[Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt] Bộ 4 Phong Lưu Họa Sư Phúc Diện Sửu Nam

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Nghe quá là phô trương, ngay cả kẻ bịt mặt cũng thấy bất hợp lý. Hắn hỏi : “Phải không? Chẳng qua là trước lúc ta trúng chiêu này, cũng không có cái gì bất thường a.”

Cao Dật Ngọc lấy cái ngu ngốc của hắn ra cười đùa, cố ý hỏi: “Sau khi ngươi trúng chiêu kia, có cảm giác gì?”

Thoáng chốc kẻ bịt mặt run sợ, tựa hồ nói trúng vấn đề, hắn thành thật nói: “Lúc chúng ta chạm nhau, chung quy cảm thấy quái dị không nói ra lời, nhưng cũng không phải là quá khó chịu. Còn môi của ngươi thực mềm mại, thân thể ta có chút nóng lên, còn phát run, không thở nổi, sau đó, ta bỗng trở nên có chút thích nhìn ngươi.”

Cao Dật Ngọc không nghe cũng được, vừa nghe xong quả thật bật cười y là tay lão luyện trong tình trường, sao mà không hiểu được những lời kẻ bịt mặt nói là có ý gì.

Y cười thầm, kẻ bịt mặt vừa xấu vừa quái này lại ngu xuẩn đến mức như vậy, chẳng qua bị y hôn một cái, lại yêu thầm y, vậy y càng phải lợi dụng cơ hội.

Y đen tối nói: “Vậy ngươi có muốn lại gần ta một chút nữa hay không?”

Kẻ bịt mặt ngẩn ra, Cao Dật Ngọc luôn không có nhiều biểu hiện thiện ý đối với hắn lắm, lần này lại muốn hắn lại gần.

Hắn không khỏi có chút do dự.

Cao Dật Ngọc nói: “Toàn thân ta đều bị trói chặt, trốn cũng không được, ngươi sợ cái gì?”

Kẻ bịt mặt vừa nghe, liền đi qua, ngồi bên cạnh Cao Dật Ngọc.

Cao Dật Ngọc nghiêng người ghé sát kẻ bịt mặt, khiến cho kẻ bịt mặt giật mình quay đầu nhìn y.

Chỉ thấy Cao Dật Ngọc bình thường nói: “Buổi tối có chút lạnh, ta dựa vào ngươi có chút ấm áp.”

Kẻ bịt mặt hình như không có nhiều phản đối, bọn họ ngồi một lát, kẻ bịt mặt không thích nói chuyện, hắn có thể một mình ngơ ngác nhìn lên bầu trời đầy sao cả đêm, nhưng Cao Dật Ngọc thì không thế, y thuận miệng hỏi bừa: “Ngươi buồn sao, người nào nói chuyện với ngươi không buồn chết cũng thật là kỳ quái!”

Kẻ bịt mặt run một chút, “Ta rất ít cùng người khác nói chuyện.”

“Không có ai để ý đến quỷ xấu xí ngươi sao?” Cao Dật Ngọc ác ý nói.

Kẻ bịt mặt rũ đầu xuống. “Ta ở một mình, rất ít người.”

Cao Dật Ngọc nghĩ người này xấu đến lợi hại, cho nên chủ nhân của hắn không dám để người khác thấy mặt. “Dẫu sao vẫn cùng tôi tớ nói chuyện chứ, nếu không ngươi ăn cơm thế nào?”

“Sẽ có người đưa cơm đến, nhưng ta không nhìn là ai đưa tới.”

Cao Dật Ngọc càng nghe càng kỳ quái, kẻ bịt mặt đầu rũ xuống, hình như hắn không có quen khi bị người khác dựa vào, giọng trong trẻo khi nãy có chút trầm thấp, “Ngươi là người đầu tiên cùng ta nói chuyện nhiều như thế.”

Cao Dật Ngọc hận chết kẻ bịt mặt, căn bản là không muốn nói chuyện cùng y, trên đường đi đều thóa mạ hắn, nhưng tới ban đêm, y buồn đến chịu không nổi, không nói lời nào quả thực là muốn lấy mạng y, cho nên y mới có thể thuận miệng nói dăm ba câu với kẻ bịt mặt.

