Trương Khởi xông đến quá gấp, liều mạng mà chạy tới. Nhưng, nàng dù sao cũng chỉ là phụ nhân chân yếu tay mềm, phản xạ thần kinh căn bản không thể nào sánh được với những đấng nam nhi hàng năm chinh chiến.
Vì vậy, tuy nàng xông vọt lên trước, nhưng lại té nhào xuống đất, mà lúc này, mũi tên "vèo" một tiếng bắn xé gió lao đến!
Lan Lăng Vương vội vàng quay đầu, nhìn người đang bị mũi tên bắn xuyên qua hô to: "Dương Thụ Thành!". Người vừa lao ra đỡ tên cho Lan Lăng Vương chính là Dương Thụ Thành, hắn vừa phát hiện có người bắn tên, trong vô thức liền xông thay Lan Lăng Vương cản mũi tên này.
Dương Thụ Thành trúng tên, bổ nhào về phía trước rồi khuỵu xuống đất. Hắn vươn tay muốn rút tên ra, nhưng tay vừa mới đưa được một nửa, liền tê dại không còn nửa phần hơi sức. Ngẩng đầu vội vàng nhìn đám người Lan Lăng Vương và Thành Sử vây tới, cười nói: "Quận Vương, thật may là ty chức đã chặn lại. Mau xem xem, Vương phi có thể bị thương tổn gì không!".
Mới nói ra mấy chữ này, hắn liền ngẹo đầu, gian nan thở hắt ra một hơi cuối cùng. Lan Lăng Vương vươn tay rút tên ra, nhắm mắt lại khàn giọng nói: "Mũi tên có độc!"
Cùng lúc đó, Lạc Dương Vương đã vội vàng hạ lệnh: "Nhanh, nhanh, bắt lấy người đã bắn mũi tên này!"
Không cần hắn hạ lệnh, dân chúng thành Lạc Dương đã tự phát xuất động. Người nọ lại dám bắn tên giết ân nhân của họ, có xé xác ra cũng còn nhẹ.
Trong bầu không khí hỗn loạn đó, Trương Khởi được người nào đó đỡ dậy, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng liền được ôm vào một lồng ngực ấm áp quen thuộc.
Ôm chặt lấy nàng, Lan Lăng Vương cúi đầu xuống, hắn vùi mặt vào dưới mái tóc dày đen như mực của nàng, không nhúc nhích.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, chúng tỷ tướng đi vào, một người trong số đó khàn giọng nói: "Quận Vương, đã bắt được người kia!".
"Người nào? Là ai ?"
Lý tướng cắn răng nói: "Là Trịnh thị! Người động thủ là một gia bộc của Trịnh gia, Trịnh thị đã từng có ân với hắn".
Cái gì?
Nghe thấy thế Lan Lăng Vương và Trương Khởi đều kinh ngạc ngẩng đầu. Trong lúc kinh ngạc, Trương Khởi vội kêu lên: "Ngươi nói là Trịnh Du?"
"Vâng."
Thành Sử ở bên cạnh liền lên tiếng: "Người nọ đã khai rõ, Trịnh thị nói với hắn ta, cả đời này của nàng ta toàn bộ đã bị hủy ở trong tay Trương thị, nàng ta đã nghĩ kỹ rồi, mặc kệ nàng ta có nhằm vào Trương thị như thế nào thì Trương thị vẫn có thể sống rất tốt. Cho nên chỉ cần giết chết Lan Lăng Vương, giết chết ông trời của nàng, mới xem như hủy diệt tất cả!".
Dừng một lát, Thành Sử lại nói: "Người nọ còn nói, Trịnh thị sau này cũng đã hận Quận Vương thấu xương!"
Lan Lăng Vương còn không dám tin, hắn chưa bao giờ nghĩ đến nỗi oán hận của một phụ nhân, cũng sẽ đáng sợ đến như vậy!
Ngây ngẩn một hồi, hắn mới khàn giọng nói: "Là ta đã hại Dương tướng quân". Sau đó lại cắn răng, hỏi hắn: "Trịnh thị ở chỗ nào?".
Trương Khởi liền đáp: "Nàng ta ở bên phía quân Chu". Sau khi kể qua một lượt những chuyện Trịnh Thị đã làm ở Lạc Dương, Trương Khởi lại thì thào nói: "Khó trách hôm bị bắt đi, vẻ mặt của nàng ta lại quỷ dị như vậy. Thì ra là đã sớm chuẩn bị kế hoạch này."
