Cao Duy Xâm Lấn

Chương 1: Chương 1: Cao duy xâm lấn






Cao duy xâm lấn ( 高维入侵); Trong đó: Cao duy (高维) là chiều không gian cao hơn, xâm lấn (入侵) hoặc là xâm phạm, cao duy xâm lấn có thể hiểu là cuộc chiến tranh được phát động từ những chiều không gian cao hơn tới các chiều không gian thấp hơn thông qua một lối đi riêng biệt, theo thiết lập trong bộ truyện, lối đi đó được gọi là "Không gian gấp" hoặc "Khu vực gấp".

Edit: Kidoisme

Tôi từng cố ý ném xuống một quân cờ.

Có người hỏi, tại sao tôi lại vứt bỏ nó.

Tôi đáp rằng, thương hại.

Lúc Tư Thần tỉnh lại, trời còn chưa sáng.

Bởi vì thị lực không tốt, cậu không bật đèn, sờ soạng xung quanh mở đài radio lên nghe tin tức buổi sáng.

"Trang Sơn tạo ra các không gian gấp mới khiến 143 người thiệt mạng và 21 người mất tích. Theo các chuyên gia, mức độ nguy hiểm có thể lên tới 3A, lực lượng chức năng đã tiến hành phong tỏa cách ly, kính mong người dân chú ý né tránh, chờ không gian gấp kết thúc."

Do cách âm kém, Tư Thần thậm chí còn nghe được hộ gia đình cách vách lớn tiếng cười nhạo: "3A? Hình như trước đây chỗ đó mở khu du lịch nhỉ?"

Tư Thần không đáp, cậu men theo bậc thang bò xuống giường, lấy hai quả trứng gà từ trong tủ lạnh ra chuẩn bị làm bữa sáng.

Khoa học kỹ thuật phát triển, chỉ cần mười giây, ấm nước đặt trên bếp từ đã báo hiệu đủ nhiệt độ.

Tư Thần thả trứng vào nồi, cố gắng che miệng át đi vài tiếng ho khan khản đặc.

Hộ gia đình cách vách lại chép miệng: "Đồ ma ốm."

Phòng ở đây đều rất nhỏ, giống mấy chuồng chim bồ câu xếp lại.

Nhà Tư Thần không có WC riêng, chỉ có tấm gỗ ngăn cách trên dưới. Bên trên đặt giường ngủ, bên dưới là phòng bếp cùng mấy đồ gia dụng linh tinh, máy giặt loại nhỏ, lò vi sóng, xoay người có thùng chứa nước đảm bảo sinh hoạt.

Căn phòng vỏn vẹn năm phẩy hai mét vuông, nhưng bởi vì nó thuộc "khu an toàn" lại còn quay hướng nam cho nên rất được giá.

Tư Thần được ở trong chiếc "quan tài" này đã là may mắn nhiều người ước ao mãi cũng chả thể dành nổi.

Hai trăm năm trước, thế giới xuất hiện không gian gấp đầu tiên. Theo thời gian, số lượng không gian gấp đạt tới hàng trăm, bao trùm lên bốn trăm triệu nhân khẩu. Tuy nhiên mấy năm gần đây số lượng không gian gấp tăng đột biến, bốn trăm triệu người chẳng còn ai sống.

Một danh từ xa lạ bắt đầu phổ biến trong tầm nhìn đại chúng: Cao duy xâm lấn.

Thời không có tổng cộng mười chiều, vũ trụ bọn họ đang ở thuộc chiều thứ tư, được coi là khu vực săn bắn cũng như ngôi nhà ấm áp của đám sinh vật quái đản mà các không gian gấp chính là là lối đi thông giữa các chiều.

Khu vực xảy ra "cao duy xâm lấn" thấp hơn 1 được coi là "khu an toàn". Trật tự nơi đây yên ổn, nền kinh tế, khoa học kỹ thuật đều đạt tới trình độ cao. Trái ngược với nó, "vùng thiên tai" dùng để ám chỉ các khu vực luôn phải đối mặt với không gian gấp.

1% đất trên toàn thế giới phải chứa đựng gần 30% "công dân" sinh sống.

Trật tự thế giới được khôi phục sau hỗn loạn, dương lịch năm thứ 47.

Tư Thần, hai mươi hai tuổi, không cha không mẹ. Cô nhi như cậu, ở thế giới "cao duy xâm lấn" có rất nhiều.

