Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 230: Chương 230: Trương Khởi có thai!




Trịnh Du phát hiện, mọi chuyện dạo gần đây dường như quá thuận lợi. Trong lúc nàng ta lo lắng thấp thỏm vì chuyện mang thai thì đột nhiên lại tình cờ tìm thấy một quyển sách thuốc mà trong đó còn viết cả phương thuốc khiến người ta sinh non.

Lấy được phương thuốc này, Trịnh Du mừng rỡ, thừa dịp không có người chú ý, nàng ta đứng hứng gió nửa ngày, quả nhiên khi trở về liền ngã bệnh.

Sau khi bị bệnh, nàng ta lại náo loạn không chịu cho mời đại phu, chỉ sai tỳ nữ mang đến cho mình vài vị thuốc. Những vị thuốc khiến cho người ta sinh non kia đều được chúng tỳ nữ ngoan ngoãn mang đến mà không hề dị nghị chút nào.

Uống xong thứ thuốc kia xong, quả nhiên Trịnh Du liền cảm thấy đau quặn bụng. Tuy nhiên nàng ta không ngờ rằng, loại thuốc này chẳng những khiến cho hạ thân chảy máu không ngừng, hơn nữa còn sốt cao mê man suốt mấy ngày. Nửa tháng sau, mới có thể gắng gượng từ Quỷ Môn quan trở về.

Trải qua những ngày bệnh tật triền miên, nàng ta càng ngày càng lộ vẻ tiều tụy, càng trở nên già trước tuổi.

Bản thân vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, trong khi đó Trương thị lại càng ngày càng phong quang vô hạn, xuân phong hả hê, điều này khiến cho Trịnh Du cực kỳ oán hận, nỗi hận này ngày ngày đêm đêm , thời thời khắc khắc vẫn luôn cháy hừng hực trong lòng.

Trong cơn oán hận ngút tời đó, nàng ta âm thầm tính toán: không thể bị động mãi như vậy được.

Nàng ta ngẫm nghĩ thật lâu, chỉ khi nào bản thân thay đổi được tình cảnh này, chỉ khi nào lấy được lòng của Hồ hoàng hậu thì khi đó nàng ta mới có thể gia nhập trở lại vào đám quý nữ, chỉ có lấy lòng người này, mình mới có thể trả thù được Trương Khởi.

Vì vậy, vừa khỏi bệnh, nàng ta liền gắng gượng kìm nén khó chịu, cắn tăng hoan ái cùng với Hòa Sĩ Khai, sau đó liền nhờ hắn ta trợ giúp mình.

Nhìn thân hình gầy gò của nàng ta, Hòa Sĩ Khai nặng nề bấm lên ngực Trịnh Du một cái, sau khi lưu lại mấy dấu tay tím bầm, hắn ta nhìn người trước mặt nước mắt lưng tròng, vui vẻ cười ha ha nói: "Cái này không phải rất dễ dàng sao? Ngươi rơi vào hoàn cảnh như vậy, hiện tại lại người không giống người quỷ không giống quỷ, tốt nhất thì ngươi nên khóc lóc một chút, nhất định có thể chiếm được đồng tình của Hồ Thị!". Hắn ta chậc chậc hai tiếng, lại nói: "Hơn nữa, Hồ Thị thật ra thì vẫn là một người dễ mềm lòng. Với dáng vẻ này của người mà đứng trước mặt bà ấy, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, muốn ngoan ngoan liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn, bảo đảm sẽ có tác dụng". Hắn tiếp tục nói: "Tất nhiên, còn có một biện pháp. Ha ha, nhưng ngươi phải tình nguyện bỏ hết mặt mũi, nguyện ý hầu hạ Hoàng hậu nương nương giống như vừa hầu hạ lão tử, bảo đảm từ ấy về sau bà ta sẽ xem ngươi trở thành tâm can bảo bối của mình!".

Quả nhiên, khi Hòa Sĩ Khai vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Trịnh Du đầu tiên là sung huyết đỏ bừng, nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên tái nhợt.

Thấy nàng ta quật cường kìm nén nước mắt, rõ ràng cảm thấy xấu hổ nhưng lại không dám bác bỏ, không dám đáp trả, Hòa Sĩ Khai lại bật cười lên ha hả. Lại nói, chính điểm này của Trịnh thị đã hấp dẫn hắn nhất. Mỗi lần ở cùng với hắn, nàng ta đều có cảm giác xấu hổ, hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng, nàng ta đang hối hận, nàng ta đang khó chịu, nhưng mỗi một lần lại không thể không cố nén.