Thật không ngờ y là kẻ đầu tiên nói nhiều như thế với hắn, trước kia căn bản hắn không nói chuyện với người khác, trách không được tuy võ công của hắn cao cường, nhưng cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc.

“Ta đói thật đó.” Cao Dật Ngọc không muốn nghĩ đến chuyện của kẻ bịt mặt, y vì chạy trốn mới đối với nam nhân xấu xí giả ý ôn nhu, nhưng muốn y nghĩ đến chuyện của nam nhân xấu xí, thà y tự sát.

Kẻ bịt mặt lấy bánh ra, mỗi lần Cao Dật Ngọc ăn cái loại bánh khó ăn này thì chỉ muốn chết, y oán hận nói: “Ta không bao giờ muốn ăn bánh này, khó ăn chết đi được, chẳng lẽ người chưa ăn qua loại nào khác sao? Như gà nướng, hay món ngon gì đó.”

Kẻ bịt mặt cầm bánh trong tay, hắn tựa hồ không biết nói sao mới hay, “Ngươi không ăn sẽ không có thể lực.”

“Bảo ta ăn loại thức ăn đến chó còn không thèm đó, phi, ngươi muốn thì ăn một mình đi, đừng hòng bảo tao ăn, thà ta ngủ còn hơn.” Cao Dật Ngọc đối với đồ ăn thập phần kén chọn, lần này y chết cũng không chịu ăn, thà vùi mặt mà ngủ thì hơn.

Còn kẻ bịt mặt chỉ sững sờ nhìn y, không biết phải làm sao.

Hôm sau Cao Dật Ngọc tỉnh lại, kẻ bịt mặt không còn bên cạnh, chỉ là cột y ở tảng đá lớn, Cao Dật Ngọc nhịn không được thóa mạ kẻ bịt mặt. Đột nhiên, kẻ bịt mặt ở xa dùng khinh công chạy vội tới, mồ hôi nhễ nhại, có thể thấy hắn đi rất xa, giờ mới vội vả quay về. Hắn nén tiếng thở dốc của mình, nói nhỏ: “Ngươi tỉnh rồi, ta nghĩ ngươi sẽ dậy muộn một chút.”

Cao Dật Ngọc tức giận nói: “Ta đói bụng muốn chết, làm sao có thể ngủ sâu được?”

Lau mồ hôi trên mặt, kẻ bịt mặt đưa tay mở cái thứ cầm trong tay.

Nhìn bên trong là chân một con gà nướng, Cao Dật Ngọc phát ra tiếng kêu kinh ngạc, mừng rỡ nói: ” Ngươi lấy ở đâu ra thế?”

Kẻ bịt mặt đối với phản ứng của Cao Dật Ngọc có chút vui mừng, hắn lau mồ hôi rồi cười nói: “Ngươi nói ngươi muốn ăn gà nướng, cho nên ta đến lân cận tìm được một thành trấn, vừa vặn trong thành trấn có bán ta liền…”

Không đợi kẻ bịt mặt giải thích xong, Cao Dật Ngọc đoạt lấy gà nướng, cắn vào miệng, tư vị non mềm kia làm cho mấy ngày nay Cao Dật Ngọc bị đối đãi như tù phạm thiếu chút nữa vui mừng ra tiếng, y giống như người lâu chưa nếm quá thịt gà, liều mạng gặm thịt gà, gặm đến chỉ còn lại xương, y còn như chưa thỏa mãn cố gắng liếm sạch.

Còn kẻ bịt mặt lấy từ trong túi nhỏ của hắn ra, tự ăn cái bánh của mình, nhưng hắn nhìn bộ dạng thỏa mãn của Cao Dật Ngọc, lại nở nụ cười.

Vốn dĩ Cao Dật Ngọc thiên tư thông minh, lại đi lại nhiều trong giang hồ, cho nên đầu óc của y phi thường linh hoạt, dần dần y phát giác, kẻ bịt mặt thật sự đơn thuần.

