“Này...này...cô bạn mới!” Một giọng nam trầm ấm vang lên làm Mây Trắng tỉnh giấc mộng.
“Hả...anh nào kêu vậy?” Mây Trắng ngơ ngác hỏi, Khôi đứng bên cạnh nhoẻn miệng cười. Từ trước đến giờ anh từng gặp rất nhiều bạn gái mê trai nhưng các cô gái ấy rất có ý tứ, trước mặt bọn anh luôn giữ cho mình nét đoan trang, hiền thục, còn cô bạn trước mặt hầu như không biết kiềm chế cảm xúc, chỉ cần gặp soái ca thì lại đần người ra, có lẽ đây là nét nổi bật của cô bạn này giữa những cô gái khác, thật đáng yêu! Nhớ đến lúc trước cô đuổi theo anh để chụp ảnh mà không khỏi bật cười. Tiếu lâm!
“Là tôi...Mà này về sau kêu anh xưng tôi với tôi, cấm anh anh em em thật nổi da gà!” Lâm cau có dặn dò.
Cau có quá, nhưng thôi kệ anh đẹp anh có quyền!
“Ờ, tôi biết rồi!” Mây Trắng cũng chẳng phàn nàn gì nữa.
“Vậy cô và anh chàng kia mau dọn hành lí đi, phòng hai người ở đó, chúng tôi chỉ có giường, còn lại chưa trang trí gì hết! Ngày mai chủ nhật đi mua đồ mà trang trí đi! và nhớ tuyệt đối không được xâm phạm đồ của người khác đâu đó!” Lâm lại cau có, Mây Trắng cũng bắt đầu nổi nóng, từ bé cô luôn ghét những người nói chuyện như ra lệnh cho cô, thế nhưng đây là nhà của người ta nên cô lại thì thầm “thôi kệ, anh đẹp anh có quyền.” rồi bước về phía phòng của mình. Anh chàng Mắt Kính cũng không nói gì, lẻo đẻo theo sau. Trước khi vào phòng, Mây Trắng bị gọi lại, lần này là một người khác, cũng đẹp trai không kém, hình như bọn người này kì thị người xấu chỉ chơi với người đẹp hay sao mà có nguyên cộng đồng trai đẹp.
“Lát nữa, cả nhà đi siêu thị, bọn em có đi không? Nếu có thì chuẩn bị nhanh nhé!” Giọng nam rất dịu, như viên kẹo ngọt xòa vào lòng Mây Trắng làm dịu đi phần bực bội lúc nãy. Thế nên cô nhanh chóng đồng ý.
Mây Trắng cũng không chuẩn bị gì, vất ngay cái vali xong qua đi ra phòng khách, ngại ngùng ngồi xuống cạnh chỗ của Hân, cô nàng nãy giờ chẳng nói gì lúc này thấy Mây Trắng đi qua ngồi thì kề sát tai cô nói:“Sao không ngồi cũng tụi anh Khôi? Không phải cô mê lắm hay sao? Còn giả bộ hiền thục!” Nói xong Hân chạy qua hàng ghế bên kia cười đùa, bỏ lại Mây Trắng mặt trắng bệch bên salon này. Sợ mọi người hỏi, cô khẽ gượng cười. Thật may, Mắt Kính vừa ra. Anh chàng kẹo ngọt lúc nãy cũng bắt lên tiếng:“Đi thôi nào!” Rồi theo sau đó là những tiếng hô toáng reo hò, rất vui nhộn, rất thân thiết. Bỗng trong đầu Mây Trắng lóe ra một điều ước, cô ước mình cũng có thể thân thiết với họ. Mây Trắng cười thật tươi khoác tay Mắt Kính đi theo.
Bọn họ đi cùng xe, mà điều Mây Trắng lo sợ đó là đi xe hơi, cô sợ mình bị say xe, nếu mà nôn trước mặt họ chắc chắn cô sẽ trở thành trò đùa. Lúc nãy, chỉ có mình Khôi cô mới dám nhiệt tình nói chuyện, mới quên đi cơn say xe, còn giờ...cô chết chắc rồi!
Cô muốn ngồi ghế phụ nhưng Hân đã dành, cuối cùng cũng “được” cô bạn Hân sắp xếp vào hàng ghế cuối. Chỉ vừa mới ngồi vài phút, cái mùi kinh điển của xe xộc vào mũi, dạ dày lồng lên, Mây Trắng sắp nôn...Quýnh quá cô bèn quay sang ôm chầm lấy Mắt Kính, để mặt vào hõm vai của anh chàng. Thấy Mắt Kính sắp xô mình ra, cô kiềm nén khẽ thì thầm:“Giúp...giúp tui đi...tui..s..sắp..ói rồi!”