Bọn họ sẽ được xã hội thống nhất nuôi dưỡng tới năm mười hai tuổi, hoàn thành giáo dục bắt buộc rồi phân chia tới các công xưởng khác nhau.

Chỉ rất ít trường hợp đặc biệt có thể đạt được tư cách tiếp tục học tập.

Từ nhỏ thành tích của Tư Thần thuộc loại ưu tú, may mắn ghi tên vào 1% danh sách học lên cao. Cậu học xong trung học tiếp tục thi đỗ đại học, nhận được văn bằng học sĩ (*) kết hợp với danh hiệu thủ khoa toàn khóa ký hợp đồng với phòng thí nghiệm sinh vật học Xá Trượng, trở thành nhân viên nghiên cứu.

(*) học vị thấp nhất, do trường đại học phong khi tốt nghiệp đại học.

Mấy năm nay văn bằng cực kỳ quý giá.

Căn phòng nhỏ hẹp Tư Thần đang ở cũng là được công ty cấp, sinh viên bình thường chẳng mấy ai với tới nổi.

Phòng bé vậy thôi chứ muốn ở phải tốn tận ba trăm vạn điểm tín dụng chứ chẳng đùa.

Nếu có khả năng, Tư Thần cũng muốn học tiếp. Đáng tiếc học hành tận ba năm, học phí ngàn vạn, dựa vào tình hình tài chính hiện tại của cậu không thể gánh vác.

Rất nhiều giám đốc quỹ đầu tư tới tìm cậu, cuối cùng đều tiếc nuối rời đi.

"Tất cả các phương diện của em đều rất ưu tú, chỉ là..." Mấy người đó muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt buồn buồn dừng trên mặt Tư Thần.

Tư Thần không xấu, cậu rất đẹp, tựa như đóa hoa lan cao quý. Có lẽ ông trời không cho phép thứ hoàn mỹ như vậy xuất hiện trên đời vậy nên đã tặng cho mắt trái Tư Thần một màu trắng xóa.

Người đời không gọi đó là món quà, họ nói Tư Thần là kẻ tàn tật.

Cậu bị mù một bên mắt.

Mỗi tháng nhận được ba trăm đồng tiền tàn phế, cậu mất đi vinh quang tiến hóa.

Thứ "vinh quang tiến hóa" đại khái là thí nghiệm dung hợp vật phẩm sau "cao duy xâm lấn" vào người để trở thành sinh mệnh mới. Không ít người chết trên bàn mổ, thế nhưng người sống sót đều có được năng lực mạnh mẽ.

Học lên cao ngoài chuyện vì bằng cấp thì là vì mỗi nghiên cứu sinh có thể đạt được một cơ hội tiến hóa miễn phí.

Số liệu thể hiện tố chất cơ thể càng tốt xác suất dung hợp càng cao; cái loại tàn phế giống Tư Thần mức độ thành công cơ bản bằng không. Các nhà đầu tư không định đánh cược vật phẩm từ chiều không gian cao quý hiếm, tin tưởng vào Tư Thần, mất nhiều hơn được.

Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, Tư Thần chuẩn bị tới bệnh viện.

Cậu lớn lên ở nơi ô nhiễm nghiêm trọng, từ nhỏ đã có gen bệnh trong người, cách một khoảng thời gian phải tới bệnh viện lấy thuốc.

Ăn sáng xong, Tư Thần đeo kính râm cầm cây gậy dò đường đi vào thang máy. Dưới ánh sáng khoa học kỹ thuật hiện đại, người mù có thể giản lược đi rất nhiều phiền toái.

Cậu ở tầng 66, dọc đường thang máy chạy xuống rất nhiều hộ gia đình chào hỏi nhiệt tình.

Sinh viên xuất thân từ vùng thiên tai được phân vào đây giống cậu rất được tôn trọng.

Ai cũng biết thời buổi ngày nay kiếm được chỗ ở là chuyện khó khăn, càng miễn bàn sau khi tốt nghiệp Tư Thần được công ty phân trực tiếp cho cả căn hộ. Mặc dù cậu tàn tật nhưng vẫn được coi là rồng, là phượng giữa nhân gian.

Tư Thần bước xuống trạm giao thông công cộng đi thẳng tới bệnh viện.

Chi phí chữa bệnh đắt đỏ, người dân đến khám không nhiều. Tư Thần có hẹn trước, ngồi vài phút y tá đã tới mời cậu qua phòng riêng.