Kẻ bịt mặt ít tiếp xúc, cho nên chỉ cần đối với hắn tốt một chút, hắn sẽ thụ sủng nhược kinh (được sủng ái nên lo) cũng sẽ hết lòng đối tốt với người khác.

Tư thái lấy lòng của hắn kia giống một con chó vừa điên vừa bệnh, không ai nuôi, hễ đối tốt với nó một chút, nó liền không ngừng quẩy đuôi với ngươi.

Tâm địa của Cao Dật Ngọc nói tốt cũng không tốt, xấu cũng không xấu. Chỉ cần ngươi là nữ nhân, hơn nữa không có chọc y, y sẽ cho ngươi sự tôn trọng tối thiểu nhưng nếu ngươi là nam nhân, hơn nữa chọc đến y, y không trả thù ngươi gấp đôi thì quá có lỗi với ngươi.

Mà cả đời y thời khắc khuất nhục nhất, đương nhiên là lúc ở cùng kẻ bịt mặt huống hồ cuộc đời y thống hận những thứ xấu xí, chớ nói chi đến kẻ bịt mặt xấu chết này.

Cho nên y nghĩ ra một diệu kế trả thù kẻ bịt mặt.

Y giả ý đối tốt với kẻ bịt mặt, cũng thường nói chuyện với hắn. Còn kẻ bịt mặt rất đơn thuần, mặc kệ lời nói khách sáo hay câu hỏi nào của Cao Dật Ngọc, hắn đều thành thật trả lời.

Giả ý đối tốt của Cao Dật Ngọc, khiến cho kẻ bịt mặt thường bội cảm hoảng hốt, lúc thì Cao Dật Ngọc lấy cớ nói y muốn ăn cái này, muốn cái kia, làm cho kẻ bịt mặt dù nắng chói chang, hay mưa gió bão bùng đều đi thay y mua về.

Nơi kẻ bịt mặt đi là nơi hoang vu thưa thớt người, hắn đều phải chạy một đoạn không xa đến thành trấn, chờ đến lúc hắn trở về, cũng đã sớm mệt chết còn Cao Dật Ngọc thì thoải mái ở dưới bóng cây nghỉ ngơi, hoàn toàn không nhìn thân thể của kẻ bịt mặt sắp bị y giày vò đến muốn hư thoát, nhiều lắm y chỉ nói tiếng cảm ơn, lại thầm cười đến đau bụng.

(Ngươi vỡ bụng mà chết đi TT , đồ gian ác, hành hạ pé thụ của ta. )

Y không nghĩ kẻ bịt mặt lại đơn thuần đến thế.

Xem ra kẻ bịt mặt này nhất định từ nhỏ không có người yêu thương, cho nên khi có người đối tốt với hắn, lại bị lợi dụng như kẻ ngốc.

Tiếp vài lần, kẻ bịt mặt gần như nhanh suy sụp, còn Cao Dật Ngọc thì ngược lại tinh thần no đủ.

Y thường nghĩ ra những cách ngược đãi mới, nhưng kẻ bịt mặt lại hoàn toàn không biết, cho nên Cao Dật Ngọc càng thêm coi khinh kẻ bịt mặt, cho rằng kẻ bịt mặt vừa dốt, vừa xấu, lại có não như trái nho, không chết sớm cũng thật kỳ quái.

Ngày hôm đó, bọn họ đi đến vùng núi, trên núi gập ghềnh khó đi, Cao Dật Ngọc ngửa đầu ngáp một cái, nhìn thấy sườn dốc quá dài cây cối lại ít, quả thực toàn đá, lại bởi vì nơi này địa thế hiểm trở, cho nên không ai đi qua.

Cao Dật Ngọc suy nghĩ trong lòng, miễn cưỡng nói: “Ai, muốn ăn mận quá, chỉ tiếc cây mận mùa này ít quả.”

Kẻ bịt mặt không thích nói chuyện, nhưng lời của Cao Dật Ngọc đều qua lỗ tai của hắn, bỗng dưng hắn ngước đầu nhìn cây trên kia.

