CHƯƠNG 8
Tiêu Tiêu ở Chu gia khá tốt, bất luận là ăn ngủ mặc đồ, Chu gia chưa từng khắt khe với hắn một chút nào, mà ngay cả hai nhi tử của Chu phu nhân nhìn thấy hắn, còn phải gọi hắn một tiếng đại ca. Hiện tại chỉ chờ bệnh tình của Chu Thiên Tuần ổn định lại, để cho hắn bái trước mặt, trả lại tên vốn có ở Chu gia là được.
Mặc dù ở Chu gia khá tốt, nhưng trong lòng Tiêu Tiêu tựa như trống rỗng.
Trước kia hắn sợ nam nhân nhìn hắn, hiện tại hắn là thiếu gia quý vị, bộ dạng có đẹp thế nào, cũng không có ai dám tùy tiện dùng ánh mắt tà hiệp nhìn hắn, phiền não lúc trước đáng lý phải loại bỏ.
Nhưng ngược lại hắn thất hồn lạc phách, nhất là khi nhàn hạ hay ngẩn ra vết thương trên thân thể tuy rằng rất nhanh khỏi, bất quá thương tổn của nội tâm sẽ không có dễ dàng phục nguyên (bình phục như cũ) như vậy. Hắn thường nghĩ đến Hắc Ảnh, hắn không biết Hắc Ảnh đi nơi nào, chỉ biết là y phải xuôi nam đến Miêu Cương kiến thức hắn rất ít, cũng không biết Miêu Cương ở nơi nào, chỉ có thể ở đây nghĩ đến Hắc Ảnh đối tốt với hắn thế nào, nghĩ tới chỉ có thể khó chịu mà rơi lệ.
Hắn ở đây một tháng, bệnh của Chu Thiên Tuần rốt cục hoàn toàn khỏe lại, cao hứng nhất cũng là Chu phu nhân, bởi vì nàng vẫn chờ bệnh của Chu Thiên Tuần khỏe lên, nhanh chóng làm cho Tiêu Tiêu danh chính ngôn thuận trở thành thiếu gia Chu gia bọn họ, coi như hiểu rõ tâm nguyện đường tỷ đã chết của mình. Ngày hôm đó Chu Thiên Tuần đi ra ăn cơm, Chu phu nhân muốn cho phụ tử bọn họ thân cận, cho nên an bài bọn họ ngồi vị trí thượng gần nhau.
Chu Thiên Tuần nắm tay của Tiêu Tiêu, trên mặt tràn ngập hào quang, “Tiêu Tiêu, ngươi ở đây có tốt không?”
Tiêu Tiêu có lễ trả lời: “Tốt lắm. Chu lão gia, tất cả mọi người đều tốt với ta.”
“Còn gọi Chu lão gia cái gì, phải kêu là cha.” Chu phu nhân nhẹ trách mắng.
Tiêu Tiêu thẹn thùng gật đầu. Chu Thiên Tuần phi thường quan tâm với Tiêu Tiêu, “Ta nghe phu nhân nói, những năm gần đây ngươi ở bên ngoài chịu khổ rất nhiều phải không?”
Tiêu Tiêu cũng không biết nên nói như thế nào những năm gần đây hắn ở bên ngoài chịu được cực, hắn không giữ lại đành nói: “Từ nhỏ ta đã làm tiểu tư cho người ta, bởi khí lực nhỏ, không làm được chuyện gì, chủ nhân có khi không chỉ đánh chửi, không vui thậm chí sẽ đem ta bán. Ta bị bán nhiều lần, mỗi lần bị bán trong lòng đều phi thường sợ hãi, nếu gặp phải chủ nhân tàn bạo hung ác, có mấy cái mạng cũng không đủ.”
Tiểu tư là người rẻ mạt mới đi làm chuyện này, sắc mặt Chu lão gia nháy mắt trở nên hết sức khó coi, âm thanh quan tâm của y phai nhạt dần: “Ngươi nói từ nhỏ ngươi làm tiểu tư, vậy ngươi có biết chữ hay không?”
Tiêu Tiêu thành thật lắc đầu. “Mỗi ngày xách nước còn không kịp, sao có thời gian mà học chữ. Cuối cùng ta bị bán cho Tôn đại nương, nơi của Tôn đại nương làm ăn tốt lắm, nhanh đến ngay cả thở cũng không có, chứ nói chi là học chữ.”