Bác sĩ phụ trách tên Đỗ Cảnh Thiên, là đàn anh thời đại học của Tư Thần.

Đỗ Cảnh Thiên dùng máy quét nhập số liệu lần khám trước, lúc điền tới bảng biểu đột ngột dừng lại: "Mười liều thuốc bào chế sinh vật, cậu dùng một tháng đã hết?"

Tư Thần ngồi trước mặt hắn, hơi cúi đầu thoạt nhìn có chút khẩn trương: "Thân thể em không tốt lắm."

"Anh biết thân thể cậu không tốt." Đỗ Cảnh Thiên bực bội "chậc" một tiếng: "Tư Thần, cậu có chứng minh thư, mua thuốc bào chế chỉ tốn 1000, mang ra chợ đen giá độn gấp ba. Bệnh tình của cậu một tháng chỉ cần dùng một liều, mỗi lần cậu tới tôi đều châm trước cho cậu tận mười liều."

Hắn đè thấp giọng: "Đừng coi tôi thành thằng ngốc, sau này có bán thì bán một nửa thôi cũng đủ sống rồi, còn tôi, tôi mà bị phát hiện cho cậu quá nhiều thuốc, trong vòng ba năm tôi đừng hòng thăng chức."

Tư Thần tháo kính râm, đôi mắt một đen một trắng ầng ậc nước.

"Đàn anh." Hai tay cậu run lên: "Em xin lỗi."

Thân thể Đỗ Cảnh Thiên cứng đờ.

Tư Thần che kín mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay tràn xuống ghế: "Em muốn học cao, em có thể thi đậu, mỗi tội em không có tiền học phí."

"Lẽ ra em đã có thể bảo lưu kết quả nhưng số liệu của em đột nhiên bị bóp méo, chủ tịch nhận định em ngụy tạo kết quả, tên em bị gạch khỏi danh sách. Cố ý, chắc chắn tên đó cố ý..."

Tư Thần cắn chặt môi, thân thể run lên: "Bốn năm đại học thành tích của em luôn đứng đầu. Hồ sơ tốt như vậy hoàn toàn có thể bắt đầu từ cấp SSP, còn em... em chỉ có thể xin vào làm học viên thấp kém. Đàn anh, em thực sự không cam lòng!"

Đỗ Cảnh Thiên há miệng, hắn có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ đành phát ra tiếng thở dài.

Tuy hắn tốt nghiệp sớm một năm nhưng chuyện Tư Thần hắn từng nghe qua. Mọi người trong trường bàn tán xôn xao, hơn nửa đều cảm thấy cậu bị người ta hãm hại.

Cơ mà người ghét Tư Thần họ Quý, ai dám ra mặt bảo vệ cậu?

Đại học Đông Lam là đại học tốt nhất thế giới, ngoài mặt mang tiếng hoan nghênh học sinh từ khắp các tầng lớp giai cấp, thế nhưng người có thể thi vào đây không phải thân phận cao quý thì ít nhất cũng phải có hộ khẩu khu an toàn.

Tài nguyên khan hiếm, giáo dục trở thành nhu cầu xa xỉ. Tư Thần tới từ vùng thiên tai, cô nhi, thậm chí còn là người tàn tật, cậu có thể thi đậu đại học đã là kỳ tích trong kỳ tích.

Nhưng cũng vì thế, trước mắt cậu giờ đây là một mảng trần nhà. Thế giới hiện tại không cần thiên tài, đám cầm quyền chỉ cần những chiếc đinh ốc thay đổi hợp với hoàn cảnh, dễ dàng nhổ bỏ.

Đỗ Cảnh Thiên còn nhớ lần đầu gặp Tư Thần, cậu đứng phía sau chỉ đạo viên, khuôn mặt ngượng ngùng đỏ bừng, cặp mắt đen trắng như những viên pha lê xinh đẹp.

Lòng hắn mềm nhũn, bất đắc dĩ bảo: "Đi lấy thuốc đi."

Nói xong, đưa đơn thuốc cho Tư Thần.

Cậu ngẩng đầu, trong mắt có chút ánh sáng: "...Em cảm ơn."

Sau đó cậu đứng lên rời khỏi phòng khám. Cúi đầu, Tư Thần đeo kính râm che đi trào phúng nhàn nhạt hiện lên sâu dưới đáy mắt.

Vừa nãy bị ngón tay Đỗ Cảnh Thiên chạm vào, cậu hơi buồn nôn.