Nhưng nó mọc ở vách đá tuyệt nhai, cho dù người có võ công vô cùng giỏi, cũng có thể trượt chân rơi xuống sơn nhai, hắn cho rằng tùy tiện hái, thật sự không ổn, cho nên vẫn như thường, không trả lời.

Đến tối, dần dần Cao Dật Ngọc phát giác, gần đây nam nhân xấu xí đeo mặt nạ rất hay nhìn y, tuy bị nam nhân nhìn không sao thoải mái được, nhưng vì muốn chạy trốn, mà y tận lực thản nhiên đối mặt với hắn.

Dù biết nam nhân xấu xí này tổng hội không tự giác cúi đầu, hình như tâm tình rối loạn, không biết làm sao.

Mấy ngày nay Cao Dật Ngọc ăn no ngủ kỹ, tinh thần tốt vô cùng, hơn nữa y một lần nữa chiếm được thế kẻ bịt mặt, cho nên gần đây y đặc biệt thích nói chuyện cùng kẻ bịt mặt, trong lời nói đương nhiên mang theo chế nhạo, chẳng qua kẻ bịt mặt đơn thuần, có khi không thấy được ác ý của y.

Hơn nữa nếu một ngày không cùng kẻ bịt mặt nói chuyện, kẻ bịt mặt sẽ có thể hồn tiêu phách lạc, bởi vậy có khi y sẽ giả bộ tâm tình không tốt, không nói chuyện cùng kẻ bịt mặt, làm cho kẻ bịt mặt khẩn trương không thôi, nhìn vậy thiếu chút nữa y cười đến vỡ bụng.

Hôm này y làm bộ vì không được mận, tâm tình không tốt, cho nên nãy giờ không nói gì.

Kẻ bịt mặt cúi đầu, nhỏ giọng ngượng ngùng nói: “Ta vẫn muốn nói tên của ta cho ngươi, ngươi có muốn biết hay không?”

Cao Dật Ngọc không đáp lời, kẻ bịt mặt không biết làm sao tiếp tục, vẫn cứ thinh lặng.

Tuy Cao Dật Ngọc mặc kệ hắn, nhưng vẫn miễn cưỡng bố thí một câu, “Ngươi tên là gì?”

Kẻ bịt mặt tựa hồ cao hứng khi Cao Dật Ngọc nguyện ý nói với hắn, nói: “Ta họ Lam, gọi là Lam Diệc Yên.”

(Cuối cùng cũng có cái tên )

“Dường như chỉ có mỹ nữ tuyệt thế mới có tên như thế! Không hợp với ngươi.”

Kẻ bịt mặt ngẩn ra, tựa hồ bị tổn thương sâu, nhưng không nói gì.

Cao Dật Ngọc mặc kệ nam nhân xấu xí kia có tổn thương hay không, y đối với nam nhân không có cảm tình, y nói: “Ta là Cao Dật Ngọc, ngươi đã biết, phải không?”

Lam Diệc Yên gật gật đầu. “Chủ nhân nói bộ dạng ngươi rất tuấn mỹ, cho nên không ai có thể giả mạo ngươi, hắn nói ta không thể tìm sai người.”

Vừa nghe người khác ca ngợi y đẹp, Cao Dật Ngọc lập tức nở nụ cười. “Ta là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, đương nhiên bộ dạng đẹp, chủ nhân ngươi coi như tinh mắt.”

Lam Diệc Yên cố lấy dũng khí, ấp úng nói: “Ta biết bộ dạng ngươi rất đẹp, phi thường đẹp, ta chưa thấy qua người nào đẹp như ngươi.”

“Ta nghe tiếng tim ngươi đập, đúng không?”

(Anh là đồ mặt dày, đáng ghét TTTT)

Cao Dật Ngọc chỉ thuận miệng nói, nhưng bỗng thân thể Lam Diệc Yên cứng đơ, hắn chưa từng nói dối, đành phải không trả lời.

Cao Dật Ngọc mơ hồ đoán được ý nghĩ của hắn, không khỏi cười nhạo ở trong lòng. Với diện mạo của Lam Diệc Yên, cũng dám thầm yêu y, y nghĩ đến đã muốn nôn, nháy mắt tâm sinh khó chịu, không muốn nói chuyện cùng Lam Diệc Yên. Y nằm thẳng, “Ta mệt rồi, muốn đi ngủ.”

