Bành Viễn Chinh đưa cho lái xe mười đồng tiền, sau đó xoay người nhìn Tần Phượng cười nói:
- Bí thư Tần có chỉ thị gì thì cứ việc nói thẳng. Nếu không thì tôi sẽ theo Bí thư Tần về nhà uống tách trà.
Tần Phượng sắc mặt quyến rũ hiện lên nét đỏ ửng. Khi gió lạnh thổi tới, cô kéo lại áo khoác, nhìn Bành Viễn Chinh nhỏ giọng nói:
- Tôi hỏi cậu, công tác của tôi có phải cậu từ chỗ khác nghe được một ít tin tức? Có thể nói cho tôi biết một câu đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
- Bí thư Tần đang nói cái gì vậy? Tôi cái gì cũng không hiểu.
Bành Viễn Chinh hồ đồ nói.
Tần Phượng xấu hổ, trầm giọng nói:
- Bành Viễn Chinh, tôi nói chuyện đứng đắn với cậu. Cậu đừng giả bộ với tôi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười nhún vai nói:
- Lời nói của Bí thư Tần quả thật tôi nghe không hiểu lắm.
- Cậu…!
Tần Phượng thẹn quá hóa giận, có một loại cảm giác như muốn phát điên.
Cô năm nay 31 tuổi, từ nhỏ đến lớn được cưng chiều trong gia đình. Sau khi nhập ngũ lại là mũi nhọn của đoàn văn công chuyên nghiệp. Đi đến đâu cũng không thiếu hoa tươi và những tràng vỗ tay. Bước vào quan trường đã mười năm nay, cao cao tại thượng vênh mặt hất hàm sai khiến người khác. Cô chưa từng gặp qua cái hạng người cứng đầu cứng cổ như Bành Viễn Chinh, không thèm để cô vào mắt.
Mỗi khi đứng trước chàng thanh niên này, cô không ngờ có một cảm giác vô lực và bị áp chế.
Đối với hạng phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn thích nắm đàn ông trong tay như cô, căn bản cảm giác này khiến cô không chấp nhận được.
Nhìn vẻ mặt muốn phát hỏa của Tần Phượng, Bành Viễn Chinh biết mình nên dừng đùa giỡn tại đây. Nếu cứ tiếp tục, hắn tin rằng Tần Phượng khẳng định sẽ nổi điên.
- Haha, tôi cũng chỉ là nghe tin vỉa hè, không nhất định là thật. Bí thư Tần nghe xong, không nên tưởng là thật.
- Cậu nói thật sao?
Tần Phượng thở phào một cái, ánh mắt xinh đẹp lóe ra một tia sáng rọi khác thường. Mà giờ phút này, bộ ngực đầy đặn thành thục kia lại không biết dâng lên năng lượng sôi trào và rung động như thế nào.
Một cơn gió bắc thổi qua, thổi tan tất cả những rung động. Mà khi khoác chiếc áo khoác dày cộm, thì những sôi trào toàn bộ được giấu trong đêm tối tịch mịch.
- Phó chủ tịch thành phố Lâm lui ra, lúc này đây đã hoàn toàn là sự thật. Hơn nữa, thời gian sẽ rất nhanh. Trước tết âm lịch sẽ thông báo xuống dưới. Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã nói chuyện với Phó chủ tịch thành phố Lâm. Và người tiếp nhận chức vụ của Phó chủ tịch thành phố Lâm chính là Phó giám đốc sở Xây dựng Chu Tích Thuấn. Nghe nói hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã thông qua, việc bổ nhiệm này hai ngày nữa sẽ xuống dưới.
Tần Phượng sắc mặt đã trở nên tái nhợt. Thân hình gầy yếu của cô run run trong gió lạnh.
Cô không biết tin tức này Bành Viễn Chinh từ đâu mà có. Nhưng cô cảm thấy Bành Viễn Chinh không có ăn nói bừa bãi. Theo như sự lịch lãm nhiều năm trong quan trường cộng với kinh nghiệm làm việc của cô, Tỉnh ủy lâm thời chọn người làm Phó chủ tịch thành phố Tân An, hàng không một cán bộ xuống cơ quan, hiển nhiên là có biến cố khác.
Loại biến cố này không phải một cán bộ cấp cục huyện như cô có khả năng nắm trong tay.
Trong nháy mắt, cô đột nhiên nhớ tới hôm trước Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đã có nói qua. Nhưng lúc ấy cô cũng không để trong lòng, cũng không suy xét quá nhiều. Nhưng hiện tại xem ra, lời nói của Đông Phương Nham khẳng định là có ám chỉ.
Chờ đợi lâu ngày và cố gắng đáng kể đã trở thành bọt biển. Tần Phượng giờ phút này tuyệt vọng rối bời là có thể nghĩ. Cô thậm chí còn có chút thù hận nhìn Bành Viễn Chinh đang đứng trước mặt. Đều là hắn vô tình đánh vỡ và đập nát giấc mơ tốt đẹp của mình.
