Lan Lăng vương cười một tiếng, "Thái hậu đồng ý với ta nửa năm sau mới bàn lại chuyện nghị thân (việc kết hôn)."
"Thật sự?" Trương Khởi cả kinh nói: "Thái hậu lại đồng ý?"
Lan Lăng vương nghe được lời nói không dám tin của nàng, khẽ nhíu chân mày, hắn nhìn chằm chằm Trương Khởi, chậm rãi hỏi "A Khởi dường như không
vui mừng lắm?" Vui thì đúng là có nhưng không cs vui sướng như trong
tưởng tưởng của hắn.
Hắn vươn tay, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Trương Khởi rồi từ từ vòng qua cổ ngọc.
Hắn đụng chạm rất dịu dàng, nhưng không biết làm vậy khiến Trương Khởi rùng mình một cái. Nàng vội vã vươn tay ôm cổ của hắn, cười hì hì nói: "Vui
mừng chứ, A Khởi dĩ nhiên vui mừng....... Chỉ có chút ngoài ý muốn." Mặt nàng dán lên mặt của hắn, mềm mỏng nói thầm: "Thái hậu làm sao có thể
đồng ý chứ?"
Lan Lăng vương nhìn nàng hết sức chăm chú, bình tĩnh nói: "Chắc bị lòng thành tâm của ta lay động."
Bị lòng thành tâm của hắn lay động?
Trương Khởi chơt ngẩn ra. Có thể làm cảm động Thái hậu của một nước, chẳng lẽ vì nàng hắn quỳ gối cầu xin sao?
Nếu người khác nói lời này thì Trương Khởi sẽ nghĩ đối phương lừa mình.
Nhưng lời do Lan Lăng Vương nói ra luôn nghiêm túc, hắn chưa bao giờ tùy tiện mở miệng nên nàng bất giác tin tưởng.
Trương Khởi cúi đầu, đôi mắt cong như vầng trăng cố gắng mở to. Nàng không kìm lòng nổi dựa
vào vai hắn, nhẹ nhàng đặt xuống động mạch quản môt nụ hôn rồi ôm sát
hắn, cái gì cũng không muốn nói nữa.
Hai người tựa sát vào nhau, ở nơi này mùa đông trở nên ấm áp hơn, yên lặng cảm thụ nhịp tim của đối phương. Lòng Trương Khởi tràn đầy, nhất thời không muốn nói chuyện, Lan Lăng vương cũng không có mở miệng.
Qua một lúc lâu, Lan Lăng
vương mới trầm giọng nói: "Ta xin Thái hậu tứ hôn." Hắn áy náy nói: "Nói vào thời cơ không đúng, lúc ấy trong điện còn có mấy mệnh phụ, đợi khi
tìm được cơ hội, ta lại mở miệng."
Trương Khởi nhu thuận đáp:
"Được." Thực ra nàng không để ý có thể làm thiếp thất hắn hay không. Dù
sao với danh phận đó, thê tử Trịnh thị tương lai của hắn cũng không thể
chấp nhận nàng.
Vào giây phút này, khi hắn sẵn lòng quỳ gối cầu
xin vì nàng, ở bên cạnh hắn luôn chỉ có một nữ nhân là nàng, nàng chỉ
nghĩ vui vẻ hơn.
Chớp mắt đã qua một đêm.
Tối hôm nay, Lan Lăng vương phát hiện Trương Khởi mang theo bên người Dựng Âm Đan(1),
sau khi hỏi tên đan dược, hắn mới không nhắc tới nữa nhưng động tác lại
trở nên có phần dịu dàng hơn.
(1)Dựng Âm Đan: thuốc có thai
dành cho phụ nữ, có công dụng tránh thai, nhưng Lan Lăng nghe tên lại
tưởng là Thuốc dành để Mang Thai.
Ngày hôm sau, nhiệt độ không
khí lại hạ thấp hơn, lá vàng rơi ào ào, quét cũng quét không sạch. Trước đây, cây cối vốn xanh um tươi tốt nhưng giờ dần trở nên trơ trụi thê
lương.
Trương Khởi lại thay áo lông cáo cùng ủng chân. Sáng sớm, Lan Lăng vương đã rời đi, Trương Khởi có ý muốn hỏi hắn chuyện thu xếp
chỗ ở cho sứ giả nước Trần, có thể để nàng gặp A Lục một lần được không. Nàng có ý nguyện như vậy nhưng lại không nhìn thấy Lan Lăng vương nên
nàng cũng chỉ có thể thưởng thức cảnh lá rụng bay tro sân viện.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một nô bộc thi lễ với Trương Khởi từ xa,
lớn tiếng bẩm báo: “Bẩm Trương cơ, vương phi Trường Quảng đến đây”.
