[Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt] Bộ 3 Tái Thế Ngô Ái Khanh Khanh

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Ngày thứ tư, bởi tâm tình sảng khoái, hơn nữa tình hình cơ thể khá hơn rất nhiều, nên cho dù Khúc Thanh có nói với Quân Hoài Lân hôm nay ăn ngủ dã ngoại, Quân Hoài Lân cũng không có gì đích phản đối.

Đêm tối kéo đến, Khúc Thanh nhặt những nhánh cây khô, đốt lửa tại hoang nguyên (vùng đất hoang vu), khiến cho dã thú sợ ánh sáng không dám tới gần.

Tâm tình của Quân Hoài Lân vẫn còn rất tốt, thẳng đến bên kia hoang nguyên, nơi cách bọn họ khoảng hai trăm công xích (mét), cũng có một người nhóm lửa đuổi dã thú đi, tâm tình tốt đẹp của hắn chớp mắt tiêu tan.

Hắn không thể tin được điều đang chứng kiến, nhưng sự thật lại khiến hắn không thể không tin, mà Khúc Thanh cũng khó có thể tin nói: “Thật sự là khiến người ta khó tin, hắn lại đuổi theo. Chúng ta cố sống cố chết chạy đi, thế mà hắn vẫn đuổi theo, xem ra tuyệt thế mỗi người của Cao gia đồn đại không phải là giả.”

Sắc mặt của Quân Hoài Lân khó coi đến cực điểm, hắn một câu cũng không thể nói, bụng thì đang réo lên, nên chả còn tâm tình mà để ý đến cái tên Cao Dật Tĩnh bất bình thường kia.

Lúc này Khúc Thanh muốn rời đi tìm thức ăn cho buổi tối, lại sợ Quân Hoài Lân một mình như thế này sẽ gặp nguy hiểm, cho nên do dự, chỉ có thể ngồi trước đống lửa, cái gì cũng không thể làm.

Đợi một hồi lâu, hai người đều rất đói bụng, đột nhiên một tràng âm thanh truyền đến, bọn họ hoảng sợ, tưởng dã thú hung mãnh nào, không ngờ một con nai con đã chết được ném tới trước đống lửa. Khúc Thanh giật mình nhìn về phía cái lều bạt cách đó không xa, chỉ thấy Cao Dật Tĩnh vẫn đang ngồi trước đống lửa của y, nhưng hắn biết con nai kia là Cao Dật Tĩnh đưa tới.

Sắc mặt của Quân Hoài Lân càng ngày càng lạnh tanh, cuối cùng hắn đứng lên, giận dữ hét: “Ý hắn là sao đây?”

Khúc Thanh trầm tư trong chốc lát.

“Hắn có hảo ý, không muốn làm cho chúng ta đói bụng.”

“Ta không cần thứ nào của hắn đưa tới.”

Khúc Thanh trấn an nói: “Nghĩa đệ, đệ nên cảm tạ hắn.”

“Ta cảm tạ hắn!? Vì cái gì? Vì hắn tặng con nai cho chúng ta sao?”

Khúc Thanh lắc lắc đầu, “Không đúng, đệ nên cảm tạ hắn vì cái chính nhân quân tử, chứ với võ công của hắn, cho dù ở trước mặt ta buộc ngươi đi, chỉ sợ cũng là chuyện dễ dàng. Đệ xem, chúng ta ngồi ở chỗ này, ngay cả việc hắn đưa con nai đến như thế nào cũng không biết, nếu thật sự hắn gây bất lợi cho đệ, còn sợ không thể thực hiện được sao?”

Sắc mặt của Quân Hoài Lân càng trở nên khó coi, bởi hắn tuyệt đối không ngờ được ngay cả đến võ công cao cường như Khúc Thanh cũng cảm thấy lực bất tòng tâm với tình huống này.