Chu lão gia nói: “Nàng buôn bán cái gì? Buôn bán tốt thế nào?”
Tiêu Tiêu chần chờ một chút, kỹ viện cũng không phải nơi dễ nghe, nhưng hắn cũng không phải là người nói dối. Hắn cúi đầu nói: “Đại nương làm chính là mở kỹ viện, là kỹ viện có tiếng ở vùng kia.”
Trước đó Chu phu nhân cũng không có hỏi qua Tiêu Tiêu việc này, nàng chỉ cảm thấy Tiêu Tiêu chịu nhiều vất vả, hỏi hắn việc này làm cho nhớ tới thống khổ trước kia ngược lại không tốt, cho nên nàng tuyệt không biết Tiêu Tiêu làm ở kỹ viện.
Nàng nghe xong lại thở gấp, sắc mặt Chu Thiên Tuần cũng trở nên xanh mét. Nhưng y lại càng hỏi kỹ hơn: “Ngươi làm nơi đó bao lâu?”
Tiêu Tiêu cúi đầu nói: “Đã nhiều năm, Tôn đại nương đối với khách nhân tốt lắm, đối với cô nương cũng rất hà khắc.”
“Rất nhiều khách nhân biết ngươi sao?”
Chu lão gia hỏi đến chuyện sợ hãi nhất trong lòng Tiêu Tiêu. Hắn ở nơi của Tôn đại nương, không có ngày nào là không phải lo lắng đề phòng Bộ dạng hắn so với các cô nương kia còn đẹp hơn, có một ít khách nhân uống rượu, liền phân không rõ nam nữ. Có một lần hắn vào phòng rót nước, bị khách nhân say rượu cưỡng chế ở trên giường, may mắn người nọ quá say, sau áp đảo hắn lại vù vù ngủ say, nhưng hắn vẫn sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Khi đó hắn tuổi còn nhỏ, nghĩ đến khách nhân lầm đến lúc hắn dần dần lớn, ánh mắt của khách nhân tới tìm hoan nhìn hắn ngày càng không đứng đắn, hắn mới biết được vấn đề chính là diện mạo mình. Cho nên hắn chỉ cần khi đi ra rót nước, đều chỉ có thể cúi thấp đầu, nhìn trên mặt đất, để tránh bị khách nhân đùa giỡn không đứng đắn.
Đối với câu hỏi của Chu Thiên Tuần, Tiêu Tiêu cố sức nghĩ đáp án, sau đó mới trả lời: “Ta không hiểu được, khách nhân nơi đó rất ít chú ý ta, trừ phi ta ngẩng đầu lên.”
Chu phu nhân hỏi: “Vì sao ngươi ngẩng đầu lên, bọn họ sẽ chú ý ngươi?”
Tiêu Tiêu có chút khó có thể mở miệng, nhưng câu hỏi của Chu phu nhân với hắn là có hỏi tất có trả, vì thế hắn đáp: “Bởi tất cả mọi người nói bộ dạng ta còn đẹp hơn các cô nương kia, có số ít khách nhân nếu thấy được mặt của ta, sẽ nhìn chằm chằm vào ta, thậm chí có người muốn…muốn…”
Tiêu Tiêu mặt đỏ đến cơ hồ nói không được, âm thanh của hắn trở nên rất nhỏ: “Muốn phi lễ ta.”
Chu phu nhân giật mình cơ hồ nói không ra lời, nàng căn bản là không thể lại có chuyện này, cho nên cà lăm nói: “Ngươi là nam hài tử, làm sao có thể lại…” Câu sau quá khó nói ra miệng, Chu phu nhân chính mình nói đến một nửa cũng nói không được.
“Có một số nam nhân thích nam hài tử, ta -”
Tiêu Tiêu còn chưa nói xong, Chu Thiên Tuần liền nhấc đôi đũa lên cố sức phóng, lần này dùng hết sức, khiến cho cả bàn lắc lư. Tiêu Tiêu hoảng sợ. Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Thiên Tuần.
Chu Thiên Tuần lạnh lùng thốt: “Ăn cơm, ta đói bụng quá rồi.”
