Trong hội nghị, từng Ủy viên thường vụ, kể cả Cung Hàn Lâm, lần lượt báo cáo tổng kết công tác năm 93, đồng thời đưa ra ý kiến về công tác năm 94.
Dù là tổng kết hay ý kiến, thì chỉ là những lời sáo mòn, không có gì mới, đơn điệu đến nỗi khiến người nghe buồn ngủ.
Hàn Duy cau mày ngồi nghe, vẻ mặt không vui. Phó bí thư Âu Dương Đào báo cáo xong, đến lượt Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh sắp mở lời, đột nhiên Hàn Duy xua tay, trầm giọng nói:
- Đợi một chút, tôi muốn nói mấy câu.
Báo cáo của mọi người đều rất máy móc, căn bản là đọc báo cáo tổng kết. Tôi nghi ngờ, báo cáo tổng kết của mọi người, có phải tự viết không? Đối với công tác được phân quản, mọi người có trải qua phân tích, đánh giá cần thiết? Nào là điều thứ nhất, thứ hai, cho đến thứ bảy, thứ tám, thoạt nghe cứ như nhiều việc lắm, nhưng nghe kỹ, tất cả chỉ là lời nói suông, sáo rỗng, hầu như không có tính hiện thực nào, có một số đồng chí tổng kết khá dài, trong khi tôi thấy chỉ cần vài trăm chữ là nói được hết.
Quan trọng hơn là, đối với công tác năm sau, cũng không nói ra được ý nghĩ, hành động hay phương pháp gì mới mẻ. Cải cách mở cửa, cần đẩy mạnh xây dựng kinh tế, thay đổi hiện trạng nghèo nàn lạc hậu của huyện Lân, nếu như chúng ta không đổi mới, cứ dựa theo cách làm từng bước như cũ, tôi thấy cũng không làm được chuyện gì!
Điều tôi muốn nghe không phải là những lời sáo mòn, mà là ý tưởng mới. Nói thật, tôi rất thất vọng, nếu cứ như vậy, chúng ta ngồi đây đóng cửa mở hội nghị, hoàn toàn là lãng phí thời gian!
Lời lẽ Hàn Duy rất nghiêm trọng, không ít người lúng túng cúi đầu xuống, tránh ánh mắt chăm chú sắc bén của Hàn Duy.
Cung Hàn Lâm thầm cười khẩy, tự nhủ ý tưởng mới, hành động mới cái mốc xì! Nói là cải cách và đổi mới, nhưng thực tế thì đều do người đứng đầu thúc đẩy, cấp phó ai dám nhúng tay vào? Bản thân ta có ý tưởng mới, muốn đổi mới đây, nhưng Hàn Duy ngươi có chịu ủy quyền không?
Hàn Duy nói xong, nhìn Bành Viễn Chinh, nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, tiếp tục đi!
- Bí thư Hàn, các đồng chí, về công tác năm 93, tính từ lúc tôi đến nhậm chức tới nay, có ba mảng lớn. Một là công tác thường ngày của Ủy ban nhân dân huyện, lĩnh vực này tôi sẽ không nói nhiều.
Thứ hai, là công tác truy quét tội phạm, chấn chỉnh tình hình an ninh trong huyện, việc này đã kết thúc, hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Thứ ba, chính là thực hiện ba dự án xây dựng. Đầu tiên là dự án cung cấp khí than, nhờ vào sự cố gắng của các đồng chí trong huyện, chúng ta đã tranh thủ được dự án này, để dự án được đặt tại huyện Lân. Đây là dự án có tác dụng đẩy mạnh sự phát triển kinh tế của cả huyện. Kế tiếp là dự án nhà máy nước khoáng đang được xây dựng. Cuối cùng là dự án trung tâm thương mại, tôi sẽ báo cáo với hội nghị về dự án trung tâm thương mại có tổng vốn đầu tư ba trăm năm mươi triệu này…
Đối với công tác năm 94, tôi có thể khái quát bằng mười hai chữ: đẩy mạnh thu hút đầu tư, tiến hành xây dựng dự án. Tôi đề nghị Huyện ủy lấy năm 94 là năm thu hút đầu tư hoặc năm xây dựng dự án, bởi vì chúng ta muốn phát triển, chỉ có một con đường: xây dựng dự án!
