Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 161: Chương 161: Từng quen biết




Trong quán rượu.

Phòng của Lan Lăng Vương vẫn đèn dầu sáng rỡ. Từ khi Cao Trường Cung đến ở, quán rượu này cơ hồ thành một phủ Lan Lăng vương khác, chẳng những hộ vệ dày đặc, xe ngựa còn ra vào tấp nập.

Nhìn Phương lão đứng đằng trước, Lan Lăng Vương vừa xoa đôi mắt đã đỏ lên, vừa nói: "Phương lão, ta rốt cuộc cảm thấy, hôm nay A Du có cái gì không đúng."

Phương lão ngẩn ra, nói: "Có cái gì không đúng?"

"Uh."

Sau khi kể lại chuyện gặp phải Trịnh Du vào ban ngày, hắn cau mày nói: "Muội ấy lớn tiếng thế, khiến mọi người vây xem, cũng không biết là vô tình hay cố ý? Mới vừa nghe ta nói muốn hòa ly thì hai mắt muội ấy trợn tròn. Ta biết muội ấy phẫn nộ, nhưng chỉ chớp mắt, muội ấy lại dịu dàng có lễ, biến hóa này thật quá nhanh. Cả tỳ nữ kia liên tiếp hỏi tới. . . . ." Hắn cười khổ nói: "Sao lại có phần như khi A Khởi xảo trá dùng kế?"

Nói tới chỗ này, hắn quyết ý không nghĩ nhiều nữa, phất tay ra lệnh: "Thông báo người vương phủ, lưu ý Vương phi."

"Vâng"

Đảo mắt ba ngày đã qua.

Theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Lan Lăng Vương càng ngày càng khó coi, chân mày cũng càng chau càng sâu.

Một ngày kia, hắn nhận được chim bồ câu truyền tin đến, sắc mặt liền thay đổi. Buổi tối hôm đó, hắn tự giam mình ở trong phòng, không ngừng uống rượu một mình.

"Cốc cốc cốc" Phương lão nhẹ nhàng gõ cửa, kêu: "Quận Vương."

Một hồi lâu, âm thanh mệt mỏi khàn khàn của Lan Lăng Vương mới truyền đến, "Đi vào."

Phương lão đi vào.

Ông vừa vào liền thấy Lan Lăng Vương ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đôi tay bụm mặt thật chặt, cùng với mảnh vụn của bình rượu bị hắn ném đầy đất.

Chẳng lẽ lại uống say?

Phương lão liền vội vàng tiến lên.

Ông cúi người xuống, mới vừa thu thập một nửa, liền nghe Lan Lăng Vương nói: "Nàng ấy trốn."

Phương lão ngẩn ra.

Lúc này, Lan Lăng Vương tựa như khóc tựa như cười, lại nói: "Nàng ấy chạy trốn tới Chu. . . . Bên người nàng ấy có cao nhân che chở, người nọ giúp nàng ấy trốn đi."

Phương lão thầm than một tiếng, nhỏ giọng nói ra: "Quận Vương. Trương cơ chạy trốn, dù sao cũng tốt hơn nàng ấy bị chết."

Lời vừa nói ra này, thật đúng ý của Lan Lăng Vương, hắn dần dần an tĩnh lại.

Nhìn thấy hắn an tĩnh. Phương lão thở phào nhẹ nhõm. Thời gian này Quận Vương càng ngày càng phiền não, càng ngày càng phiền não, ông biết, Quận Vương hận không thể lập tức tìm được Trương cơ, lập tức ôm Trương cơ vào trong ngực, không bao giờ buông ra nữa. Nay biết nàng ấy còn sống, lại trơ mắt nhìn nàng ấy càng cách càng xa. Chẳng những đuổi không kịp, mà khi ngài ấy chịu đau khổ thì nàng ấy còn nằm trong ngực nam nhân khác, vui vẻ cười vui với người ấy. Loại đau này, không dễ chịu hơn khi chưa biết tung tích nàng ấy là bao nhiêu.

Lại nói, Trường An và Tấn Dương, cách xa nhau tuy chỉ có hơn một ngàn bốn trăm dặm. Nhưng dù sao cũng là hai quốc gia. Quận Vương dù không để ý gì, nhưng muốn đi Trường An, cũng phải nghĩ cho kỹ.

