Cho dù Hàn Duy nói là tham dự bữa tiệc tiếp đãi doanh nhân Singapore với tư cách cá nhân, cũng cho thấy thái độ của Hàn Duy. Mà trên thực tế, trên quan trường, khác biệt giữa hoạt động cá nhân và và hoạt động công vụ cũng không thật rõ ràng. Đó là vấn đề cách nhìn.
Nhưng rõ ràng, Hàn Duy ủng hộ dự án này của Bành Viễn Chinh. Hơn nữa, không chỉ ủng hộ qua quýt, nếu không Hàn Duy đã không tới dự tiệc.
Như vậy, Bành Viễn Chinh đã được Hàn Duy đồng ý từ trước. Đây là điều Cung Hàn Lâm bất ngờ nhất. Dù rất cẩn thận, ông ta đã xem thường năng lực của Bành Viễn Chinh, cũng không đánh giá đúng vai trò kiêm chức Bí thư Huyện ủy của Hàn Duy. Cũng như bất cứ ai khác trên quan trường, Hàn Duy cũng theo đuổi thành tích.
Cho rằng Hàn Duy đến huyện Lân làm Bí thư Huyện ủy chỉ để giữ yên tình hình là lầm, y cần tạo được thành tích, thứ nhất là để chứng tỏ bản thân, thứ hai là để mọi người trông vào.
Ánh mắt Cung Hàn Lâm lóe lên, biết lời mời ông ta đến dự tiệc của Bành Viễn Chinh, chỉ là một cái tát của hắn, để ông ta cảm thấy nhục nhã. Từ huyện Lân đến nội thành, xe chạy hơn ba mươi phút nếu không kẹt xe. Bây giờ trừ phi Cung Hàn Lâm biết bay, làm sao tới kịp.
Điều duy nhất ông ta có thể làm lúc này là nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, chấp nhận thực tế và tìm ra cách đối phó.
Khi ngăn trở dự án này của Bành Viễn Chinh, thật ra thì trong tiềm thức, Cung Hàn Lâm lo sợ Bành Viễn Chinh thực hiện thành công dự án, thành tích và uy tín của hắn càng cao vợi, ông ta sẽ không ép được Bành Viễn Chinh. Cứ với đà đó, tất nhiên Bành Viễn Chinh sẽ áp đảo ông ta, trở thành người đứng đầu Ủy ban nhân dân huyện Lân trong thực tế.
Suy nghĩ một lúc, Cung Hàn Lâm từ từ quay lại nhìn Vương Hạo, vẻ mặt bình tĩnh lại:
- Vương Hạo, có tin tức gì báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào. Nếu như Chủ tịch huyện Bành dẫn doanh nhân Singapore tới huyện, lập tức cho tôi biết!
Thái độ của Cung Hàn Lâm thay đổi, xoay chuyển rất tự nhiên. Thậm chí ông ta không để ý tới thái độ tương phản của mình trước mặt Vương Hạo, mà bản thân điều đó rất đáng bị khinh thường.
Khóe miệng Vương Hạo hơi nhếch lên, đáp ứng một tiếng, xoay người rời đi, trong lòng quả thật tràn đầy sự xem thường đối với Cung Hàn Lâm.
…
Ở khách sạn lớn Tân An. Bành Viễn Chinh dẫn Hàn Duy đẩy cửa vào. Mã Thiên Quân và Hoắc Quang Minh thấy vậy, trong lòng thầm sợ hãi, lại càng kính sợ Bành Viễn Chinh. Rõ ràng, Hàn Duy chính là “ngọn cờ” mà Bành Viễn Chinh đưa ra để uy hiếp Cung Hàn Lâm. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, làm cách nào để lãnh đạo cấp trên chịu đứng ra làm ngọn cờ cho mình, đó chính là bản lĩnh của Chủ tịch huyện Bành, không phải ai cũng có thể làm được.
Hoàng Đại Long cũng biết Hàn Duy, hơi bị bất ngờ, bởi vì trước đó Bành Viễn Chinh cũng không nói với y, muốn mời lãnh đạo thành phố tham dự.