Vương phi Trường Quảng?
Tên này nghe khá quen. Trương Khởi đang cảm thương cho trí nhớ quá khứ ít
ỏi của mình, hễ là nhân vật nàng ấn tượng thì phần nhiều là những nhân
vật lớn. Trương Khởi ngay lập tức vội vàng quay người lại, "Mau mời."
Chỉ chốc lát sau, một tiếng cười khẽ có âm thanh leng keng như miếng ngọc
chạm vào nhau truyền vào. Trong nháy mắt, nàng thấy một vương phi xinh
đẹp dẫn đầu một đám người Thu công chúa và Trịnh Du chậm rãi đi đến.
Trương Khởi nhẹ nhàng khẽ chào, kêu: "Tỳ thiếp gặp qua Vương phi Trường Quảng, gặp qua Thu công chúa điện hạ."
Vương phi Trường Quảng Hồ Thị có dung nhan cao quý, lông mày cao mảnh, mắt
phượng trong sáng, dài hẹp, ẩn chút dáng vẻ đào hoa. Thấy Trương Khởi
hành lễ, nàng quan sát kỹ vài lần, quay ra sau lưng cười nói: “Thế gian
đều nói, sắc đẹp hoàng hậu Chiêu Tín vô song, theo ta thấy, vẻ đẹp của
Trương cơ sợ là trên cả hoàng hậu Chiêu Tín.”
Hoàng hậu Chiệu
Tín có tên là Lý Tổ Nga, trong hoàng thất, khi mọi người đều cho rằng nữ tử người Hán không có khả năng làm hoàng hậu thì Cao Dương khăng khăng
lập nàng làm hoàng hậu. Cao Dương vốn tính tình hoang đường, bừa bãi,
thường xuyên tùy tiện đánh chết cơ thiếp hắn đã sủng ái, ngay cả vợ của
các đại thần cũng không bỏ qua, duy chỉ tăng thêm sủng ái với vị hoàng
hậu đó.
Năm ngoái, sau khi Cao Dương chết vì bệnh, thái tử Cao
Ân kế vị. Ngày nay, Cao Diễn phế bỏ Cao Ân, tự mình lên làm Hoàng đế. Lý Tổ Nga liền ở ẩn trong cung làm hoàng hậu Chiêu Tín. Hiện nay, Lý Tổ
Nga mới chỉ hai ba mươi tuổi, đang ở tầm tuổi đẹp nhất của người phụ nữ.
Lý Tổ Nga có tiếng là mỹ nhân đẹp nhất đất Tề, Hồ thị vừa gặp đã so sánh
Trương Khởi với nàng ta, đám người Thu công chúa đang muốn phản bác
nhưng khi vừa thấy dưới gốc cây phong, hình ảnh Trương Mị tóc buông xõa
trên vai, mắc áo lông cáo màu trắng, nổi bật nhất là khuôn mặt đẹp như
tranh, nước da hồng hào trong sáng, phiêu dật như tiên nữ, lại mị hoặc
như yêu nữ khiến lời phản bác bọn họ định nói không thoát ra khỏi miệng.
—— Tuy lúc này Trương Khởi không nhất định đẹp hơn hoàng hậu
Chiêu Tín nhưng sắc đẹp tuyệt đối không kém hơn. Bây giờ, nàng ta còn
bé, nếu qua mấy năm nữa.......
Hồ Thị khen ngợi Trương Khởi trong miêng mà vẻ mặt vẫn cao thượng, sau khi nàng dạo quanh Trương Khởi một
vòng, miệng ‘chậc chậc’ nói: "Không trách được mỹ nhân vô số mà trước
giờ Cao Trường Cung lại chẳng thèm ngó tới, thì ra ánh mắt hắn còn cao
hơn."
Hồ Thị vừa nói ra làm sắc mặt Trịnh Du đứng sau lưng Thu công chúa nhất thời trở nên trắng nhợt.
Chỉ thấy nàng ta lấy tay áo che miệng, mắt hạnh rưng rưng trong suốt như đang cố nén đau lòng.
Hồ Thị vốn nói thẳng, mặc dù trong lòng có khinh thường khi nhìn thấy bộ dáng của A Du nhưng không nhịn được vẫn thở dài .