Trên thực tế, Tư Thần không ghét đàn anh, cậu thậm chí còn cảm ơn lòng lương thiện của hắn. Chỉ là thân thể cậu không chịu khống chế nổi lên phản ứng buồn nôn theo sinh lý.

Kết quả bảo lưu của cậu thay đổi là sự thật, muốn học cao cũng là sự thật. Thứ duy nhất giả dối chắc chỉ có mấy giọt nước mắt cá sấu vừa chảy.

Tư Thần biết mình đáng thương, cơ mà cậu không để ý.

Bước chân ra khỏi bệnh viện, đột nhiên Tư Thần muốn hút thuốc.

Chỉ là bàn tay trong túi quần vuốt ve một lát, cuối cùng vẫn dịch ra ngoài.

Thời buổi hiện đại, thuốc lá được xếp vào dạng tài nguyên độc quyền, do có thêm thành phần gồm thuốc an thần với chất kích thích dopamine (*) đắt đỏ, mỗi lần giá cả leo thang có những loại thuốc lá bằng cả tháng lương người thường.

(*) Dopamine là một loại chất dẫn truyền thần kinh do cơ thể tạo ra nhằm mục đích truyền thông tin giữa các tế bào thần kinh. Dopamine hormone được tạo ra trong não bộ thông qua quá trình hai bước. Đầu tiên, nó thay đổi axit amin tyrosine thành một chất gọi là dopa, sau đó chuyển đổi chất đó thành dopamine.

Cậu cầm theo cái túi nilon trắng, bên trong gồm một hộp thuốc cảm thông thường. Mỗi tội chả ai biết thực chất nó chứa tới hơn mười liều thuốc bào chế sinh vật.

Thuốc chữa trị gien RH, đây là dự án cấp thấp công ty Tư Thần nhậm chức phát minh nghiên cứu, cũng là loại thuốc chữa trị gien được lưu thông đi khắp các nơi.

Bên cạnh bệnh viện có con phố cũ nối liền trạm giao thông công cộng. Nhiều năm không tu sửa, gạch men sứ vỡ hết, dầu mỡ đóng bánh đen sì.

Đương nhiên, quan trọng nhất thiết bị theo dõi ở đây đã bị hỏng, không ai quan tâm sửa chữa.

Tư Thần bước vào "Quán cơm nhỏ Thành phố núi", đặt gậy dò đường xuống, gọi một suất mì nhỏ.

Hiện giờ là thời điểm ăn cơm, người đến người đi không ít.

Cậu cầm gậy dò đường, gõ lên mặt đất sáu điểm. Đây là ký hiệu hai bên đã bàn nhau từ trước.

Nửa phút sau, một người đàn ông trẻ tuổi bước tới ngồi ghế đối diện.

Tư Thần im lặng đánh giá đối phương.

Diện mạo hắn ta rất bình thường, giả sử có lẫn giữa cả đám người thì chỉ như giọt nước bỏ biển. Điểm đặc sắc duy nhất có lẽ là khóe môi luôn nhếch lên độ cong nhất định, dễ làm người ta có cảm giác lương thiện giả dối.

Người đàn ông cầm thuốc, đặt trong tay ước chừng: "Mười liều?"

"Ừm."

Hắn ta cảm thấy hơi thú vị: "Thân thể cậu không tốt, không chừa đường sống cho mình à?"

Tư Thần không nhịn được ngẩng đầu, dùng biểu cảm như nhìn thằng ngốc bảo hắn: "Thân thể tốt còn mua thuốc làm gì?"

Nguyên chân chính bởi vì loại thuốc chữa trị gien cấp thấp không còn tác dụng với cậu, mà quyền công dân hiện tại lại không giúp Tư Thần mua được dược phẩm tốt hơn.

Người đàn ông bị sặc, nhỏ giọng hỏi: "Gần đây tôi có vụ làm ăn lớn, tiền công hậu hĩnh. Sao, muốn biết thêm thông tin không?"

Mí mắt Tư Thần cũng chả thèm nâng: "Không."

Cậu thích tiền thật đấy, nhưng trên hết Tư Thần hiểu cái gì nên, cái gì không nên.

Làm linh tinh không cẩn thận đánh mất luôn cả mạng.

Tư Thần tiếc mạng, còn mạng là còn tương lai. Cậu một mình cô độc, chết rồi di sản để lại chả biết nuôi béo tên nào.