Mấu chốt nhất chính là. Mỗi khi trì hoãn một ngày, liền thêm một phần biến hóa. Có lẽ ngày tiếp theo, tung tích của Trương Khởi sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự nắm giữ của Quận Vương. Tựa như mẹ đẻ của Quận Vương, ngài ấy biết bà ấy còn sống, nhưng dù tìm thế nào cũng vĩnh viễn không tìm ra.

Cự ly xa nhất trên đời, có lẽ không phải thiên nhân ngăn cách, mà là biết ngươi vẫn còn, lại rời đi càng ngày càng xa, cho đến không cách nào chạm được. . . . .

Được thiếu niên cao quý anh tuấn đó mời vào nhà gỗ, dọc theo đường đi Trương Khởi đều nghĩ thầm trong lòng.

Sống chung với Tô Uy lâu như vậy, nàng tin tưởng hắn tạm thời sẽ không hại nàng.

Nhưng Tô Uy dẫn mình tới chỗ nam nhân này là có ý gì?

Trong nhà gỗ bố trí mộc mạc đơn giản, trong phòng chỉ bày một bộ quân cờ.

"Mời ngồi." Từng cử động của thiếu niên đều lộ vẻ cao quý khiêm tốn, tác phong nhanh nhẹn làm cho người ta thần phục. Trương Khởi cúi đầu, đáp nhẹ một tiếng, ngồi xuống đối diện hắn

Ngẩng đầu lên, thiếu niên cao quý lẳng lặng nhìn Trương Khởi, ưu nhã hỏi "Ngươi nói ngươi họ Lý?"

Trương Khởi cúi đầu, "Vâng"

Thiếu niên cười nhẹ một tiếng.

Tiếng cười của hắn trong mà sáng, cứ như các loại ngọc hạng chất chạm vào nhau, lộ ra vẻ công chính bình hòa quý khí.

Hắn cười nói: "Trương thị, ngươi quên chúng ta đã gặp mặt?"

Lời vừa nói ra này, mặt Trương Khởi không khỏi đỏ lên, nàng nắm tay thì thào nói ra: "Ta. . . . . ."

Không đợi nàng giải thích, thiếu niên đã lạnh nhạt mà uy nghiêm nói: "Không cần nói xin lỗi, ngươi đã muốn họ Lý, vậy thì họ Lý đi."

Trương Khởi mắc cỡ đỏ mặt, thì thào nói ra: "Vâng"

"Xem ra ngươi không có ấn tượng gì với ta, ta giới thiệu một chút, ta họ Vũ Văn, tên Ung, còn gọi là Nỉ La Đột Ba. Ngươi cứ gọi ta là Nỉ La Đột Ba đi."

"Vâng"

"Đến nơi này, không cần thận trọng như thế. Cứ xem ta là bằng hữu của ta đi."

"Uhm."

Thật không phải Trương Khởi muốn gò bó, nhưng người ở trước mắt này nàng đúng là biết, lần trước tới Chu với Lan Lăng vương, nàng đã nhớ kỹ dung nhan của hắn ta.

Ở trong trí nhớ trước kia của Trương Khởi, hắn có thể xem là người vĩ đại nhất mà nàng đã biết.

Người khúm núm, nhát gan thuận theo trước mặt Vũ Văn Hộ, cho tới bây giờ chỉ là dáng vẻ tự vệ của hắn. Thiếu niên này, thiếu chút nữa thành lập sự nghiệp thiên thu. Thiếu chút. . . . .

Nhưng Trương Khởi là một mỹ nhân hiếm thấy, dù thận trọng lo lắng, cũng lộ ra một vẻ đẹp khiến người ta thương hại.

Nhìn thiếu nữ giơ tay nhấc chân không chỗ nào không lộ phong tình trước mắt, nghĩ đến lúc gặp nàng vào một năm trước, lúc đó dù nàng cũng đẹp, nhưng lại không yêu kiều thùy mị như giờ.

Vũ Văn Ung cười nói: "Biết đánh cờ không?"

"Biết." Đương nhiên biết. Trương Khởi chẳng những biết đánh cờ, đánh còn khá giỏi. Dù sao, đạo đánh cờ chính là phải thận trọng. Trương Khởi vốn là người thông tuệ có tính toán, còn học hai đời, tự nhiên không yếu.

Vũ Văn Ung đẩy bàn cờ vào giữa, nói: "Cầm cờ đen hay cầm cờ trắng."