Mấy quý nữ càng vây quanh A Du, ồn ào huyên náo khuyên nhủ: "A Du đừng
khóc." "Dù nàng ta đẹp nữa thì thế nào? Chỉ là một cơ thiếp." "Đúng vậy, không phải ngay cả danh phận nàng ta cũng không có sao?" "Cũng chỉ lợi
dụng tuổi trẻ quyến rũ một hai nam nhân, qua mấy năm nữa thì không là
cái gì cả" "Đúng vậy, chúng ta sinh ra đã có thân phận làm chánh thê,
cần gì chấp nhặt cùng bọn cơ thiếp?"
... ...
Có câu ‘Người phân theo nhóm’, đám quý nữ thấy A Du đau khổ tuyệt vọng, họ đều dâng
lên cảm giác ‘một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ’. Nghĩ đến bản thân và mẫu
thân, có cuộc đời ai không phải tranh đấu cùng bọn Hồ ly quyến rũ người? Tranh giành thì cũng thôi, đáng hận nhất là đám nam nhân vừa thấy bọn
Hồ ly kia liền mất hồn, họ dành được thân xác thì cũng không kéo được
trái tim người đàn ông. Ánh mắt đám quý nữ nhìn Trương Khởi đã không hề
che giấu sự chán ghét cùng phẫn nộ.
Trương Khởi lẳng lặng nhìn một màn này.
Rõ ràng, nàng chưa nói gì, cũng chẳng làm gì, nhưng trong mắt đám quý nữ ở đây lại giống như nàng đã làm chuyện gì đó khiến người ta vô cùng chán
ghét.
Hồ thị tiến đến, nếu như chỉ là ngoài ý muốn thì không sao còn nếu .......Trịnh Du cố ý dẫn Hồ thị tìm đến đây? Tính tình Hồ Thị
không người không biết. Trịnh Du chỉ cần nhìn Hồ thị, chỉ cần khiến Hồ
thị nói chuyện kiểu như trên thì nàng ta không cần nói gì, chỉ cần chảy
nước mắt sẽ được tất cả đám quý nữ đồng tình và ủng hộ. Nàng ta hi vọng
từ đó về sau, dù Lan Lăng vương mất nhiều công sức thì nàng cũng không
cách nào hòa nhập cùng đám quý nữ nước Tề phải không?
Hơn nữa,
nếu sắc đẹp của nàng truyền đi càng xa thì Lan Lăng vương sẽ gặp phải
nhiều phiền toái hơn, Trịnh Du hy vọng một ngày nào đó, kiểu người thích đơn giản yên tĩnh như Lan Lăng vương không chịu nổi gánh nặng đây phải
không?
Trương Khởi im lặng nghe âm thanh Trịnh Du ngẹn ngào còn đám quý nữ khuyên giải an ủi.
Khi trong không gian thoáng an tĩnh hơn, Trương Khởi nhắm mắt, lẳng lặng nói: "Thật nực cười!"
Âm thanh của nàng không lớn nhưng tất cả mọi người đang chú ý nàng khi
nghe thấy lời này cũng đều trở nên an tĩnh hẳn lại, chúng quý nữ không
dám tin nhìn về phía nàng.
Trương Khởi ngước mắt, con ngươi yêu
mị phát sáng, bình thản nhìn Trịnh Du, nói: "Kết thân, từ xưa tới nay
đều là sự kết hợp giữa hai gia tộc lớn, là chuyện lớn liên quan đến tiền đồ gia tộc sau này, bất kỳ trượng phu nào cũng không dám xem thường .
Nữ lang, ngươi đánh giá quá cao A Khởi rồi."
Nàng bình tĩnh nói
như kể lại một việc hiển nhiên: "Ngươi nên hiểu, mặc kệ Lan Lăng vương
lựa chọn ngươi hay không, nhưng giờ còn chưa kết thân cùng gia tộc học
Trịnh, hắn có tính toán của mình...... Hiện tại, hắn chỉ từ chối nghị
hôn(2) nửa năm, A Du đã giựt giây(3)Vương phi Trường Quảng cùng Thu công chúa đến đây, lại do sắc đẹp bản thân không bằng cơ thiếp của Lan Lăng
vương mà liền khóc đến dữ dội như vậy. A Du, ngươi làm một nữ nhân tôn
quý kiêu ngạo dòng chính của gia tộc họ Trịnh Làm, ngươi đáng thương đến nực cười."
