CHƯƠNG 6
Nghe vậy, đối phương nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó lại hỏi đến vấn đề không ngờ tới: “Lại xin hỏi Cao tứ công tử, ngươi muốn thú mẫu mỹ nữ nào làm vợ vậy?”
Ngôn ngữ đối phương mềm nhẹ, vừa nghe nàng nói, liền cảm thấy toàn thân rã rời, chỉ là nghe giọng của nàng, liền có kết luận là mỹ nữ tuyệt thế.
Nhưng vấn đề của nàng khiến Cao Dật Ngọc chần chờ, xem ra nàng mời y đến, không chỉ là đơn giản muốn mời y vẽ tranh mà thôi. Cao Dật Ngọc nhíu mày cau mặt. “Ta vẫn chưa gặp người thật sự muốn thú, huống chi ta có muốn hay không muốn thú, đối phương có hay không là mỹ nữ cũng không liên quan.”
Trong lời nói của Cao Dật Ngọc ẩn hàm tâm tình không vui, tựa hồ không thích người khác thăm dò chuyện riêng của y hơn nữa nữ tử tên Lam Lam này, tuy rằng ngôn ngữ mềm nhẹ, nhưng y cảm thấy một chút khó chịu.
Nhưng Lam Lam nhẹ giọng trả lời: “Sai, ta nghe nói Cao tứ công tử một đời chờ mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, sau đó đàm luận chuyện lấy nhau, nếu trở thành thê tử của ngươi, chẳng khác nào chính mình được xưng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ.”
Cao Dật Ngọc không biết nàng từ đâu nghe chuyện hoang đường như thế, y chẳng bao giờ nói lời như thế. “Đây là lời vô căn cứ.”
“Bất luận có đúng là lời vô căn hay không, trên thế gian quả thực có lời đồn như vậy.”
Cao Dật Ngọc phiền chán nói: “Ta cũng nghe nói tam ca của ta từng đối với một nam nhân xa lạ vừa kéo vừa ôm, còn phát cuồng gọi người ta là nương tử, hai bên hôn môi, huyên náo vô cùng khó coi, nhưng tam ca ta bình tĩnh, cá tính hòa bình, làm sao có khả năng làm ra chuyện buồn cười như thế, cho nên toàn tin đồn, há có thể lại tin sao?”
(Sự thật đó =)) )
“Ta xin hỏi Cao tứ công tử, nếu nữ tử đẹp nhất thế gian cùng ngươi kết thân, ngươi nguyện ý?”
“Tất cả mỹ nữ trên thế gian đều đẹp, không có đệ nhất mỹ nữ.”
“Nếu có, ngươi nguyện ý cùng nàng kết thân chứ?”
Nữ nhân này đối với bản thân mình phi thường tự tin, Cao Dật Ngọc bị nàng hỏi quanh co vô cùng thiếu kiên nhẫn, không có một nữ nhân nào lại đưa chính giá trị con người mình lên cao như vậy. Y có chút phiền chán nói: “Nếu thật có đệ nhất mỹ nữ, vậy cũng phải khiến cho ta cả kinh mục trừng khẩu ngốc, mới xem như là đệ nhất mỹ nữ.”
“Vậy Cao tứ công tử bằng lòng gặp ta, họa cho ta một bức tranh chứ?”
Cao Dật Ngọc đã sắp không có tính nhẫn nại, nữ nhân này vẫn muốn cho y mắc câu, nàng không phải đối với chính mình quá tự tin, chính là muốn thử tính nhẫn nại của y Cao Dật Ngọc rất ít khi đối vô lễ với nữ nhân, nhưng nữ nhân này lý do muốn gặp y rất đơn giản, chính là muốn gả cho y, bởi gả cho y, người khác sẽ nói nàng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ.
Y đã gặp qua nhưng mỹ nữ để muốn trở thành người trong tranh của y mà cạnh tranh, nhưng lại chưa thấy qua bất cứ một nữ nhân nào đối với danh hiệu mỹ nữ đệ nhất thiên hạ mà khát cầu như thế, “Ngươi muốn ra thì ra đi, không ra thì quên đi.”