Nàng ta mang đến cho người đối diện cảm giác trinh tiết liệt nữ, mà đối với Hòa Sĩ Khai loại cảm giác tàn phá tín niệm của một quý phụ này thật là sự quá tuyệt vời!

Nghĩ tới đây, Hòa Sĩ Khai liền thấy thật sảng khoái, lại bật cười ha hả. Hắn đưa tay nặng nề vỗ lên mông Trịnh Du một cái, trong tiếng kinh hô của nàng ta, hai tay không ngừng xoa xoa lại với nhau, nện từng bước chữ bát nghênh ngang đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, ánh mắt Trịnh Du thoáng qua tia hận ý, nhưng nỗi oán hận này rất nhanh liền bị mê mang thay thế.

Hiện tại, người nàng ta hận nhất, một chính là Trương Khởi, hai là Cao Trường Cung, còn người thứ ba chính là tên Hòa Sĩ khai này. Nhưng, đối với Hòa Sĩ Khai tuy oán hận vô cùng, nhưng nàng ta cũng không hề nghĩ đến việc trả thù. Bởi vì nàng ta biết, phía sau mình còn có gia tộc, không những thế bản thân chỉ là một cô nương yếu đuối, không thể nào động đến hắn được. Hơn nữa, nàng ta còn phải mượn lực lượng của hắn lật đổ Trương Khởi.

Cắn răng nghiến lợi một hồi, Trịnh Du lại nghĩ: Không phải chỉ cần lấy lòng Hoàng hậu nương nương, thì tình cảnh của mình sẽ thay đổi rất lớn sao.

Về phần tình cảnh về sau này thay đổi thế nào? Không phải sẽ là báo thù, phá hủy Trương thị hay sao? Về phần sau khi phá hủy Trương thị, Trịnh Du cũng chưa nghĩ đến.......

Vì vậy, sau khi nghe Hòa Sĩ Khai mở đường chỉ lối, Trịnh Du liền bắt đầu tìm kiếm tất cả cơ hội có thể đến gần Hồ hoàng hậu.

Thế nhưng cơ hội này thực sự không dễ dàng, trước kia nàng ta vẫn bất hòa với Hồ hoàng hậu, cho nên đám thị vệ của Hồ hoàng hậu hay những thứ quý phụ thường vây lấy bà ta kia, mỗi lần nàng ta vừa mới đến gần, ngay lập tức liền phòng bị nhìn nàng ta đầy soi mói, vì thế Trịnh Du vẫn không tìm được cơ hội nào cả.

Một ngày kia, Trịnh Du vừa ngồi lên xe ngựa thì đột nhiên ồ lên một tiếng, nhìn chằm chằm một ông lão hỏi: "Ngươi là ai? A Nghiêm đâu?"

Lão đầu kia liền cúi đầu, cung kính thưa: "A nghiêm bị bệnh, nên lão nô làm thay hắn ta!".

"A Nghiêm bị bệnh? Hắn ta sao lại bị bệnh?". Lão đầu kia thực sự không ngờ Trịnh Du lại tín nhiệm xa ngự A Nghiêm kia đến vậy, nàng ta bước xuống xe, nói: "Dẫn ta đi gặp A Nghiêm".

"Nữ lang, không phải người muốn ra ngoài sao?"

"Ta chỉ quen ngồi xe của A Nghiêm !"

Lão đầu kia liền ngẩn ra, vừa cúi đầu dẫn Trịnh Du đến khu viện cũ mà A Nghiêm ở, vừa âm thầm suy nghĩ .

Đến chiều Trịnh phu nhân liền được tin tức, bà ta nhìn chằm chằm lão đầu kia, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi nói, A Du nhận ân huệ của A Nghiêm, cho nên tin tưởng hắn ta nhất?".

"Vâng."

Lão đầu kia liền đáp một tiếng, sau khi ngẫm nghĩ một lát liền nói: "Phu nhân, lão nô cho là, muốn theo dõi A Du, chỉ cần bình thường lưu ý nhiều hơn là được. Không cần nhất định phải đổi A Nghiêm, tránh cho đả thảo kinh xà."

Trong khi Trịnh phu nhân suy nghĩ về đề nghị này, lão đầu lại nói: "A Nghiêm bình thường cũng không phải là người kín miệng, lại thích nữ sắc, chuyện của A Du, tùy tiện hỏi han một chút, hắn cũng sẽ nói ra thôi!".