(2)Nghị hôn: bàn bạc đến chuyện kết hôn.
(3)Giựt giây: nghĩa là lôi kéo người khác làm việc cho mình.
Trương Khởi bình tĩnh nói ra sự thật, trong thời gian ngắn, đám quý nữ đều ngơ ngẩn.
Đúng rồi, sao các nàng lại quên mất, Trịnh gia nàng ta còn chưa nghị hôn với Lan Lăng vương. Muốn nói có quan hệ gì thì cũng chỉ là hai bên đều từng có ý định kia.
Còn nữa, thời gian nửa năm có thể có biến đổi lớn đấy. Nghe tin túc bề trên truyền xuống, Thái hậu cũng không vừa ý Trịnh thị kết thân cùng Lan Lăng vương.
Bây giờ, Trịnh Du không định
trấn an Thái hậu, động viên gia tộc, bản thân lại bỏ công sức với Lan
Lăng vương mà lại đặt hết sức lực vào trên người vị cơ thiếp trước mắt,
một người không có bất kỳ hậu trường phía sau giúp đỡ, lúc nào cũng có
thể bị nam nhân vứt bỏ, ganh đua so sánh vẻ bề ngoài với nàng ta thật sự là đảo ngược hết trình tự rồi.
Lại nghĩ, nhóm người ở đây, đặc
biệt là Quảng Bình vương phi đúng là do Trịnh Du cố ý kêu đến. Rõ ràng
trước kia nàng ta có quan hệ không tốt với Quảng Bình vương phi, lần này lại cố ý mới tới, bọn họ càng buồn bực hơn.......
Trịnh
Du....... Chẳng những hẹp hòi mà còn không có kiêu ngạo và tự tin của nữ nhân danh môn thuộc dòng chính, còn thích dùng vài thủ đoạn nhỏ vào sự
việc chả đáng.
Thu công chúa đứng bên cạnh quát lên: "Tiện tỳ
nhà ngươi dựa vaoof cái gì nói A Du vừa đáng thương vừa buồn cười?” Nàng thật sự thấy bất bình thay cho A Du, lại tức giận kêu lên: "Nếu nơi này không phải phủ Lan Lăng vương thì bản công chúa đã tát ngươi mấy bạt
tai”
Thu công chúa có quan hệ thân thiết với A Du nên nàng không nghe không vào lời nói của Trương Khởi cũng là điều bình thường.
Nhưng một số người khác....... Trịnh Du cảm thấy đám quý nữ xa cách, giận đến nước mắt tuôn trào rơi xuống. Nàng ta sợ bị người khác mắng là hẹp hòi, liền vội vàng dùng hai tay che mặt, nức nở chạy ra ngoài.
Trịnh Du vừa chạy, Thu công chúa vội vàng đuổi theo. Mấy quý nữ khác có quan hệ gần gũi cũng chạy theo đi ra ngoài.
Chỉ có Quảng Bình vương phi Hồ Thị vẫn dùng ánh mắt sáng lấp lánh, hứng thú quan sát Trương Khởi.
Đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp rõ ràng đột nhiên truyền đến, "Có
chuyện gì xảy ra....... Trịnh thị? Trịnh thị A Du, sao ngươi khóc?"
Âm thanh này trầm thấp mạnh mẽ, lộ ra uy nghiêm nhưng Trương Khởi chưa
từng nghe qua. Nàng vội vã ngẩng đầu, nhìn hướng người đi tới.
Cổng chính vương phủ mở rộng, dưới sự chú ý của mọi người, một thanh niên
cao gầy lịch sự chậm rãi đi vào. Khuôn mặt người thanh niên này tuấn tú, phong cách cao quý, ánh mắt sáng ngời sắc bén, có khí chất của Vương
Giả.
Đám người Trịnh Du nhìn thấy thanh niên này, vội vàng lui về sau mấy bước, cúi gậpngười kêu: "Bệ hạ"
Là cao diễn Cao Diễn tới
Cao Diễn hơi gật đầu với đám nữ nhân, khi ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Trương Khởi thì một trận tiếng vó ngựa truyền đến, chính là Lan Lăng
vương vội vã chạy tới. Hắn tung người nhảy xuống ngựa, giao ngựa cho
người hầu, sải bước đi tới chỗ Cao Diễn, vừa đi, vừa cất cao giọng nói:
"Vi thần không biết bệ hạ giá lâm, không có từ xa tiếp đón"
Hắn đi đến trước mặt Cao Diễn, cung kính thi lễ.