“Hiền đệ, đệ chưa gặp qua nhiều thế đạo, không biết thế đồ hiểm ác, trên đời này người đê tiện hạ lưu vô liêm sĩ đều có, nếu Cao Dật Tĩnh muốn ngươi, chỉ sợ với thế lực của Cao gia bọn họ, ra tay rất đơn giản nếu không thì đem ngươi nhốt trong Cao gia, thần không biết quỷ không hay, ai có thể biết đến? Đến lúc đó ngươi kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, tình cảnh hiểm ác hơn.”

Quân Hoài Lân hoàn toàn nghe không vô, mà vẫn nhìn theo phía sau Cao Dật Tĩnh, lại làm cho tâm tình của hắn ác liệt tới cực điểm, hắn tức giận nói: “Đại ca, nếu huynh sợ hắn, chính đệ đi nói với hắn, kêu hắn cút xa một chút, không đi theo chúng ta nữa.”

Khúc Thanh cũng tức giận, “Hiền đệ, đệ nói sợ hay không sợ là có ý gì?”

“Không có gì, cũng chỉ là ý tứ trên mặt chữ.”

Khúc Thanh biết Quân Hoài Lân bị Cao Dật Tĩnh làm bực bội, mới sẽ nói ra lời như thế, nhưng vừa nghe xong, trong lòng vẫn rất khó chịu. Hắn nghiêm mặt, cái gì cũng không nói, ngược lại Quân Hoài Lân đang tiến tới phía đống lửa của Cao Dật Tĩnh, hắn đi rất nhanh, cơ hồ như chạy tới, lúc này tức giận đã hoàn toàn chi phối tim hắn.

Khúc Thanh vốn nghiêm mặt, xoay lưng lại, cũng không biết Quân Hoài Lân ly khai, mãi cho đến hắn bình tĩnh, nghĩ muốn cùng Quân Hoài Lân nói chuyện lại lần nữa, mới thấy Quân Hoài Lân đã chạy về hướng Cao Dật Tĩnh. Hắn kinh hoảng thất sắc kêu to: “Hiền đệ, mau trở lại.”

Quân Hoài Lân tức giận nói: “Hôm nay nếu ta không nói rõ ràng với hắn, về sau hắn sẽ còn dây dưa không dứt. Đại ca, huynh đừng ngăn ta.”

Khúc Thanh bay nhanh về phía trước, “Rời khỏi đống lửa rất nguy hiểm, ban đêm sẽ có dã thú hung mãnh rình săn mồi quanh đây, hiền đệ, nhanh trở về!”

Quân Hoài Lân tức giận đến cái gì cũng không nghe, hắn cứ tiến thẳng đến nơi của Cao Dật Tĩnh, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng rống to, hắn cảm thấy lỗ tai cơ hồ bị chấn lung (điếc khi bị chấn động lớn), một lực đạo vô cùng lớn bổ nhào đến, hắn ngửi được một mùi hôi thối vô cùng ghê tởm của dã thú. Ở trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy những chiếc ranh nhanh phát sáng, nước miếng nhiễu xuống, tí tách trên mặt, hắn sợ tới mức hét to lên, biết rằng ngay sau đó sẽ bị cắn chết, tim hắn đập mau cũng ngừng lại.

Dịch thể tí tách rơi trên cổ hắn, thấp dính mang theo mùi máu tươi, hắn sợ hãi đến toàn thân phát run, ý thức lại hoàn toàn rõ ràng. Mở mắt, nhìn đầu hùng tráng hữu lực của dã thú kia, há mồm cắn vào bả vai của người trước mặt hắn, lại không còn có động tĩnh, ngay cả một tiếng động cũng không phát ra, mà dịch thể từng giọt rơi xuống sau gáy, khi người kia bảo vệ hắn, ở vết thương bị cắn ở bả vai máu mãnh liệt trào ra.

“Ngươi không sao chứ?”

Quân Hoài Lân sững sờ không nói nên lời.

Sắc mặt Cao Dật Tĩnh trắng bệch, thở phì phò hỏi: “Nó đã chết, ngươi không cần sợ hãi.”