Thấy thái độ cậu kiên quyết, người đàn ông không miễn cưỡng, đặt một cái lì xì lót dưới mâm đồ ăn: "Bữa cơm này tôi mời."

Hai người không cho đối phương biết danh tính, Tư Thần cũng chả để bụng thuốc này cuối cùng sẽ đi về đâu. Cậu cất tiền, lạnh lùng đợi mì.

Quỷ không biết thần không hay kết thúc giao dịch, người đàn ông húp bát mì xì xụp xong, cầm thuốc bỏ đi.

Một lát sau bát mì Tư Thần gọi mới được đưa lên, ớt đỏ phối với sợi mì dẻo dai, thịt heo thơm phức.

Tư Thần ăn rất vui vẻ.

Hiện tại số tiền cậu tích góp sắp đạt tới con số hai trăm vạn, cứ đà này sang năm là có thể học lên cao

Chỉ cần có bằng nghiên cứu sinh, công việc sau này sẽ tốt hơn rất nhiều. Quan trọng nhất, Tư Thần muốn được ghi tên trong danh sách vinh quang tiến hóa.

Tâm trạng tốt kéo dài từ quán ăn tới trạm giao thông công cộng. Vừa ngồi xuống ghế, Tư Thần bị một chiếc dao sắc chạm thẳng vào eo.

Cậu hít thật sâu, tay nắm chặt gậy dò đường: "Ai?"

Chỗ đối phương uy hiếp là thận.

Mất thận không chết, nhưng một khi thận bị xuất huyết sẽ mất máu mà chết.

"Tư Thần, đến từ vùng thiên tai, từ nhỏ trải qua hai lần không gian gấp. Tốt nghiệp đại học Đông Lam chuyên ngành gien sinh vật, bằng cấp học sĩ." Con dao chống lên quần áo, vẽ ra hình vòng tròn: "Hiện đang công tác tại viện nghiên cứu Xá Trượng trực thuộc tập đoàn Kỳ Hạ, địa chỉ đường 107 phố Trường An, sống trong chung cư con nhộng, độc thân, không cha không mẹ, không họ hàng gần. Cậu đoán xem, nếu cậu mất tích bao lâu mới có người phát hiện?"

Tư Thần hỏi lại, thật ra cậu chả quan tâm người tới là ai, cậu chỉ cần thu thập tin tức.

Giọng người đàn ông trong trẻo, tuổi không lớn. Hoặc là người xa lạ, hoặc là người quen cố tình biến đổi âm.

"Anh muốn gì?" Giọng Tư Thần lo lắng phát run, nhưng biểu cảm lại bình tĩnh lạ thường.

Thẩm Nhạn Hành: "Tôi..."

Hắn chỉ có thể nói ra tiếng mở đầu, bởi lẽ gậy dò đường trong tay Tư Thần hoạt động.

Cậu xuống tay rất mạnh, lực đạo này đặt vào người bình thường hoàn toàn có thể đánh vỡ đầu gối.

Nhưng cây gậy đặc thù chạm lên người Thẩm Nhạn Hành chỉ phát ra tiếng kim loại va chạm, lòng Tư Thần trầm xuống, trời đất quay cuồng.

Tay cậu bị nắm lấy, đè thẳng lên trên tường.

Tư Thần không lùn, cao tròn mét tám, kích cỡ khung xương phát triển bình thường. Thế nhưng Thẩm Nhạn Hành chỉ dùng một tay có thể khiến cậu đứng im không cách nào phản kháng.

Tư Thần cảm giác được, cánh tay đó lạnh giá quái đản.

Thẩm Nhạn Hành trang bị cho mình bộ tay chân máy.

"Sinh viên thời nay dữ dằn quá nhỉ." Thẩm Nhạn Hành gỡ kính râm dùng để giả mù trên mặt Tư Thần xuống, cười rộ lên hỏi: "Bàn chuyện làm ăn, thế nào?"

---Tác giả có điều muốn nói:

Thẩm Nhạn Hành không phải công.

- --Kidoisme: Đặc điểm chung nhà Thất Lưu là thụ đẹp tuyệt vời mà tính tình hơi kỳ lạ nên bác nào lấn cấn có thể dừng nha ~ Cảm ơn ạ ~

Một vài chiếc fanart Tư Thần:







Do tác giả đã ghim tên anh công ở đầu truyện rồi nên vi sùa của ổng đây =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.