“Cao tứ công tử, tính khí của ngươi nóng nảy thật, mọi người đều nói ngươi là một nam nhân đối với nữ nhân ôn nhu, hơn nữa lại thể thiếp vào lòng với mỹ nữ, sao chúng ta mới nói vài câu, ngươi lại mất bình tĩnh thế?”
Bình phong lay động, một đôi tay nhỏ và dài lay động bình phong, thân ảnh từ sau bình phong dần dần lộ ra.
Đầu tiên nhìn đến giầy thiêu, góc áo, sau đó là y sam màu vàng nhạt, tiếp đó là một nụ cười khóe miệng. Cao Dật Ngọc vốn vẻ mặt mất kiên nhẫn toàn bộ thay đổi hết, thân thể đột nhiên cứng ngắc, nhìn nữ nhân vừa rồi làm cho y phiền chán cực điểm.
Vị cô nương này có lẽ mười bảy, mười tám tuổi, nhưng nàng có mĩ mạo diễm quan quần phương làm cho người ta kinh diễm, đẹp đến làm cho ánh mắt người ta không rời khỏi nàng được.
“Ta đẹp không? Cao tứ công tử.”
Đối phương khẽ cười, hiển nhiên nàng đã sớm dự liệu được biểu tình hiện tại của Cao Dật Ngọc, cho nên lúc này nàng cười đến vô cùng đắc ý.
Cao Dật Ngọc không có cách nào trả lời, Lam Lam đi xuống bậc thang, tiến sát vào ngực của Cao Dật Ngọc.
Cao Dật Ngọc chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy một luồng hương khí từng đợt từng đợt xông vào hơi thở, hương khí này làm cho khí huyết y dâng trào, còn nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng cũng làm cho thân thể của y tê dại, đơn giản là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ đang ở trong lòng y.
“Cao tứ công tử, ta muốn gả cho ngươi, xin ngươi lấy ta đi!”
Cao Dật Ngọc cúi đầu, nhìn mỹ nữ trong lòng, ôm lấy mỹ nữ đệ nhất thiên hạ trong lòng ngàn năm có một, hơn nữa mùi trên người mỹ nữ làm huyết dịch của y đều đổ đến nửa thân dưới, khiến cho dục họa ở hạ thân của y nháy mắt dấy lên, chờ mong phát tiết thỏa thích.
Cao Dật Ngọc ở kỹ viện cùng một số nơi hạ lưu tiêu phí không ít thời gian, cũng biết không ít bằng hữu bất nhập lưu, nếu y đã từng ở những nơi này, tự nhiên sẽ biết thứ gì lợi hại, loại điềm hương này, y vừa ngửi đã biết có vấn đề.
Y đẩy mạnh Lam Lam, che mũi, lạnh lùng noi. “Muốn ta lấy người, hà tất phải hạ mê hương bất nhập lưu này, ta không phải là tính vô năng, không cần dùng ngoạn ý mà giúp vui.”
Lam Lam vẫn cười ngọt. “Cao tứ công tử, chẳng quá là mùi mà thôi, là hạ nhân của ta giới thiệu cho ta dùng, như thế nào, có gì bất ổn sao?”
Cao Dật Ngọc cũng không tin lời của nàng. “Nếu không phải ở nhà ta bị cho uống linh đan diệu dược, có thể phòng được một chút độc dược mê hương, không thì lúc này ở đây ta sẽ làm nhục ngươi. Lam cô nương, tư vị bị làm nhục không tốt lắm, khuyên ngươi lần sau bức lắm bất đắc dĩ thì dùng chiêu này.”
Lam Lam ngửi ngửi mùi trên người mình. “Ngươi qua đa nghi, Cao tứ công tử, thật sự chỉ là mùi mà thôi, không có hiệu dụng gì cả.” Tư thái của nàng tuyệt vời, sao cũng đều đẹp.
Nàng cười càng ngọt, Cao Dật Ngọc lại càng thấy không thoải mái, y phải hỏi thăm nơi này rốt cuộc là nơi nào. “Ta nghe Lam Diệc Yên nói ngươi tìm ta nhiều lần, sao với cái tên Lam Lam này ta không có chút ấn tượng?”
