Bành Viễn Chinh rất bất ngờ, Tết dương lịch năm 1992 này, Phùng Thiến Như lại từ Thủ đô tới đây cùng đón năm mới với hắn.
Hắn càng không ngờ, một tiểu thư sinh trưởng trong nhà quyền quý như Phùng Thiến Như, thoạt trông như một viên ngọc quý không nhuốm mùi lửa khói nhân gian, lại có thể nấu ăn ngon như thế. Chỉ riêng điểm này thôi, đủ thấy Phùng gia giáo dục con cháu rất nghiêm.
Sáng sớm hôm sau, Bành Viễn Chinh đi làm, Phùng Thiến Như cũng phải rời khỏi Tân An, đáp xe lửa trở về Thủ đô.
- Thiến Như, để anh đưa em ra nhà ga.
- Không cần đâu anh, anh Viễn Chinh, anh cứ đi làm đi, em tự đi được. Thật mà, anh đi nhanh đi, kẻo muộn đấy!
Phùng Thiến Như cười nói.
Bành Viễn Chinh hơi do dự, cũng không khăng khăng giữ ý kiến. Dù sao, là người trong nhà, là anh em họ, cũng không cần khách khí như vậy.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Được rồi, anh đi làm đây. Thiến Như, đi đường cẩn thận nhé!
- Dạ, anh yên tâm đi.
Phùng Thiến Như dõi theo bóng dáng cao lớn của Bành Viễn Chinh dần dần đi xa, chậm rãi quấn chiếc khăn quàng cổ màu đỏ lên đầu và cổ, sau đó thong thả xoay người, đón một chiếc ta xi trên đường, chạy thẳng đến nhà ga.
Trên đường đi, trong lòng Phùng Thiến Như xôn xao những cảm giác phức tạp không thể nói nên lời.
Từ lời nói của Phùng Bá Đào, từ thời trung học, cô đã biết mình không phải là cháu ruột của Phùng gia. Từ nhỏ đến lớn, vợ chồng Phùng Bá Đào thương yêu cô hết mực, nhờ vậy sự đau xót trong đáy lòng cô đã được xoa dịu. Thậm chí cô quên đi xuất thân thật sự của mình, hoàn toàn hòa nhập vào Phùng gia.
Nhưng sự xuất hiện của Bành Viễn Chinh khiến cho “sự thật” mà cô muốn vĩnh viễn chôn giấu đi lại nổi lên trên mặt nước. Phùng Thiến Như là người rất thông minh, làm sao cô không nhận ra tâm tư như có như không của ông bà nội đối với cô.
Thậm chí, có lần cô tình cờ nghe cha mẹ nói chuyện, biết Phùng lão muốn đem cô gả cho Bành Viễn Chinh, cũng là hy vọng thân càng thêm thân, đứa cháu gái do nhà mình nuôi dưỡng từ nhỏ, càng yên tâm.
Lần này, cô đến Tân An đón năm mới với Bành Viễn Chinh, cũng là ý của bà Phùng. Đơn giản là bà muốn tạo cơ hội để Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh tiếp xúc với nhau nhiều hơn, bồi dưỡng nền tảng tình cảm.
Đối với Bành Viễn Chinh, đương nhiên Phùng Thiến Như cũng không có ác cảm, nhưng cũng còn xa mới nghĩ tới chuyện tình cảm nam nữ. Cô luôn coi Bành Viễn Chinh như anh trai, giờ mọi chuyện chợt thay đổi, khiến cô ít nhiều khó thể chấp nhận.
Quan trọng hơn là, điều này làm cô cảm thấy mình bị người của Phùng gia coi như người ngoài, cái cảm giác xa cách và bị gạt bỏ một cách mập mờ, mơ hồ khiến trong lòng cô rất đau đớn.
…
Bành Viễn Chinh tới cơ quan, vừa bước vào đại sảnh, đã nghe người của Phòng Tổ chức nói, Thành ủy vừa mới ban hành một văn kiện, chỉ thị thực hiện thí điểm việc cán bộ cơ quan cạnh tranh để được lên chức trong toàn thể cơ quan Đảng – chính phủ. Thành ủy cũng thành lập tổ lãnh đạo công tác, do Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham làm tổ trưởng, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam làm tổ phó.
Trong lòng Bành Viễn Chinh khẽ động, nhận một bản văn kiện từ Phòng tổ chức, vừa đi vừa xem.
Nội dung văn kiện cũng không phức tạp, đơn giản là “Nghiêm túc quán triệt thực hiện phương châm cách mạng hóa, trẻ hóa, tri thức hóa, chuyên nghiệp hóa đội ngũ cán bộ, giữ vững nguyên tắc lựa chọn người ưu tú, công khai, bình đẳng, cạnh tranh trong công tác nhân sự, hình thành cơ chế cạnh tranh, tiến thêm một bước mở rộng con đường chọn người, dùng người…”
Trực giác khiến Bành Viễn Chinh chú ý nhất đến mục:
“Thông qua công khai cạnh tranh thăng chức, trên nguyên tắc đáp ứng được với tư cách, điều kiện thăng chức theo quy định đã ban hành của Đảng và nhà nước. Để cổ vũ cạnh tranh, thúc đẩy nhân tài bộc lộ tài năng, khi cần thiết có thể nới rộng tư cách, điều kiện tham gia cạnh tranh một cách thỏa đáng. Cán bộ có tài, có đức và có thành tích công tác nổi bật, có thể tham gia cạnh tranh công khai vượt cấp.”
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, buông văn kiện trong tay ra, ngồi trầm tư sau bàn làm việc.