Nghe đến đó, Trịnh phu nhân ngược lại liền tin, bà ta gật đầu nói: "Cũng được, vậy thì cứ để vậy đi".

"Vâng."

Mà Trịnh Du sau nửa tháng tìm kiếm cơ hội, một ngày kia, liền chớp được thời cơ.

Hồ hoàng hậu một mình ngồi uống rượu ở Túy Nguyệt lâu. Dường như tâm tình của nàng ta không tốt, uống một lát liền đập phá đồ đạc. Nghe Hòa Sĩ Khai nói, nguyên nhân là do Bệ hạ vừa mới sủng một phi tần, lúc uống say cư nhiên còn nói với Hồ hoàng hậu rằng, dù gì ngươi cũng già rồi, cho nên hãy thoái vị đi? Mặc dù chỉ là nói đùa, lại làm cho lòng người chật vật.

Trịnh Du nghe xong câu chuyện, đột nhiên thầm nghĩ: cơ hội của mình đã tới rồi.

Vì vậy, nàng không để ý đến việc tâm tình của Hồ hoàng hậu không tốt, liền mạnh mẽ xông vào. Chỗ thị vệ trong cung cũng đã thu mua tốt, cho nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bọn họ đứng ở bên ngoài, nghe Trịnh Du nghẹn ngạo khóc lóc, lại loáng thoáng nghe nàng ta cáo trạng ai đó. Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng khóc bên trong cũng dứt, ngược lại, lại nghe thấy tiếng Hồ hoàng hậu truyền đến: "Thôi thôi, xem bộ dáng của ngươi như vậy, Bổn cung liền nhận thấy bản thân mình cũng chưa đến mức thê thảm. Đứng lên đi!"

Chờ một lát, cửa phòng liền được mở rộng ra, đập vào mắt đám thị vệ là hình ảnh nhi nữ Trịnh thị là Trịnh Du đang quỳ gối sau lưng Hồ hoàng hậu, ân cần đấm lưng cho bà ta.

Mà bên này, sau khi thành hôn, Lan Lăng Vương nhàn rỗi vô sự, đã dẫn Trương Khởi chạy đến Lan Lăng Quận một chuyến, tiếp đến lại đến mấy chỗ gần đó dạo chơi một vòng, lúc trở về đã là tháng mười rồi.

Cuối tháng mười, hai người về tới Lạc Dương.

Nhìn Thành Lạc Dương sừng sững uy nghi cách đó không xa, Trương Khởi nhíu nhíu mày, trí nhớ chợt lóe lên, nhưng thời gian này nàng lại có chút lười biếng, chỉ thích ngủ, cho nên đại não hình như cũng không lớn bằng lúc trước. Rõ ràng đang tập trung tinh thần nghĩ đến một chuyện, nhưng trong đầu lại là một mảnh mơ hồ. Thậm chí người khác rõ ràng đang châm chích mà nàng lại cũng nhận ra được.

Dường như nàng đã trì trệ đi rất nhiều.

Vì vậy nàng khổ tâm suy nghĩ một hồi, cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, lại đã ngủ mất. Khi tỉnh lại lần nữa, lại thấy chuyện này thực không thích hợp, vì thế liền ném ra sau đầu.

Mà trong khoảng thời gian đoàn người Trương Khởi tiến vào thành Lạc Dương thì cũng có một đội ngũ hết sức xa hoa xuất hiện trên quan đạo. Xa xa nhìn thấy đội ngũ của Lan Lăng Vương, một nữ nhân lên tiếng hỏi: "Đội ngũ kia là người phương nào?"

Một nam tử trung niên mày râu nhẵn nhụi nghe thấy hỏi liền đi lên trước, êm ái đáp: "Bẩm nương nương, đó là Lan Lăng Vương cùng với Lan Lăng Vương phi vừa mới vào cửa!".

"A", trong xe ngựa giọng nữ kia cảm thấy hơi hứng thú, cười nói: "Bổn cung từ lần đó gặp mặt Trương thị, vẫn không có cơ hội hàn huyên lần nào nữa. Hãy thông tri một chút đi, chúng ta dứt khoát vào thành Lạc Dương chơi một thời gian!".

"Vâng!", nam tử trung niên kia nhận mệnh liền giục ngựa chạy đến chỗ mấy thị vệ thông báo một tiếng. Nhất thời, một làn hương thơm truyền đến, kèm đó là tiếng phụ nhân cười nói: "Bẩm tuân ý chỉ của Hoàng hậu nương nương!".