Không chỉ có Trương Khởi, mà ngay cả các chư tướng, cũng thật lâu chưa tỉnh hồn lại. Những nam nhân này không cách nào tưởng tượng, Quận Vương nhà mình đã làm gì có lỗi với Trịnh thị, mà nàng ta lại cứ buông mãi không tha, chết cũng không từ như thế?
Sau khi long trọng an táng Dương Thụ Thành xong xuôi đâu đấy thì trời cũng đã tối đen. Lan Lăng Vương nhanh chân đi vào viện, thấy bị chúng tỳ nữ đỡ Trương Khởi, hắn tiến lên một bước dìu nàng, hỏi: "Sao rồi?".
"Không có gì?", Trương Khởi lắc đầu đáp, lúc chiều, nàng đã bị ngã một cú, mặc dù hơi nặng, nhưng đứa bé trong bụng, chỉ trừ việc nhất quyết không tha hành hạ dạ dày của nàng thì ngược lại cũng không hề ảnh hưởng gì.
Lan Lăng Vương vẫy lui chúng tỳ, đỡ lấy Trương Khởi, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lần, rồi nhỏ giọng nói: "Nàng gầy đi nhiều!". Trán hắn khẽ chạm vào trán của nàng, thì thào mà nói: "A Khởi, làm sao nàng lại gầy như vậy hả?".
Trương Khởi thần bí mỉm cười, nàng đang chuẩn bị nói với hắn thì lại thấy một loạt tiếng bước chân tiến tới, sau đó là giọng nói của Thành Sử từ bên ngoài truyền đến: "Quận Vương, Đoàn tướng quân sở bộ bắt được mấy tên quan lại nước Chu, muốn đưa đến cho ngài. Trịnh thị cũng ở trong số đó".
Lan Lăng Vương vụt đứng lên, nhìn thấy hắn động thân, Trương Khởi liền kéo ống tay áo của hắn, cầu xin: "Thiếp cũng muốn đi".
"Được!"
Lan Lăng Vương vừa đáp ứng, Trương Khởi liền quay đầu ra lệnh: "Các ngươi đi tìm Hồ hoàng hậu, nói Lan Lăng Vương muốn bắt Trịnh thị hỏi tội, hỏi Nương nương xem có thể phái hai cung nữ đến đó không?". Lời này của nàng biểu đạt rất rõ ràng, Hồ hoàng hậu chính là người trong cuộc, mà ở nơi này Lạc Dương Vương mới vừa được giải vây, nên hiện tại hắn vô cùng cảm kích Lan Lăng Vương, sẽ nguyện ý giúp nàng một tay.
Trương Khởi biết, cho dù nàng có nói gì, thì Lan Lăng Vương cũng sẽ lựa chọn tin tưởng. Nhưng nàng muốn ở bên cạnh hắn cả đời cho nên kể cả trường hợp nào cũng không muốn để cho hắn hiểu lầm mình. Vì thế chuyện của Trịnh thị nên do người của Hoàng hậu ra mặt nói chuyện, sẽ hợp tình hợp lý hơn.
Hai người lên xe ngựa, hai khắc sau, bọn họ đi tới một biệt viện. Trong viện hoa cỏ được bố trí khắp nơi, cực kỳ tinh mỹ, đây hẳn là trang viên của một Phú Hộ ở Lạc Dương.
Nhìn thấy bọn họ đi tới, mấy tỷ tướng sải bước tiến lên. Mà lúc này, hai lão âu do hoàng hậu phái tới cũng đã có mặt. Trương Khởi vừa nhìn liền biết quả nhiên Hoàng hậu hiểu ý của mình, hai người này, đều là người nhanh nhẹn hiểu chuyện.
Trong sân lửa đốt sáng rực một góc trời, chiếu sáng khắp nơi, sập cũng đã được bố trí sẵn sàng. Lan Lăng Vương dắt tay Trương Khởi ngồi ở trên sập, quát lên: "Mang Trịnh thị đến!".
"Vâng."
Không bao lâu, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Nghe được tiếng bước chân kia, Lan Lăng Vương lạnh mặt ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, hắn liền ngẩn ngơ. Không chỉ có hắn, ngay cả Thành Sử cùng với đám người Lý Tướng, cũng ngẩn ngơ.