Lam Lam nở nụ cười. “Phía nam có Cao gia Tô Châu, còn phía bắc có Thiên Ưng Bảo, ngươi chưa từng nghe qua sao? Cao tứ công tử.”
Cao Dật Ngọc cau mày nói: “Nơi này là Thiên Ưng Bảo?”
“Vì sao ngươi lại nhíu mày? Cao tứ công tử.”
Thiên Ưng Bảo mặc dù là đại bảo đệ nhất phương bắc, nhưng phong bình (lời đồn bình luận) của nó cực kém, nghe nói nhâm chủ nhân nơi này giết huynh trưởng của mình đoạt thê sau đó kế nhiệm, thuật lại hắn cưỡng đoạt thê thiếp xinh đẹp vô cùng, cùng thân nương của Cao Dật Ngọc là hai đại tuyệt sắc mỹ nữ được giang hồ tự xưng, cho nên có người nói nhâm chủ nhân Thiên Ưng Bảo này là tham yêu sắc đẹp của tẩu tẩu mình, mới hạ thủ sát hại huynh trưởng của mình.
Trong võ lâm bất luận kẻ nào nghe được dạng hành vi này, ai cũng đều nhíu mày, chỉ vì giết huynh trưởng đoạt thê là hành vi bị người khinh thường nhất.
Hơn nữa Thiên Ưng Bảo chuyên làm chuyện buôn bán cấu kết với quan thương, tư lợi tuy nhiều, lại đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, người chánh trực lại khinh thường mà tới kết giao.
Cho nên vừa nghe đến ba chữ Thiên Ưng Bảo, khiến cho Cao Dật Ngọc cảm thấy khinh thường, nhưng Cao Dật Ngọc sẽ không nói lời khó nghe ở đây. “Ta nhớ chủ nhân Thiên Ưng Bảo là nam nhân.”
“Cha ta vừa mới tạ thế, cho nên cho ta kế nhiệm.”
“Chưa từng nghe chuyện này?”
Lam Lam cười nói: “Phụ thân không thích trương dương.” Nàng lại bước từng bước về phía trước.
Cao Dật Ngọc biết trên mùi hương trên người nàng lợi hại, nàng bước mỗi lúc mỗi gần, y liền lui từng bước.
Lam Lam cười nói: “Cao tứ công tử, ngươi sợ ta sao? Nếu không sao lại lui về sau?”
“Ta sợ không phải là ngươi, là mùi trên người của ngươi. Lam Lam cô nương, bộ dạng ngươi xinh đẹp như thế, có nhiều công tử hậu duệ quý tộc muốn thú ngươi, sao ngươi lại chọn ta làm gì?”
“Cao tứ công tử, bởi vì ngươi là người mà toàn bộ nử tử thế gian muốn gả. Nam nhân Cao gia các ngươi đều anh tuấn phi phàm, Đại ca của ngươi mặc dù có võ công cao thâm cùng tri thức dược học đệ nhất, lại thích du lãm các nơi, không phải sự lựa chọn tốt để kết hôn Nhị ca của ngươi cho dù thống lĩnh toàn bộ sự việc ở Cao gia Tô Châu, thắt lưng quấn bạc, phú quý không dưới hoàng cung, bất quá nghe nói hắn bất cẩu ngôn tiếu, hơn nữa lãnh khốc không nhân tính, gả cho hắn chỉ sợ rất vô thú Tam ca của ngươi không thích giao lưu giang hồ, thanh danh trong giang hồ thấp kém, gả cho hắn cả đời không ai biết tới, không phải là lý tưởng của ta còn Ngũ đệ của ngươi suy nghĩ đơn giản, tứ chi phát đạt, cánh tay quái lực mặc dù hết sức lợi hại, bất quá không có tâm cơ, gả cho hắn chỉ sợ nhàm chán mà chết mất.”
(Hừm, có ai dành cho ngươi đâu, có người yêu hết rồi, không có cho ngươi đâu mà chê này chê nọ. Đúng là thiểu năng. >”< )
Nàng nhẹ nhàng tiếp lời: “Chỉ có ngươi, Cao tứ công tử, ngươi anh tuấn, thông minh, lại làm cho nữ hài tử vui mừng, lại hiểu được cùng chăm sóc, hơn nữa ngươi là họa sĩ đệ nhất thiên hạ, ít nhiều mỹ nữ từng phương tâm ám hứa. Cho nên trở thành thê tử của ngươi, đương nhiên phải có mỹ mạo phi phàm.”