Bành Viễn Chinh hoàn toàn bỏ qua văn bản báo cáo tổng kết, thong thả mà nói. Lời nói đơn giản, mạch lạc, rõ ràng. Cố Xuân Tường và đám Lý Minh Nhiên thầm trao đổi một ánh mắt, thầm nghĩ Chủ tịch huyện Bành quả không hổ là xuất thân ngành tuyên truyền, trình độ nói chuyện không phải người bình thường có thể so sánh.
Hàn Duy thầm tán thưởng.
Xét về trình độ công tác lẫn năng lực cá nhân, Cung Hàn Lâm không thể so sánh với Bành Viễn Chinh. Thành ủy bỏ qua Cung Hàn Lâm, bồi dưỡng Bành Viễn Chinh là quyết sách rất chính xác. Đặt một cán bộ trẻ tuổi, có năng lực và bối cảnh rất mạnh như vậy ở huyện Lân, tuyệt đối có thể phát huy tác dụng.
- Sau đây, tôi xin báo cáo về dự án trung tâm thương mại và ý tưởng về mấy dự án khác mà tôi chuẩn bị đẩy mạnh trong năm 93.
Bành Viễn Chinh nhìn về phía Hàn Duy, Hàn Duy gật đầu, hắn mới cao giọng nói:
- Trước hết, tôi phải giải thích với mọi người, lý do tại sao tôi muốn đẩy mạnh dự án trung tâm thương mại này.
Tình hình trong huyện, mọi người đều rất rõ ràng, chúng ta khó thể phát triển kinh tế với một cơ sở công nghiệp hầu như trống rỗng. Trong tình thế này, nếu chúng ta nhắm vào phát triển công nghiệp, sẽ rất khó khăn. Hơn nữa, dự án công nghiệp cần vốn đầu tư hết sức lớn, chu kỳ xây dựng và chu kỳ thu hồi vốn rất dài, không thích hợp với huyện Lân.
Vì vậy, tôi cho là, chúng ta nên phát triển thương mại và dịch vụ. Tương lai, huyện Lân chúng ta có thể phát triển thành một trung tâm thương mại tập trung và phân phối cho khu vực, cho tới cả tỉnh và cả nước! Chủ tịch huyện Cung từng nói với tôi, chúng ta là huyện nhỏ, nhân khẩu thường trú và nhân khẩu lưu động ít, xây dựng trung tâm thương mại như vậy, trên căn bản chỉ là theo phong trào.
Bành Viễn Chinh đột nhiên đề cập tới Cung Hàn Lâm, mặc dù vẻ mặt Cung Hàn Lâm thản nhiên, nhưng khóe miệng hơi co rút lại, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia âm độc rồi biến mất.
- Điều lo lắng của Chủ tịch huyện Cung, thật ra thì cũng là điều tôi đã từng lo lắng. Ở đây, tôi xin được giải thích, dự án này không nhắm vào người tiêu thụ địa phương, mà nhắm vào khách nơi khác đến, nói cách khác, trung tâm thương mại mà chúng ta sắp xây dựng là một nơi tập kết hàng hóa bán sỉ, chứ không phải cửa hàng bán lẻ! “
Trong nước đã có nơi thành công với dự án tương tự. ở tỉnh Giang Nam có một dự án, tỉnh ta cũng có một dự án đang được xây dựng. Một dự án như vậy, một khi thành công, sẽ đẩy tốc độ phát triển kinh tế của huyện Lân lên một mặt bằng mới, tôi nói như vậy, tuyệt đối không khoa trương!
Bành Viễn Chinh phất tay, giọng hết sức dõng dạc.
Trừ Cung Hàn Lâm ra, những Ủy viên thường vụ khác đều như có điều suy nghĩ.
Sở dĩ Bành Viễn Chinh trình bày cặn kẽ như vậy về dự án, chủ yếu là tranh thủ sự ủng hộ của mọi người.