Chu phu nhân hiển nhiên cũng không muốn ở nhà ăn thảo luận những lời này, nàng vội vả gật đầu. “Đúng vậy! Ăn cơm trước quan trọng hơn, có chuyện chờ lát nữa nói sau.”
Tiêu Tiêu cũng biết không khí có chút quỷ dị, hắn im miệng, cầm lấy bát bới cơm.
Trước kia ăn Chu phu nhân đã dạy hắn nên gắp rau cho Chu Thiên Tuần, còn nói riêng cho hắn biết Chu Thiên Tuần thích ăn cái gì hắn liền gắp rau cho Chu Thiên Tuần, bỗng Chu Thiên Tuần cầm chén chệch qua, tay hắn giữa không trung có chút xấu hổ.
Chu phu nhân vội vàng đem bát qua đón: “Tiêu Tiêu, ta thích món ăn này, cám ơn ngươi.”
Tiêu Tiêu có dốt nát thế nào cũng biết được tâm tình của Chu Thiên Tuần có chút không đúng, hắn đành phải yên lặng ăn cơm, Chu phu nhân cũng cúi đầu ăn cơm.
Nhìn Chu Thiên Tuần lãnh bên cạnh, chân của Tiêu Tiêu run rẩy Chu phu nhân nhẹ nhàng vỗ chân của Tiêu Tiêu, tựa hồ có ý bảo hắn không cần lo lắng, tim của Tiêu Tiêu mới bình tĩnh xuống.
Khi ăn cơm xong sắc mặt Chu Thiên Tuần trầm trọng, liền đứng dậy nói: “Tiêu Tiêu, ngươi theo ta đến trong thư phòng, ta có lời muốn hỏi ngươi, nhanh một chút.”
Tiêu Tiêu có chút khẩn trương nhìn Chu phu nhân, Chu phu nhân ôn nhu nói: “Ta cùng ngươi đi vào, ngươi cứ hảo hảo nói chuyện, đừng quá khẩn trương, ngươi là con trai ruột của hắn, điểm này chắc là không sai.”
Tiêu Tiêu gật đầu, Chu phu nhân cùng hắn vào thư phòng.
Chu Thiên Tuần lại nói: “Ngươi đi ra ngoài đi! Ta muốn một mình hỏi hắn.”
Chu phu nhân có chút chần chờ, nhưng nàng xưa nay nghe lời Chu Thiên Tuần nàng nắm tay của Tiêu Tiêu, cho hắn một ít an ỉu mới lui ra ngoài. Trên mặt Chu Thiên Tuần không có lấy một nụ cười, y chỉ vào y tử phía trước, ý bảo Tiêu Tiêu ngồi xuống. Tiêu Tiêu ngoan ngoãn ngồi xuống, ngữ khí y nặng nề nói: “Ta hỏi ngươi, hy vọng ngươi đều có thể trả lời thành thật. Tiêu Tiêu, cho dù hỏi có chút khó xử, ngươi đều nguyện ý trả lời ta không? Như vậy ta mới có thể ngươi là con trai ruột của ta hay không.”
Tiêu Tiêu gật đầu nói: “Được, Chu lão gia, ta nhất định sẽ thành thật trả lời.”
Chu Thiên Tuần nói: “Ngươi nói từ nhỏ ngươi coi như tiểu tư của người ta, có nghe qua thân thế của ngươi chưa? Tỷ như ngươi từ nơi nào mua đến, cha mẹ là người thế nào?”
“Không có, khi ta còn rất nhỏ đã bị bán đi, từ khi ta biết đi đã giúp làm việc, cũng chưa từng nghe qua thân thế của ta.”
“Thật không có sao? Trước khi ngươi tới chỗ này, chưa từng nghe qua Chu gia chúng ta đang tìm nhi tử thất lạc rất lâu sao?”
Tiêu Tiêu ngẩn ra, hắn không hiểu câu hỏi của Chu Thiên Tuần có ý gì. Hắn ngơ ngác lắc đầu, “Không có, ta chưa bao giờ biết chuyện này. Hắc đại ca cùng ta một đường đến nam, rất nhiều người nhìn bọn ta rất lạ, khi đó ta tuyệt không biết nơi này có nơi này có Chu gia sau đó có người mời bọn ta đến Chu gia đến nhìn lão gia ngươi, sau đó bỗng nhiên Hắc đại ca nói có lẽ ta là nhi tử ly tán của Chu gia, ta thì cái gì cũng không biết.”