Đầu của dã thú kia không còn cử động nữa, có thể bị Cao Dật Tĩnh đánh chết. Lúc này sắc mặt của Cao Dật Tĩnh hết sức khó coi, hơn nữa máu rơi trên cổ hắn càng ngày càng nhiều, nhưng y vẫn giữ giọng vô cùng ôn nhu nói: “Mặt của ngươi bị trầy ? Đợi lát nữa ta lấy dược xoa cho ngươi.”

Quân Hoài Lân che miệng, bởi cảnh trước mặt thật sự đáng sợ, Cao Dật Tĩnh máu chảy liên tục, hơn nữa máu chảy vừa nhanh,vừa nhiều, từng giọt rơi xuống người của hắn, cái loại cảm giác này thật khủng khiếp. Nhưng mà, Cao Dật Tĩnh lại dường như không có cảm giác mình bị cắn một chút nào, y luôn luôn hỏi hắn là có bị thương hay không, nếu không phải tình huống hiện tại quái dị như thế, hắn nhất định sẽ nghĩ Cao Dật Tĩnh là một kẻ điên không hơn không kém.

Khúc Thanh kéo dã thú từ phía sau Cao Dật Tĩnh ra, cước bộ của Cao Dật Tĩnh rốt cuộc đứng không vững loạng choạng, Quân Hoài Lân đỡ không được y. Lúc này Khúc Thanh hét lớn: “Hiền đệ, ngươi ôm lấy hắn, hắn bị cắn ngay cổ, máu chảy rất nhanh, nếu không cầm máu, hắn sẽ chết .”

Quân Hoài Lân căn bản là ôm không được Cao Dật Tĩnh, cước bộ của hắn lảo đảo, đưa tay ôm lấy cái người mà hắn luôn tránh né, nhưng thể trọng Cao Dật Tĩnh so với hắn quá nặng, hắn ngã người ra sau, Cao Dật Tĩnh ngã ở trên người hắn, máu phun vào mặt, trong miệng toàn vị máu của Cao Dật Tĩnh.

Khúc Thanh lập tức điểm một huyệt đạo trên người Cao Dật Tĩnh, ngăn lại hắn không ngừng chảy ra máu, nhưng là hiệu quả tựa hồ không lớn.

“Hiền đệ, nhanh lên theo ta cùng nhau dìu hắn đến đống lửa, nếu ở ngoài này lại lọt vào công kích của dã thú, vậy hắn nhất định sẽ chết, hơn nữa, mùi máu dễ dẫn dã thú đến .”

Quân Hoài Lân ôm Cao Dật Tĩnh, từ trên mặt đất đứng lên, bán ôm bán đỡ kéo y đến trước đống lửa, thần trí của Cao Dật Tĩnh tựa hồ còn vô cùng thanh tỉnh, y vẫn nhìn Quân Hoài Lân, tất cả đều khiến cho Quân Hoài Lân cảm thấy Cao Dật Tĩnh căn bản là người điên.

“Ngươi còn nhìn cái gì? Ngươi sắp chết a!”

Quân Hoài Lân nhịn không được phẫn nộ rống to, còn tay của Cao Dật Tĩnh lại vuốt cổ áo hắn, cổ áo cùng y phục của hắn đều dính máu của Cao Dật Tĩnh.

Cao Dật Tĩnh bỗng si ngốc nói: “Y phục của ngươi bị ta làm dơ, ta sẽ mua bạch y viền lai vàng cho ngươi, ngươi thích nhất màu này, đúng không?”

Khúc Thanh cũng nghe Cao Dật Tĩnh đang nói cái gì, hắn không thể tin được, người này sắp chết, còn để ý đến y phục của Quân Hoài Lân bị chính mình làm dơ.

“Cao Dật Tĩnh, nếu ngươi không cầm máu, ngươi sẽ chết, ngươi biết không?”