Tần Phượng hô hấp có chút dồn dập, cảm xúc dần dần có dấu hiện không thể khống chế được.
Bành Viễn Chinh lại nhún vai, không có phản ứng lại với Tần Phượng, bỏ đến đường cái đối diện, thuận tay vẫy một chiếc taxi rồi vội vàng rời đi.
Trong màn đêm tối đen như mực, gió bắc gào thét, Tần Phượng một mình đứng trong gió lạnh, gương mặt đầy sự tuyệt vọng.
9h sáng ngày hôm sau, rất nhiều nhân viên công tác của quận ủy và UBND quận đều bận rộn tại hiện trường. Bành Viễn Chinh an bài tất cả mọi việc. Mà phối hợp với Bành Viễn Chinh chính là Phó chánh văn phòng quận ủy Tạ Vệ Hồng.
Đúng 9h, Thẩm Ngọc Lan đột nhiên vội vã chạy vào, từ xa hô lên:
- Chủ tịch thị trấn Bành, Bí thư Tần bảo tôi nói anh chuẩn bị một chút. Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham cũng muốn tham gia hoạt động.
Bành Viễn Chinh giật mình kinh hãi, thầm nghĩ. Đông Phương Nham sao lại muốn đến đây? Không đến mức phải như vậy.
- Bí thư Đông Phương muốn đến đây à? Đây chẳng phải là một số lãnh đạo khác của thành phố cũng đến sao? Chủ tịch thành phố Chu có đến không?
Bành Viễn Chinh chợt hỏi.
Thẩm Ngọc Lan lắc đầu:
- Chủ tịch thành phố Chu không đến. Ông ấy đi họp ở tỉnh. Bí thư Đông Phương quyết định đột ngột muốn đến quận điều tra công tác kinh tế. Nghe nói chúng ta sáng nay sẽ có hoạt động ký kết hiệp nghị với tập đoàn Tín Kiệt nên Bí thư Tần mời Bí thư Đông Phương tham gia luôn.
- Là như vậy sao?
Bành Viễn Chinh ồ lên một tiếng. Tuy rằng mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng cảm thấy rất phấn chấn.
Bất kể là đối với hắn hay là đối với hạng mục này, Đông Phương Nham đến tham dự đều là một tin tức tốt. Có Đông Phương Nham và Tiêu Quân hai lãnh đạo quan trọng của thành phố ra mặt cổ động, hạng mục này về sau thủ tục ở thành phố sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đồng thời, hoạt động ký kết hiệp nghị này cũng bởi vậy mà bước tới một quy cách cao.
Hơn 9h30 một chút, Bí thư quận ủy Tần Phượng và Chủ tịch quận Cố Khải Minh, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực Tiêu Quân đi đến. Phía sau bốn người là một đoàn cán bộ thành phố. Bành Viễn Chinh vừa thấy liền phát hiện không ít người quen.
Bành Viễn Chinh theo bản năng mà liếc nhìn về phía Tần Phượng. Tần Phượng hôm nay mặc một bộ trang phục công sở màu xám, dáng người vô cùng đẫy đà, thành thục. Chỉ có điều hôm nay Tần Phượng trang điểm hơi đậm, đại để là để che lấp sự tuyệt vọng và tiều tụy trên nét mặt.
Nhiều lãnh đạo cao tầng đến như vậy, Bành Viễn Chinh tự nhiên liền tránh sang một bên. Nhưng Đông Phương Nham dường như liếc mắt một cái liền thấy được hắn, không ngờ vẫy tay cười nói:
- Tiểu Bành, đồng chí Tiểu Bành.
- Bí thư Đông Phương
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, nét mặt hiện lên nụ cười kính cẩn, vội vàng chạy đến.
Đông Phương Nham vươn tay bắt tay Bành Viễn Chinh, sau đó cười ôn hòa nói:
- Chủ tịch Tiểu Bành đến thị trấn Vân Thủy nhậm chức không lâu nhưng động tĩnh không nhỏ đấy. Công tác thu hút đầu tư rất có hiệu quả. Tốt, không tồi.
Tiêu Quân cũng ở một bên chen vào nói:
- Đồng chí Tiểu Bành này giống như Thiên lý mã, đang chờ Bá Nhạc Bí thư Đông Phương đấy.
- Lúc trước, đồng chí Tiểu Bành là do Bí thư Đông Phương đích thân điểm danh đến thị trấn Vân Thủy để rèn luyện.
- Lão Tiêu à, sự thật chứng minh tôi không có nhìn lầm người. Haha!
Đông Phương Nham mỉm cười nói:
- Sự thật cũng chứng minh đầy đủ, những cán bộ ưu tú trẻ tuổi của cơ quan hẳn là nên đến cơ sở để rèn luyện. Đồng thời chứng minh quyết sách chọn người làm phong phú bộ máy cơ sở của Thành ủy và Tỉnh ủy là chính xác.
