TrươngKhởi kinh ngạc nhìn Giáo tập Viên.
Nàng đã từng nghĩ qua, lúc Giáo tập Viên gặp lại mình lần nữa, sẽ nói gì, là trực tiếp đồng ý yêu cầu của mình hay là muốn mình dùng một điều kiện
khác để đổi? Hoặc là, hắn buông tha?
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, lại
không nghĩ đến Giáo tập Viên sẽ vô sỉ như vậy. Bản thân là một danh sĩ,
lại muốn lấy lễ nghi quy củ để ép nàng đi vào khuôn khổ. Nhìn dáng vẻ
kia của hắn, đây là biện pháp mà hắn nghĩ hai ngày mới ra được sao?
Nhìn khuôn mặt tươi cười hả hê tự đắc của Giáo tập Viên, Trương Khởi cũng nở nụ cười.
Đây là một nụ cười cực kỳ ngây thơ, cực kỳ thuần khiết, cực kỳ đáng yêu.
Giáo tập Viên còn chưa phản ứng kịp, Trương Khởi đã thu nụ cười, đột nhiên
đưa tay ôm bụng, thấp giọng rên rỉ. Khuôn mặt nàng trắng bệch, mắt to
khẽ chớp nhìn Giáo tập Viên, khổ sở nói: "Giáo tập, A Khởi đau bụng quá, xin cho ta cáo lui."
Dứt lời, cũng không quan tâm Giáo tập Viên có đồng ý hay không, hai tay Trương Khởi ôm bụng, lảo đảo đi ra khỏi học đường.
Giáo tập Viên trợn to hai mắt!
Trương thị A Khởi này thật quá xảo trá! Lại dám giả bệnh chạy trốn, nào còn có phong thái của trượng phu....... Đúng rồi, nàng ấy không phải là trượng phu, nàng ấy là tiểu cô tử, thật, thật đúng là "chỉ có nữ nhân cùng
tiều nhân là khó dạy"!
Một cơn tức chợt dâng lên, chặn ở ngang
ngực Giáo tập Viên. Đáng thương cho hắn phải suy nghĩ mấy ngày mới nghĩ
ra được biện pháp tốt như thế!
Trương Khởi lảo đảo lao ra khỏi
học đường không xa, cô tử ở cửa cũng không thấy được nàng, nhưng Giáo
tập Viên trên bục giảng vẫn có thể thấy. Thân thể đang hơi khom của nàng đột nhiên đứng thẳng, tràn đầy tinh thần, vui vẻ nhanh nhẹn, nghênh
ngang bước ra hai bước, sau đó, nàng lặng lẽ quay đầu lại, lè lưỡi với
Giáo tập Viên vẫn nhìn mình lom lom, làm một cái mặt quỷ thật lớn.
Hung hăng cười nhạo hắn một xong, Trương Khởi nhẹ nhàng đi trở về phòng mình.
Trong phòng, mấy tỳ nữ đều ở đây. Thấy Trương Khởi tới, một tỳ nữ tiến lên
hành lễ, nói " Cô tử, chủ mẫu dặn, khi nào cô tử về thì đến phòng của
người một chuyến."
Quả nhiên đến rồi.
Trương Khởi ừ một tiếng, cũng không về phòng, mà quay thân đi về phía viện của Trương Tiêu thị.
Trương Tiêu thị ngồi ở giữa phòng, thấy nàng đi vào, nở nụ cười nói: "A Khởi tới rồi à? Ngồi đi."
"Tạ ơn mẫu thân."
Đánh giá nàng một lần xong, Trương Tiêu thị nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng mở miệng: "Hôm qua A Khởi gặp bệ hạ nói chuyện gì vậy?"
Trương Khởi cúi đầu, cung kính nói: "Thái giám mang A Khởi tới *Đạo đường của
bệ hạ." Nghe được hai chữ Đạo đường, Trương Tiêu thị chăm chú hơn: "Ở
trong một ngôi đình, A Khởi thấy bệ hạ. Bệ hạ bảo A Khởi đến gần, ngài
nhìn A Khởi một cái, hỏi mấy câu về phương diện thêu thùa xong, liền cho A Khởi lui xuống."
*Đại sảnh để tiếp khách hoặc nói chuyện.
"Lúc ngươi lui ra bệ hạ có nói gì không?"
Trương Khởi lắc đầu.
Trương Tiêu thị ngồi thẳng người.
Bà ta hiểu, Hoàng đế hẳn là nhìn trúng tài văn chương của Trương Khởi, nên muốn nhìn thấy dung mạo của nàng vào ban ngày.
Đáng tiếc diện mạo của nàng không khiến cho Hoàng đế hài lòng.
Gật đầu một cái, Trương Tiêu thị lại hỏi: "Sau đó, A Khởi liền trở về phủ?"
Vừa nghe những lời này, tim Trương Khởi đập chậm một nhịp.
Suy nghĩ một chút, nàng nhỏ giọng nói: "Lúc vừa ra cửa cung, A Khởi gặp
được Quảng Lăng vương, sau đó còn gặp Tiêu gia lang quân."
Quả nhiên, Trương Tiêu thị đã nhận được tin tức từ trước, không hề có một chút ngạc nhiên nào, bà ta ra lệnh: "Nói tiếp."
"Vâng. Quảng Lăng vương nói, ngày đó ngài ấy tiện tay chỉ A Khởi, nhưng không
ngờ lại bị cự tuyệt. Lúc ấy bệ hạ từ chối cô tử mà ngài ấy yêu cầu, ngài ấy càng nghĩ càng không cam lòng, hôm nay gặp, nên muốn nhìn kỹ hơn một chút. Sau đó Tiêu Lang tới, chàng ấy muốn A Khởi đi về cùng. Nhưng
Quảng Lăng vương không chịu. Ngài ấy mang A Khởi đi về thành Tây. Cuối
cùng vẫn là Tiêu Lang đuổi theo, nhẹ giọng khuyên can Quảng Lăng vương,
Quảng Lăng vương mới thả A Khởi."