Cao Dật Ngọc nghe nàng dò hỏi từng người trong nhà của y đến nhất thanh nhị sở, không khỏi không run lên.
Nữ nhân này tính kế chính là gả cho người nào của Cao gia, nàng phải đạt được chỗ tốt nhất, nếu nàng muốn trở thành mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, đương nhiên phải gả cho y Cao Dật Ngọc.
“Đa tạ ngươi quá khen, kỳ thật cũng không phải tất cả nữ tử đều muốn gả cho ta, hơn nữa ngươi dò hỏi sai lầm rồi, Đại ca cả ta là nam nhân anh tuấn nhất Cao gia bọn ta, lúc hắn nguyện ý, càng trêu ghẹo nữ hài tử hơn ta Nhị ca ta tuy rằng lạnh như băng, nhưng tính cảm của hắn nồng cháy, được hắn yêu, nhất định cả đời hạnh phúc Tam ca của ta không thích bước chân vào giang hồ, phô trương thanh danh, không có nghĩa là hắn không có thực lực Ngũ đệ ta tuy tằng có chút trùng động, nhưng hắn là thanh niên nhiệt huyết, trên thế gian người được hắn cứu không biết bao nhiêu, không ít người vì hắn mà lập bài vị trường sinh, ngươi đây biết không?”
Lam Lam lại bước từng bước. “Ta đàm không phải người Cao gia các ngươi, ta đàm chính là ngươi, Cao tứ công tử, ngươi nguyện ý họa tranh cho ta không?”
Cao Dật Ngọc nhanh thối lui về sau nói: “Ta nguyện ý họa mỹ nhân đồ cho ngươi, bởi ngươi thật là mỹ nữ đệ nhất thế gian, ta chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp hơn ngươi, nhưng cũng là giới hạn như thế, ta không có tính lập gia thất.”
Lam Lam ngước đầu nở nụ cười. “Trước tiên cứ như vậy đi! Ta bảo tỳ nữ đưa ngươi đi nghỉ ngơi, chỉ cần ngươi muốn, ngươi cứ việc phân phó, ta cái gì cũng đều theo ngươi.”
“Đa tạ Lam cô nương.”
Từ lần đó về sau, mỗi ngày Lam Lam đều gặp y, tuy Cao Dật Ngọc đối với nữ nhân này không có hảo cảm, nhưng là y không thể không thừa nhận, nữ nhân này thật là mỹ nữ đệ nhất thế gian, đẹp đến chỉ có thể như tranh, trách không được nàng tự hào như thế.
Còn Lam Lam từ lúc trước kia, tựa hồ biết Cao Dật Ngọc đối với mê hương này vô cùng mẫn cảm, nàng không dùng mấy thứ này, nhưng mỗi lần họa, ngữ khí của nàng, ngay cả khóe mắt đều hàm chứa mị thái, nếu là nam nhân bình thường, sớm đã như hổ đói mà nhào tới.
Nhưng trực giác của Cao Dật Ngọc cho y biết, ở Thiên Ưng Bảo lâu vô cùng nguy hiểm, còn nội tâm của nữ nhân Lam Lam này cũng không giống vẻ đẹp bề ngoài của nàng. Trực giác của y từ trước đến này đều đúng, cho nên y cũng không vi phạm trực giác của mình, bởi vậy y chỉ đơn thuần là họa tranh, không làm gì hành động gì có thể nguy hại đến mình, mấy ngày nay coi như quá bình thản.
Hơn nữa y phát giác, ở trước mặt Lam Lam mỗi khi y nhắc tới cái tên Lam Diệc Yên, bộ mặt của Lam Lam đều có chút run giật giật, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười ngọt ngào, tránh đi những vấn đề có liên quan đến Lam Diệc Yên, làm cho y cảm thấy có chút kỳ quái.
