Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 202: Chương 202: Người quen




Nhắc tới Tiêu Mạc, nhiều người đảo mắt nhìn về phía Trương Cẩm. Trương Cẩm không chú ý tới ánh mắt của các nàng, nàng chỉ bụm mặt thật chặt, nước mắt của nàng im lặng chảy ra theo khe hở. . . . . . Lúc nàng yêu Tiêu Mạc như si như say thì nàng cũng không dám tưởng tượng, có một ngày Tiêu Mạc chỉ cần một mình nàng. Hôm nay, nàng gả trượng phu, thiếp thất thì có bảy tám người, về phần tỳ thiếp cùng kỹ thiếp vô danh, có đến mấy chục người. Vì vậy, hắn bận rộn như thế, loay hoay hai năm cũng không có thời gian đến nhìn chánh thê là nàng một cái.

Nàng cũng từng nghe người ta nói, nam nhân Tề quốc bình thường chỉ cưới một vợ, hơn nữa đều không cưới vợ bé. Nàng vẫn không tin.

Nhưng hiện tại nàng tin.

Ti tiện như Trương Khởi cũng lấy được người đàn ông ưu tú như thế, toàn tâm toàn ý đối đãi. So với mình, nàng thân là đích tỷ lại giống như hoàng liên, ngay cả trái tim cũng đau khổ!

Sau khi Trương Khởi lên xe ngựa, Lan Lăng Vương nhẹ giọng hỏi: "Lễ vật đã tặng đi?"

Trương Khởi lắc đầu: "Còn có một người." Nàng nhìn Lan Lăng Vương, lại nói: "Quà tặng Cửu huynh, ta tự mình đưa cho huynh ấy." Ý của nàng là muốn một mình gặp Trương Hiên.

Lan Lăng Vương nhíu mày, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Cũng được."

Dừng một chút, hắn tự tay vuốt ve mái tóc đen của nàng: "Các nàng có nhục nhã nàng?"

Hắn làm ra phô trương cho nàng lớn như vậy, các nàng nào có cơ hội? Trương Khởi lắc đầu một cái, nàng liếc nhìn Lan Lăng Vương, ánh mắt phức tạp, mặc cho hắn ôm mình vào trong ngực.

Xe ngựa từ từ chạy tới sứ quán. Nhìn mặt trời bên ngoài bắt đầu dần dần ngả về tây, Trương Khởi thì thào nói: "Yến tiệc đã bắt đầu."

Lan Lăng Vương ừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Ta sợ nàng bị người ta bắt nạt, liền chạy tới." Hắn sợ nàng bị người ta bắt nạt, không thoát thân được? Có năm mươi người bảo vệ rồi, hắn còn sợ cái gì?

Thời gian này, mỗi hành động, việc làm của Lan Lăng Vương với nàng, Trương Khởi không phải là không để trong mắt.

Đến giờ phút này, nàng cảm thấy, thì ra bắt bản thân hận một người thật không dễ dàng. Nàng rất sợ, rất sợ mình sẽ nhịn không được nhào vào trong ngực của hắn, rất sợ nàng sẽ nhịn không được mà muốn cùng hắn sinh con dưỡng cái, rất sợ nàng biết rõ Lan Lăng Vương phi Trịnh thị là người âm độc khó dây dưa, nhưng vẫn không biết sống chết dán vào. Nhất thời vì để ý nam nhân, không quan tâm tất cả giống như thiêu thân liều mạng lao đầu vào lửa. Giống như nàng ở kiếp trước, giống như mẫu thân của nàng.

Thì ra bắt mình quên đi hắn, bắt mình trước sau phải tỉnh táo lý trí, bắt mình cương quyết buông tha, không dễ như thế!

Trương Hiên trở lại phủ.