Trương Khởi cảm thấy, tuy rằng
Trương Tiêu thị cùng đại phu nhân không cho nữ nhân Trương thị thân
thiết với Tiêu Mạc, nhưng hai người họ đều thật lòng thương yêu Tiêu
Mạc. Loại thương yêu này, thậm chí so với nữ nhi thân sinh của họ cũng
không kém bao nhiêu. Vì vậy, trong lời của nàng thầm nâng cao Tiêu Mạc,
chê bai Quảng Lăng vương, đánh trúng vào lòng của Trương Tiêu thị.
Trương Khởi biết, dù cho Trương Tiêu thị có thần thông đến mức nào, cũng sẽ
không biết cuối cùng là Tiêu Mạc toàn thân nhếch nhác. Nhi tử con nhà
thế gia như Tiêu Mạc, muốn phong tỏa tin tức gây bất lợi cho chính mình
như vậy, quả thật rất dễ dàng.
Trương Tiêu thị trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Nghe bảo, Tiêu Mạc nói với ngươi, hắn sẽ cầu hôn A Cẩm?"
Trương Khởi nhút nhát nhìn Trương Tiêu thị, nhỏ giọng nói: "Vâng."
"Hắn có nói nguyên nhân không?"
Trương Khởi cúi đầu, cắn môi: "A Khởi trộm nghe được Tiêu Đường nói với người
khác là, lang quân nhà hắn bảo: Công chúa Khánh Tú muốn làm người trong
lòng lang quân nhà hắn. Nhưng mà lang quân nhà hắn là người thế nào chứ? Vị trí chính thê đã để cho biểu muội nhà mình, đó là ý trung nhân của
lang quân nhà hắn, cũng sẽ không có bất cứ một người nào khác nữa, bên
cạnh lang quân nhà hắn, không có vị trí cho công chúa."
Trương Tiêu thị ngẩng đầu lên.
Bà ta yên lặng nhìn Trương Khởi, chống lại đôi mắt lã chã chực khóc của
nàng, Lửa giận trong lòng Trương Tiêu thị đã tiêu tán gần hết.
Con gái của bà là một người ngốc nghếch, nghe thấy Tiêu Mạc muốn kết hôn
với mình, liền mừng đến không biết gì nữa. Nhưng chuyện trọng đại thế,
vì sao Tiêu Mạc không nói cho người khác, mà lại nói với Trương Khởi?
Như vậy không phải chứng tỏ rằng Trương Khởi quan trọng hơn nữ nhi của
bà sao?
Khoảnh khắc đó, Trương Tiêu thị thậm chí quyết định, nếu
quả thật đến mức ấy, sau khi nữ nhi xuất môn, bà ta sẽ cho Trương Khởi
uống một chút thuốc, để trừ hậu hoạn.
Nhưng nghe những lời vừa
rồi của Trương Khởi, Trương Tiêu thị bỗng hiểu dụng ý Tiêu Mạc. Người
hắn thật lòng yêu thích là con gái của bà mới đúng? Về phần sủng ái
Trương Khởi, đó là để cho công chúa nhìn, làm như vậy là muốn chuyển sự
căm tức từ công chúa sang trên người Trương Khởi.
Trương Khởi, cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Gật đầu một cái, Trương Tiêu thị nói: "Ta biết rồi, ngươi trở về đi."
"Vâng."
Trương Khởi chậm rãi lui về phía sau.
Trương Khởi cúi đầu, đi ra khỏi viện của Trương Tiêu thị.
Đúng như Trương Khởi đoán, liên tiếp mấy ngày, Tiêu Mạc không hề có một chút tin tức nào, lại càng không bước vào Trương phủ nửa bước.
Lúc mới đầu Trương Cẩm còn sốt ruột mong đợi hắn tới cửa cầu hôn, nhưng qua nhiều phen thăm dò, biết đại phu nhân căn bản không định nhả ra, nàng
lại mong đợi Tiêu Mạc tới cầu hôn chậm một chút. Đợi nàng nghĩ biện
pháp, khiến cho đại phu nhân cùng mẫu thân hoàn toàn đồng ý rồi, người
của hắn lại tới cửa.
Về phần Trương Khởi, kế hoạch quan trọng của nàng là thân cận với Trương Thập Nhị lang cùng Trương Hiên. Trương Khởi nghĩ, Tiêu Mạc cùng Trần Ấp đã bị giải quyết, chỉ cần nàng hiển lộ chút tài danh, ắt sẽ lấy được sự tán thành của Trương Thập Nhị lang cùng
Trương Hiên, nói không chừng bọn họ sẽ bị nàng đả động, nhất thời mềm
lòng liền giúp nàng xem thử những quan lớn hàn môn.
Ở thời đại
này, giữa thế gia và Hàn Môn có sự phân biệt rõ ràng, bọn họ cũng không
có giao tình gì với nhau. Trương Khởi là một cô tử nơi khuê phòng, muốn
làm quen với thân sĩ hàn môn, căn bản không có cách nào.
Nhưng điều nàng không tính được chính là, hai ngày trước, Trương Thập Nhị lang đã đi du ngoạn, chẳng biết lúc nào mới về.
Trương Hiên cũng thế, hơn mười ngày liên tiếp, chưa từng thấy bóng dáng của hắn ở ngôi đình.