Mặc dù Phó Khúc Dĩnh không biết Hàn Duy, nhưng thấy phong độ và dáng vẻ uy nghiêm của y, biết là lãnh đạo thành phố Tân An, cũng mỉm cười, cùng cấp dưới của mình đứng dậy.
Bành Viễn Chinh cao giọng nói:
- Bí thư Hàn, bị này là Phó Khúc Dĩnh, Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Thương Singapore, đây là Bí thư Thành ủy Hàn của chúng tôi!
Phó Khúc Dĩnh cười, dáng vẻ tươi đẹp, cao quý của cô khiến Hàn Duy ít nhiều kinh ngạc.
- Chào Bí thư Hàn!
Phó Khúc Dĩnh đưa bàn tay nhỏ bé ra.
Hàn Duy mỉm cười, bắt tay Phó Khúc Dĩnh, niềm nở chào hỏi:
- Hoan nghênh Phó tổng về nước, tới thành phố Tân An chúng tôi đầu tư! Viễn Chinh, khách quan trọng như vậy, sau này phải báo trước cho thành phố! Nhìn xem, chúng tôi cũng không kịp chuẩn bị, quá thất lễ!
Hàn Duy là người thấy nhiều hiểu rộng, vừa thấy Phó Khúc Dĩnh, y đã biết tập đoàn Hoa Thương mà Bành Viễn Chinh mời tới, không phải hữu danh vô thực, mà là doanh nghiệp lớn. Phong thái này của Phó Khúc Dĩnh, không phải phụ nữ bình thường nào cũng có được.
- Bí thư Hàn quá khách khí, ủng hộ trong nước xây dựng kinh tế, là trách nhiệm của doanh nhân Hoa Kiều chúng tôi mà! Lần trước ở Thủ đô, nghe Viễn Chinh nói qua về dự án trung tâm thương mại này, tôi và cha tôi thấy rất hứng thú, lần này tới đây, chủ yếu là vì ý định hợp tác.
Tôi và Viễn Chinh là bạn tốt, sau này nếu như tập đoàn Hoa Thương chúng tôi đầu tư ở Tân An, kính xin Bí thư Hàn chiếu cố nhiều hơn.
Hàn Duy nghe cô nói vậy, hết sức thoải mái, khoát tay:
- Phó tổng, mời ngồi!
Hoàng Đại Long cũng cười hì hì, nói:
- Chào Bí thư Hàn!
Hàn Duy nhìn Hoàng Đại Long, cười ha hả:
- Thì ra là tiểu Hoàng của tập đoàn Tin Kiệt cũng ở đây. Tốt lắm, tập đoàn của cậu là xí nghiệp lớn tại địa phương, đã đưa ra thị trường, sau này nếu hai doanh nghiệp lớn các vị có cơ hội hợp tác, thành phố cũng sẽ ủng hộ!
…
Thấy ý định đầu tư của tập đoàn Hoa Thương rất rõ ràng, Hàn Duy đại diện thành phố và huyện hứa hẹn, nhất định sẽ dành cho tập đoàn Hoa Thương chính sách ưu đãi và hỗ trợ tối đa, tranh thủ để tập đoàn Hoa Thương sớm triển khai đầu tư ở huyện Lân.
Dự án này cần số vốn đầu tư hơn trăm triệu, nếu xét trong phạm vi toàn thành phố, cũng là một dự án lớn. Có thể đưa dự án này vào hoạt động, việc thực hiện chỉ tiêu tăng trưởng GDP của huyện Lân là không có vấn đề.
Chắc chắn Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn cũng tuyệt đối ủng hộ mạnh mẽ.
Hơn nữa, đây là đầu tư nước ngoài, lại là doanh nhân Hoa Kiều về nước đầu tư, ủng hộ nước nhà phát triển kinh tế, dù xét về phương diện nào, cũng sẽ khiến thành phố Tân An hết sức coi trọng.