Cổ của Cao Dật Tĩnh vẫn còn chảy máu, lúc này y tựa hồ mới rõ ràng ý thức được thương thế nghiêm trọng của chính mình. Y vô thức đưa tay lên, phong trụ huyệt đạo của chính mình, ngay cả Khúc Thanh cũng chưa thấy loại thủ pháp phong huyệt kỳ lạ này, Cao Dật Tĩnh vừa mới điểm huyệt đạo không bao lâu, máu liền dừng lại, y vì mất máu qua nhiều mà bất tỉnh.

Khúc Thanh nhìn Quân Hoài Lân nói: “Hiền đệ, đầu óc người này không phải là có vấn đề, chính là hắn yêu ngươi sâu đậm, yêu đến nỗi ngay cả tình mạng của hắn cũng không quan tâm, còn…”

Khúc Thanh cũng không nói gì thêm, Quân Hoài Lân cũng biết hắn muốn nói cái gì, hắn vừa tức vừa giận, “Đại ca, sau này đừng nói với ta những lời làm đệ bực bội, hắn căn bản là không bình thường!”

“Một người không bình thường, sẽ không lao ra mà đỡ cho đệ một phát cắn của dã thú.”

Lời của Khúc Thanh, Quân Hoài Lân hiểu được. Nhưng muốn hắn thừa nhận Cao Dật Tĩnh yêu mình, còn khó hơn muốn hắn nuốt mười quả trứng. (Cái này không hiểu lắm oO)

“Đừng nói nữa, mau trị liệu cho hắn đi!”

Khúc Thanh nói: “Ta căn bản không có kim sang dược, hơn nữa hiện tại cho dù khoái mã đưa hắn đến thành trấn đi cầu đại phu cũng không còn kịp rồi.”

Quân Hoài Lân đưa tay tham nhập vào trong ngực của Cao Dật Tĩnh, vừa nghĩ tới khi ở khách *** Thiên Hỉ, y từng nói qua y đi qua đại giang nam bắc, trên người hẳn là sẽ mang một ít dược vật để phòng bất cứ tình huống nào!

Trong ngực của y hắn tìm được dược vật hình vuông nhỏ, là dược lúc trước đưa cho hắn, lại bị hắn ném ra ngoài cửa sổ, hắn đưa dược cho Khúc Thanh. “Trên người hắn chỉ có cái này.”

Khúc Thanh mở cái hộp ra, ngửi được thuốc mỡ phát ra mùi vị vô cùng thơm ngát, lường trước phải là dược thượng đẳng. “Ta cũng không biết đây là dược gì, tóm lại hiện tại chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, xoa trước rồi nói sau, đợi đến hừng đông, xem tình trạng của hắn ra sao.”

Bọn họ trông coi Cao Dật Tĩnh, nhưng Cao Dật Tĩnh bất tỉnh mê man, đợi đến bình minh, Cao Dật Tĩnh vẫn chưa tỉnh, ngược lại phát sốt cao, tuy rằng bờ vai của y đã không chảy máu nữa, nhưng tựa hồ do miệng vết thương cảm nhiễm vì mất máu quá nhiều, y sốt rất cao. Khúc Thanh thật sự vô kế khả thi, chỉ có thể mang y chạy vội đến thành trấn.

Nhưng thầy thuốc của thành này là một lang băm, nhìn thấy bả vai cùng cổ của Cao Dật Tĩnh bị vết thương lớn thế kia, sợ sẽ làm mất mạng người, chết cũng không chịu trị liệu, lại nhìn Cao Dật Tĩnh nóng hết sức kịch liệt, kết luận y chết chắc rồi, nói một câu: “Người chết trị liệu làm gì.”

Quân Hoài Lân tức giận ngay tại chỗ hận không thể cho cái tên lang băm này một vài cái tát, nhưng lúc này đến thành khác thì không còn kịp, Khúc Thanh đành phải nói: “Ta không thể đưa Cao Dật Tĩnh đến thành khác để tìm thầy thuốc, huynh sẽ để hắn ở đây, huynh đi đưa đại phu thành khác tới nơi này trị liệu cho hắn. Hiền đệ, đệ ở lại chiếu cố hắn, không ngừng dùng khăn lông ướt, thử giúp hắn hạ sốt.”

