Nếu vận mệnh đã khiến hắn phải quay về thời điểm quan trọng này, hắn không thể để cho mẹ mình phải chịu oan ức mà dồn nén đến con đường cùng, cũng không muốn trở về kiếp sống uất ức, nghẹn khuất như kiếp trước.
Bành Viễn Chinh rửa mặt, rồi thẳng đến Mạnh gia ở trung tâm thành phố Tân An.
Đây là nhã cũ của Mạnh gia, một căn hộ hai tầng độc lập trong tiểu khu ở thành phố Tân An. Mạnh Quân là con cả của Mạnh Khánh Đào, sống ở lầu một. Con thứ Mạnh Cường thì sống ở lầu hai. Sau này Mạnh Quân trở nên giàu có thì ra ngoài mua một biệt thự khác, còn căn phòng thì để lại cho gia đình bốn người Mạnh Cường ở.
Bành Viễn Chinh xuống xe trước tiểu khu, chào hỏi bảo vệ, sau đó liền sải bước chân về phía căn hộ thứ hai.
Đứng trước cánh cổng nhà màu đen của Mạnh gia, Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, rồi dứt khoát nhấn chuông.
- Ai vậy, sao lại nhấn chuông cửa nhà người ta như vậy?
Bên trong truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của một người phụ nữ. Sau đó là tiếng bước chân lẹp kẹp, rồi cánh cửa được mở ra, hiện rõ gương mặt xinh đẹp của một cô gái trước mặt Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh khóe miệng nở nụ cười. Người này chính là chị họ của hắn, con gái của Mạnh Cường, Mạnh Hiểu Quyên, là nhân viên công ty thiết bị cơ điện thành phố Tân An.
Mạnh Cường có một trai một gái. Con gái lớn Mạnh Hiểu Quyên sinh năm 1969, còn con trai Mạnh Tiểu Cương thì sinh năm 1972. Một người tốt nghiệp đại học, đi làm chưa được bao lâu, còn một người thì đang còn học đại học.
- Anh tìm ai?
Mạnh Hiểu Quyên hồ nghi nhìn Bành Viễn Chinh.
- Tôi tìm mẹ tôi, Mạnh Lâm!
Bành Viễn Chinh thản nhiên nói.
Mạnh Hiểu Quyên ngẩn ra, khóe miệng co giật, lập tức coi thường, cẩn thận đánh giá Bành Viễn Chinh.
Bởi vì hai nhà không qua lại với nhau, cho nên cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên Mạnh Hiểu Quyên nhìn thấy con trai của cô Mạnh Lâm, người bị gia đình khinh miệt.
Hiểu biết của Bành Viễn Chinh đối với Mạnh Hiểu Quyên ở kiếp trước thì chồng sau này của Mạnh Hiểu Quyên công tác trong ở Ủy ban Nhân dân, từng giao tiếp qua vài lần với Bành Viễn Chinh.
- Cậu cứ đứng chờ ở đây, mẹ của cậu rất nhanh sẽ ra thôi.
Mạnh Hiểu Quyên nở nụ cười ngạo nghễ, sau đó xoay người đóng cửa.
Bành Viễn Chinh đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Mạnh Hiểu Quyên chỉ là một cô gái, bị một người khác cao lớn hơn mình đẩy cửa bước vào, Mạnh Hiểu Quyên làm sao mà chống đỡ nổi.
Thấy hắn đẩy cửa xông vào, Mạnh Hiểu Quyên lui về sau hai bước, trong lúc nhất thời ngây cả người.
Bành Viễn Chinh hai ba bước đã xông đến bậc thang trước cửa nhà Mạnh gia, ra sức đẩy cánh cửa phòng khách.
Chỉ có điều liếc mắt một cái, Bành Viễn Chinh đã trông thấy một cảnh tượng khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
Trên cái bàn chính giữa ghế sofa bày ra một bộ ảnh của Mạnh Khánh Đào, còn vợ chồng Mạnh Cường thì ngồi một trái một phải trên ghế sofa, bắt chéo chân. Còn mẹ của hắn, Mạnh Lâm thì đang quỳ gối, nước mắt đầy mặt, bờ vai run rẩy.
Mạnh Cường bày ra kiểu cách nhà quan, trong tay phe phẩy chiếc quạt giấy. Còn vợ của Mạnh Cường thì ánh mắt khinh miệt, thờ ơ. Con trai của họ, Mạnh Tiểu Cương thì khoanh tay cười lạnh, đứng ở một bên hướng Mạnh Lâm khoa chân múa tay.
Bành Viễn Chinh nổi giận, thật sự nổi giận.
Kiếp trước, hắn không biết được mẹ mình ở Mạnh gia rốt cuộc nhục nhã như thế nào. Hôm nay tận mắt chứng kiến, liền cảm thấy lòng đau như cắt.
