Cao Quan

Chương 250: Chương 250: Chạm mặt






Hai người yên lặng ôm nhau. Một lát sau, Bành Viễn Chinh đẩy Phùng Thiến Như ra, định cầm bánh bao (1) lên nướng, đột nhiên khựng lại, đứng dậy lấy một đôi đũa, xiên chiếc đũa qua cái bánh bao mà nướng trên lò.

Phùng Thiến Như đỏ mặt, biết lời nói vừa rồi của mình khiến Bành Viễn Chinh ngại ngùng. Cô không muốn tình cảm của hai người có thể rạn nứt chỉ vì một chuyện vặt vãnh như thế này, cô ngẫm nghĩ một chút, dứt khoát đưa tay ra cầm lấy một cái bánh bao đã được nướng vàng giòn, bẻ một miếng đưa lên miệng ăn một cách nhỏ nhẹ. Chợt cô nhướng mày lên, ngạc nhiên nói:

- Anh Viễn Chinh, hương vị cũng khá ngon!

Bành Viễn Chinh cười ha hả:

- Đúng vậy, Thiến Như, cuộc sống ở đây hoàn toàn khác với cuộc sống ở Thủ đô. Có lẽ cuộc sống ở đây không an nhàn sung sướng nhưng rất phong phú. Thật ra anh cũng không biết,

Phùng Thiến Như khẽ cười, thè lưỡi gắt:

- Mặn quá đi! Em muốn uống nước!

Bành Viễn Chinh vừa định đưa cái ly của mình cho cô, chợt cười khổ, đứng dậy đẩy cửa, kêu to:

- Điền Minh, cậu sang đây một chút!

Điền Minh vội chạy tới:

- Lãnh đạo!

- Cậu lấy giúp tôi cái ly mới, rửa sạch nhé!

Hắn quay đầu lại, đã thấy Phùng Thiến Như cầm lấy cái ly của hắn, đưa lên miệng uống từng ngụm. Chỉ có điều, Bành Viễn Chinh pha trà khá đậm, vị đứng khiến cô hơi nhíu mày.

- Anh Viễn Chinh, đắng quá! Anh bỏ nhiều trà lắm hả? Em có mang đến cho anh mấy hộp trà, là bà nội đưa.

Phùng Thiến Như nói xong, liền mở túi xách của mình, lấy ra mấy hộp trà bà Phùng gửi cho cháu nội.

Trà của bà Phùng, hẳn là trà thượng hạng. Thật ra Bành Viễn Chinh cũng không chú ý lắm, trà ngon cũng uống mà trà bình thường, cũng uống được hết. Hắn nhận lấy mấy hộp trà, thuận tay để sang bên cạnh, cười nói:

- Bà nội cho trà ngon, anh càng không bỏ được thói quen uống trà.

- À, Thiến Như, anh dẫn em về nhà tắm rửa nhé! Rồi chúng ta ra ngoài ăn một chút.

Bành Viễn Chinh đứng dậy mặc áo khoác vào, lại dịu dàng giúp Phùng Thiến Như sửa sang lại khăn quàng cổ.

Hai tiếng “về nhà” của Bành Viễn Chinh khiến Phùng Thiến Như thoáng đỏ mặt, nhưng liền tiêu tan.

Cô đã sớm xem Bành Viễn Chinh là chồng của mình, lời nói thân mật này cũng phải tập làm quen dần.

- Dạ, em cũng muốn đi tắm.

Phùng Thiến Như chỉ vào hai cái túi lớn:

- Anh mang theo giúp em. Đây đều là đồ mọi người trong nhà gửi cho anh, khá nặng.



Phùng Thiến Như đi trước, Bành Viễn Chinh xách hai cái túi đi sau, hai người rời văn phòng bắt đầu xuống lầu. Trong khi đi ở hành lang và cầu thang, có một số cán bộ tình cờ hoặc cố ý chạm mặt, Phùng Thiến Như đều nhã nhặn mỉm cười chào hỏi, thậm chí lúc gặp Thi Bình, không ngờ còn nắm tay Thi Bình đứng trên thang lầu hỏi thăm vài câu.

Bành Viễn Chinh kinh ngạc. Trước giờ trong lòng hắn luôn có ấn tượng về một Phùng Thiến Như cao cao tại thượng”, mà xem nhẹ tính cách điềm tĩnh, dịu dàng và khả năng thích ứng của cô.

