Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 216: Chương 216: Ngươi thắng!




"Được!", Lan Lăng Vương gật đầu đáp, trái tim như buông xuống được gánh nặng, nở nụ cười rực rỡ: "Trước hết, ngươi cứ ở lại nơi này, ba tháng sau, ta sẽ cấp cho ngươi thư hòa ly, nếu như nguyện ý, ta vẫn hy vọng hai chúng ta có thể kết làm huynh muội". Lại nói, đối với Trịnh Du, hắn chính là người đã phụ nàng, chỉ hy vọng có thể thông qua biện pháp này bồi thường chút ít. Nghĩ đến sau này, nàng ta cũng có thể tìm được một nam nhân không tệ, đợi đến khi nàng ta hưởng thụ mấy năm vợ chồng hòa thuận vui vẻ, lại sinh được đứa bé kháu khỉnh, có lẽ sẽ buông tha chấp niệm trong đầu, cuộc đời này có thể bình an vui vẻ mà sống cũng không tệ.

Sau khi ước định xong, Lan Lăng Vương lệnh cho chúng tỳ nữ đỡ nàng ta đi về sân viện của mình, rồi lập tức xoay người, sải bước đi về phía Trương Khởi.

Đi tới trước mặt nàng, hắn cúi đầu cười nói: "A Khởi, nàng ấy đã đồng ý rồi, nàng có nghe thấy không, nàng ấy đã đáp ứng hòa ly rồi!". Trong lời nói vừa thốt ra tràn ngập vui mừng không thể che giấu.

Trương Khởi gật đầu liên tục, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy không ai chú ý đến nơi này, liền nhón chân lên hôn một cái lên môi hắn, rồi thì thào nói: "Trường Cung, cám ơn chàng". Nói xong năm chữ này, nước mắt lại bắt đầu chảy ra.

So với hắn, nàng không tốt, nàng thật vô cùng không tốt, lòng dạ quá sâu, vẫn đắn đo được mất, không thể như người nam tử khí khái này, yêu một cách toàn tâm toàn ý. Có điều sau này sẽ không như vậy nữa, về sau, cho dù phải chết, nàng cũng đều ở cùng với hắn, vĩnh viễn ở chung một chỗ.......

Cảm giác được cánh môi mềm mại lướt qua, trái tim Lan Lăng Vương liền loạn nhịp, hắn bỗng dưng túm lấy thắt lưng của nàng, rồi sau đó bế ngang lên, thật thấp cười nói: "A Khởi, hiện tại chúng ta có thể sinh hài nhi rồi". Trong lúc Trương Khởi tai hồng mặt đỏ thì hắn đã ôm nàng sải bước xông vào tẩm phòng.......

Lan Lăng Vương trở lại!

Sau khi đánh bại Đột Quyết, lập được chiến công lẫy lừng, trở thành một dũng tướng uy danh, phải hơn một năm sau, hắn mới trở lại Tề Quốc.

Tin tức này, chỉ trong một ngày liền truyền khắp cả Nghiệp Thành. Vì vậy, sang ngày hôm sau, các đại thế gia cùng quan lại quyền quý, rối rít tới cửa phủ Lan Lăng Vương cầu kiến thăm hỏi.

Bận rộn tiếp đãi bọn họ cả một ngày, đến gần tối Quản sự liền đi vào dâng bái thiếp lên, có Tiêu Mạc cầu kiến.

Tiêu Mạc à? Hắn còn có rất nhiều sổ nợ chưa tính toán cùng với Tiêu Mạc đâu! Lan Lăng Vương nghiến răng, lạnh lùng nói: "Mời!".

Lời vừa rơi ra, một bóng dáng tác phong nhanh nhẹn đã chậm rãi đi đến. Vẫn giống như trong quá khứ, mỗi lần bóng dáng này vừa xuất hiện, liền dùng một loại ánh sáng chói mắt, đem người bên cạnh hạ thấp xuống. Thiếu niên này vẫn giống như trước đây, trên tóc đính kim quan, trường bào xanh nhạt, gương mặt tuấn tú mỉm cười, tuyệt không giống với một viên quan đại thần, mà chỉ là một Quý công tử ôn nhuận như ngọc.

Nhìn thấy hắn, Lan Lăng Vương liền lạnh lùng nói: "Tiêu gia lang quân, đây là thế nào? Sao lại không dùng xiêm y trắng nữa hả?"

Tiêu Mạc đi tới trước mặt hắn, tươi cười, nhưng tầm mắt lại ghim chặt vào trên người Trương Khởi đang đứng ở sau lưng Lan Lăng Vương. Nhìn nàng, hắn cười yếu ớt nói: "Xa gia quốc, mất người yêu, tâm này đã nhuốm phong sương, nơi nào còn xứng được với xiêm y trắng chứ?".