Lam Diệc Yên dùng dây thừng trói y lại, đồng thời chăm chú nhìn mặt Cao Dật Ngọc.

Tuy Cao Dật Ngọc không nhìn thấy khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ, nhưng có thể cảm thấy Lam Diệc Yên không được tự nhiên.

Lúc này, Lam Diệc Yên lấy giọng trầm thấp run rẩy lên tiếng hỏi Cao Dật Ngọc: “Cao Dật Ngọc, hôm nay ta có thể…ngủ bên cạnh ngươi không?”

Cao Dật Ngọc không biết cái kẻ ngu ngốc này đang nghĩ cái gì, lại đi hỏi cái vấn đề kỳ quái này, y mở miệng, định trả lời không được. Kết quả Lam Diệc Yên nghĩ y đồng ý, hắn nằm xuống, dựa lưng vào Cao Dật Ngọc, thân hình hơi run run, có vẻ cực kỳ không được tự nhiên.

Tuy hắn có chút thẹn thùng, nhưng hình như rất cao hứng. “Cao Dật Ngọc, ngươi là đối với ta tốt nhất trên đời này, ta thật hy vọng có thể làm gì có thể báo đáp ngươi.”

Nghe vậy, Cao Dật Ngọc không khỏi cười nhạt, lại giả ý dịu dàng nói: “Quỷ xấu xí, ngươi suy nghĩ nhiều quá, nhanh ngủ đi.”

Không ngờ Lam Diệc Yên lại thở dài nòi: “Nếu ngươi là chủ nhân của ta thì tốt rồi, ta đã có thể giúp ngươi làm việc.”

Song đáy lòng Cao Dật Ngọc lại thóa mạ, nếu ngươi là tôi tớ của ta, sớm đã bị ta đem ra ngoài cho chó.

Sáng sớm, mặt trời đã lên cao, là lúc Cao Dật Ngọc tỉnh dậy, Lam Diệc Yên đã dậy từ sớm, hắn đem quả mận bày trước mặt Cao Dật Ngọc, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng.

“Ngươi muốn ăn mận, cho nên ta đi hái về.”

Cao Dật Ngọc không nghĩ hắn thật sự hái được, y còn nghĩ rằng hắn sẽ ngã chết, sau đó chính mình sẽ được tự do.

Lam Diệc Yên lấy cái bánh của mình ra, vẫn gặm bánh như thường lệ còn Cao Dật Ngọc ăn quả mận ngọt ngọt chua chua, trong lòng lại vô cùng tức giận.

Không ngờ cái tên ngu ngốc này lại không chết được, thật là tức chết, chính y ngày đêm nguyền rủa hắn ác độc cho hắn chết đi, vậy mà hắn còn không chết, tên ngu ngốc này vận khí thật sự tốt cực điểm.

Bọn họ đi nửa ngày, lần này Lam Diệc Yên đặc biệt đi rất chậm.

Còn Cao Dật Ngọc vừa nghĩ hắn không ngã chết, tâm tình vô cùng khó chịu, giận dữ hét: “Quỷ xấu xí? Sao ngươi đi chậm như vậy?”

Lam Diệc Yên không nói gì, chỉ tận lực đi thật nhanh.

Bầu trời tối đen, Lam Diệc Yên dừng lại, trên mặt hắn mồ hôi đầm đìa, y phục ướt đẫm.

Cao Dật Ngọc nhìn tình hình cổ quái, y hỏi: “Quỷ xấu xí, ngươi sao vậy?”

“Không có gì, ta chỉ mệt mỏi, muốn ngủ.”

Cao Dật Ngọc cảm thấy tình hình của hắn bất ổn, nên hỏi hắn: “Rốt cục ngươi bị sao?”

Lam Diệc Yên lắc lắc đầu, Cao Dật Ngọc nắm lấy tay hắn, phát giác tay hắn rất nóng, “Sao ngươi phát sốt?”