Thi Bình nhiệt tình cười nói:

- Chủ tịch thị trấn Bành, để Điền Minh mang xe tới đưa hai người. Cô Phùng, cần cái gì, cứ bảo tôi nhé!

Phùng Thiến Như cười cười:

- Chị Thi, gọi em là Thiến Như được rồi.

Ba người đang nói chuyện, khóe mắt Thi Bình chợt phát hiện, Lý Tuyết Yến đã từ trên xe xuống, khoác một chiếc áo màu đen, mái tóc dài bị làn gió lạnh thổi tung. Dáng người cao ráo, thon thả, đứng bất động tại chỗ, trên khuôn mặt đỏ ửng, mơ hồ hiện lên một màu tái nhợt.

Thi Bình thầm thở dài.

Lý Tuyết Yến chầm chậm đi tới, sắc mặt theo bước chân đi dần dần trở nên bình tĩnh và thản nhiên.

Trên đường trở về thị trấn, Lý Tuyết Yến nghe lái xe nói, đột nhiên vị hôn thê vô cùng xinh đẹp của Bành Viễn Chinh xuất hiện. Vừa rồi, khi mắt cô nhìn thấy Phùng Thiến Như, cũng không hiểu vì sao, nỗi hụt hẫng rối loạn và tâm trạng mất mát đột nhiên chuyển thành cảm giác như vừa trút được gánh nặng.

Thua trước một cô gái như vậy, cô tâm phục khẩu phục. Dung mạo vô cùng xinh đẹp như một đóa hoa, cùng với khí chất cao quý bẩm sinh của Phùng Thiến Như, khiến cô tự thẹn không bằng.

Tuy cô không biết lai lịch của Phùng Thiến Như, nhưng cô có thể phán đoán, chắc chắn là xuất thân không tầm thường. Lần trước, khi Mã Hiểu Yến và Sơ Đan đến, cô không có loại cảm giác này.

Bành Viễn Chinh thấy Lý Tuyết Yến đi tới, trong lòng hơi run rẩy. Đối với Lý Tuyết Yến, không phải hắn vô tình, nhưng có Phùng Thiến Như, hắn đã cảm thấy ông trời đặc biệt ban ân cho mình, không thể không lảng tránh chân tình của Lý Tuyết Yến.

- Thiến Như, xin giới thiệu một chút, đây là Phó bí thư Đảng ủy, Phó chủ tịch thị trấn chúng ta, Lý Tuyết Yến. Tuyết Yến, đây là…

Bành Viễn Chinh hơi lúng túng, giới thiệu.

Hắn còn chưa dứt lời, Phùng Thiến Như liền mỉm cười, chủ động đưa tay ra:

- Xin chào Bí thư Lý. Tôi là Phùng Thiến Như.

Khóe miệng Lý Tuyết Yến thoáng hiện một tia chua xót và tuyệt vọng, cô gượng cười bắt tay Phùng Thiến Như, giọng hết sức bình tĩnh:

- Xin chào, cô Phùng, hoan nghênh cô tới thị trấn Vân Thủy! Chủ tịch thị trấn Bành cũng thật là, có một vị hôn thế xinh đẹp như vậy, mà đến giờ mới cho chúng tôi được gặp! Cô Phùng, cô lần đầu đến đây, phải để chúng tôi đặt tiệc tiếp đãi cô đấy nhé!

Lý Tuyết Yến cởi mở cười, quay lại nhìn Thi Bình:

- Chị Thi, chị thấy đúng không?

Thi Bình không ngờ Lý Tuyết Yến lại phản ứng bình tĩnh như vậy. Cô vốn nghĩ, cho dù Lý Tuyết Yến không thất thố, ít nhất cũng sẽ để lộ sự thất vọng và đau buồn. Nhưng phản ứng của cô đã ra ngoài ý liệu của Thi Bình và một số người khác.

Thi Bình mỉm cười phụ họa:

- Đúng vậy, Thiến Như, em mới đến lần đầu, tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm đi?

- Bí thư Lý, chị Thi, cảm ơn hai người. Hôm nay tôi và anh Viễn Chinh còn có chút việc, hôm khác sẽ cùng ăn cơm với mọi người. Lần này tôi đến Tân An, đến Tết âm lịch mới đi, chúng ta còn nhiều thời gian mà!

Phùng Thiến Như khéo léo từ chối.

Lý Tuyết Yến mời Phùng Thiến Như ăn cơm, đương nhiên chỉ là lời xã giao, thấy Phùng Thiến Như từ chối, cũng không cố nài, hỏi thăm Phùng Thiến Như vài câu rồi lên lầu.

