Nói chuyện qua điện thoại với Phó Khúc Dĩnh xong, Bành Viễn Chinh gọi điện cho Cung Hàn Lâm và Quách Vĩ Toàn thông báo chuyện mình nghỉ phép, rồi gọi cho Vương Hạo, dặn dò y, trong thời gian hắn nghỉ phép, tất cả công việc đều hoãn lại, chờ cuối tuần hắn về rồi hãy nói.
Giữa trưa, Bành Viễn Chinh chạy tới ga xe lửa thành phố Tân An, lên xe về Thủ đô. Hắn đã bảo Hoắc Quang Minh mua vé giường cứng, hắn muốn nhân cơ hội ở trên xe nằm nghỉ một chút, gần đây quá mệt mỏi.
- Các đồng chí hành khách, chuyến xe đến Thủ đô thứ 200 đang kiểm vé, xin chuẩn bị sẵn sàng…
Bành Viễn Chinh tay xách cặp công văn, tay xách một phích nước inox, theo dòng người cuồn cuộn vào ga. Không lâu sau, đoàn xe ầm ầm chạy tới, hắn lên xe tìm chỗ rồi nằm xuống nhắm mắt lại mơ màng.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc hơi run rẩy làm hắn tỉnh lại:
- Bành Viễn Chinh?!
Bành Viễn Chinh giật mình, mặc dù nhắm mắt, nhưng hắn vẫn nhận ra giọng của Tào Dĩnh.
Hắn vội mở mắt ra, thấy Tào Dĩnh xách một cái túi du lịch màu xanh cỏ đứng đó. Cô mặc một cái áo khoác màu vàng nhạt, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú. Đã lâu không gặp, cô vẫn rất đẹp, nhưng gầy hơn và khuôn mặt hơi tiều tụy.
Phía sau cô, một người tầm thước, chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đeo mắt kiếng, cũng mang túi hành lý, đang có phần kinh ngạc cẩn thận đánh giá Bành Viễn Chinh.
Ánh mắt Tào Dĩnh đầy phức tạp, khóe miệng hơi run rẩy. Đã lâu rồi, hai người trở thành người xa lạ, cô cũng đã lâu rồi đóng chặt trái tim của mình, ngỡ rằng đã hoàn toàn xua tan đi hình ảnh của Bành Viễn Chinh trong lòng mình, nhưng phút này gặp gỡ, trong nháy mắt, tình cảm tưởng đã chết kia, bỗng bồi hồi sống dậy, xao động cả cõi lòng cô, phá tan cánh cửa mà cô đã cố khép chặt, bất đắc dĩ cô chợt phát hiện, tất cả cố gắng của mình chỉ là bọt nước.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng đứng dậy, trong lòng cười khổ, nhưng ngoài miệng vẫn cười nhã nhặn:
- Tào Dĩnh? Ssao trùng hợp vậy? Cô đang…
Tào Dĩnh nói với giọng xa xăm:
- Tôi đi họp ở Thủ đô, anh cũng về Thủ đô sao?
- Ừ, tôi đi Thủ đô có chút việc.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Thật là đúng dịp, đã lâu không gặp.
Tào Dĩnh nhìn lên vé của mình, thấy ở đối diện với chỗ nằm của Bành Viễn Chinh, lẳng lặng đưa hành lý của mình lên giá hành lý, người thanh niên kia vội vàng bước tới giúp.
Tào Dĩnh thấy Bành Viễn Chinh nhìn hai người mình, gượng cười giới thiệu:
- Đây là lãnh đạo đơn vị của tôi, Cục trưởng Hàn. Cục trưởng Hàn, vị này là bạn học cũ của tôi, Bành Viễn Chinh.
Tào Dĩnh còn chưa dứt lời, người thanh niên kia cười cười, chủ động đưa tay ra:
- Chủ tịch huyện Bành của huyện Lân ư? Tôi là Hàn Quang Bình, Phó cục trưởng Cục giáo dục thành phố. Đã sớm nghe danh Chủ tịch huyện Bành, không ngờ lại tình cờ gặp trên xe.
Hàn Quang Bình nói bằng giọng rặt Bắc Kinh, giọng hơi trầm. Thoạt nghe, có phần giống giọng của Chủ tịch quận Tân An Tô Vũ Hoàn. Bành Viễn Chinh cũng cười, bắt tay Hàn Quang Bình, chào hỏi mấy câu.
Bởi vậy hắn mới biết, bây giờ Tào Dĩnh đã không còn dạy học ở trường Trung học Tân An nữa, mà được điều tới công tác ở Cục giáo dục thành phố. Lần này, cô cùng Phó cục trưởng Hàn Quang Bình đi Thủ đô tham dự một hội nghị nghiên cứu ở phạm vi toàn quốc.