Hắn vừa mới vào phủ liền nghe được tiếng bàn luận khắp nơi: "Khởi cô tử rất oai phong!" "Thật không nghĩ đến, một đứa con gái riêng cũng có ngày hôm nay." "Ngươi xem nàng mang theo tùy tùng, quả thật uy phong, ngay cả người hầu tầm thường nhất, xem ra cũng giống con cháu thế gia." "Còn những lễ vật kia, ngay cả mấy vị Thái phu nhân cũng kinh hãi. Chậc chậc, một cái rương kia có hơn mười mấy hộp. Bọn họ nói, cho dù là cái nào cũng có thể biến thành đồ gia truyền đấy."

"Cái này thì có cái gì? Phu quân Khởi cô tử không ngờ ngay trước mặt mẹ cả nàng nói, hắn chỉ có một vị phụ nhân này. Chậc chậc chậc, đây là lời trượng phu có thể nói sao?"

Trong tiếng bàn luận ngổn ngang, một con cháu thế gia khác cười, nói với Trương Hiên: "A Hiên, người muội muội này của ngươi, đã được sử quan ghi chép vài điều rồi. Xem ra sau này ngươi có phiền toái gì, có thể xin nàng giúp đỡ."

Trương Hiên lắc đầu, trong chớp mắt cũng cười: "Nói cũng phải. . . . . . Đi tới đâu, những người đó không phải bàn tán về Lan Lăng Vương, thì là nói muội muội này của ta. Bọn họ đều nói, sớm biết Trương thị A Khởi sau này lớn lên xinh đẹp như vậy, ban đầu không nên tiện nghi cho Cao Trường Cung." Nghĩ tới đây, hắn hài lòng gõ trán: "Mấy năm nay ta vẫn lo lắng cho nàng, nhưng mà bây giờ tốt lắm, không cần để ý."

Hắn mới vừa nói tới đây. Một phụ nhân gầy đến da bọc xương, thực tế chỉ có mười mấy tuổi, xem ra lại giống hai mươi mấy tuổi, vội vàng đi về phía hắn. Nàng không chú ý tới trong xe ngựa Trương Hiên còn có người khác ngồi, lại gần nói: "Cửu huynh, muội quên hỏi A Khởi, A Mạc hiện tại ra sao, huynh nhìn thấy nàng, giúp muội hỏi một câu." Mở miệng chính là Trương Cẩm, Tiêu Mạc là người nàng khắc vào trong lòng, chưa bao giờ quên, nhưng mới vừa rồi bị sự phô trương của Trương Khởi làm kinh hãi, chấn động ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng quên nói.

Không chỉ vậy, Trương Cẩm thậm chí cảm thấy, Trương Khởi từ đầu đến cuối không chú ý tới nàng, là một đích tỷ, nàng rõ ràng nhìn thấy nhưng căn bản không để ý, càng không nhận ra. Loại trực tiếp không nhìn này, hiện tại sau khi nàng bình tĩnh, vừa nghĩ lòng tựa như sôi sục hoảng sợ.

Trương Hiên lên tiếng: "Được." Hắn nhìn Trương Cẩm, căm hận nói: "A Cẩm, sao muội gầy thành bộ dáng này? Họ Phùng có phải còn không vào phòng muội không? Cửu huynh hiện tại cho người đi đánh hắn một trận!"

Trương Cẩm lắc đầu, không đợi nàng mở miệng, Trương Hiên lại nói: "Chỉ là A Cẩm muội cũng vậy, A Mạc đã đi lâu như vậy, sao muội còn nhớ hắn?"

Trương Cẩm không thích nghe hắn nói mãi, nghiêm mặt nói to: "Chuyện muốn nói đã nói, huynh đừng lo nhiều chuyện như vậy!" Dứt lời đầu liền quay đi.

Nhìn bóng lưng Trương Cẩm, Trương Hiên có chút khó chịu, hắn nói thầm: "A Cẩm, muội chỉ lớn hơn A Khởi một tuổi." Lại nhìn mặt Trương Cẩm trắng bệch, tiều tụy cũng không nén được giận, thân thể, phong thái cùng tinh thần, càng thêm một trời một vực!

Chớp mắt buổi chiều đã đến.