Đông Phương Nham và Tiểu Quân nói chuyện với nhau. Cái gọi là người nói không có ý gì nhưng người nghe lại cố ý. Lãnh đạo thành phố nói như vậy, nhưng khi truyền đến lỗ tai lãnh đạo bộ môn khu thì không khỏi nghiêm nghị hẳn lên, vô hình chung lại tiến thêm một bước nâng cao địa vị chính trị của Bành Viễn Chinh ở khu Tân An.
- Bí thư Đông Phương, Phó chủ tịch thành phố Tiêu, hai vị lãnh đạo khen ngơi như vậy, thật là khiến tôi cảm thấy áp lực quá lớn.
Bành Viễn Chinh khiêm tốn cười.
Đông Phương Nham lại bật cười ha hả:
- Có áp lực là chuyện tốt. Nhưng tôi hy vọng cậu có thể hóa giải áp lực tạo thành động lực, ở cơ sở làm tốt lên, vì dân chúng mà làm chuyện thật sự. Tương lai, Thành ủy còn muốn tiếp tục lựa chọn những cán bộ trẻ tuổi xuống cơ sở để rèn luyện. Cậu cần phải làm tốt công tác, tranh thủ trở thành tấm gương cho các cán bộ khác.
Đông Phương Nham đánh giá cao Bành Viễn Chinh, Cố Khải Minh nghe xong trong lòng vừa động. Còn Tần Phượng thì ánh mắt phức tạp nhìn Bành Viễn Chinh, vô tình cố ý chen vào nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, Hoàng đổng của tập đoàn Tín Kiệt có đến không?
Lúc này, Hoàng Bách Thừa cũng đồng dạng mang theo một số tùy tùng đang đi đến. Ông ta cởi chiếc áo khoác màu đen của mình đưa cho người đi theo cầm lấy, sau đó cười ha ha bước tới:
- Bí thư Đông Phương, Phó chủ tịch thành phố Tiêu, không nghĩ tới hai vị lãnh đạo lại đồng ý đến như vậy. Xin cảm ơn lãnh đạo rất nhiều.
Đông Phương Nham đối với Hoàng Bách Thừa cũng không xa lạ gì. Nhưng ông ta là nhân vật số một Thành ủy, đối với xí nghiệp nổi danh ở tỉnh, cố hữu lễ ngộ nhưng vẫn giữ sự kiêu ngạo và quyền uy của mình.
- Haha, Chủ tịch Hoàng ủng hộ xây dựng thành phố, hẳn là chúng tôi nên cảm ơn ngài mới đúng.
Đông Phương Nham mỉm cười, bắt tay Hoàng Bách Thừa, rồi sau đó mọi người tiến vào phòng khách quý.
Thời gian cho đến lúc bắt đầu hoạt động còn có hơn mười phút nữa. Tổng không thể để các lãnh đạo thành phố đứng bên ngoài.
Thẩm Ngọc Lan cầm bảng chương trình hội nghị vội vàng đi ra khỏi phòng khách quý, đi đến trước mặt Bành Viễn Chinh, hạ giọng nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, Bí thư Đông Phương sẽ không phát biểu bất luận chỉ thị nào. Bí thư Đông Phương không phát biểu, Phó chủ tịch thành phố Tiêu cũng sẽ không nói. Cho nên, thời gian dành cho Phó chủ tịch thành phố Tiêu nói chuyện bị trống ra.
- Mặt khác, Bí thư Tần nói với tôi, cô ấy đang có chút cảm mạo, cổ họng không thoải mái khi nói chuyện. Khiến cho Chủ tịch quận Cố lên đọc diễn văn thay.
Tiêu Quân không nói cũng không kỳ quái, bởi vì Đông Phương Nham không phát biểu thì y càng không thể nói cái gì. Về phần Tần Phượng lâm thời thay đổi kỳ thật cũng nằm trong dự tính của Bành Viễn Chinh. Hắn trong lòng rất rõ ràng, tối hôm qua Tần Phượng khẳng định là mất ngủ. Tâm trạng hiện nay chỉ sợ là không được tốt. Tuy rằng cô che giấu vô cùng tốt, nhưng Bành Viễn Chinh vẫn có thể từ gương mặt trang điểm đậm của cô đọc được một tia mệt mỏi và tuyệt vọng.
- Được, cô chuyển lời cho Bí thư Tần, tôi sẽ điều chỉnh lại chương trình hội nghị, tận lực rút ngắn thời gian.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, xoay người đi an bài.
Thẩm Ngọc Lan nhìn theo bóng dáng cao lớn của Bành Viễn Chinh, ánh mắt hiện lên sự khác thường. Sáng hôm nay, khi Tần Phượng đi làm, sắc mặt thật sự không tốt. Đôi mắt có chút sưng đỏ. Cô trốn trong phòng làm việc trang điểm cả nửa ngày mới đi ra. Thẩm Ngọc Lan từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy Tần Phượng như vậy.
Tần Phượng vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ có liên quan đến Bành Viễn Chinh? Thẩm Ngọc Lan đột nhiên nhớ đến thời gian gần đây Tần Phượng bởi vì Bành Viễn Chinh mà hay nổi giận.