“Vậy lúc ngươi vào Chu gia có cảm giác gì?”
Tiêu Tiêu nói: “Ta chưa từng thấy qua phòng ở lớn như vậy, thật sự, cả đời ta đây chưa từng nhìn thấy nơi nào xinh đẹp như thế nào. Lúc ngủ ta đều cảm thấy chính mình rất may mắn, thậm chí có Chu phu nhân chiếu cố ta tốt như vậy.”
Ánh mắt của Chu Thiên Tuần trầm xuống, “Trước kia ngươi rất nghèo sao? Tiêu Tiêu.”
Tiêu Tiêu nói: “Ta cứ làm tiểu tư cho người ta, không biết chính mình nghèo bất tận.”
“Ngươi làm tiểu tư cho người ta rất vất vả, có nghĩ tới có thể làm thiếu gia nhà giàu hay không, cuộc sống hẳn là gặp qua cũng không tồi.”
Sắc mặt Tiêu Tiêu có chút tái nhợt, cho dù hắn có dốt nát, cũng hiểu được Chu Thiên Tuần hỏi càng ngày càng kỳ quái. Hắn vội vàng lắc đầu, “Ta chưa từng nghĩ qua, ta chỉ nghĩ đừng có nam nhân nào nhìn ta.”
“Vì sao lại nghĩ như vậy? Còn nữa ngươi vì sao lại giả nữ?”
Vấn đề Chu Thiên Tuần càng hỏi càng sắc, hỏi Tiêu Tiêu chỉ có thể không chút ngần ngại mà trả lời: “Bởi bộ dạng ta đẹp, có một số nam nhân nhìn ta chằm chằm, làm cho ta rất sợ hãi, ta sợ đại nương sẽ đem ta bán đi hầu hạ khách nhân. Có một ngày nhi thử của huyện quan đến, hắn ngắm trúng ta, không ngừng nói muốn ta, ta chạy thoát rất nhiều lần, vừa vặn đụng tới Hắc đại ca, Hắc đại ca tuyệt không cảm thấy ta đẹp, ta biết hắn là cứu tinh duy nhất, ta liền cầu hắn dẫn ta đi.”
“Sau đó hắn mang ngươi đi đúng không?”
Tiêu Tiêu nhớ tới chuyện Hắc Ảnh cứu hắn, trong lòng vẫn rất cảm động, “Ừ, Hắc đại ca rất tốt với ta, chưa từng có người nào chiếu cố ta như hắn. Bọn ta sợ huyện quan sẽ tìm gây phiền toái đến bọn ta, cho nên ta mới giả nữ, tránh né người ta.”
Chu Thiên Tuần thấp giọng hỏi: “Ngươi cùng nam nhân một chỗ rồi sao?”
Tiêu Tiêu nghe ra những lời khinh miệt này, toàn thân hắn run rẩy lại nhớ đến tình huống Hắc Ảnh cùng một chỗ, hắn cùng Hắc Ảnh cùng một chỗ tuyệt không hối hận, cho nên hắn thành thật gật đầu.
Chu Thiên Tuần đứng lên, “Vén ống tay áo lên, ta muốn xem có bớt hay không.”
Tiêu Tiêu cắn môi nói: “Không có bớt, lúc còn nhỏ nơi đó bị phỏng, ngay cả có bớt hay không cũng không nhìn ra được.”
“Ta làm sao biết ngươi có bớt hay không, sau đó làm phỏng lừa gạt Chu gia chúng ta, huống hồ thiên hạ nhiều người giống nhau.”
Tiêu Tiêu giật mình với kết luận của Chu Thiên Tuần, hắn hét lớn: “Ta không có gạt người, không có, ta sẽ không gạt người, ta sẽ không!” Sắc mặt Chu Thiên Tuần xanh mét, “Chu gia bọn ta nhiều thế hệ đều là thư hương thế gia, không có con cháu nào không biết chữ, cũng không có con cháu nào lưu lạc mà cùng nam nhân làm chuyện kí bọn ta là nơi của người nhà giàu, ở kỹ viện nhìn qua người của ngươi, lại ở đây làm thiếu gia Chu gia, bọn họ sẽ cảm thưởng thế nào? Nề nếp gia đình Chu gia bọn ta sẽ không bại hoại ở trong tay ngươi.”