Đột nhiên Cung Hàn Lâm lên tiếng:
- Đồng chí Viễn Chinh, cho tới bây giờ, tôi vẫn giữ ý kiến của mình. Ý tưởng của đồng chí rất tốt, nhưng đồng chí có nghĩ tới không, nếu chẳng may dự án với số vốn đầu tư khổng lồ này không thể đưa vào hoạt động, huyện sẽ làm cách nào giải quyết? Làm sao ăn nói với đối tác đầu tư nước ngoài? Ai sẽ chịu trách nhiệm?
Bành Viễn Chinh khẽ cười:
- Bất cứ dự án nào cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm. Chưa nói huyện chúng ta, ngay cả quyết sách đầu tư của thành phố và tỉnh cũng không dám nói hoàn toàn không xảy ra sai lầm. Điều chúng ta cần làm là làm tốt luận chứng cho dự án, suy nghĩ đến tất cả các nguy cơ có thể xuất hiện để đề phòng.
Nếu như sợ nguy hiểm, không dám xây dựng dự án, vậy thì chúng ta chẳng cần làm gì, cứ ở trong phòng làm việc uống trà đọc báo. Loại suy nghĩ không cầu công lao, chỉ cần “bình yên qua cầu”, là không được!
Giọng Bành Viễn Chinh pha chút trào phúng, Cung Hàn Lâm nắm chặt hai tay, lòng đầy căm hận.
Ông ta bộc lộ ý kiến phản đối Bành Viễn Chinh trước mặt mọi người trong hội nghị, mạo hiểm chống lại chủ trương của Hàn Duy, chủ yếu là vì thấy Bành Viễn Chinh huênh hoang quá mức, muốn giội cho hắn một gáo nước lạnh.
Đột nhiên Hàn Duy lạnh lùng vỗ lên bàn, trầm giọng nói:
- Trong huyện xây dựng bất cứ dự án nào, chỉ cần tôi còn kiêm nhiệm Bí thư Huyện ủy, tất cả đều do tôi chịu trách nhiệm! Chỉ cần có lợi cho sự phát triển của huyện Lân, mọi người cứ việc thoải mái mà làm, không cần phải băn khoăn gì cả!
“Tất cả đều do tôi chịu trách nhiệm!” Lời của Hàn Duy như một mũi dao nhọn cắt vào lòng Cung Hàn Lâm. Khóe miệng ông ta hơi run run, cắn răng cúi đầu xuống, không nói được lời nào.
- Tốt lắm, đồng chí Viễn Chinh, cậu tiếp tục nói đi!
Hàn Duy uy nghiêm phất tay.
- Lúc ở Thủ đô, tôi có liên hệ mấy nhà đầu tư. Cuối cùng, sau khi báo cáo với Bí thư Hàn và thận trọng suy nghĩ một cách toàn diện, quyết định đàm phán hợp tác với tập đoàn Hoa Thương.
Tập đoàn Hoa Thương hứa hẹn, khoảng trung tuần tháng 1 sẽ đến huyện chúng ta ký kết hiệp định khung đầu tư, tiến hành giai đoạn triển khai dự án. Tình hình căn bản là như vậy.
Bành Viễn Chinh kết thúc báo cáo của mình. Hàn Duy liếc nhìn Cung Hàn Lâm một cái, nói một cách lạnh nhạt:
- Tôi đã báo cáo lên Thành ủy về dự án này, xếp vào dự án trọng điểm đầu tư của toàn thành phố năm 94. Chúng ta phải tập trung tinh thần và sức lực thực hiện dự án, tranh thủ sớm thấy được hiệu quả và lợi ích. Tôi nhấn mạnh, trước hết Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện phải nhất trí, đem hết toàn lực hỗ trợ cho dự án, nếu ai gây phiền phức, cản trở dự án, tôi sẽ trừng trị người đó!
Hàn Duy đột nhiên cao giọng cảnh báo, lạnh lùng mà nghiêm nghị.
Thái độ của Hàn Duy rất rõ ràng, cho thấy y hậu thuẫn mạnh mẽ cho Bành Viễn Chinh xây dựng dự án này.
Về phần Cung Hàn Lâm, nếu không thức thời, e là sẽ đụng vào “họng súng” của Hàn Duy. Mấy Ủy viên thường vụ liếc nhìn Cung Hàn Lâm bằng ánh mắt đầy ẩn ý, thầm lắc đầu.