Quân Hoài Lân không có cách nào, đành phải đáp ứng.

Khúc Thanh chân trước vừa đi, chưởng quầy liền đi tới nói: “Vị khách quan này, phiền các ngươi dời đi ra ngoài đi! Chúng ta không cho các ngươi trọ .”

Quân Hoài Lân giật mình hỏi: “Vì sao?”

Chưởng quầy nói: “Ta nghe thầy thuốc nói người nằm đây sắp chết, nếu các người trọ ở phòng này, về sau mọi người biết phòng này có người chết, có nhiều xui, đến lúc đó người khác cũng không dám … ngủ ở phòng này nữa. Chúng ta là buôn bán, đương nhiên đành phải mời các ngươi đi ra ngoài.”

Quân Hoài Lân tức giận đến toàn thân run rẩy, người điên Cao Dật Tĩnh này có chết tuy không liên quan đến chuyện của hắn, nhưng người khác nguyền rủa hắn chết, làm cho tâm tình của hắn trở nên không chịu nổi. Hắn hét lớn: “Hắn chẳng qua là phát sốt, các ngươi liền nguyền rủa hắn chết, đây là ý gì?”

Chưởng quầy nhìn về phía cổ của Cao Dật Tĩnh, “Đại gia, ta khả chưa từng nghe qua người nào bị hùng cắn, còn sống được, các ngươi tốt nhất đi mau đi!” Lập tức, hắn cười lạnh nói: “Nếu ngươi bạc đủ nhiều, ta đương nhiên cũng không nói cái gì, chỉ sợ ngươi không có bạc mà thôi.”

Quân Hoài Lân xuất môn thực mang theo bạc không ít, nhưng dọc đường đi đã chi tiêu, hơn nữa ngân lượng mua ngựa tốn rất nhiều, cho nên hiện tại hắn không còn dư nhiều bạc. Hắn bị chưởng quầy châm chọc đến trên mặt lúc trắng lúc xanh, lần đầu tiên kiến thức đến nhân thế quả thực như theo lời Khúc Thanh nói hiểm ác, loại người nào cũng có.

Hắn cắn môi không biết phải làm sao, đột nhiên nghĩ đến Cao Dật Tĩnh xuất môn bên ngoài, hẳn là cũng sẽ mang chút ngân lượng, hắn đưa tay vào ngực của Cao Dật Tĩnh, nhưng không thấy cái gì, lại thấy quần y có chỗ phồng lên ( là cái gì? Oo ), liền đưa tay vào, đụng phải những thứ gì đó mà hắn không biết, vừa lấy ra lại thấ, giật mình.

Chưởng quầy nghẹn họng trân trối nhìn: “Tiền giấy ngân trang Cao gia!”

Quân Hoài Lân đương nhiên nghe qua ngân phiếu Cao gia ngân trang, đó là ngân phiếu thông dụng nhất, có thể đổi ở bất cứ đâu, hiện nay cũng là ngân phiếu tín dụng tốt nhất, lại nhìn một đống ngân phiếu kia, cao nhất thì cũng phải hơn vạn lượng, thấp nhất thì cũng đến trăm lượng, đống ngân phiếu này, tính đến cũng phải hơn trăm vạn lượng, tổng hết tài sản của Quân gia bọn họ cũng không nhiều đến thế.

(Khao khát cái mớ tiền đó chảy nước miếng )

Hắn lấy tờ ngân phiếu có giá thấp nhất, đưa cho chưởng quầy. “Cút ra ngoài cho ta, bất quá, lát nữa mang khăn bố cùng nước sạch đến cho ta, còn có, gọi người nấu vài thứ mang lên, hơn nữa phải là đồ thích hợp cho người bị thương.”