Hàn Duy rời đi, Bành Viễn Chinh dẫn theo Mã Thiên Quân và Hoắc Quang Minh cùng nhóm Phó Khúc Dĩnh lên xe chạy tới huyện Lân. Đoàn người không đến Ủy ban nhân dân huyện, khiến Cung Hàn Lâm vô cùng căm tức.
Bành Viễn Chinh bố trí khách sạn cho đoàn của Phó Khúc Dĩnh, sau đó bắt đầu đưa Phó Khúc Dĩnh đi khảo sát huyện Lân.
Mặc dù đã có chuẩn bị tư tưởng từ trước, nhưng sự nhỏ bé của huyện Lân, vẫn làm Phó Khúc Dĩnh bất ngờ. Trên xe, cô không nhịn được cười khổ:
- Viễn Chinh, huyện của các vị quá nhỏ, tôi không khỏi hoài nghi, chúng tôi làm dự án này, có thích hợp hay không nữa!
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Khúc Dĩnh, cô đừng vội kết luận, trước hết để tôi đưa cô đi một vòng.
Xe chạy quanh huyện Lân một vòng, Bành Viễn Chinh chỉ ra ngoài cửa xe, cười nói:
- Huyện lỵ tuy nhỏ, nhưng chúng tôi có một ưu thế rất lớn, đó là vị trí địa lý và giao thông phát triển.
Hướng bắc, huyện Lân giáp giới với khu vực thành thị của thành phố Tân An, hướng đông, giáp thành phố Trạch Lâm, hướng nam có quốc lộ đi tỉnh lỵ và các thành phố khác, mà xa lộ cao tốc vừa bắt đầu được đầu tư cũng đi ngang huyện chúng tôi. Có thể nói, chúng tôi hoàn toàn đầy đủ điều kiện nền tảng để phát triển trung tâm thương mại và phân phối. Đó là ưu thế thứ nhất của chúng tôi.
Ưu thế thứ hai của chúng tôi, chính là công lao động, giá đất đai và giá thành xây dựng thấp. Chúng tôi có thể đưa ra chính sách ưu đãi và miễn giảm thuế tối đa, khiến giá thành xây dựng trở nên thấp nhất có thể…Khúc Dĩnh, tập đoàn Hoa Thương của cô đã có mấy dự án đầu tư ở trong nước, nhưng tôi dám khẳng định, chọn huyện Lân, tuyệt đối các vị sẽ không lỗ lã!
Thật ra thì ở trong nước cũng đã mấy dự án tương tự chúng tôi thành công. Các cơ sở bán buôn hay trung tâm thương mại đều xây dựng ở những địa phương nhỏ có mạng lưới giao thông phát triển. Cô nên nhớ, dự án của chúng ta không nhắm vào lượng khách bản địa, mà căn cứ vào tình hình phát triển mạnh mẽ của thị trường toàn quốc.
Phó Khúc Dĩnh chăm chú lắng nghe, thật ra những điều Bành Viễn Chinh phân tích, cô cũng đã suy nghĩ tới. Cô xem trọng huyện Lân là ở điểm này. Đồng thời, cũng có ý đồ mượn dự án này để “thắt chặt quan hệ” với Bành Viễn Chinh, đó là điều mà trước khi cô đến đây, cha cô Phó Hoa Thương đã cẩn thận dặn dò.
Đối với thực lực hùng hậu của tập đoàn Hoa Thương, dự án này căn bản không lớn lao gì, mặc dù đối với huyện Lân là rất lớn. Cho dù đầu tư thất bại, cũng không thiệt hại gì lớn, huống chi, căn cứ vào đủ loại yếu tố để đánh giá, khả năng thất bại là hết sức thấp.
Hai cha con Phó Hoa Thương biết quá rõ, hiện trong nước đang đẩy mạnh cải cách và mở cửa, quá trình thị trường hóa đang hừng hực khí thế. Trong tình hình này, nắm lấy thời cơ tranh giành thị trường, tranh thủ sự hết sức coi trọng của nhà nước đối với đầu tư nước ngoài, chỉ cần đầu tư đúng đắn là có lợi nhuận.