Tối hôm nay, Hoàng đế Trần quốc vì Lan Lăng Vương đường xa đến mở tiệc tẩy trần. Nhớ ngày đó hắn tặng Trương Khởi, chẳng qua là rảnh rỗi hạ một quân cờ, cũng không nghĩ đến, giờ này ngày này, quân cờ rảnh rỗi này trở thành một quân cờ tuyệt không thể tả!

Nhìn đường phố bên ngoài xôn xao như cũ, trời chiều cùng dần dần trầm xuống, Trương Khởi cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ta có chút căng thẳng."

Lan Lăng Vương đã mặc y phục xong, hắn đi đến phía sau nàng, nhận lấy lược ngọc trong tay tỳ nữ, vừa chải tóc cho nàng, vừa nhỏ giọng nói: "Không phải căng thẳng."

Hắn dựa vào nàng gần như thế, khi nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào trên gáy nàng. Cảm thấy hắn chải tóc cẩn thận cùng dịu dàng, Trương Khởi rũ mắt xuống. Một lúc lâu, nàng cúi đầu nói: "Trương Thập Nhị lang cũng sẽ đi, chàng nói hắn nhìn thấy thiếp, có hối hận hay không?"

Hối hận ban đầu vứt bỏ nàng, hối hận ban đầu đón nàng trở lại Trần phủ, coi nàng như một người có cũng được mà không có cũng không sao?

Lan Lăng Vương cúi đầu, hắn nhẹ nhàng in lên gáy nàng một nụ hôn, theo động tác của hắn, tay chân Trương Khởi cứng đờ. Lan Lăng Vương giống như không biết mình làm cái gì, nhỏ giọng nói: "Sẽ, hắn sẽ hối hận."

Kỳ thật hắn và nàng giống nhau, trong lòng đều hiểu rõ, Trương Thập Nhị lang tuyệt đối không hối hận. Nhưng hắn còn dịu dàng, tự nhiên lừa gạt nàng như vậy.

Lông mi thật dài của Trương Khởi như quạt lông chớp chớp. Một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng nói: "Đáng tiếc mẫu thân không có ở đây."

Một khắc đồng hồ sau, xe ngựa hai người chạy ra khỏi phủ Sứ giả.

Đi trên đường Thanh Thạch quen thuộc, nhìn lầu các ngõ phố hai bên bên đường, gió đêm thổi. Nhìn lên bầu trời nhàn nhạt, ánh nắng chiều như có như không, Trương Khởi chợt có chút say.

Xe ngựa chạy vào hoàng cung, còn chưa dừng lại, một giọng nói phức tạp khẽ gọi từ phía sau truyền đến: "Trương thị A Khởi?"

Giọng nói này có chút quen tai.

Trương Khởi quay đầu lại. Xuyên qua mũ sa, nàng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, rõ ràng thành thục hơn rất nhiều. Trên gương mặt này có mấy phần tuấn tú, nhiều hơn là phần lõi đời, bị cuộc sống dằn vặt.

Người này chính là Trần Ấp.

Trần Ấp yên lặng nhìn Trương Khởi, hắn đang muốn nói gì nữa, chỉ nghe một hồi tiếng cười truyền đến: "Lan Lăng Quận vương, Trương phu nhân, bệ hạ phái chúng ta ra nghênh đón. May mắn tới kịp lúc." Hoàng công công được bệ hạ tin dùng nhất dẫn theo mười mấy người vội vàng nghênh đón.

Thấy Hoàng công công, đầu Trần Ấp đang ngẩng cao liền rụt xuống.

Lan Lăng Vương đi xuống xe ngựa, hắn đi tới chỗ Trương Khởi bên cạnh xe ngựa. Đón lấy tay của nàng đi xuống, thuận tay tháo mũ sa của nàng.

Cùng với mũ sa lấy xuống, trong nháy mắt, một luồng ánh sáng không gì sánh kịp như kim châm vào mắt Trần Ấp, nhưng hắn không nháy mắt, cặp mắt hắn mở thật to, không dám tin, ngơ ngẩn chăm chú nhìn Trương Khởi, thẳng qua lúc lâu, mới hít vào một hơi.