Tất cả mọi người mở to mắt, kinh ngạc nhìn phụ nhân chậm rãi bước tới trước mặt mình.
Phụ nhân này tóc rối bù, xiêm áo rách nát, da thịt trắng như tuyết như ẩn như hiện. Nàng di chuyển từng bước từng bước, trên gương mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần, chẳng những có hai dấu tay rõ ràng, mà nơi cần cổ còn có cả dấu răng, chỗ khóe môi, lại bị rách bơm thâm tím.
Nhìn kỹ hơn nữa liền nhìn thấy rõ được những dấu móng tay tím bầm trên da thịt lộ ra ngoài,.
Dáng vẻ của phụ nhân này, hoàn toàn là dáng vẻ bị người ta hung hăng giày xéo!
Nàng ta chính là Trịnh Du.
Thành thật mà nói, thực không nghĩ tới lại nhìn thấy bộ dạng này của Trịnh Du, Lan Lăng Vương lúc này cũng đã nói không ra lời.
Trịnh Du cúi đầu đi tới, đi một hồi, nàng ta mới từ từ, từ từ nâng cặp mắt chết lặng nhìn lên.
Vừa ngẩng đầu, đập vào mắt nàng ta chính là Lan Lăng Vương và Trương Khởi.
Trong nháy mắt, hai mắt liền mở lớn, không dám tin nhìn hai người trước mặt, nàng ta sửng sốt kêu lên: "Các ngươi thế nào lại không có chết?"
Tiếng thét chói tai này vừa ra, Lan Lăng Vương liền nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra lần nữa, hắn từ tốn hỏi: "A Du, làm sao ngươi lại có bộ dạng như thế này?"
Lời này vừa dứt, Trịnh Du bắt đầu cười lên the thé, nàng ta chỉ vào Trương Khởi, rít lên: "Ngươi hỏi phụ nhân kia xem, hỏi độc phụ đó xem, xem xem nàng ta đã làm gì với ta?". Rồi nàng ta lại cười lên khanh khách: "Phụ nhân của ngươi đã phá hủy ta, nàng ta mang ta cho những tên người Chu kia, để cho bọn họ chà đạp ta trước mặt mọi người, thế mà hiện tại ngươi còn muốn hỏi ta sao lại rơi vào hoàn cảnh này ư?".
Lời này của Trịnh Du vừa rơi xuống, một vị lão âu do hoàng hậu phái tới tiến lên một bước, cười lạnh nói: "Trịnh thị, đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn thêu dệt mọi chuyện? Ai là người đã đề nghị với Nương nương, nói rằng Trương thị và Vũ Văn Hộ là chỗ quen biết, muốn Nương nương buộc Trương thị đi làm thuyết khách, ngươi đã quên rồi sao? Hôm nay ngươi rơi vào hoàn cảnh này, chẳng phải làm theo đúng như những gì ngươi nói với Nương nương, đến Chu làm thuyết khách một lần sao? Ngươi đi lần này cũng chỉ là vì muốn làm thuyết khách, những người Chu kia vũ nhục ngươi như thế, sao lại không tự vận mà bảo vệ lấy thanh danh của mình?". Đảo mắt bà âu kia lại nói: "Còn nữa, ngày đó chẳng phải ngươi cũng nói, vì Lan Lăng Vương lạnh nhạt, cho nên ngươi đã sớm quan hệ với Hòa Sĩ Khai, ngay cả đứa bé cũng bỏ mất mấy đứa. Ngươi sớm là ai cũng có thể làm chồng, hiện tại cần gì phải lấy chuyện này ra mà oán hận?".
Lão âu này quả nhiên ghê gớm, đem tiền căn hậu quả nói ra thực rõ ràng. Nghe được chuyện Trịnh thị đã từng thông qua Hoàng hậu buộc Trương Khởi đến doanh Chu làm thuyết khách, Lan Lăng Vương vọt đứng lên, khi lão âu kia nói đến việc nàng ta đã sớm ăn nằm cùng Hòa Sĩ Khai thì hắn lại càng không dám tin nhìn chằm chằm vào Trịnh Du, vẻ mặt không khỏi có chút thương xót cùng thất vọng.