Có tiền trong tay, thái độ chưởng quầy đương nhiên là thay đổi. Hắn lập tức lên tiếng trả lời, rời khỏi phòng.

Không lâu sau, nước sạch cùng khăn bố, cùng với một thứ đồ ăn gì đó, tất cả đều được đưa lên, ngay cả rượu tốt nhất của khách ***.

Dùng khăn sạch, một lần nữa lau sạch vết thương ngay cổ của Cao Dật Tĩnh ngày hôm qua, nơi này máu thịt đã có chút mơ hồ, có thể thấy lúc trước khi bị cắn rất đau đớn, vừa nhìn thấy miệng vết thương này, Quân Hoài Lân không khỏi toàn thân rùng mình, nếu không phải Cao Dật Tĩnh mạo hiểm cứu hắn, thì miệng vết thương kia sẽ nằm trên người hắn.

Hắn dùng nước xử lý cẩn thận miệng vết thương, lại nhìn đến bình rượu kia, hắn biết dùng rượu có thể làm cho miệng vết thương sẽ không hư thối chuyển biến xấu, nhưng nghe nói khi tưới rượu vào miệng vết thương, sẽ khó có thể chịu được đau đớn.

Hắn sợ rượu sẽ dính vào y phục của Cao Dật Tĩnh, liền đưa tay cỡi y kết (nút buộc của y phục) của Cao Dật Tĩnh, lại chẳng biết tại sao mặt lại đỏ lên. Thứ nhất hắn thiếu gia quý vi, tuy rằng chỉ là thiếu gia của một tiểu sơn trang, lại chưa bao giờ hầu hạ người khác, thứ hai Cao Dật Tĩnh đối hắn dây dưa không rõ, vả lại nhìn ánh mắt của y, chung quy làm cho người ta cảm thấy nóng rực khó chịu, hiện tại hắn lại phải cởi y phục của Cao Dật Tĩnh, chẳng phải là quái dị đến cực điểm.

Tuy nói như thế, nhưng không cởi quần áo, thì có biện pháp nào khác không, hắn đành phải cởi y phục của Cao Dật Tĩnh, khiến cho y trên thân hoàn toàn trần trụi, sau đó mới lấy rượu tưới lên miệng thương.

Khi rượu tưới lên miệng thương dưới tác động của nóng cay của rượu khiến y hết sức đau đớn, đau đến nỗi ngay cả người sốt hôn mê bất tỉnh như Cao Dật Tĩnh cũng phải giãy giụa, khiến cho Quân Hoài Lân thiếu chút nữa bị y làm cho rơi xuống giường, bất quá Cao Dật Tĩnh dựa vào một phần nghị lực, bắt được trụ giường, Quân Hoài Lân lau khô vết máu chảy xuống từ miệng vết thương vừa được tưới rượu.

Quân Hoài Lân đỡ Cao Dật Tĩnh nằm xuống, cẩn thận không chạm đến vết thương, mà nhiệt độ trên người Cao Dật Tĩnh không hề giảm, ngược lại càng tăng thêm. Quân Hoài Lân đành phải ra sức dùng nước lạnh giúp hắn chà sát thân thể, hy vọng có thể lau nhiệt độ của y.

Nhưng Cao Dật Tĩnh cũng không phải người bệnh hợp tác, y tựa hồ như đang bị ác mộng, thường rên tiếng sợ hãi, Quân Hoài Lân nghe không hiểu y đang rên cái gì, chính là ngẫu nhiên nghe được bên trong có tên của hắn, sau đó lại che dấu dưới cái tên nữ tính khác.