Trương Khởi nhìn hắn một cái, đang muốn nói chuyện thì Tiêu Mạc lại đột nhiên quay sang nói với Lan Lăng Vương: "Cao Quận Vương, có thể để cho ta nói hai ba câu với A Khởi hay không?"

Lan Lăng Vương nhìn hắn chằm chằm, một lát sau mới vung tay áo lên xoay người rời đi.

Chờ đến khi Lan Lăng Vương khuất bóng, Trương Khởi liền hạ lệnh cho đám người hầu trong phòng lui hết ra ngoài, sau khi đám người tản đi hết, Tiêu Mạc mới nhìn về phía Trương Khởi, nhỏ giọng nói: "A Khởi, ngươi đã trở về Trần ?".

"Vâng."

Nghe được câu trả lời đơn giản này của nàng, trên mặt Tiêu Mạc thoáng qua nhất mạt thê lương, hắn từ từ bước thong thả đến gần, sau khi ngồi xuống bên bàn, liền cắm đầu cắm cổ rót cho mình một ly rượu.

Ngửa đầu uống vào một chung, Tiêu Mạc cười yếu ớt nói: "A Khởi thật tốt, sinh thời còn có thể trở lại cố quốc!". Tuy là cười yếu ớt, tuy lời thốt ra cực kỳ bình thản, nhưng trong giọng nói kia lộ ra không ít tang thương?

Trương Khởi rũ mắt xuống, nàng cất bước đi tới phía đối diện với hắn ngồi xuống, nhìn hắn, môi nàng khẽ giật giật, nhỏ giọng nói: "Bọn họ cũng rất tốt, Trương Cẩm đã lập thành hôn, những người khác trong gia tộc của huynh vẫn giống như trước kia, người thân của ta cũng giống như vậy."

Tiêu Mạc yên lặng một hồi, đang muốn hỏi thăm, lại nghe thấy Trương Khởi nói tiếp: "Bọn họ cũng hỏi thăm huynh đấy, bọn họ thực ra cũng rất nhớ huynh".

Lời này không nói thì thôi, vừa nói ra, suy nghĩ tựa như thủy triều cuồn cuộn đánh tới Tiêu Mạc, vì thế liền giấu mặt vào tay áo, thật lâu không nhúc nhích.

Trương Khởi biết, ở đất Tề, hắn mặc dù quyền cao chức trọng, có nhiều người theo đuổi, nhưng nơi này dù sao cũng không phải cố quốc, tình người nơi này so với nước Trần không giống nhau. Ở cố quốc người tiêu sái anh tuấn như hắn vẫn là chân thật nhất, đẹp nhất.

Huống chi, lúc hắn rời đi, cũng không cảm nhận được tình người ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, trí nhớ của hắn vẫn ngưng đọng tại thời điểm tốt đẹp nhất, cứ đến đêm khuya trăng lạnh vẫn luôn xa xăm nhìn về cố thổ, thật sâu nhớ nhung.

Một hồi lâu sau, Tiêu Mạc mới cất giọng khàn khàn nói: "Ta cũng muốn trở về cố quốc một chuyến".

Nói tới đây, hắn lại khẽ cười gọi: "A Khởi."

"Vâng".

"Một năm qua, mỗi ngày ta đều nhớ tới nàng".

... ...

Trương Khởi rũ mắt xuống, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mới chuyển chủ đề, trực tiếp mà êm ái nói: "A Mạc, thoái ẩn thôi". Những lời này, nàng đã suy nghĩ thật lâu, nên lúc nhìn thấy hắn liền muốn thảo luận một chút .

Trương Khởi nhìn vào chung rượu sóng sánh ánh nước, nói: "Cao Trạm không phải là minh quân, đất Tề cũng không phải cố quốc. A Mạc sao không thoái ẩn? Đến biên giới Trần, Chu , hoặc là chọn một thành nào đó ở Trần, định cư lánh đời, thật chẳng tốt hơn sao?".

Nói tới chỗ này, nàng liền nhìn về phương Nam, thì thào mà nói: "Lần này ta đến Hàng Châu, đó là một địa phương cực tốt, đẹp chẳng khác nào tiên cảnh cả. A Mạc, huynh cũng đến Hàng Châu đi, tùy tiện chọn một ngọn núi, một chỗ chùa chiền, hoặc mua một biệt viện, làm một phú ông. Nếu nhàn rỗi, huynh có thể giả trang thành người ai cũng không biết, ngồi trong tửu lâu ở Kiến Khang, nhìn cố nhân chơi đùa. Mệt mỏi, huynh cũng có thể lấy năm ba vị mỹ nhân, sinh một vài hài tử, hưởng thụ nam nữ vây quanh, kiều thê đầy cả sảnh đường, gia đình vui vẻ hòa thuận......."

