Trải qua chuyện
như vậy, mấy người kia cũng không dám đắc tội với Trương Khởi nữa. Sau
khi học xong năm chữ cũng đã đến lúc dùng bữa tối.
Sau bữa tối,
Trương Khởi đi tới phòng bếp Lương tẩu chỉ để giúp sắp xếp lại củi đốt
và quét dọn phòng tắm. Làm mất gần nửa canh giờ, nàng mới được về phòng.
Lúc này, mặt trời mới ngả về phía Tây, khắp nơi trong nhà bắt đầu treo đầy
đèn lồng. Cách đó không xa có thể cảm nhận được tiếng khèn tiếng sáo hòa lẫn phấn hương phiêu đãng trong không khí, ngoài ra, thỉnh thoảng cũng
có thể nghe thấy tiếng cười nói.
Lại tới canh giờ được yêu thích nhất của đám quý tộc Kiến Khang.
Trương Khởi vén tấm màn cửa sổ bừng lụa mỏng, qua những ánh đèn lồng lay động
trong bóng cây, nàng nhìn về nơi phát ra tiếng khèn tiếng sáo kia. Nàng
biết nơi đó, đó là nơi Trương phủ cất giấu thị thiếp cùng ca cơ, cũng là nơi mà người có vẻ ngoài không xinh đẹp như nàng không có khả năng đi
tới.
Trương Khởi ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo cao trên bầu
trời, cách một lớp sương mù dày đặc, nàng không thể nhìn được xa hơn.
Nhưng không cần nhìn, nàng cũng biết các trong phủ đệ của các thế gia
như Trượng thị cũng đang ngập tràn tiếng khèn tiếng sáo và mùi phấn
hương phiêu đãng.
Trên thế gian này, có mấy phủ đệ dám dùng thị
thiếp và tỳ nữ xinh đẹp ra làm vật đặt cược. Nhớ tới thiên hạ đệ nhất
thủ phủ Thạch Sùng luôn dùng các tỳ thiếp xinh đẹp để khai đao. . . . . . Phàm là khách quý tới chơi, hắn sẽ chỉ điểm cho đám tỳ thiếp lên mời
rượu. Nếu khách quý không uống, hắn sẽ chặt đầu người tỳ thiếp đó!
Thậm chí có một lần hắn còn chém liên tục mười tỳ thiếp xinh đẹp.
Chuyện này cho tới giờ vẫn còn được lưu truyền rộng rãi, cũng không ít quý tộc noi theo. Người đời thích nhắc tới chuyện này, không phải vì Thạch Sùng coi mạng người như cặn bã, mà vì hắn hào phóng! Nghĩ đến việc thu thập
những tỳ thiếp xinh đẹp từ các nơi về rồi dạy cho bọn họ cầm kỳ thi họa, thơ ca lễ nghi, ăn mặc trang điểm, chỉ cần một người đã hao tới trăm
vạn lương vàng. Nhưng hắn nói nói chém là chém chứ tuyệt không đau lòng. Sự hào phòng này cũng tương tự việc hắn dùng búa đánh nát cây san hô
quốc bảo vô giá
Dĩ nhiên, so với những tỳ thiếp kia, người có
huyết mạch Kiến Khang Trương thị như Trương Khởi cũng có thân phận cao
quý hơn. Nhưng càng cao quý lại càng làm phú hào, quý tộc thích cất
giấu.
Trương Khởi hít sâu thu hồi ý nghĩ. Lúc quay đầu lại thì
trên lớp men sứ xanh của bình hoa chỉ còn lại gương mặt non nớt của
mình.
Đưa tay vuốt ve gương mặt, Trương Khởi thầm nghĩ: Vẫn còn một khoảng thời gian.
Từ giờ đến lúc dung nhan nở rộ vẫn còn một khoảng thời gian.
Quay về phòng, nương theo nguồn sáng lờ mờ bên ngoài, Trương Khởi lấy ra cây bút lông được phát ở học đường hôm nay, sau khi hít một hơi thật sâu
liền bắt đầu viết vào không trung.
Thời đại này, giấy là vật rất
quý. Trương thị tuy là nhà đại phú, nhưng gia tộc phú quý đâu có thể cho một tiểu thư không có địa vị như Trương Khởi dùng giấy quý luyện chữ.
Để tránh lãng phí bút lông, thậm chí nàng còn không thể dùng mực luyện
chữ.
Nàng cứ chăm chỉ như vậy, một chữ lại một chữ vẽ vào không trung.
Luyện một canh giờ, Trương Khởi mới đi vào giấc ngủ.
. . . . . .
Chỉ trong chớp mắt, Trương Khởi đã quay về Trương trạch được ba tháng. Nàng đến đây vào cuối mùa Thu, còn giờ đã qua một mùa Đông, bắt đầu tiến vào đầu Xuân.
Ba tháng ăn ngon ngủ ngon, Trương Khởi đã cao lên rất
nhiều. Gương mặt tái xanh do không đủ chất dinh dưỡng dần được thay thế
bằng làn da trắng hồng rạng rỡ.
Còn mấy tháng nữa Trương Khởi sẽ
được 14 tuổi, nếu là tiểu thư danh chính ngôn thuận của Trương phủ thì
cũng sắp tới thời gian nàng chuẩn bị được định hôn ước.