Tiêu Tiêu không biết nên biện giải như thế nào, hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn Chu Thiên Tuần, rốt cục biết được ý của Chu Thiên Tuần nước mắt của hắn lặng lẽ rơi xuống, mặc kệ cũng không lau. Hắn ăn nói kém cỏi, không biết cách nói, nói đi nói lại chỉ có mấy câu: “Ta không có ý giả mạo, thật không có.”
“Ngươi rời khỏi Chu gia, ta sẽ cho ngươi tiền, tóm lại, ngươi không cần ở Chu gia, ngươi không phải con cháu Chu gia bọn ta.”
Chu phu nhân mở cửa chạy vào, trên mặt đã sớm khóc nức nở, không biết ở bên ngoài đã nghe được bao lâu. “Lão gia, ngươi không thể đuổi hắn đi, hắn là con của ngươi, ngươi vừa thấy đã biết Thái Vân tỷ nàng ở trong mộng đã khóc, nhất định là đau lòng ngươi sẽ đem hài tử này đuổi đi. Hài tử này tuổi còn nhỏ đã bị người ta bán trao tay, hắn quá bất hạnh, ngươi mà đuổi hắn đi, hắn biết đi đâu mà sống?”
“Thái Vân đã khóc bởi sớm biết hài tử này có thân thế bại hoại thế này, nàng khổ sở trong lòng, nói cho ta biết không tìm thì hơn.”
“Không phải, tuyệt đối không phải. Lão gia, hắn ở bên ngoài bị người ta ép buộc làm chuyện kia đã đủ đáng thương rồi, ngươi còn không nhận hắn sao? Ngươi không tiếp thu hắn, vậy cũng đuổi luôn ta cùng đi.”
“Không được bát nháo.” Chu Thiên Tuần tức giận nói: “Hắn không phải con cháu Chu gia chúng ta, trưởng tử Chu gia Chu Ngĩa Luân không phải hắn.”
Chu phu nhân khóc cơ hồ không đứng dậy nổi, nàng ôm lấy Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu cũng chảy nước mắt, hai người ôm đầu khóc nức nở.
Nàng khóc đến muốn ngất xỉu, âm thanh nghẹt ngào, hết sức kích động, “Tiêu Tiêu, ở lại đây. Ngươi không thể đi, ngươi mà đi, đường tỷ sẽ trách ta cả đời lão gia bất quá nhất thời hồ đồ, cho hắn chút thời gian nhất định sẽ nghĩ thông suốt.”
Sắc mặt Chu Thiên Tuần xanh mét, hướng ra ngoài quát: “Người đâu, phu nhân mệt rồi, đưa phu nhân về phòng, để cho nàng nghỉ ngơi chốc lát.” Một tay y cầm tay của Tiêu Tiêu, “Đi theo ta.”
Chu phu nhân phải đứng lên đuổi theo Tiêu Tiêu, Chu Thiên Tuần liền gọi hạ nhân: “Mau đưa phu nhân về phòng, không được để nàng ra ngoài.” Tiêu Tiêu miễn cưỡng bị Chu Thiên Tuần nắm tay đi, Chu Thiên Tuần dắt hắn đến một phòng khác, ảo não nói: “Ngươi nhanh một chút đi, cần bao nhiêu tiền ta đều cho ngươi.”
Trong lòng Tiêu Tiêu rất khó chịu. “Ta không cần tiền, ta cái gì cũng không cần, ta chỉ muốn Chu phu nhân được tốt.”
Chu Thiên Tuần mắng to: “Ngươi muốn ở đây không đi sao? Ngươi nghĩ rằng lòng ta mềm yếu như nương tử, sớm hay muộn ta cũng sẽ nhận ngươi sao? Không có khả năng! Ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta, đồ đạc cũng không cần sắp xếp, ta sẽ cho ngươi ngân phiếu năm trăm hai. Ngươi còn ở đây lâu ngày nào, Chu gia bọn ta nhất định sẽ gà chó không yên.”
“Không phải, không phải như vậy —” Hắn thật chưa từng nghĩ như vậy.
Chu lão gia khẩn cấp kêu: “Đem Tiêu công tử tống xuất đi, mau.”
