Trương Khởi vừa đi tới sân, Trương Cẩm đã chạy tới. Nàng gọi: "Trương Khởi!"
Trương Khởi quay đầu lại, quỳ gối hành lễ, đang chuẩn bị gọi nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt, sợ tới tái mặt lùi lại mấy bước.
Trương Cẩm thấy nàng nhát gan như vậy thì hừ một tiếng, ngẩng lên cất bước đi
về phía nàng, đang định mở miệng thì chợt ngẩn ra. Tiếp theo Trương Khởi nghe thấy nàng khách khí gọi: "Cửu huynh."
Thì ra Trương Hiên tới.
Trương Khởi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tươi cười của Trương Hiên, cũng gọi theo: "Cửu huynh."
Trương Hiên cười với Trương Cẩm, hỏi: "Sao lại ra đây?" Trương Cẩm thấy hắn
thỉnh thoảng liếc nhìn Trương Khởi, vênh mặt lên, cười lạnh nói: "Rõ
ràng không muốn nói chuyện với muội, cần gì giả vờ giả vịt?"
Thấy muội muội chua ngoa như vậy, Trương Hiên thầm than một tiếng, lắc đầu
nghĩ ngợi: Tiêu Cương* từng nói, chỉ có "Lầu cao hàm oán", "Lệ rơi còn
đọng", "Eo nhỏ thướt tha", "Lung linh trong kính", mới đáng được xưng là "Tính tình trác tuyệt, tài hoa tinh tế". Muội muội của ta cười thì lớn
tiếng, thù hận quá dữ dằn, khóc thì sướt mướt, giận thì trợn mắt. Tính
tình như vậy thực sự kém xa A Khởi. (* Tiêu Cương (503―551), Lương Giản
Văn Đế. Ông là con trai thứ ba của Lương Vũ Đế. Bởi vì huynh trưởng Tiêu Thống mất sớm, đến năm 531 được đưa lên làm thái tử. Năm 549 năm loạn
Hầu Cảnh, Lương Vũ Đế bị bỏ tù chết đói, Tiêu Cương được Hầu Cảnh đưa
lên ngôi và chịu khống chế trong những năm tại vị. Đến năm 551 bị Hầu
Cảnh lập kế soán ngôi sát hại.)
Hắn cười gượng một tiếng, không
để ý tới nàng nữa, nói với Trương Khởi: "A Khởi, đi theo ta." Dứt lời,
đưa Trương Khởi ngoan ngoãn biết điều rời đi trong ánh nhìn chằm chằm
của Trương Cẩm.
Trương Hiên dẫn Trương Khởi tới một góc, thấy không có ai cả, hắn khẽ nói: "Trần Ấp đã phái người tới tìm phụ thân rồi."
Trương Khởi ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: "Huynh ấy tới tìm phụ thân?"
Trương Hiên gật đầu.
Thấy Trương Khởi ngẩn ngơ, hắn vươn tay yêu thương vuốt mái tóc của nàng,
khẽ nói: "Tiêu Mạc vốn không đến nỗi nào, nhưng huynh ấy không thích hợp với muội. A Khởi đi theo Trần Ấp sẽ khá hơn một chút." Hắn nhìn Trương
Khởi bằng đôi mắt sáng ngời, ân cần hỏi: "Nghe Trần Ấp nói, muội cũng
thích huynh ấy? Như vậy cũng tốt, gả được cho người trong lòng là may
mắn của cô tử."
Trương Khởi chớp chớp đôi mắt, cuối cùng cúi đầu xuống. Nàng xoắn góc áo hỏi: "Phụ thân có nói gì không?"
Trương Hiên nhíu mày, "Phụ thân hứa sẽ bàn với mẫu thân." Đảo mắt, hắn lại an
ủi Trương Khởi, "A Khởi đừng buồn lo. Vi huynh sẽ phân trần giúp muội
trước mặt mẫu thân."
Hắn nói tới đây, thấy Trương Khởi ngẩng đầu
nhìn mình, rõ ràng có điều muốn nói, nhưng hồi lâu không lên tiếng.
Không khỏi ân cần hỏi: "Làm sao vậy?"
Trương Khởi lắc đầu, khẽ nói: "Không có gì."
Trương Hiên ân cần nhìn nàng, im lặng một hồi, lại nói: "Tối qua..." Dừng một
chút, hắn nói: "Tối qua nếu A Khởi không che giấu dung nhan, cửa nhà
chúng ta e chừng sẽ bị đám quý nhân phá mất. Vừa nãy Trần Ấp khen ngợi
muội, huynh ấy nói muội thông tuệ kín kẽ, không ham chốn phồn hoa, đúng
là người huynh ấy vẫn luôn chờ đợi."
Người hắn vẫn luôn chờ đợi?
Đó là bởi vì gia cảnh nhà hắn như vậy, nên muốn có một cô tử xinh đẹp
lại không ham vinh hoa, cam tâm tình nguyện làm thiếp làm cơ? Thật tham
lam.
Trương Hiên thở dài một tiếng, nói: "Vi huynh cũng rất tiếc
nuối, nếu A Khởi để lộ dung mạo thật, nói không chừng còn có lang quân
tốt hơn đến cầu hôn."
Nghe được sự chân thành trong giọng nói của hắn, Trương Khởi ngẩng đầu lên nói, "Liệu có lang quân bần hàn không?"
Trương Hiên ngẩn ra.
Trương Khởi ngẩng đầu, đôi mắt lung linh nhìn vào y, lúng ta lúng túng nói:
"Nếu là người xuất sắc chốn hàn môn, A Khởi có thể làm chánh thê."