Trong
phòng, Trương Khởi đặt gương đồng xuống rồi cầm kéo xén đi phần tóc cản
trở tầm mắt. . . . . .Nàng đã quan sát rất kỹ, kiểu tóc trước đã che đi
mất ba phần thùy mị của nàng. Còn hiện tại, gương mặt nàng đã có tới năm phần thùy mị, nhưng dù có vậy cũng chỉ có thể coi là thanh tú không
chói mắt.
Vừa mới đứng dậy, bên ngoài đã có tiếng nha hoàn lanh
lảnh truyền tới. "A Khởi, A Khởi, nghe nói phụ thân ngươi đã về, ngươi
đã biết chưa?" Nói xong, một nha hoàn tầm 14,15 tuổi, ánh mắt to tròn
đẩy cửa bước vào.
Trương Khởi ngẩng đầu nhìn tỳ nữ đã bôi son
trát phấn mới nhếch môi cười nói: "Ngoài ông ấy ra, có phải còn có Tiểu
Lang xinh đẹp đã về không?"
Thái độ của nàng khiến nha hoàn A Lục đỏ mặt, chỉ thấy cô chu môi khẽ hừ, ánh mắt lúng liếng cười cười,
"Ngươi luôn nhốt mình trong phòng nên chẳng biết chuyện gì cả. Để ta nói cho ngươi nghe, Tiêu thị Mạc lang cũng tới rồi."
Vừa nhắc tới Tiêu Mạc, gương mặt A Lục ửng hồng, mắt long lanh như sắp chảy nước.
Tiêu thị Mạc lang, cái tên này Trương Khởi đã nghe suốt ba tháng, lỗ tai
cũng sắp mọc kén rồi. Nghe nói, hắn cao ráo nho nhã, vô cùng tuấn tú,
hơn nữa, hắn còn trẻ mà đã có tài danh, khắp đại giang nam bắc cũng
truyền tụng thi ca của hắn.
A Lục thấy dáng vẻ xem thường của
Trương Khởi liền bĩu môi nói: "Ta đã nói với ngươi rồi A Khởi, do ngươi
chưa từng thấy Mạc lang, nếu thấy hắn rồi, ta bảo đảm ngươi cũng sẽ
thích hắn."
Nói đến đây, A Lục đảo mắt xông về phía trước, mạnh mẽ kéo Trương Khởi chạy ra ngoài cửa.
Trương Khởi bất ngờ nên bị kéo tới lảo đảo sắp ngã, đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần thì người đã bị A Lục dắt tới cửa phòng.
Chưa chờ Trương Khởi lên tiếng, A Lục đã cười hì hì: "A Khởi, không phải phụ thân ngươi mới về sao? Ngươi mà còn ủ rũ ngồi ở đây thì đến ngày nào
tháng nào ông ta tới nhớ tới nữ nhi là ngươi? Ta nói này, nếu giờ chúng
ta tới tiền viện, nói không chừng phụ thân ngươi chỉ vô tình nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra nữ nhi của mình. Sau đó thì sao, chỉ cần một
câu của ông ấy, ngươi mới trở thành tiểu thư danh chính ngôn thuận của
Trương phủ, cuộc sống sau này mới tốt đẹp lên được."
Trương Khởi
không biết nên khóc hay nên cười: "Rõ ràng là ngươi muốn đi nhìn Tiêu
Lang, sao còn phải tìm cớ như vậy." Nói thì nói vậy, cuối cùng nàng vẫn
theo chân A Lục ra ngoài.
Từ nơi này đến tiền viện cũng mất gần
nửa canh giờ. A Lục dắt Trương Khởi chạy thật nhanh, lúc chạy tới tiền
viện thì đã thở hồng hộc, mà đống son phấn cố ý bôi lên mặt cũng nhòe
nhoẹt đi nhiều.
Dùng tay bôi vẽ lên mặt, A Lục hối hận lải nhải. "Đều tai ngươi, ở sai chỗ báo hại ta tìm ngươi lâu như vậy."
Nghe thấy A Lục ảo não oán giận, Trương Khởi khẽ mỉm cười nói: "Chỉ là lớp trang điểm bị nhạt đi, có gì đâu mà phải tức giận?"
A Lục đang định phản bác thì lại thấy Trương Khởi lấy một chiếc khăn tay trong lòng ra, nhẹ nhàng lau đi vết dính trên mặt mình.
Động tác của Trương Khởi êm ái mà có quy luật, sau khi lau một lúc, A Lục
mới ngạc nhiên nói: "Ngươi lau khóe mắt, vành tai ta lâu như vậy làm
gì?" Trương Khởi không trả lời mà thu hồi đầu ngón tay bôi son, nghịch
loạn tóc cô thêm một lần nữa.
Không lâu sau, Trương Khởi thu lại
khăn tay để A Lục tiếp tục dắt nàng về phía trước. Đi tới đi lui, A Lục
thấy hồ nước bên cạnh liền rầu rĩ nói: "Ta qua đó xem còn có thể gặp
người không?"
Chạy đến bờ hồ vươn vai, Trương Khởi kêu lên sợ
hãi. Nàng kinh ngạc chỉ vào mặt hồ, gương mặt rõ ràng nhỏ hơn một chút,
gương mặt cũng thanh tú động lòng người hơn, vừa định nói gì đó lại vỗ
trán kêu lên: "Đây chính là chỗ khác với các chủ nhân, ngay cả bóng
người trong hồ nước cũng dễ nhìn hơn chúng ta."
Lời này vừa nói ra, Trương Khởi cười phì. Cùng với tiếng cười của nàng còn có tiếng cười lớn, trong sáng của một thiếu niên.