Trương Khởi mềm nhẹ nói: "Thiếp nguyện cầm cờ đen."

"Người cầm cờ đen đi trước, mời ——"

"Vâng"

Theo từng viên cờ đen rơi vào bàn cờ, Vũ Văn Ung từ từ thu hồi nụ cười hài hước.

Vũ Văn Ung chơi cờ rất giỏi, hiểu về âm thầm xâm chiếm địa bàn của người khác, hắn không nhường Trương Khởi mấy quân, cũng chỉ là hắn quen tôn kính đối phương, xem tất cả mọi người là đối thủ chân chính.

Nhưng hắn không ngờ, mỹ nhân yếu ớt, tuyệt sắc vô song trước mắt này thật đúng là một cao thủ chơi cờ.

Đoạn đường này, hắn minh giết ám sát, nàng lại luôn có thể từ đầu mối nhận thấy được ý đồ của hắn. Tiến tới chống đỡ chặt chẽ.

Chơi cờ được một nửa thì Vũ Văn Ung đã nổi lên hăng hái, hắn ngồi thẳng người, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Đã hoàn toàn thu hồi lòng khinh thường.

Chơi được một nửa thì một người áo đen đi vào. Thấy hai người đang đánh cờ kịch liệt liền đứng ở một bên chờ đợi .

Qua hai khắc đồng hồ, Vũ Văn Ung mới cười ha hả, phất quân cờ nói: "Ngươi thua!"

Trương Khởi thua rồi, thua cho hắn ba con.

Nhưng nàng vẫn có phần không phục, thiếu nữ xinh đẹp mím chặt môi. Mặt mày như tranh vẽ rịn mồ hôi, hai gò má

ửng đỏ, bởi vì ảo não mà sức sống bừng bừng.

Trương Khởi không chú ý tới nét mặt hai nam nhân trong phòng đều đã biến hóa. Người áo đen kia chỉ nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng cúi đầu, mà Vũ Văn Ung thì ánh mắt trầm xuống, mới mỉm cười dõi mắt.

Trương Khởi cắn môi, đột nhiên giòn giã nói: “Lần nữa.”

“Được, lần nữa.” Vũ Văn Ung đã hồi lâu chưa chơi sảng khoái thế. Lập tức cười ha hả đồng ý rồi.

Khi hai người chuẩn bị chơi lần nữa thì người áo đen kia tiến lên một bước, nói nhỏ mấy câu bên tai Vũ Văn Ung.

Trương Khởi cách gần tất nhiên nghe được rất rõ ràng, “Trước khi Tề chủ Cao Diễn chết bởi vì Lan Lăng Vương Cao Trường Cung vội vàng cưới thê sủng cơ Trương thị của hắn không muốn ở dưới cơ người khác liền giả chết. Nhưng Trương cơ được cao nhân tương trợ, thoát khỏi Lan Lăng Vương Cao Trường Cung và Tiêu thượng thư đất Tề.”

Người áo đen kia mặt không thay đổi tiếp tục nói: “Ba ngày trước, nữ tử này đi theo Công Tào Tô Ngũ lang bí mật tới Trường An, Tô Uy bởi vì đến chỗ Vũ Văn Hộ để giải trừ hôn ước với công chúa Tân Hưng, nên bị Vũ Văn Hộ giam cầm. Nữ tử này mới bị người ta đưa đến đây.”

Vũ Văn Ung khẽ cười nói: “Tô Ngũ lang này thú vị. Hắn ta muốn nhờ trẫm bảo vệ người trong lòng của hắn ta sao?”

Người áo đen kia tự nhiên sẽ không trả lời.

Mà Trương Khởi, cũng khép mi buông mắt, lặng lẽ ngồi ở chỗ đó, thật giống một đóa hoa thược dược.

Vũ Văn Ung phất phất tay, ý bảo người áo đen kia lui ra xong, liền hỏi Trương Khởi “Cần nhường không?”

Ngươi chỉ hơn ta chút xíu thôi.

Trương Khởi lập tức trợn to mắt. Nàng trừng mắt liếc hắn một cái xong, mới nghĩ đến thân phận của người trước mắt này, lập tức khó chịu ngột ngạt nói: “Không cần”.