Thị trường Trung Quốc là cái một bánh ngọt to lớn, người nào cắn trước một miếng, người đó thắng!
Cân nhắc như thế, thật ra lúc này Phó Khúc Dĩnh đã quyết định đầu tư vào huyện Lân, bắt đầu cắm rễ ở thị trường Giang Bắc, đồng thời còn “đầu cơ chính trị” đối với cá nhân Bành Viễn Chinh.
Nhưng doanh nhân rốt cuộc vẫn là doanh nhân, để tranh thủ lợi ích tối đa, Phó Khúc Dĩnh không vội xác định rõ ràng ý định đầu tư. Cô còn cần phải bàn bạc sâu hơn nữa với Bành Viễn Chinh và huyện Lân. Với kinh nghiệm xúc tiến hợp tác với chính phủ trong nước, bất kỳ lợi ích thực tế nào, cô cũng phải giành lấy.
- Viễn Chinh, ừ, cũng không tệ lắm. Để tôi suy nghĩ thêm.
Phó Khúc Dĩnh cười cười, ánh mắt lấp lánh.
Đột nhiên, cô khẽ cười, nói:
- Tôi nghe chị An Na nói, Phùng tổng, vợ cậu, đang ở Tân An, hay là tối nay chúng ta cùng ăn bữa cơm?
Bành Viễn Chinh cười, lắc đầu:
- Thật ngại quá, Thiến như đã về Thủ đô rồi! Để lần sau đi, khi nào cô tới, tôi sẽ bảo Thiến Như đến, chúng ta cùng gặp mặt.
Phó Khúc Dĩnh ồ một tiếng, quay lại nhìn ra cửa sổ xe, không nói thêm gì nữa.
Sau khi dạo quanh một vòng huyện Lân khảo sát, Bành Viễn Chinh đưa nhóm Phó Khúc Dĩnh tới núi Phượng Hoàng, vào làng du lịch do tập đoàn Phong Thái xây dựng trên núi.
Bành Viễn Chinh và mấy người Phó Khúc Dĩnh vừa đi về phía nhà khách, đúng lúc Trịnh Anh Nam đi ra.
- Chủ tịch huyện Bành?
Trịnh Anh Nam kinh ngạc kêu lên, rồi nhìn Phó Khúc Dĩnh với vẻ đánh giá. Phó Khúc Dĩnh dung mạo xinh đẹp, phong thái cao quý, đi tới đâu cũng làm người khác chú ý. Trịnh Anh Nam thấy thái độ “thân mật” của hai người, chợt trong lòng nảy sinh một cảm giác phức tạp.
- Ồ, Trịnh tổng! Khúc Dĩnh, đây là Trịnh tổng của tập đoàn Phong Thái thành phố chúng tôi, cũng là công ty đưa ra thị trường, làng du lịch núi Phượng Hoàng là cơ sở của công ty cô ấy.
- Chào Trịnh tổng! Rất hân hạnh được biết cô. Viễn Chinh, không ngờ chỗ các vị không lớn, mà có không ít doanh nghiệp đưa ra thị trường. Hôm nay tôi gặp liên tiếp hai Tổng giám đốc hai công ty đưa ra thị trường!
Phó Khúc Dĩnh mỉm cười bắt tay Trịnh Anh Nam.
- Ồ, tổng cộng chí có hai công ty thôi. Tập đoàn Tin Kiệt và tập đoàn Phong Thái là hai doanh nghiệp lớn nỏi tiếng ở thành phố chúng tôi.
Bành Viễn Chinh cười, cũng bắt tay Trịnh Anh Nam. Trịnh Anh Nam cười nhẹ:
- Chủ tịch huyện Bành đúng là quá bận rộn, thảo nào tôi tìm mấy lần cũng không gặp được.
Chuyện trò một lúc, Trịnh Anh Nam bảo quản lý làng du lịch miễn chi phí ăn ở của đoàn Phó Khúc Dĩnh.