Giờ phút này, nét mặt của nàng vô cùng dè dặt, nhìn đôi mắt nàng qua hàng
mi, có ánh sáng mà hắn chưa từng thấy. Như thể nàng đang nói với hắn về
giấc mộng của mình.
Trương Hiên hoàn toàn ngây dại. Lúc lâu sau mới lên tiếng: "Con cháu hàn môn?"
Trương Khởi gật đầu lia lịa, thanh tao, mềm mại, rồi lại cất giấu vẻ dò xét dè dặt: "Trong số những con cháu hàn môn, nếu không phải hoàng thân, A
Khởi có thể xứng đôi."
Không biết tại sao, nghe thấy bốn chữ "có thể xứng đôi", Trương Hiên lại cảm thấy đau đớn.
Hắn nhìn chăm chăm vào nàng, lúc lâu sau mới hỏi: "Không phải muội thích Trần Ấp sao?"
Trương Khởi khẽ lắc đầu, nàng nhìn mũi chân mình, khẽ nói: "A Khởi sợ, A Khởi phải làm thê thất của người ta."
Giọng nói vẫn mềm mại, như một đứa bé đang kiên trì với yêu cầu của mình.
"Gả vào hàn môn, con cháu của A Khởi cũng chỉ có thể là con cháu hàn môn,
ra vào kinh đô sẽ bị người ta coi thường mãi mãi, A Khởi không sợ sao?"
Còn có một câu hắn không nói tiếp, đám hỏi chú trọng môn đăng hộ đối.
Nàng tuy là con gái riêng, nhưng vẫn mang họ Trương, vẫn chảy dòng máu
của Trương thị Kiến Khang. Gả nàng cho kẻ bần hàn, để đời sau của kẻ bần hàn có huyết mạch của Trương thị, đó là bất kính với huyết mạch gia
tộc.
Trương Khởi hiểu vẻ mặt của hắn, nhưng nàng vẫn muốn đấu
tranh. Lập tức lắc đầu, nàng cúi đầu nói: "Con cháu quá xa xôi, A Khởi
chỉ muốn lúc này có thể sống thiết thực chút."
Trương Hiên lặng thinh.
Qua hồi lâu, Trương Hiên khẽ nói: "Đây là việc lớn, A Khởi để Cửu huynh suy nghĩ một chút."
Nói tới đây, hắn cười nói với Trương Khởi: "Được rồi, không còn sớm nữa, muội đi học đi."
"Dạ."
Trương Khởi đi về phía sau.
Thật ra nàng vẫn biết, Trương Hiên không phải là người quyết đoán. Mà gả
nàng làm vợ kiêu tử hàn môn, là một chuyện cần quyết đoán và chính kiến. Chẳng những hắn phải nghĩ cách thuyết phục phụ thân, còn phải thuyết
phục Trương Tiêu thị, thậm chí phải thuyết phục người nhà của đại phu
nhân.
Sự do dự lúc này của hắn vốn nằm trong dự liệu của Trương Khởi. Cho nên nàng không đau lòng cũng không thất vọng.
Lúc này, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, rõ ràng sắp đến trưa. Trương Khởi cất bước về phòng.
A Lục không có ở đây, Trương Khởi đóng cửa phòng, ngồi lên giường, chống cằm lẳng lặng suy nghĩ.
Một hồi lâu, Trương Khởi đứng lên, nàng nghĩ, nàng phải làm nũng với phụ thân rồi.
Nhìn gương chải đầu trang điểm một lúc, Trương Khởi đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Vừa đi ra không lâu, Trương Cẩm đi qua khu rừng liếc mắt nhìn qua bên này,
hất cằm ra lệnh: "Xem A Khởi có ở đó không, gọi nó tới đây."
"Dạ."
Hai tỳ nữ tuân lệnh rời đi, lát sau các nàng đã quay lại nói, "Trong phòng không có ai."
Mặt Trương Cẩm thuỗn ra, tức giận nói: "Xem nó trốn đi đâu rồi." Đang lúc ấy, một tỳ nữ đi tới.
Tỳ nữ đó ghé sát vào Trương Cẩm, khẽ nói với nàng ta. Trương Cẩm lập tức
ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, nói: "Tiêu lang tới? Ta đi gặp chàng ngay!"
Mới vừa nói tới đây, dường như nàng nhớ ra chuyện gì đó, buồn bã cúi đầu,
lẩm bẩm: "Nhưng mẫu thân không đồng ý....." Đâu chỉ là không đồng ý, bây giờ trong số tỳ nữ ở bên nàng, đã có hai người tới trông coi. Bây giờ
nàng có động tĩnh, mẫu thân sẽ biết ngay.
Tỳ nữ cung kính nói:
"Lang quân Tiêu gia muốn nô tỳ chuyển bốn chữ cho cô tử." Trong sự
ngượng ngùng chờ mong của Trương Cẩm, tỳ nữ này khẽ nói: "Còn nhiều thời gian."
Trương Cẩm hơi thất vọng, nhưng lại thấy ngọt ngào, nàng
cắn môi ngước đôi mắt lấp lánh nhìn ra cổng, vẻ mặt rõ ràng rất cấp
bách.
Tỳ nữ này lại nói: "Lang quân Tiêu gia còn nói, nếu cô tử
thấy Trương Khởi, nhớ bảo nàng đến thư phòng ở Chính Lâm viện sườn đông. Lang quân nói, còn một món nợ cuối cùng muốn tính toán với Trương
Khởi."
Nợ nần gì vậy? Trương Cẩm thích nghe nhất lời này, mắt nàng bỗng sáng ngời, hưng phấn nói: "Vậy ta đi gọi."