Cuối cùng, hắn hỏi thăm dong phó, dù sao mọi chuyện lớn nhỏ gì, chủ tử không biết, tôi tớ nhất định biết, thật không ngờ hỏi liên tiếp ba người, cả ba người đều trả lời như nhau: “Chưa từng nghe qua trong bảo có người này.”
Vẻ mặt của họ vô cùng chân thật, không có khả năng nói dối, Cao Dật Ngọc liền biết trong đó có vấn đề, chẳng lẽ Lam Diệc Yên thật sự xấu đến không ai biết đến sự hiện hữu của hắn sao?
Thừa dịp ban đêm, ở trong bảo loạn hoảng, y đã quen thuộc với đại hình ở Thiên Ưng Bào, nhưng nơi này hình như không có nơi Lam Diệc Yên ở, bởi Lam Diệc Yên từng nói chỗ ở của hắn coi là rộng, không có bóng người, nhưng nơi này chỗ nào cũng có người ở.
Y nhớ rõ Lam Diệc Yên ở cánh cửa gỗ phía sau kêu y đi vào đi, hay là hắn ở lân cận cánh cửa gỗ, nếu không người khác sao phải đưa cơm cho hắn ăn? Bất quá đường cửa sau quả thực đã bị đóng, đêm đó y đi ra cửa sau bên kia tra xét.
Nếu thật muốn hỏi Cao Dật Ngọc vì cái gì mà muốn tìm nam nhân xấu xí kia, y có thể không biết nên trả lời làm sao, dù sao y đối với nam nhân không có hứng thú, nhưng vừa nghĩ tới Lam Diệc Yên ở trên đường đi từng đỏ mắt nói y là người đối với hắn tốt nhất, Cao Dật Ngọc còn có cảm giác không nói nên lời này lên trong lòng.
Quỷ xấu xí thật ngu ngốc, rất ngây người, nhưng Cao Dật Ngọc không phải không thừa nhận, hắn đơn thuần đến đáng yêu vô cùng, là kiểu rất dễ bị lừa, cũng biết rõ đối nhân xử thế của Cao Dật Ngọc chưa từng gặp qua kiểu này.
Nơi cách cửa sau mấy trăm thước, có một sài phòng cũ nát, Cao Dật Ngọc tìm được sau sài phòng này, đã ở Thiên Ưng Bảo sau mười ngày.
Y muốn đẩy cánh cửa sài phòng, cánh cửa lại không chút động đậy, giống như có người chặn lại mà sài phòng kiến trúc lại quái dị, mặt y hướng về một dãi tường đá cao ngất, bức từng đá này tức là tường của sài phòng, nếu không phải người có võ công cao thâm, tuyệt đối nhảy không qua tường đá này.
Nếu nhảy không qua tường này, cũng đẩy không được cánh cửa phiến tử kia, tự nhiên khiến cho nơi này trở thành nơi tối tăm yên lặng nhất.
Cao Dật Ngọc nhảy qua tường cao, võ công của y cũng xem như là giỏi, nhưng vì nhảy qua tường cao này, vẫn là hơi chút miễn cưỡng, trách không được khinh công của Lam Diệc Yên lợi hại như thế, nếu y thật sự ở nơi này, không có khinh công lợi hại, ra vào như thế nào ngay cả chính y cũng có chút miễn cưỡng, trên đời này người ra vào nơi này lại càng ít.
Y nhảy vào, bên trong sài phòng hoang vắng, Cao Dật Ngọc đẩy cửa đi vào, bày biện trong phòng đơn giản bình dị, chỉ có một chiếc giường một mảnh chăn mỏng, một cái gối đầu, vài món y phục cũ nát, rồi cái gì cũng không có, chẳng qua trên giường rất sạch sẽ, cho nên có thể thấy ở đây có người ở.
Cao Dật Ngọc giơ cao một cái y phục nhìn quen mắt, đó là lần đầu tiên gặp mặt, Lam Diệc Yên mặc nó trên người, nơi này quả nhiên là chỗ ở của Lam Diệc Yên, y gọi: “Lam Diệc Yên, Lam Diệc Yên, ngươi ở đâu? “
Lam Diệc Yên từ ngoài chợt tiến vào, sau khi hắn nhìn thấy Cao Dật Ngọc tựa hồ vừa giật mình vừa hưng phấn, thế nào cũng tưởng tượng không ra Cao Dật Ngọc lại xuất hiện trước mặt hắn. “Cao…Cao…Dật Ngọc.”