Tiêu Tiêu nửa kéo nửa đẩy ra cửa, hai hài tử của Chu gia cũng lúng túng nhìn hắn.
Tiêu Tiêu ở xa còn nghe được tiếng khóc của Chu phu nhân, trong lòng hắn khổ sở, nước mắt lại nhịn không được hai hàng rơi xuống. Cuối cùng hắn không thể nói lời từ biệt, cuối cùng nói với hai đệ muội còn nhỏ khóc nức nở: “Chiếu cố hảo hảo nương của ngươi.”
Hai hài tử nhìn hắn, cũng chảy nước mắt gật đầu, Tiêu Tiêu cứ đuổi ra khỏi Chu gia như vậy.
Năm trăm hai đối bất luận kẻ nào mà nói đều là một số tiền khổng lồ, từ nhỏ đến lớn Tiêu Tiêu cũng chưa được đụng tới ngân lượng nhiều như thế. Giờ trên người hắn tuy có nhiều tiền như vậy, lại một mình cô đơn, muốn khóc cũng khóc không được, thiên hạ cũng không có nơi dung thân cho hắn Chu Thiên Tuần còn nói cho hắn biết, hắn phải lập tức rời khỏi thôn của bọn họ, để tránh Chu phu nhân có thể tìm được hắn.
Hắn bị bức bách rời đi, muốn đi đâu, nhất thời hắn cũng không biết. Hắn nắm ngân phiếu trong tay, nghĩ đến số tiền như vậy nếu đi đến Miêu Cương, chắc là đủ? Vậy hắn có lẽ đến Miêu Cương tìm Hắc Ảnh mà hắn nhớ không dứt, bởi vậy hắn hỏi người chung quanh, Miêu Cương phải đi như thế nào.
Miêu Cương ở chỗ rất xa, đại đa số người cũng không biết ở đâu. Có đại thúc nghĩ nghĩ sau đó mới nói cho Tiêu Tiêu: “Miêu Cương ở nơi nào, ta là không biết bất qua ngươi đến trấn phía trước, trấn kia là trấn Nghênh Viễn, rất nhiều thương nhân nam bắc qua lại. Ngươi tới đó, chắc là có người biết nến đi thế nào.”
Tiêu Tiêu một mình đi tới trấn Nghênh Viễn. Hắn đi ba ngày ba đêm, còn chưa tới, có đại ca bán hàng nhìn hắn muốn ngất xỉu trên đường, đưa hắn giúp lên xe, cho hắn uống nước, còn nghe hắn muốn muốn đến trấn Nghênh Viễn, đại ca bán hàng kia nhìn hắn như quái vật. “Ngươi là đồ ngốc, chỗ đó đi nửa tháng cũng chưa tới, ngươi còn không mang theo nước, thế gian này còn có người dốt nát như ngươi.”
Tiêu Tiêu bị mắng làm cho mặt ngượng ngùng. Nam nhân bán hàng vừa thấy là hắn chưa từng trải qua thế sự, giận dữ nói: “Dù sao ta cũng muốn đi hướng trấn Nghênh Viễn, tuy rằng không phải dỡ hàng ở trấn Nghênh Viễn, nhưng cũng cách trấn Nghênh Viễn không xa. Ta sẵn tiện chở ngươi đoạn đường, bất quá ngươi giúp ta chiếu cố hàng của ta.”
Tiêu Tiêu rất cần mẫn, nam nhân bán hàng nhìn hắn đơn thuần, trên người lại mang nhiều tiền như vậy, liền dạy hắn không được để lộ tiền ra, còn nói cho biết ra ngoài phải chú ý cái gì, phải cẩn thận hạng người nào Tiêu Tiêu yên lặng ghi nhớ những lời này.
Tới nơi nam nhân bán hàng phải dỡ hàng, nam nhân liền chỉ phía nam nói: “Ngươi đi về hướng kia, nhiều nhất đi nửa ngày.”
Tiêu Tiêu theo chỉ dẫn của hắn mà đi, quả nhiên đi không đến nửa ngày thì thấy thành trấn phi thường náo nhiệt.
Hắn chưa từng thấy nơi nào náo nhiệt như thế, hắn ngơ ngác đứng trên đường, còn bị người phía sau đụng tới.
Mãi đến khi hét vào mặt: “Tránh tránh.” Hắn mới vội vàng hoàn hồn tránh ra.