Sau một lúc nói chuyện, hắn mới biết Hàn Quang Bình cũng từ Thủ đô đến Tân An công tác, là cán bộ cấp Cục.
Đoàn xe từ từ chạy đi, Bành Viễn Chinh câu được câu không nói chuyện phiếm với Hàn Quang Bình, trong lòng đầy những cảm xúc khá phức tạp. Từ cử chỉ và thái độ của Hàn Qaung Bình đối với Tào Dĩnh, hắn nhận ra y nhất định đang theo đuổi Tào Dĩnh, chẳng qua là thái độ của Tào Dĩnh dường như không rõ ràng.
Tào Dĩnh vẫn giữ thái độ lặng lẽ một cách khác thường, nửa nằm nửa ngồi lật xem một quyển tạp chí, lắng nghe Han Quang Bình và Bành Viễn Chinh nói chuyện. Ánh mắt Hàn Quang Bình lóe lên, y nhạy cảm nhận ra nhất định Tào Dĩnh và Bành Viễn Chinh có quá khứ không bình thường, mà từ dáng vẻ ủ ê của Tào Dĩnh, tám phần là người yêu cũ.
- Chủ tịch huyện Bành đi Thủ đô là…
Hàn Quang Bình cười tủm tỉm hỏi.
- Ồ, tôi có chút việc riêng.
Bành Viễn Chinh đáp.
- Tôi là người Thủ đô, cha mẹ tôi đều công tác ở các bộ và Ủy ban Trung ương, nếu Chủ tịch huyện Bành có gì cần giúp đỡ, cứ nói…
Hàn Quang Bình cười một cách kiêu căng, nói.
- Anh và Tào Dĩnh là bạn học cũ, đừng khách khí!
Bành Viễn Chinh nhìn Hàn Quang Bình, trong lòng hiểu rõ, lời lẽ của Hàn Quang Bình đương nhiên có một chút khách khí, nhưng chủ yếu vẫn là khoe khoang trước mặt Tào Dĩnh.
Cũng giống như khi một con công trống xòe đuôi khoe mẽ trước công mái, Hàn Quang Bình theo đuổi Tào Dĩnh, tự nhiên tìm kiếm tất cả cơ hội, cố gắng phô bày sự ưu việt của một cán bộ Thủ đô.
Bành Viễn Chinh ung dung cười một tiếng, lơ đãng nói:
- Cám ơn, nếu có việc, tôi nhất định nhờ Cục trưởng Hàn giúp cho.
Bành Viễn Chinh hiểu rất rõ những cán bộ có lai lịch không nhỏ ở Thủ đô như Hàn Quang Bình, sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ làm việc ở cơ quan nhà nước một hai năm, sau đó tìm cơ hội chuyển đến cơ sở, công tác hai ba năm để tìm kiếm thành tích, lại trở về Thủ đô, dọn đường cho sự đề bạt sau này.
Nếu như không có gì bất ngờ, bọn họ trở lại cơ quan trung ương, trên căn bản vượt qua cấp huyện, trở thành cán bộ cấp sở. Dĩ nhiên, ở Thủ đô, cán bộ cấp sở chẳng là gì cả.
Vào những năm 90, những người này có ở khắp nơi, luôn tự hào về sự ưu việt của mình. Nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm rằng tất cả bọn họ đều là công tử bột, một số trong đó rất có tài và năng lực. Chẳng hạn như Tô Vũ Hoàn, mặc dù Bành Viễn Chinh và y luôn bất hòa, nhưng Bành Viễn Chinh cũng không thể phủ nhận, trừ lòng dạ hơi hẹp hòi và quá mức kiêu ngạo, y không tệ chút nào.
Ít nhất, về mặt công tác, sau khi Bành Viễn Chinh rời khỏi quận Tân An, Tô Vũ Hoàn bắt đầu từng bước phát huy năng lực cá nhân, tạo được một số thành tích. Năng lực con người có cao, có thấp, khi đối kháng với Bành Viễn Chinh, Tô Vũ Hoàn đều rơi vào thế hạ phong, nhưng điều đó không có nghĩa y không có năng lực. Chẳng qua là Bành Viễn Chinh xuất sắc hơn y, thủ đoạn cao cường hơn, khi hai người đối lập, y dễ dàng bị lu mờ trước Bành Viễn Chinh.
Theo Bành Viễn Chinh nhận thấy, thật ra người như Tô Vũ Hoàn, còn hơn xa những người như Cung Hàn Lâm. Xét về năng lực, cùng lắm thì Cung Hàn Lâm chỉ ở mức bình thường, mà Tô Vũ Hoàn, có thể nói là xuất chúng.