Mới nhớ lên tư thế đi của Lam Diệc Yên có chút quái dị, y nhấc vạt áo của Lam Diệc Yên lên, nhìn thấy bắp đùi của hắn toàn máu, “Sao ngươi lại bị thương?”

Lần thứ hai Lam Diệc Yên lắc đầu, hắn không chịu nói.

Cao Dật Ngọc biết có hỏi chuyện này bao nhiêu đi nữa, nếu hắn muốn nói thì sẽ thành thật nói cho ngươi biết, còn nếu hắn không muốn, dù có cạy miệng hắn thì hắn cũng không phun ra một chữ.

“Ngươi nhất định phải đi tìm đại phu?” Y thử hỏi.

Lam Diệc Yên tựa hồ rất mệt, hắn nói: “Ta đi không được.”

Nhãn tình của Cao Dật Ngọc sáng lên, cố gắng kìm chế chính mình không cười đắc ý, y có thể lợi dụng đem quỷ xấu xí này đến đại phu rồi quăng đó, y lập tức trốn đi bộ dạng của quỷ xấu xí thế này, cũng không còn khí lực đuổi bắt y.

Y hạ quyết tâm, lập tức giả tình giả ý ôn nhu nói: “Ta ôm ngươi đi, bằng không ngươi sẽ chết nơi này, ta cũng không muốn nhìn người vì bị thương mà chết.”

Lam Diệc Yên cho tới bây giờ cũng chưa có bất cứ kẻ nào nói những lời ôn nhu thế này với hắn, ánh mắt hắn tựa hồ vô cùng cảm động, cũng không có kháng cự.

Cao Dật Ngọc nói: “Trước tiên ngươi cởi dây thừng cho ta, bằng không sao ta ôm ngươi đi được?”

Lam Diệc Yên tin Cao Dật Ngọc, hắn cởi bỏ dây trói, Cao Dật Ngọc lập tức ôm lấy hắn, đi xuống đường núi, kiếm thành gần đây.

Lam Diệc Yên nhắm mắt lại, nhưng lông mi hắn vẫn không ngừng rung động, có thấy tâm tình hắn phi thường kích động.

Vận khí của Cao Dật Ngọc trước nay vẫn tốt, cho nên y lập tức tìm được thành, tìm nơi trọ, kêu một đại phu không quá cao minh đến xem bệnh, sau đó thừa dịp đại phu khám bệnh, y xuống lầu ăn no nê rồi chuẩn bị chuồn.

Y vừa mới đi, bỗng cảm thấy nếu thế thì dễ dàng cho quỷ xấu xí quá, hình như còn rất lời cho hắn, chi bằng thừa dịp hắn bệnh, đem tất cả ngân lượng mang đi, làm cho hắn gọi trời trời không thưa, gọi đất đất không dạ.

Chủ ý xấu xa, nhất định phải lập tức hành động, Cao Dật Ngọc lập tức lên lầu.

Đại phu mới khám bệnh xong, cho nên Lam Diệc Yên vẫn còn nằm trên giường nghỉ ngơi.

Y lục lục cái túi nhỏ tùy thân của Lam Diệc Yên, phát hiện chỉ có một ít bạc vụn. Trong lòng y thóa mạ, không ngờ tên quỷ xấu xí này chẳng những xấu, lại còn nghèo cực kỳ, trách không được mỗi ngày đều gặm cái bánh thiu ôi đó.

Y cuỗm đi số bạc ít ỏi đó, thấy Lam Diệc Yên yên lặng ngủ, mặc dù vẫn mang mặt nạ, Cao Dật Ngọc thích thú lại gần, muốn nhìn quỷ xấu xí này xấu đến độ nào, làm cho chủ nhân của hắn cơ hồ đối như quái vật không cho hắn tiếp xúc bên ngoài.

Y tới gần Lam Diệc Yên, hai tay nhẹ nhàng chạm đến mặt nẹ của hắn, nhẹ nhàng nâng lên, sau đó nhìn lén qua khẽ hở rốt cuộc hắn xấu xí như thế nào, nhưng ngọn đèn dầu quá mờ, y không nhìn rõ, bởi vậy đem mặt nạ của Lam Diệc Yên cao một tí, tới gần một tí.