Giọng nói của Trương Khởi vốn đã cự kỳ dễ nghe, lời này lại xuất phát từ sự đồng cảm tận đáy lòng, âm thanh kia tựa như tiếng nhạc, êm tai động lòng người, làm người ta chợt sinh ra mộng ảo.

Tiêu Mạc im lặng lắng nghe, cũng có chút hoảng hốt, chờ Trương Khởi ngừng nói, hắn mới từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, cười cười đáp: "A Khởi lại muốn khuyên ta quy ẩn? Kỳ lạ, tại sao nàng lại không đi khuyên giải Cao Trường Cung chứ?".

"Chàng thoái lui không được", Trương Khởi đảo mắt, nhẹ nhàng nói tiếp: "Nếu chàng hăng hái thì Cao Trạm còn không gây chuyện thị phi, nếu chàng có thể thoái lui, ta cần gì phải nói đến nữa?".

Nàng ngước mắt nhìn về phía Tiêu Mạc. Con ngươi xinh đẹp tràn đầy linh lợi, cơ trí: "A Mạc, huynh không giống như thế, huynh vốn không phải là người nước Tề, không cần thiết phải mạo hiểm trên chuyến đò không thấy được hy vọng này. Cao Trạm kia hoang đường ngu xuẩn. Chẳng lẽ huynh lại còn tin rằng hắn là một minh quân có thể phụ trợ được?".

Tháng năm năm nay, Hà Nam Vương Cao Hiếu Du bởi vì nhiều lần khuyên can Cao Trạm mà bị độc chết, bá quan văn võ trong triều, ai cũng đều không dám lên tiếng nói gì. Mà bây giờ, tiểu nhân Hòa Sĩ Khai kia càng ngày càng được Cao Trạm coi trọng, quyền binh của quốc gia, dần dần bị một đám tiểu nhân nắm trong tay, mà Tiêu Mạc ở nước Tề nền tảng không sâu, chủ yếu nhất chính là hắn không có binh quyền, nếu lưu lại lâu nói không chừng ngay cả tính mạng của bản thân cũng không giữ được.

Tiêu Mạc cầm lấy bình rượu, lại rót cho mình một chung. Hắn quơ quơ ly rượu, nhấp một ngụm, rồi liền ngẩng đầu nhìn về phía Trương Khởi. Dưới ánh trời chiều chạng vạng, nàng đẹp như một thiên nhân. Tiêu Mạc mới vừa liếc mắt, ngực liền như bị nặng nề đâm một kích.

Nhìn ngắm một lát, hai mắt hắn đột nhiên đỏ lên: "A Khởi, cả đời này, ta vĩnh viễn cũng sẽ không hạnh phúc như vậy sao?". Lời này vốn là dư thừa, thực sự không cần thiết phải nói ra, nhưng bất tri bất giác lại vẫn thốt lên.

Nói tới đây, hắn lại khẽ nhếch môi cười.

Tiếng cười của hắn hòa vào trong làn gió đêm, thê lương đến thế. Hắn cũng đã từng nghĩ đến việc thoái ẩn, đã sớm nghĩ tới...... Nhưng cả đời này, cái gì hắn cũng có thể bỏ qua, nhưng chung quy lại không có cách nào từ bỏ bóng dáng yêu kiều của nàng. Nếu hiện tại thoái lui chẳng phải ý nghĩa với việc này sẽ trở thành vĩnh viễn?

Trương Khởi nhìn hắn, nhẹ nhàng mà nói: "Ngày xưa Dương Công đã từng nói: việc đời tám chín phần mười là không như ý người". Nàng lại ngước mắt, ôn ôn nhu nhu nói: "Ta cũng vậy, cũng đã từng mất hết hy vọng, thật may là đã tìm thấy lối ra. A Mạc, với tài năng của huynh, thế gian quả thật hiếm có. Chỉ cần huynh nguyện ý xoay người, đằng sau chính là một mảnh trời cao biển rộng".

Nói tới đây, nàng lại ngẫm nghĩ một lát, rồi lại tiếp tục: "Ta cùng với Trường Cung....... Ta đã từng cùng huynh....... Thật sự có lỗi với chàng ấy, chàng ấy cũng đã lấy Trịnh thị, phụ tình ta. Lúc ấy đủ loại cảm giác cuốn tới khiến ta không muốn sống cũng không muốn yêu, nhưng đến giờ phút này, ta lại cảm thấy cuộc sống thật hạnh phúc tốt đẹp". Lời này, nàng phải nói ra, chỉ khi thẳng thắn nói ra tất cả mới có thể khiến cho Tiêu Mạc hoàn toàn chết tâm.