Ven đường là sạp bán tạp hóa, nhưng đều là đồ đạc Tiêu Tiêu chưa từng thấy qua, hắn nhìn hoa cả mắt hắn đói rã, tửu lâu nơi này vừa lớn vừa xa hoa, so với nhà cửa Chu gia còn xanh vàng rực rỡ hơn, hắn nhìn trái phải, không biết có nên đi vào ăn cái gì hay không. Đang do dự, phía sau có người chụp vai hắn cười nói: “Này, ăn cái gì cũng nghĩ lâu như vậy, thật là đồ ngốc.”
Tiêu Tiêu hoảng sợ, vội vàng nhìn ra sau nhìn đến bộ dạng đối phương, ánh mắt của hắn liền dính trên người đối phương.
Hắn luôn cảm thấy bộ dạng chính mình đã xinh đẹp rồi, nhưng cùng người trước mắt căn bản không sánh bằng. Người trước mặt là nam, tuổi cũng tầm tuổi hắn nhưng tư thái vô cùng tuấn mỹ và linh khí tứ phía, đừng nói nữ nhân, mà ngay cả nam nhân cũng nhìn hắn mãnh liệt, Đối phương cười rất nghịch ngợm. “Không sợ tròng mắt rớt xuống sao? Ta biết bộ dạng chính mình đẹp, nhưng hiện tại nhét đầy bụng là quan trọng nhất. Chúng ta cùng ăn cơm đi!” Hắn mạnh mẽ kéo Tiêu Tiêu đi vào ăn cơm.
Hai người bọn họ đều xinh đẹp như vậy, tiến vào trong tửu lâu, toàn bộ mọi người nhìn trợn mắt há hốc mồm. Nam hài kia cười hì hì, nói với đám người nhìn hắn trong tửu lâu: “Có muốn mời ta ăn cơm hay không? Ta chết đói.”
Tiêu Tiêu nhìn thần sắc những người này hạ lưu, hắn sợ tới mức tránh phía sau nam hài. Sắc mặt nam hài căn bản không thay đổi, vẫn cười đến động lòng người, “Vậy có mời hay không mời sủng vật của ta a?”
“Mời, đương nhiên mời, bất quá đợi lát nữa chúng ta tìm một nơi thanh tĩnh nói chuyện.” Một kẻ vô sỉ không chút khách khí vén eo của nam hài.
“Đương nhiên nói chuyện không thành vấn đề, bất quá tính tình sủng vật của ta rất xấu, rất thích loạn cắn người, xin ngươi tha thứ.” Nam hài cũng không tức động tác vô sỉ của đối phương, hắn lấy cái ống trúc, trong ống một con bò cạp lông rậm màu tím hiện ra, vừa nhìn là biết loại này tràn ngập kịch độc.
Lúc này người dựa vào nam hài đều lui ra hết, biểu cảm trên mặt chỉ có thể dùng hai chữ hoảng sợ để hình dung.
“Sủng vật của ta rất thương ta, nếu có người nào vô sỉ đặt tay trên người của ta, nó sẽ cắn chết hắn. Vậy bây giờ ngươi còn thích sờ ta nữa không?”
Đối phương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng buông tay ra, âm thanh nói chuyện đều run rẩy, “Gặp lại tức là hữu duyên, ta nguyện ý mời khách, nhưng không dám có ý nghĩ khác không an phận.”
Nam hài vẫn cười vui vẻ nói lời cảm tạ: “Ta đây đa tạ ngươi rồi! Bằng không sủng vật của ta cắn chết người, xử lý thi thể cũng rất phiền toái, ta ghét nhất mùi xác thối.”
Sủng vật của hắn cắn chết người không có gì, hắn chính là phiền chán xử lý thi thể. Xem ra nam hài này căn bản là một đại ma đầu.
Đối phương bị lời của hắn dọa không chỉ sắc mặt trắng bệch, thậm chí còn có bộ dạng muốn sùi bọt mép, nào còn bộ dạng háo sắc vừa rồi. Còn nam hài căn bản không chú ý hắn, không chút khách khí ngăn yết hầu: “Điếm tiểu nhị, cho ta đồ ăn cùng rượu quý nhất *** này, ta đã đã đói bụng muốn chết, nợ ghi trên vị đại gia này muốn mời ta.”