Hàn Quang Bình cười hì hì, đột nhiên làm như vô tình hỏi một câu:
- Chủ tịch huyện Bành, nghe nói anh đã kết hôn, xin hỏi bà xã công tác ở đâu?
Hàn Quang Bình vừa nói chuyện, khóe mắt phát hiện nụ cười trên mặt Tào Dĩnh chợt cứng đờ, chán nản quay đầu đi, đôi vai hơi run rấy. Bành Viễn Chinh là cháu của Mạnh Cường, việc hắn kết hôn, mở tiệc ở Tân An, dĩ nhiên không phải là bí mật gì. Tào Đại Bằng còn phái người đến huyện Lân định tặng quà, nhưng Bành Viễn Chinh không nhận phong bì và quà cáp, nên không tặng được.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hơi nhếch lên, thản nhiên nói:
- Cô ấy công tác ở Thủ đô, chỉ là một công ty tư nhân nhỏ mà thôi, có lẽ Cục trưởng Hàn cũng chưa nghe nói tới.
- Ồ, thật ra công tác ở xí nghiệp cũng rất tốt. Nói như vậy, Chủ tịch huyện Bành là một cảnh hai quê, cũng không dễ dàng…
Hàn Quang Bình ra vẻ cảm khái, lại nói:
- Thật ra tôi rất hâm mộ Chủ tịch huyện Bành, đã tìm được một nửa của mình, còn tôi, tốt nghiệp đại học năm sáu năm, phí thời gian mà đến nay cũng chưa có mảnh tình vắt vai…Ài!
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Tào Dĩnh đột nhiên đứng dậy, mang giày vào, đi về phía phòng vệ sinh cuối toa xe. Hàn Quang Bình cố ý nói như vậy, cũng không phải muốn trêu chọc hay kích động cô, mà đơn giản là muốn nhắc nhở cô, người đàn ông mà cô nhớ mãi không quên, bây giờ đã kết hôn, cô đừng nên tơ tưởng nữa!
Nhưng những lời này lọt vào tai Tào Dĩnh, như những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim vốn đã không được cứng rắn của cô.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, nắm chặt chén nước nhấc lên, uống một hớp.
Bóng dáng cô đơn buồn bã của Tào Dĩnh lắc lư theo chuyển động của đoàn xe. Đột nhiên, đoàn xe vang lên một tiếng nổ chói tai, “ầm” một tiếng, bắt đầu dừng xe khẩn cấp. Một số hành lý cả trên xe và trên giá đều rơi xuống, nhất thời trong xe vang lên những tiếng kêu la sợ hãi.
Tào Dĩnh không kịp đề phòng, thân hình mảnh mai lảo đảo mấy cái, té xuống sàn xe.
Bành Viễn Chinh kinh hãi, lập tức đứng dậy chạy tới đỡ cô lên.
- Cô không sao chứ?
Tào Dĩnh cắn răng, dịu dàng nói:
- Không sao , cám ơn!
Lúc này, phía trước toa ghế cứng phát ra tiếng va chạm ầm ầm, một nhân viên xe lửa xuất hiện, cầm loa phóng thanh hô lớn:
- Các đồng chí hành khách, xin đừng hoảng hốt, phía trước xảy ra tình huống khẩn cấp, đoàn xe đã phanh khẩn cấp, xin tất cả mọi người trở lại chỗ ngồi của mình, chú ý an toàn.
Ngay sau đó, các cửa toa xe mở ra, mấy nhân viên bảo vệ và nhân viên xe lửa nhảy xuống, không ít hành khách quay kính xe xuống, nhìn quanh, nhưng trên đường không một bóng người, nơi đây là một vùng hoang vắng, còn cách ga phía trước rất xa.
Đợi một lát, một số hành khách đòi xuống xe hóng mát, nhưng nhân viên không đồng ý. Tranh cãi hồi lâu, cuối cùng nhân viên để hành khách xuống xe, nhưng không được đi xa, chuẩn bị bất chính sách khi nào có lệnh là rời đi.
Bành Viễn Chinh nhìn đồng hồ, thấy đã hơn hai giờ chiều, theo tình hình này, nhất định tối nay xe mới tới nơi.
Kẻ ngu cũng biết phía trước nhất định xảy ra vấn đề, nhưng rốt cuộc là vấn đề gì, không ai biết rõ. Rất nhiều hành khách vây quanh nhân viên xe lửa hỏi thăm, nhưng họ chỉ trả lời cho qua chuyện.
Đầu máy xe lửa bắt đầu nổi còi, với sự hối thúc của nhân viên tàu, các hành khách nhanh chóng lên xe, các cửa toa được đóng lại, nhưng xe chưa chạy ngay.