Mắt Kính rất tốt bụng, nghe được thế liền không đẩy cô ra nữa, tay còn vỗ vỗ lưng cho cô, người ngoài không biết cứ tưởng hai người là người yêu. Bắt được sơ hở, Hân nói ngay:“Này, yêu nhau cũng phải xem địa điểm chứ! Sao lộ liễu quá vậy cô bạn mới!”
Lâm quay xuống:“Ặc! Này này, mau buông ra, sến súa!” Giọng anh vẫn như cũ, rất cau có.
Thấy giọng điệu và những ánh mắt đó, Mây Trắng không thể không buông. Lần này thì cô thực sự giận Lâm, anh chàng như bị dị ứng với sến súa, còn Hân, cô nàng như đang dị ứng với...cô.
Mắt Kính quay sang vỗ vỗ vai ý nói “Rồi sẽ qua thôi” một câu an ủi kinh điển.
Rồi sẽ qua thôi...
Rồi sẽ qua thôi...
Rồi sẽ qua thôi...
Qua..rồi...
Mây Trắng dùng tốc độ ánh sáng xuống khỏi xe, thế nhưng xui xẻo làm sao, cô không chịu nổi cho đến khi vào nhà vệ sinh, bao nhiêu thức ăn nó dồn hết lên miệng cô. Như phản xạ vô điều kiện, Mây Trắng bưng kín mặt chạy lại thùng rác gần đó, xả hết ra...Ọe
Âm thanh chỉ toàn tiếng nôn ọe...
Lâm và anh chàng Kẹo Ngọt_Bảo cũng chạy lại, Bảo vỗ vỗ lưng cô nói:“Em bị say xe hả? Sao không nói để bọn anh nhường chỗ! Thật xin lỗi nhé!”
Lâm không ngọt ngào như Bảo, anh chỉ mắng hai từ:“Ngu ngốc!”
Mây Trắng đã ói xong rồi, nhưng không có khăn giấy để lau miệng, định nhờ Mắt Kính nhưng họng đau rát, nói không được, giọng nói cứ đứt quãng:“N...ày...kh..ăn...g..ấy!” Họng như bị ai bóp chặt nói không ai nghe được, bỗng một chai nước suối cùng bịch khăn giấy xuất hiện...Ôi, anh Khôi, vị cứu tinh đời em.
Mây Trắng nhanh nhẹn súc miệng và lau mặt mũi. Xong chỉnh trang lại bản thân cho đỡ bê bết. Song dù có cố gắng cỡ nào mình mẩy cô lúc này vẫn là lượm thượm, mặt đỏ ửng lên, mắt long lanh nước mắt. Thật mất hình tượng. Như chợt nhớ ra điều gì, Mây Trắng ngước lên định nói cảm ơn nhưng chẳng thấy ai đâu cả, chắc vì họ không muốn cô đỡ mất mặt.
Siêu thị...
Mây Trắng vừa nhìn sơ qua đã phát hiện chỗ của bọn họ. Ôi cái vẻ đẹp ấy, tụ hợp lại thì khó mà không phát hiện được! Mây Trắng chạy thật nhanh về phía bọn họ, cười tươi nói:“Cảm ơn mọi người.”
Rồi nhập bọn, đi một lát cô nghe Lâm nói khẽ:“Này, cô vừa nôn xong, đừng lại gần tôi đấy!” Lâm bước đi thế nhưng bị Mây Trắng chặn lại, cô nhẹ nhàng nói:“Này, mặc dù đẹp trai nhưng cũng đừng xấu tính thế! Nếu không thì mọi người sẽ không thích nữa đâu! Riêng tôi thì...tôi bỏ!” Nói xong cô cũng bước đi, bỏ lại Lâm còn đang đần người vì câu nói của cô. Thái độ đó...Thật giống...Thật giống một người! Trong đầu Lâm thoáng qua hình ảnh một cô gái đanh đá...
“Này, anh xấu tính như vậy mà bọn con gái cũng thích sao? Còn tôi thì...cực kì ghét!” Cô gái nói rồi quay lưng bỏ đi, theo phản xạ anh giơ tay kéo lại thế nhưng...
“Này, làm gì thế! Đi thôi!” Bảo kéo cái tay mà Lâm đang nắm chặt anh không buông ra, rồi đi trước.
Lâm một lần nữa lại thẩn người, thì ra chỉ là ảo giác!