Người mẹ này đã ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn khôn lớn.Nngười mẹ mà cả đời này chưa bao giờ cúi đầu trước vận mệnh, nhưng vì đứa con mà phải chịu nhục nhã vô cùng.
- Mẹ!
Bành Viễn Chinh la lên. Đây là tiếng gọi từ sâu trong trái tim đau thương và giận dữ của hắn.
Bành Viễn Chinh thình lình xuất hiện khiến cho Mạnh gia không kịp phản ứng. Còn Mạnh Lâm thì đột nhiên quay đầu lại nhìn con trai của mình, khuất nhục và bi ai.
- Mẹ, con không chào. Chúng ta không có loại thân thích như thế này.
Vợ của Mạnh Cường là Trương Mỹ Kỳ cười lạnh đứng dậy:
- Nếu không có cái loại thân thích như chúng tôi thì các người hôm nay chạy đến đây để làm gì? Tuy rằng lúc trước ba đã nói qua không có đứa con gái kia, sớm đoạn tuyệt quan hệ, nhưng chung quy vẫn cùng chung giọt máu. Nếu cô đã chạy đến nhà chúng tôi, thì chúng tôi cũng không thể mặc kệ, có phải hay không? Nhưng cô xem thái độ của con cô kìa, đây là thái độ gì?
- Đúng là thứ không có giáo dục! Đồ rác rưởi!
Mạnh Tiểu Cương ở một bên lạnh lùng nói.
Bành Viễn Chinh chỉ tay vào Mạnh Tiểu Cương, giọng nói tuy rằng trầm thấp nhưng lại lạnh lùng vô cùng:
- Thế mày có gia giáo hay không? Mày không phải là thứ hạ đẳng à? Mạnh gia các người không phải là thứ rác rưởi sao?
- Mày có ăn có học, là con của Phó chủ tịch thành phố. Nhưng ngay trước mặt cha mẹ mày mà làm nhục cô của mình, đây là gia giáo của Mạnh gia sao?
- Mày không phải là thứ rác rưởi. Mày xuất thân cao quý, là con nhà danh giá, nhưng hãy xem lại đạo đức của mình đi? Hết ăn lại nằm, ăn chơi trác táng…
- Mạnh gia các người không phải là thứ rác rưởi. Các người là xã hội thượng lưu. Mạnh gia các người lúc trước khi bị trấn áp, là ai đã chủ động đồng ý đem mẹ tôi gả cho ba tôi? Là ông ta đó.
- Bành gia là thứ quê mùa! Tốt, Một hiệu trưởng của một trường đại học, là phần tử có tri thức, là học giả nổi tiếng. Đừng quên, sáu bảy mươi năm trước, ông ta chỉ là một đứa bé chăn trâu. Vậy mà dám xem thường người nông dân!
Bành Viễn Chinh càng nói càng phẫn nộ. Hắn đột nhiên giơ tay chỉ vào tấm ảnh của Mạnh Khánh Đào:
- Các người đã quên, hết thảy đều đã quên. Là ai trong thời điểm các người bị phạt đã vụng trộm mang các người đến bệnh viện trị thương? Là ba tôi đó! Là ai lần luột mặc cho mưa gió mang thức ăn cho các người? Vẫn là ba của tôi!
- Trong thời điểm khó khăn nhất, khi Mạnh gia các người bị mọi người xa lánh, ba tôi làm việc nghĩa không chùn bước vẫn đứng bên cạnh các người. Ba của tôi vì muốn bảo vệ cho mẹ tôi, không muốn ly hôn với mẹ, cuối cùng bị tra tấn cho đến chết.
- Được, sau khi loạn lạc kết thúc, Mạnh gia án xử lại, các người lại trở thành người thượng đẳng. Hãy tự hỏi lương tâm của mình đi, các người đã làm điều gì? Không chỉ bắt mẹ tôi phải lập gia đình, mà còn bắt mẹ tôi vứt bỏ đi cốt nhục của mình.
- Đây là văn hóa của các người sao? Người thượng đẳng thì phải làm ra chuyện đó sao?
- Toàn gia vô tình vô nghĩa, vong ân phụ nghĩa. Tiểu nhân thì đắc ý cái gì? Ai dám làm nhục mẹ tôi, tôi sẽ cho người đó chết không toàn thây.
Bành Viễn Chinh rống to lên. Những nhục nhã và phẫn nộ ở kiếp trước đều hóa thành bão tố, hung hăng mắng thẳng vào mặt người nhà Mạnh Cường.
- Đủ rồi, câm miệng! Cút ra ngoài!
Mạnh Cường rốt cuộc không kìm chế được, đột nhiên vỗ bàn, gào lên.