Lam Diệc Yên đột nhiên bừng tỉnh, cái đầu tiên nhìn thấy là mặt của Cao Dật Ngọc Cao Dật Ngọc cũng bị Lam Diệc Yên dọa chết, bởi vì chính mình đang vuốt mặt của hắn, nhưng lại dựa quá gần. Với mức cố chấp của Lam Diệc Yên không muốn để cho người khác nhìn thấy mặt của hắn, nếu biết mình đang nhìn lén mặt của hắn, hắn không phát cuồng mới là lạ, tuyệt đối sẽ ngay tại chỗ đánh cho y chỉ còn nửa cái mạng.

Y phải nghĩ ra một lý do lừa dối để có thể qua được. Vì thế lòng y mặc kệ, làm chuyện y tuyệt đối sẽ hối hận cả đời.

(Cái này không đúng à nha. TT)

Tay y nâng mặt của Lam Diệc Yên lên, môi không khách khí lấp kín môi của Lam Diệc Yên, khiến cho hành động y chạm vào mặt của Lam Diệc Yên trở nên hợp tình hợp lý, dù sao hôn một người, không dựa vào gần thì sao hôn được?

Y đem đôi môi mềm mại của Lam Diệc Yên luân phiên hôn, hương thơm kia, đôi môi non nớt ướt át, hôn đến cảm giác vượt qua tưởng tượng, Cao Dật Ngọc hôn đến chính y cũng không thở nổi.

(Nụ hôn thứ hai của anh Ngọc có chủ ý với em Yên )

Kỳ quái, cảm giảc hôm nam nhân xấu xí này, so với hôn mỹ nữ tuyệt thế còn khiến người ta tim đập thình thịch hơn.

Lam Diệc Yên bị hôn đến cho chút hoảng hốt, cả đời hắn chưa từng có bất cứ ai gặm cắn môi mình như vậy, hơn nữa lần này Cao Dật Ngọc vừa hôn, vừa cắn, vừa thân, lại vừa cọ sát, với lần trước hoàn toàn không giống, hắn quá mức khiếp sợ, nhưng lại chỉ có thể bị hôn đến ngơ ngác. Nhưng chỉ đơn giản là hôn như thế, căn bản không thỏa mãn được lòng ham muốn của Cao Dật Ngọc.

Y khàn khàn nói nhỏ: “Hé miệng.”

Lam Diệc Yên không hiểu ý của hé miệng, đầu lưỡi của Cao Dật Ngọc xông vào miệng của Lam Diệc Yên, hôn thật sâu, đem thóa dịch của chính mình triêm nhiễm cái miệng mềm mại ướt át của Lam Diệc Yên, còn Lam Diệc Yên chưa từng bị hôn nồng nhiệt như thế, toàn thân hắn cứng đơ, còn Cao Dật Ngọc hôn đến không kiềm chế được.

“Ngô…” Cao Dật Ngọc không thể khống chế chính mình, kích động thở dốc. Môi của quỷ xấu xí này thật mềm, lưỡi cũng thơm, y chưa từng hôn qua hóa sắc cao đương như thế này.

Rốt cuộc y không áp chế được dục vọng của mình. “Ta chịu không nổi.”

Cao Dật Ngọc hôn nóng bỏng hơn, cũng hôn đến dục hỏa chính mình bốc lên, y áp trụ Lam Diệc Yên, cắn lên cổ hắn một cái, không nặng cũng không nhẹ, làm cho Lam Diệc Yên thở nhẹ.

Thanh âm của Lam Diệc Yên vô cùng đặc biệt, trong trẻo mà cao vuốt, tiếng thở nhẹ này, tuy không có ý nghĩa gì, nhưng nghe phiến tình cực điểm.

Cao Dật Ngọc đã sớm quen với chuyện nam nữ, tiếng kêu thanh ngọt kích người này y chưa từng nghe qua lần nào, chỉ thấy toàn thân y máu phun trào sục sôi, kèm theo hạ thân đã lập tức căng cứng.

(Ái chà, không biết có ấy ấy không nhỉ ) )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.