trong cung
nhưng cũng không có tư cách mà lớn tiếng với đám cô tử này. Vì vậy, họ
không vào học đường, nàng ta cũng chẳng có cách nào cả.
Thầm than một tiếng, Lý giáo tập quay đầu nhìn về phía Trương Khởi. Lắc đầu một
cái, nàng khẽ hắng giọng một tiếng nói với học đường chỉ có một cô tử
duy nhất: "Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi."
Một người thì thì dạy lơ mơ không có hứng thú, còn một người thì lại học cực kỳ nghiêm túc,
tiết học này kết thúc rất nhanh chóng. Đang chuẩn bị xoay người rời đi
thì giáo tập Lý quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Khởi.
Tiếp xúc
nửa canh giờ vừa rồi, nàng mới phát hiện vị cô tử không chút thu hút này thực sự rất thông tuệ. Quan trọng nhất là, thái độ nghiêm túc học của
nàng ta đã khiến cho nàng cảm thấy rất vui vẻ, lấp được sự vắng vẻ nơi
học đường trống không khiến cho nàng cảm thấy thật vô vị kia.
Ngập ngừng một chút, nàng nhẹ giọng nói với Trương Khởi: "Khi học nhạc thì
làm sao mà không có bàn được? A Khởi, ta sẽ nói lại chuyện này với thúc
bá của cô."
Không đợi Trương Khởi ngỏ ý cảm ơn, giáo tập Lý đã rời khỏi học đường.
Tiết thứ hai, là tiết dạy đánh cờ vây. Từ xưa tới nay, hai chữ cờ vây này,
không riêng chỉ là một môn tài nghệ. Quan trọng nhất đó là, thông qua sự rèn luyện một người đi một bước được coi là năm bước, để bồi dưỡng
người trở thành lãnh đạo đạt chuẩn.
Cả lớp này cũng vậy, vẫn là
chỉ có Trương Khởi một mình nghe giảng. Các cô tử mặc dù đã vào học
đường, nhưng tâm tư đám cô tử đó không hề đặt trên sách vở bài học mà
vẫn cứ tụ tập lại với nhai, bàn tán đủ loại tin đồn về vị Quảng Lăng
Vương.
Chớp mắt một cái đã đến buổi trưa.
Lúc Trương Khởi về, đi thật xa rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng cười cợt của đám cô tử.
Mới vừa trở lại trong phòng, A Lục liền vọt vào, hưng phấn kêu lên: "A
Khởi, A Khởi, nghe nói Quảng Lăng Vương gì đó thích bịt kín mặt mũi sắp
đến rồi, cô có nghe thấy chuyện này không?"
Trương Khởi gật đầu một cái, "Nghe thấy rồi."
A Lục ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, dường như muốn xuyên qua khung cửa sổ
màu xanh nhạt để hình dung về dáng vẻ của Quảng Lăng Vương. Một lát sau, nàng vui vẻ nói: "Nghe nói, trong phủ chúng ta cũng có mấy vị lang chủ
đứng ra tiếp đãi sứ thần đấy." Nghiêng đầu, nàng còn giả vờ ra vẻ vuốt
vuốt cằm mình, lẩm bẩm nói: "Nếu như hắn có thể đến phủ của chúng ta thì tốt quá."
Bằng thân phận của nàng và Trương Khời, cũng không
biết có cái tự do đó hay không, lúc Quảng Lăng Vương đến, thì ra đường
ngắm một cái là được. Vậy nên A Lục mới nói thế.
Dừng một chút, A Lục lại nói tiếp: "Người trong thiên hạ đều nói hắn rất rất đẹp, thật
không biết, một người Hồ* thì có thể đẹp đến mức nào? Hừ, nhất định là
lừa đời lấy tiếng." (*cách Trung Quốc cổ đại gọi những dân tộc ở phương
Bắc hoặc Tây Vực)
Trương Khởi nghe xong buồn cười, nàng nhỏ
giọng nói: "Hắn là Lan Lăng Vương, không cần thiết lừa đời lấy tiếng."
Lan Lăng Vương lúc bấy giờ vừa mới được phong làm Quảng Lăng Vương, tuổi tầm mười tám mười chín, vẫn chưa lập được bất kỳ công lao hay sự nghiệp gì, khiến cho người ta chú ý đến chỉ có dung mạo của hắn chứ không phải là tài năng kinh thế kia. . . . . .
Giọng của nàng quá nhỏ, A Lục không nghe rõ. Nàng nghi ngờ nhìn Trương Khởi hỏi, "A Khởi nói gì thế? Ta không nghe rõ."
Trương Khởi nhìn nàng cười cười lắc đầu không trả lời. Nàng cúi đầu, tiếp tục công việc thêu thùa.
Bức tranh này nếu như có thể thuận lợi mà bán đi, nói không chừng cái loại
thêu thùa này sẽ thịnh hành trong một thời gian ngắn. Nàng nên chuẩn bị
nhiều một chút.
A Lục nói một hồi không nghe thấy trả lời, liền quay đầu lại.
Dưới tóc mái thật dày là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Trương Khởi, còn
có hàng lông mi dài mượt, A Lục buồn buồn nói: "A Khởi thật không giống
một cô tử còn trẻ chút nào."
Ngay cả Quảng Lăng Vương cũng không đả động được nàng.
Nghe thấy A Lục giận dữ, Trương Khởi ngẩng đầu lên. Nàng cười để lộ ra hàm
răng trắng như tuyết, "Quảng Lăng Vương à? Hắn cũng không phải là người
mà chúng ta muốn gặp là có thể gặp." Mới nói đến đây, không biết nàng
nghĩ đến cái gì, bàn tay run lên, chiếc kim thêu liền đâm mạnh vào ngón
giữa. Trương Khởi vội vàng ngậm ngón tay đang chảy máu vào miệng.
Thấy ngón tay của nàng đặt trên bờ môi đỏ mọng, hình ảnh ấy khiến người ta
rung động không thôi. A Lục nhìn đến mức ngây người ra. Một hồi lâu,
nàng ngạc nhiên nói: "A Khởi, ngươi đang nghĩ gì thế? Cứ sững người ra
thế kia."
"À?" Trương Khởi vội vàng bỏ ngón tay ra khỏi miệng, cúi đầu nói: "Không nghĩ gì cả."
***
Cả mấy ngày liền, đám cô tử đều chìm trong sự phấn khích, kể cả là đám thị nữ trẻ tuổi cũng cực kì hào hứng.
So với họ, Trương Khởi lại bình tĩnh như giếng cổ không hề gợn sóng, đó
quả là bình tĩnh quá mức. Vốn dĩ vì chuyện của Tiêu Mặc mà Trương Khởi
vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của
nàng tâm tình cũng bình tĩnh lại.
Sau năm sáu ngày liên tục mưa dầm không nghỉ, ánh nắng của một ngày mùa Xuân rực rỡ đã bắt đầu đến.