Thấy được ánh sáng lóe lên trong mắt nàng, Tiêu Mạc lập tức ngẩn ngơ, hắn từ tốn hỏi: "A Khởi, rốt cuộc nàng đối với hắn ta quả thật rất chung tình?". Hắn lại nhìn Trương Khởi, khẽ nói: "A Khởi, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì? Làm sao cho tới bây giờ nàng vẫn không muốn lựa chọn ta?". Lời này tuy là cười nói, nhưng lại khàn khàn không thành tiếng.

Trương Khởi trầm mặc hồi lâu, mới lắc lắc đầu, đáp: "Ta cũng không biết, có lúc nhìn thấy Tiêu Lang, trong lòng lại buồn cực kỳ, liền muốn cách ra thật xa".

Lời này, thế nhưng Tiêu Mạc lại chưa từng nghe qua. Hắn liền tái mặt hỏi: "A Khởi chán ghét ta?"

Trương Khởi nhăn mày, nàng hình như đã diễn đạt không rõ. Suy nghĩ một hồi, Trương Khởi mới ôm mặt thì thào nói: "Không phải chán ghét, mà là sợ. Tiêu Lang, ta sợ đến gần ngươi, vẫn luôn sợ". Có lẽ là còn có oán hận, nhưng có lẽ cảm giác này được giấu quá sâu, ngay cả chính bản thân nàng cũng mơ hồ không phân định rõ.

"Bởi vì ta là huynh trưởng của nàng sao?"

Trương Khởi lắc đầu đáp: "Từ khi ở nước trần thì đã có cảm giác này".

Lời này vừa nói ra, mặt Tiêu Mạc liền trắng như tuyết, hắn từ từ đứng lên, xoay người đi mấy bước, sau đó, đột nhiên dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Trương Khởi. Yên lặng nhìn nàng một hồi, hắn liền cười ha hả nói: "Thì ra là cho tới bây giờ , ta cũng chưa thắng được lần nào! A Khởi, ta bại là bởi ý trời sao?". Nói đến đây, hắn lại cười ha hả, quả quyết quay đầu, vung tay áo một cái, sải bước rời đi.

Mới vừa đi ra khỏi cửa, Tiêu Mạc liền thấy Lan Lăng Vương đang đứng chắp tay, mặt không biểu tình nhìn mình chăm chú. Xung quanh đây cũng không còn người nào khác, chẳng lẽ hắn vẫn một mực đứng ở nơi này chờ mình?

Tiêu Mạc chậm rãi đến gần.

Nhìn hắn, Lan Lăng Vương đột nhiên nói: "Thật ra, ta nên giết chết ngươi từ lâu rồi mới phải". Hắn cười cười, giọng nói lành lạnh: "Nếu như đổi thành người khác, ngươi đã phải chết mấy lần. Dám theo đuổi phụ nhân của ta, lại còn dám động tay động chân làm hỏng chuyện của ta nữa, Tiêu Mạc, ngươi có lẽ đã phải chết từ lâu rồi".

Hắn cũng không quay đầu lại nhìn Tiêu Mạc, chỉ lẳng lặng nói tiếp: "Chẳng qua ta không thể ra tay với ngươi, A Khởi coi trọng ngươi, mặc dù nàng không nói, nhưng mà ta vẫn biết rõ, nàng vẫn luôn coi trọng ngươi, vẫn hi vọng ngươi có thể sống tốt. Hiện tại nàng đã trở lại bên cạnh ta, vì không muốn lại gây ra phiền phức, ta sẽ lại bỏ qua ngươi lần này".

Giọng của Lan Lăng Vương rất trầm, nụ cười cũng lạnh như băng: "Chỉ một lần này thôi, lần sau sẽ không có nữa!". Đấy là cho tới bây giờ, hắn còn không biết Tiêu Mạc đã từng cưỡng bức qua phụ nhân của mình, người biết chuyện này, trừ Thái hậu, cũng chỉ có Tiêu Mạc và Trương Khởi. Thái hậu đã chết, Tiêu Mạc cùng với Trương Khởi cũng sẽ không nói ra, có lẽ, Lan Lăng Vương vĩnh viễn cũng sẽ không hề hay biết.

Tiêu Mạc chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, vừa lướt qua Lan Lăng Vương, hắn liền khẽ cười nói: "Ngươi thắng rồi", không những thế lại còn thắng một cách triệt để!

Dứt lời, Tiêu Mạc tăng nhanh cước bộ, vạt áo tung bay phiêu dật theo từng bước chân cô độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.