Đoàn người Trương Khởi tiến vào Thành Lạc Dương, chọn một tửu lâu trú chân, sau khi Trương Khởi tắm rửa thay quần áo, liền miễn cưỡng ra khỏi phòng, híp mắt hưởng thụ ánh trời chiều chạng vạng. Lúc này, một vị lão ấu đi tới, cung kính nói: "Vương phi, đầu bếp tới hỏi, tối nay người muốn ăn cái gì?" Bởi vì đi thăm thú trong thời gian dài cho nên đoàn người bọn họ mang theo có cả dụng cụ làm bếp, cùng với một đầu bếp đến từ phương Nam. Về phần tỳ nữ và ma ma phụng sự lại càng không thể thiếu.

Đối với Lan Lăng Vương không bao giờ phô trương mà nói, điều này có thể coi là phá vỡ đất hoang rồi.

Vừa nghe đến đồ ăn, không biết thế nào mà dạ dày Trương Khởi đột nhiên đảo lộn một phen, nàng nhíu mày, đưa tay đẩy tỳ nữ ra, chạy đến bên khe rãnh nôn mửa liên tục.

Sau khi nôn khan mấy cái, trong dạ dày thoải mái cũng thoải mái hơn hẳn, Trương Khởi dùng khăn tay lau lau môi, lại uống nước súc miệng, cả người cuối cùng cũng dễ chịu chút ít. Bà lão kia nhìn nàng, ánh mắt lóe lóe, rốt cuộc cũng tiến lên cẩn thận hỏi: "Vương phi, có cần mời đại phu không?"

"Mời đại phu làm gì?"

Bà lão kia lại nhỏ giọng nói: "Vương phi thành hôn đã mấy tháng rồi, mới vừa rồi lại nôn như vậy......."

"Đùng ——" một tiếng, đầu óc Trương Khởi liền vỡ lẽ. Thời gian này, nàng vẫn có chút không thoải mái, mà cảm giác không thoải mái lại rất quen thuộc.

Trong lúc nàng khẩn trương nắm chặt tay lại thì lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến, Dương Thụ Thành chạy tới, bẩm báo: "Vương phi, Quận Vương nhận được lệnh khẩn của Bệ hạ, trong vòng ba ngày phải về đến Tấn Dương, hiện tại phải lập tức lên đường. Ngài ấy báo người nên chuẩn bị một chút". Nói tới đây, hắn lại nói: "Quận Vương còn nói, đoạn đường này sẽ đi cả ngày cả đêm, Vương phi cần chuẩn bị ít đồ ăn trên xe ngựa, tránh cho bị đói!".

Vội vàng giao phó xong, Dương Thụ Thành liền xoay người rời đi.

Đang lúc này, Trương Khởi kêu: "Dương tướng quân."

Dương Thụ Thành quay đầu lại.

Nét mặt Trương Khởi có chút kỳ quái, cứ muốn nói lại thôi, cắn môi lên tiếng: "Ta ở lại Lạc Dương thôi!".

Nàng còn tưởng rằng Dương Thụ Thành sẽ hỏi han này nọ, vậy mà lời vừa ra khỏi miệng, lại thấy hắn ta thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thần cũng cho là Vương phi nên lưu lại Lạc Dương thì tốt hơn, bốn ngày rong ruổi chạy về Tấn Dương, thật sự quá gấp gáp, sau khi trở về, chí ít người cũng phải nghỉ ngơi mất mấy tháng. Còn không bằng nghĩ chậm rãi trở về thì hơn!".

Nói tới đây, hắn cũng không đợi Trương Khởi trả lời, liền chắp tay sải bước rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Trương Khởi thầm nghĩ: hiện tại mới chỉ có chút cảm giác, đại phu cũng chẩn không ra được, nói cho người nào đó nghe chỉ sợ chàng lại phân tâm. Không bằng chờ xác định sẽ thông báo sau.

Lúc này, trong lòng Trương Khởi đang tràn đầy vui sướng nhưng kèm theo đó còn có cả lo sợ lẫn nghi hoặc. Cảm giác chồng chéo đan xen này cho đến tận khi Lan Lăng Vương rời đi cũng không biến mất. Lần trước ngoài ý muốn mất đi, nàng vẫn sợ mình sẽ không bao giờ có nữa, hiện tại rốt cuộc lại có cảm giác, chỉ sợ ngộ nhỡ không phải, nàng cũng không muốn mạo hiểm thêm nữa.

Huống chi, lần này có lẽ là thật rồi. Trương Khởi cúi đầu dịu dàng vuốt ve vùng bụng bằng phẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.