Cao Dật Tĩnh là đang gọi tên đó phi thường kích động, Quân Hoài Lân nghe được tên của mình ở trong đó, không khỏi đỏ mặt, nam nhân kia có nhiều nữ nhân như thế, rồi lại kêu tên của hắn, quả thực làm người ta không dám tin, xem ra người này không phải phong lưu lãng tử, mà là hoa hoa đại thiểu. (là cái gì thế nhỉ? )

Có khi Cao Dật Tĩnh gầm rú quá độ, ở trên giường lộn qua lộn lại, mồ hôi ra thấm ướt cả quần của y, Quân Hoài Lân rơi vào đường cùng, đành phải cởi quần của y, thay y chà lau hạ thân. Đây là lần đầu tiên, ngoại trừ thân thể của mình, hắn nhìn thấy toàn thân trần trụi của nam nhân khác, hình ảnh này khiến mặt hắn đỏ bừng, rồi lại không biết sao mình lại đỏ mặt.

Hắn là người đọc sách, cho nên dáng người văn nhược, mà dáng người của Cao Dật Tĩnh cùng hắn hoàn toàn bất đồng, khi y mặc y phục, thoạt nhìn rất nhã nhặn, nhưng một khi cởi y phục, thoạt nhìn cơ thể y không gầy gò như hắn, dáng người của y vô cùng đẹp, cơ ngực cũng vô cùng cường tráng, mà ngay cả cơ bụng, sờ đến cũng thực rắn chắc.

Quân Hoài Lân nghĩ lung tung, nhiệt độ của Cao Dật Tĩnh cũng giảm xuống. Y rốt cục không còn lẩm nhẩm, im lặng nằm trên giường nghỉ ngơi. Bị y giằng co vài canh giờ, chính mình cũng mệt nhừ, hiện tại thấy Cao Dật Tĩnh cũng đã hạ sốt, hắn liền ngồi một bên nhắm mắt ngủ.

Khi Cao Dật Tĩnh tỉnh lại, chỉ cảm thấy bả vai cùng sau cổ rất đau, nhưng ý thức của y rất rõ ràng, y phát hiện toàn thân trần trụi nằm dưới thân, người tựa bên trụ giường ngủ, đúng là Quân Hoài Lân.

Y vừa tỉnh đến, Quân Hoài Lân cũng tỉnh theo.

Quân Hoài Lân nhìn hắn, Cao Dật Tĩnh lại dùng ‘ánh mắt bất ly khai hắn’ hỏi han: “Nơi này của ngươi bị trầy rồi?”

Hắn vươn tay vuốt ve gò má phải của Quân Hoài Lân, bởi thấy ánh mắt của y vô cùng ôn nhu, không hề có địch ý, trong khoảng khắc Quân Hoài Lân không thể nhúc nhích, lại để y tùy ý vuốt ve mình, không có gì cự tuyệt.

Quân Hoài Lân một trận run rẩy, nhưng run rẩy này cảm giác rất kỳ quái, không giống như là cảm giác không thoải mái, hơn nữa cái loại cảm giác tê dại này từ nơi Cao Dật Tĩnh vuốt ve, bắt đầu lan tràn, truyền tới trên dưới toàn thân hắn.

Cái loại cảm giác này thật sự quỷ dị, Quân Hoài Lân thở hổn hển, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, toàn bộ luồng nhiệt xông thẳng lên não, đảo loạn ý thức tư tưởng của hắn, ngay cả Cao Dật Tĩnh mà hắn ghét nhất tiếp cận hắn, hắn cũng không có cách nào cự tuyệt, tay chân lại không ngừng run rẩy, toàn thân không thể nhúc nhích.

Không đúng, không nên nói thế này, nên nói ngay cả chạy hắn cũng không muốn chạy .

Bởi tay hắn chủ động giữ chặt cánh tay của đối phương, chẳng những cầm lấy cánh tay của đối phương, thở lại càng dồn dập hơn. Từ tia sáng trong mắt của Cao Dật Tĩnh bỗng nhiên toàn bộ sâu dần, hắn biết mình không giống như bình thường.

Hắn muốn biết rốt cục chính mình đang bị cái gì, Cao Dật Tĩnh cũng đã nhích lại gần, hơn nữa lại càng gần hơn, toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, mà lúc này Cao Dật Tĩnh đột nhiên ôm chặt thắt lưng của hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.