Hắn tiến lên, bỗng bắt lấy tay của Cao Dật Ngọc. “Đây không phải là nằm mơ?”
Cao Dật Ngọc nghe hắn nói vậy, liền biết hắn từng mơ thấy y, y cười nói: “Ngươi mơ thấy ta a?”
Mắt của Lam Diệc Yên ngượng ngùng buông xuống. Cao Dật Ngọc mới phát hiện tuy hắn đeo mặt nạ, nhưng ánh mắt của hắn sáng như ánh sao, vô cùng xinh đẹp, vừa thấy liền khiến cho người ta hoa mắt, chẳng qua mặt nạ che hết biểu cảm trên mặt hắn, thấy không rõ ánh mắt của hắn.
Cao Dật Ngọc thốt lên: “Mấy ngày không gặp, hình như ngươi cũng không xấu hơn chút nào thôi!”
Lam Diệc Yên buông tay của Cao Dật Ngọc, đối với xấu đẹp của mình, hắn vẫn có chút không tự nhiên,
“Ngươi đừng đem ta ra làm trò cười, ngươi biết rất rõ…” Hắn khốn cùng cuối đầu, “Bộ dạng ta rất xấu.”
Mà Cao Dật Ngọc chỉ là vỗ vỗ vai hắn.
Lam Diệc Yên có thể gặp y, trong lòng vui sướng vạn lần, đối với nhừng lời trêu chọc trước kia của y cũng không có ý gì cả, hắn cười: “Ta vừa vặn đi lấy cơm, còn chưa có ăn, ngươi… ngươi muốn ăn không?”
Cao Dật Ngọc đã sớm rượu đủ cơm no, y lắc lắc đầu. “Sao trễ thế này mới đem cơm đến, ta đã ăn no rồi.”
Lam Diệc Yên quơ quơ đầu. “Không muộn a, mỗi ngày đều giờ này mang đến, vậy ngươi cùng ta ăn cơm đi.”
Lam Diệc Yên lôi tay áo Cao Dật Ngọc ngồi xuống, hắn mang hộp sắt lại, mở nắp hộp ra, bên trong là thức ăn của Lam Diệc Yên. Lam Diệc Yên nói: “Gần đây đồ ăn có tốt hơn, không biết có phải vì ngươi là khách quý quang lâm, cho nên bọn họ bỏ thêm đồ ăn, mỗi ngày đều không giống nhau.”
Cao Dật Ngọc đến gần hắn, xem đồ ăn, sắc mặt y khẽ biến, đoạt lấy hộp sắt, âm thanh trầm xuống, nhưng hàn băng lạnh lẽo. “Ngươi nói hôm qua ngươi ăn thức ăn gì?”
“Ta không biết hình như là thịt gì đó, rán viên tròn (thịt viên chiên á), còn có rau, trên có thêm chút…”
Lam Diệc Yên còn nói chưa xong, nhưng thần sắc của Cao Dật Ngọc lại càng khó coi, y hỏi: “Hôm trước? Ngươi ăn cái gì?”
Lam Diệc Yên mới nói câu đầu, Cao Dật Ngọc đã quăng toàn bộ hộp sắt ra ngoài cửa sổ, Lam Diệc Yên không biết y vì cái gì mà tức giận, Cao Dật Ngọc sắc mặt đã tái mét. “Ngươi sẽ không nói là ngươi ăn đồ thừa của người khác cho đến hai mươi ba tuổi!”
Lam Diệc Yên ngẩn ngơ, bởi hắn hoàn toàn không hiểu Cao Dật Ngọc đang nói cái gì.
Cao Dật Ngọc cả giận nói: “Ngươi cũng không phải heo chó, bọn họ không thể lấy loại đồ ăn này có ngươi ăn, trách không được ngay cả bánh thiu, ngươi cũng ăn được.” Cao Dật Ngọc kéo hắn. “Ta mời ngươi ăn cơm, đi.”
“Ta không thể đi”
“Vì sao?”