Vũ Văn Ung hứng thú nhìn vẻ biến hóa trên mặt nàng, cười nói nhỏ: “Tính tình hiếu thắng như thế, sao lại chịu cho chủ mẫu lấn áp? Cao Trường Cung này thật là không biết ngươi.”

Nghe Vũ Văn Ung nhắc tới Cao Trường Cung, Trương Khởi rũ con mắt, vẻ hoảng hốt đau lòng chợt lóe lên từ trên mặt của nàng. Một hồi lâu, nàng mới cắn môi trả lời: “Uh, sự sống còn của Trương Thị A Khởi không phải người như Trịnh phi có thể quyết định. Dù phải chết, ta cũng sẽ chết ở trong tay chính mình!”

Nàng nói ra những lời này xong, một hồi lâu cũng không có nghe được âm thanh của Vũ Văn Ung, không khỏi ngẩn đầu nhìn hắn.

Nét mặt Vũ Văn Ung có chút hoảng hốt. Hắn kinh ngạc nhìn xem phía sau nàng, đột nhiên phất qua bàn cờ một cái, đứng lên. Chắp tay đi tới bên cửa sổ, nhìn mây bay trên trời, Vũ Văn Ung đột nhiên nói: “Hay! Hay cho dù phải chết, ta cũng sẽ chết tong tay chính mình!”

Hắn quay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Trương Khởi, nói: “Giai nhân thế này, thật là lần đầu mới thấy.” Xác thực đúng là lần đầu mới thấy, hắn cũng không biết, một mỹ nhân xuất thân hèn mọn, lại có chí khí thế này, hoặc là nói, hắn chưa từng biết một vị phụ nhân, cũng có tự ái và cao ngạo giống như trượng phu.

Được hắn khen, mặt của Trương Khởi đều đỏ, cả người kích động. Nàng không có cách nào không kích động, người trước mắt này, ở trong trí nhớ của nàng, chính là người được vạn dân kính ngưỡng.

Nàng đỏ mặt, thẹn thùng, tay chân luống cuống đứng ở nơi đó, chỉ chớp mắt từ một phụ nhân dõng dạc trở thành nữ tử yếu đuối.

Cặp mắt Vũ Văn Ung sáng lên, hắn mỉm cười nói: “Nếu Tô ngũ lang đưa ngươi tới đây, vậy ngươi cứ ở. Vũ Văn Hộ dù ngang ngạnh hơn, thì bên cạnh ta xuất hiện mỹ nhân tuyêt sắc như ngươi, lão ta cũng sẽ không nhăn trở.”

Chẳng những không ngăn trở, còn có thể cẩu cũng không được chứ? Nữ sắc họa nước, Vũ Văn Hộ dã tâm bừng bừng, ước gì hoàng thượng là hôn quân chỉ thích hưởng lạc.

Đảo mắt, Vũ Văn Ung thở dài nói: “Thường nghe người ta khen Tô Lang, cho đến hôm nay mới biết là kỳ tài.”

Mỹ nhân tuyệt sắc như Trương Khởi, mặc kệ đi tới chỗ nào, đều là một miếng thịt thơm có thể làm cho nam nhân nổi thú tính. Hơi không cẩn thận, chính là rơi vào hang hổ, không còn ngày tự do. Tô Uy này ở lúc nguy cấp, còn đưa nàng đến bên cạnh mình, thứ nhất, tỏ rõ tin tức của hắn tin thông, biết chỗ ở của mình, thứ hai, hắn ta đoán được tính tình của phụ nhân này, biết nàng ta hợp ý mình. Thứ ba, hắn ta cũng coi như sáng tỏ phẩm tính của mình, đoán được mình sẽ không dày xéo mỹ nhân tính tình cương liệt này giống những con sói đói kia! Thứ tư, hắn ta hiểu rõ ý của Vũ Văn Hộ, biết Vũ Văn Hộ ước gì mình trầm mê nữ sắc.

Một cuộc cờ nho nhỏ, chẳng những che chở ngườ yêu, còn lấy lòng mình, càng làm cho mình thất rõ tài của hắn ta.

Tô Uy Tô ngũ lang, quả nhiên bất phàm.

Vũ Văn Ung đưa mắt nhìn Trương Khởi đang lộ ra vẻ mặt đã hiểu, cất bước đi tới, “Không phải muốn đánh cờ sao? Hãy đại chiến mười hiệp với trẫm!”

“Dạ, bệ hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.