Trước mắt, cán bộ cạnh tranh thăng chức vẫn còn là chuyện mới mẻ. Gần như có thể khẳng định, đây là một trong các công tác chủ yếu mới, được tân Bí thư Thành ủy đẩy mạnh thực hiện. Đã có Đông Phương Nham quyết định sách lược, hệ thống Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chắc chắn phải quán triệt chấp hành. Mà lần này, một số vị trí cấp phòng trong Ban Tuyên giáo, bao gồm cả vị trí Trưởng phòng Phòng Tin tức, xác định sẽ đưa ra cạnh tranh thăng chức.
Chuyện này với hắn, quả là chuyện tốt. Trên văn kiện đã quy định rõ ràng như thế, có nghĩa, hắn hoàn toàn có tư cách và điều kiện để cạnh tranh chức vụ Trưởng phòng với Gia Cát Cấu.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Bành Viễn Chinh không kìm nổi hiện lên nét tươi cười: thật sự là trời cũng giúp ta!
Gia Cát Cấu tươi cười từ bên ngoài đi vào, thản nhiên liếc nhìn Bành Viễn Chinh, rồi đi sửa sang lại tài liệu biện luận cạnh tranh thăng chức của mình.
Gã đã sớm biết Ban Tuyên giáo dựa theo chỉ thị Thành ủy, đi tiên phong trong việc thí điểm thực hiện cán bộ cạnh tranh thăng chức trong các cơ quan Đảng – chính. Tuy nhiên theo gã thì, cái gọi là cạnh tranh thăng chức chỉ là chạy theo hình thức, ai thăng chức, ai không được thăng chức, không phải do lãnh đạo Ban định đoạt, mà dựa theo quyền hạn quản lý cán bộ, cán bộ cấp phòng của Ban Tuyên giáo do Ban Tuyên giáo quản lý nội bộ, Ban Tổ chức cán bộ cũng không nhúng tay vào được.
Gã đã nhận được lời hứa hẹn của Trịnh Thiện Sơn, lại cảm thấy điều kiện của mình đã vượt qua yêu cầu, làm sao có thể không cạnh tranh được với Bành Viễn Chinh. Cho nên, gã không lo ngại gì, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng.
Đến xế chiều, Phòng Tổ chức nhân sự Ban Tuyên giáo, dán thông báo ngay tại đại sảnh, đưa ra một danh sách gồm Trưởng phòng Tin tức, Phó chủ nhiệm Phòng Nghiên cứu, Phó chủ nhiệm Phòng Đối ngoại và sáu vị trí cấp Trưởng phòng, bảy vị trí cấp Phó phòng, yêu cầu các nhân viên đủ điều kiện lập tức có thể đến Phòng Tổ chức đăng ký.
Vương Na rất hứng khởi chạy vợt vào văn phòng, vỗ vỗ lên bàn của Bành Viễn Chinh, cười hi hì nói:
- Viễn Chinh, tôi lấy giùm cậu một phiếu đăng ký rồi nè, cậu mau điền vào vào đi!
Bành Viễn Chinh ngẩng lên nhìn Vương Na, cười cười:
- Cảm ơn.
Gia Cát Cấu ngồi đằng kia, lạnh lùng cười, thầm nghĩ nếu mày thức thời, thì đăng ký vào một Phòng khác, nói không chừng còn có thể thăng chức, chứ ở đây tranh với với bố mày, chỉ có chết chắc mà thôi!
Nhưng Gia Cát Cấu cũng không yên tâm hoàn toàn, rốt cuộc gã không kìm nổi dứng dậy đi tới, cười nói:
- Đồng chí Viễn Chinh này, cậu đăng ký Phòng nào? Tôi thấy vói điều kiện của cậu, đến Phòng Đối ngoại là thích hợp nhất!
Bành Viễn Chinh ngẩng lên liếc Gia Cát Cấu một cái, hờ hững nói;
- Tạm thời tôi còn chưa xác định, dù sao chiều mai mới hết hạn đăng ký, còn thời gian mà, tôi sẽ suy xét thêm.
Gia Cát Cấu ồ một tiếng, quay về chỗ.
Vương Na thò đầu sang, nhìn vào phiếu đăng ký Bành Viễn Chinh để bên cạnh, thấy ở mục đăng ký chức vụ, đã ghi rõ ràng mấy chữ “Trưởng phòng Tin tức”, liền cười hì hì, nhìn Bành Viễn Chinh giơ ngón cái lên.
Bành Viễn Chinh nhún vai, cười cười.
Theo Vương Na thấy, đây là rốt cuộc Bành Viễn Chinh “tuyên chiến” với Gia Cát Cấu. Cô cảm thấy đây sẽ là một màn đầy kịch tính đáng theo dõi.
Còn Mã Tự, thật ra anh ta không tán thành việc Bành Viễn Chinh đăng ký chức vụ Trưởng phòng Tin tức, anh ta từng không dưới một lần đề nghị Bành Viễn Chinh đăng ký chức vụ ở Phòng khác, vì như thế khả năng thành công sẽ cao hơn.
Nhưng một khi Bành Viễn Chinh đã quyết định, sẽ không để người khác tác động. Thoạt nhìn, nếu hắn đăng ký ở Phòng khác sẽ ổn thỏa hơn, nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải như vậy.
Vị trí công tác ở cơ quan, về cơ bản đều đã “mỗi ghế, một người”, đâu ra đó, chức vụ ở các Phòng khác, sớm đã có người nhằm vào, hắn lại không có kinh nghiệm công tác tương ứng, mù quáng đăng ký chức vụ ở Phòng khác, rất dễ dàng thất bại một cách vô ích.