Hắn và nàng ta cùng nhau lớn lên, mặc dù sau này hắn làm ra chuyện có lỗi với nàng ta, nhưng từ sâu trong nội tâm, hắn vẫn luôn hi vọng Trịnh Du sẽ hạnh phúc, hắn cũng vẫn cho rằng chỉ cần nàng ta buông chấp niệm là có thể lấy được hạnh phúc.
Cũng không ngờ được, Trịnh Du hiện tại lại âm độc đến thế **.
Mà lúc này Thành Sử cũng đi lên phía trước, trầm giọng nói với Lan Lăng Vương: "Quận Vương, chuyện này là thật. Vương phi vốn có giao hảo với Hoàng hậu nương nương!".
Lan Lăng Vương nghe thế cũng đã tỏ tường.
Hắn nhắm mắt, khẽ nói: "Còn có cái gì có thể nói?". Rồi bỗng dưng hắn trầm mặt quát lên: "Trịnh thị, ngươi còn có cái gì để nói?".
Hắn liền đứng lên, vèo một cái rút bội kiếm ra, sau đó, từng bước từng bước đi về phía Trịnh Du.
Rất nhanh, mũi kiếm lướt đi như bay, lạnh lẽo chỉ vào cổ họng Trịnh Du. Sau khi ép nàng ta phải ngẩng đầu lên, Lan Lăng Vương khàn giọng gọi: "A Du", tiếng gọi này của hắn tràn đầy thất vọng: "Làm sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?".
Trịnh Du ngước cặp mắt vẩn đục lên, nàng ta vô hồn nhìn vào Lan Lăng Vương, nhìn vào gương mặt mà từ khi bản thân bắt đầu hiểu chuyện liền đã si mê kia, bỗng nhiên, nàng ta cười lên khanh khách.
Trịnh Du cười điên cuồng, trong nháy mắt đó, nước mắt cũng tuôn ra như suối. Cười cười mãi, nàng ta mới khàn khàn, lẩm bẩm hỏi: "Trường Cung, nếu như không có Trương thị, có phải ngươi sẽ rất tốt với ta hay không?". Nàng ta chảy nước mắt nhưng vẫn nở nụ cười, kinh ngạc mà nhìn hắn chằm chằm, nặn ra từng chữ từng câu: "Nếu như không có nàng, có phải ngươi sẽ cùng ta ân ái đến lúc đầu bạc hay không?".
Nàng hỏi một cách chuyên chú mà chấp nhất, giống như câu trả lời của Lan Lăng vương lúc này đối với nàng ta mà nói quan trọng vô cùng.
Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn nàng ta, cau mày suy nghĩ một hồi, hắn từ từ thu hồi trường kiếm, chậm rãi đáp: “Không có A Khởi?". Hắn từ từ quay đầu lại, kinh ngạc mà nhìn Trương Khởi đang duyên dáng yêu kiều đứng đó, lại lẩm bẩm hỏi: "Không có A Khởi?".
Hắn quay đầu lại, nhìn Trịnh Du, nghiêm túc trả lời: "Nếu như không có A Khởi, có lẽ ta sẽ cùng ngươi, cùng nhau sống qua ngày, tựa như đại đa số đôi phu thê trên thế gian này, nghiêm túc mà nói cũng sẽ không so đo, không biết vì sao mà cứ sống như thế!". Hắn rũ mắt xuống, khóe môi khẽ nở một nụ cười, thở dài nói tiếp: "Nhưng từ khi có A Khởi, những ngày như vậy, ta muốn cũng không muốn nghĩ đến. Con người lúc còn sống, chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi. Nếu trong những năm tháng ngắn ngủi này lại cứ ngây ngô dại dột, sinh chẳng biết tại sao mà sinh, đến chết cũng chưa từng cười vui qua, như vậy thì cả đời này còn có ý nghĩa gì?".
Nói tới đây, Lan Lăng Vương nhàn nhạt lên tiếng: "Những ngày như vậy, làm sao có thể nói là ân ái? Cũng chỉ là hai người đồng sàng dị mộng mà thôi. A Du, thành tựu lớn nhất trong cuộc đời của ta, chính là gặp được A Khởi."
Câu nói sau cùng vừa dứt, Trịnh Du bỗng dưng ngửa đầu cười như điên. Cười cười, nàng ta đột nhiên bổ nhào về phía trước, mà ngực của nàng ta lại lao thẳng vào mũi kiếm của Lan Lăn Vương!