Hắn đột nhiên hiểu được tại sao khi Trương Hiên nói đến dung mạo của Trương Khởi thì sẽ ấp úng, vẻ mặt kỳ quái, thì ra là, chỉ ba năm không gặp, tiểu mỹ nhân mềm mại ngày xưa hôm nay đã là tuyệt thế giai nhân, phong hoa tuyệt đại.

Giai nhân như vậy, cho tới bây giờ chỉ xuất hiện tại sử sách, ở trong truyện ký, chân thực đối mặt mà chăm chú nhìn vào như vậy, quả thực khiến người ta chấn động vô cùng, trong chớp mắt, Trần Ấp có cảm giác đã sống uổng phí cả đời này.

Bất tri bất giác, hắn che lồng ngực của mình, bất tri bất giác, hắn phát hiện hai chân của mình như nhũn ra. Bất tri bất giác, hắn hối hận ruột gan như đứt từng khúc!

Một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, hắn lại chỉ gặp thoáng qua. Nếu như, nếu như năm đó hắn cương quyết một chút, nếu như hắn nghiêm túc một chút nữa, nhiều hơn nữa một chút công sức, thì người ôm mỹ nhân hàng đêm ** này, chẳng phải là Trần Ấp hắn sao?

Trương Khởi không chú ý tới Trần Ấp lộ ra trò hề, nàng và Lan Lăng Vương đi theo sau lưng Hoàng công công, bước lớn đi đến điện Thái Âm .

Trong điện Thái Âm, đã sớm đèn đuốc sáng rỡ, trên quảng trường đốt một đống pháo hoa, vô số thế gia công tử trường bào váy dài nhanh nhẹn đi đến.

Pháo hoa màu đỏ, mùi thơm ngát lan tỏa, nam nữ quý giới hoa mỹ, giờ khắc này bên ngoài điện Thái Âm, tràn đầy hơi thở mùa xuân.

Yến tiệc hôm nay, chiêu đãi một đôi tuấn nam mỹ nữ thế gian hiếm thấy, đây là việc quan trọng với cả Trần quốc. Vì vậy, mặc kệ là con cháu Vương Tạ, hay là hoàng tử hoàng tôn ở Tô Hàng phía xa đều cố ý tới đây.

Cùng lúc đó, có một chiếc xe ngựa khác vội vàng chạy vào trong cung. Một người trung niên nhìn điện Thái Âm xa xa phía trước đốt pháo hoa, nhìn sang một bên vội vàng dặn dò: "Thập nhị lang, chuyện này liên quan đến tiền đồ của ta và ngươi, ngàn vạn lần phải nhớ." Đảo mắt hắn lại nói: "Cao Trường Cung đó mặc kệ nói thế nào, cũng là con rể của ngươi, nhạc phụ mở miệng xin con rể giúp đỡ, đó là cử chỉ thiên kinh địa nghĩa, ngươi ngàn vạn lần không thể nhụt chí!"

Nghe thấy cấp trên nhiều lần giao phó, trung niên Trương Thập Nhị lang tuấn tú có chút ngập ngừng, hắn nhìn phía trước, nhỏ giọng nói: "Hoàng công công, ta chỉ sợ mọi người thổi phồng mọi chuyện lên, nữ nhi kia của ta cũng chỉ là đứa con gái riêng, thấp hèn giống như bùn đất, Cao Trường Cung này đường đường là trượng phu, làm sao có thể vì nàng mạo hiểm lớn như vậy?"

Nghe thấy lời nói của Trương Thập Nhị lang, Hoàng công công giận đến dựng râu trợn mắt, thấy hắn muốn quát lớn, Trương Thập Nhị lang vội vàng nói: "Được được, ta nhất định sẽ nghe theo nói. Lại nói thực, A Khởi ở Trương phủ ngoan ngoãn nghe theo ta, nàng không dám làm trái ý người cha này!"

"Không dám là tốt rồi! Nếu không, ngươi biết sẽ có hậu quả gì!"

"Dạ dạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.