“Bởi bộ dạng ta xấu, sẽ dọa người khác.”
Cao Dật Ngọc cũng không biết vì sao mình lại tức giận, nhưng y chính là đã làm như thế. Y mặc kệ nắm lấy y phục của Lam Diệc Yên, xé một mảnh, mang lên mặt mình cột chặt, chỉ lộ hai con mắt.
“Hiện tại ta giống ngươi, ngươi còn sợ cái gì? Đi theo ta, ta mời ngươi ăn cơm.”
Cao Dật Ngọc từng ở phương bắc họa mỹ nhân đồ, đối với địa hình của phương bắc coi như có biết. Y bước nhanh như bay, đi tới nơi chợ hỗn tạp tất cả các hạng người, Lam Diệc Yên tuy rằng không được tự nhiên, nhưng bị y cường ngạnh kéo đi, vô pháp phản kháng.
Đi vào quán ăn đông người của phương bắc, Cao Dật NGọc kéo Lam Diệc Yên ngồi xuống, lấy một ngân nguyên bảo đặt trên bàn, “Bưng toàn bộ món ngon lên.”
Y ra tay thật xa hoa, đương nhiên phục vụ đầu tiên chính là y, mặc dù y cùng Lam Diệc Yên đều che mặt, thoạt nhìn kỳ dị, nhưng thương gia hoan nghênh nhất chính là thiếu gia ra hào phóng, dù diện mạo hắn có khó xem đi nữa.
Điếm tiểu nhị lập tức bưng đồ ăn lên.
Lam Diệc Yên chưa từng thấy nhiều đồ ăn sắp xếp đầy bàn như thế, Cao Dật Ngọc cầm đôi đũa cho hắn, tự mình cũng cầm đũa lên.
Lam Diệc Yên gắp thức ăn bỏ vào miệng, cảm giác ngọt kia lập tức khuếch tán trong miệng, nói ăn ngon thì thật là ăn ngon, cả đời này chưa từng ăn cái gì ngon cả. Hắn bật thốt lên: “Ăn ngon thật.”
Cao Dật Ngọc nếm qua ngàn vạn thức ăn ngon, y cảm thấy đồ ăn của *** này thật sự bình thường, y nói: “Ta nấu còn ngon hơn thế này nhiều, ngày mai ta nấu cho ngươi ăn thử.”
Lam Diệc Yên vô cùng giật mình, hắn không nghĩ ngày mai Cao Dật Ngọc còn có thể đến. “Ngày mai ngươi có thể tới gặp ta sao?”
“Ngươi không thích ta gặp ngươi sao?” Cao Dật Ngọc hỏi lại.
Lam Diệc Yên vội vàng lắc đầu. “Ta thích gặp ngươi, ngay cả nằm mơ ta cũng thấy ngươi, trong đầu đều là hình bóng của ngươi, ngay cả luyện công cũng không có cách nào định tâm, ta cũng không biết mình bị chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất phiền, ta chưa từng bị như thế. Ta thật sự muốn gặp ngươi, là thật.”
Lam Diệc Yên không rõ mình nói cái gì, nhưng hắn cứ liều mạng nói Cao Dật Ngọc cũng không phải ngốc nghếch, y vừa nghe là biết Lam Diệc Yên đối với y có tình cảm không bình thường.
Y dừng đũa, nhìn Lam Diệc Yên, còn ánh mắt của Lam Diệc Yên từ đầu đã chăm chú nhìn y, như là quý trọng thời gian cùng y ở một chỗ.
Tuy rằng Cao Dật Ngọc không chán ghét quỷ xấu xí này như trước, như hắn không muốn cùng quỷ xấu xí có quan hệ gì cả, nếu quỷ xấu xí này yêu thương hắn, chỉ sợ phiền toái càng nhiều hơn, y không muốn rước thêm phiền toái nào nữa.
Vì thế y chậm rãi động đũa, cười nhẹ nhàng nhưng nụ cười của y mang đầy giả dối, chẳng qua Lam Diệc Yên trải qua ít chuyện đời, không phân biệt mà thôi.
“Ngươi thật sự muốn gặp ta a, ta đây ngày mai nhất định sẽ tới gặp ngươi.”