Tuy biểu hiện bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng sâu trong nội tâm của cô, cảm xúc đau đớn và rối loạn, trào dâng như sóng cuộn. Tuy nhiên cô không phải là một cô gái tầm thường, ở trong quan trường nhiều năm như vậy, tự nhiên là cô rất giỏi che dấu nội tâm của mình.

Hơn nữa, Lý Tuyết Yến cũng không muốn có bất cứ điều gì thất thố trước mặt Phùng Thiến Như, làm cho người ta xem nhẹ mình.



Lên xe, tuy Phùng Thiến Như vẫn tươi cười, nhưng lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, dường như muốn che dấu cảm xúc của mình.

Hôm nay, là lần đầu cô gặp mặt Lý Tuyết Yến, nhưng không phải là lần đầu tiên nghe nói đến tên Lý Tuyết Yến. Lần này cô đến Tân An, bất kể là do bà Phùng sắp xếp, hay là do chính chủ ý của cô, đều có liên quan tới Lý Tuyết Yến.

Tuy Bành Viễn Chinh ở Tân An, nhưng Phùng gia luôn chú ý đến hắn. Việc có một cô gái khá ưu tú “có ý” đối với Bành Viễn Chinh, người nhà họ Phùng đều biết.

Để đề phòng tình trạng “lửa gần rơm” giữa Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến, bà Phùng đã vài lần bàn bạc với Tống Dư Trân và Mạnh Lâm, quyết định cho Phùng Thiến Như tới ở chung với Bành Viễn Chinh một thời gian.

Cho nên lần này Phùng Thiến Như xuất hiện ở thị trấn Vân Thủy, tuyên bố mình là hôn thê của Bành Viễn Chinh, rõ ràng là để kiên quyết bảo vệ “chủ quyền lãnh thổ” của mình.

- Anh Viễn Chinh, vị Bí thư họ Lý này của các anh khá xinh đẹp. Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại có thể công tác ở thị trấn, thật không dễ dàng đâu! Em nghe nói, cô ấy là con gái của một Phó chủ tịch thành phố?

Bành Viễn Chinh ừ một tiếng:

- Đúng là không dễ dàng, những người có thể kiên trì ở lại thị trấn như cô ấy, không nhiều.

Nhưng Bành Viễn Chinh chợt nhận ra lời nói của Phùng Thiến Như có hàm ý khác, hắn giật mình: Sao Thiến như lại biết Lý Tuyết Yến là con lãnh đạo thành phố?

- Thiến Như, sao em biết?

Bành Viễn Chinh cười khổ.

Phùng Thiến Như cười khanh khách, khiến bộ ngực no đủ hơi rung lên, cô liếc nhìn Điền Minh đang chăm chú lái xe, sau đó ghé tai Bành Viễn Chinh khẽ nói:

- Lúc em đi, bà nội nói với em, là có một cô gái xinh đẹp rất thích anh. Ba nội nói nếu em không đến, anh sẽ bị người ta quyến rũ mất.

Bành Viễn Chinh hơi giật mình, lúng túng nắm lấy tay Phùng Thiến Như, định giải thích vài câu, nhưng vì trên xe nói chuyện không tiện, nên ra hiệu bằng mắt với Phùng Thiến Như, ý bảo lát nữa nói sau.

Phùng Thiến Như che miệng cười.

Điền Minh chạy xe khá nhanh, chẳng bao lâu đã tới nội thành. Điền Minh quay lại cười hỏi:

- Lãnh đạo về nhà hay là…?

- Về thẳng nhà.

Bành Viễn Chinh phất phất tay:

- Điền Minh, sau đó cậu mang xe về nhé!

- Dạ, lãnh đạo.

Điền Minh đáp. Chợt đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, là Hoàng Đại Long gọi tới.

Giọng Hoàng Đại Long sang sảng trong điện thoại:

- Người anh em, tối nay đi uống rượu, ca hát nhé! Tống Quả đã về, hộp đêm của tôi có mấy con nhỏ Tây ngon lành lắm, cậu có muốn không? Tôi đãi!

Giọng điệu “dâm đãng’ của Hoàng Đại Long khiến Bành Viễn Chinh sởn gai ốc, hắn vội hạ giọng trách mắng:

- Hoàng Đại Long, anh nói lung tung cái gì vậy? Hôm nay tôi có việc phải về nhà, các anh đi chơi một mình đi!

(1) Nguyên văn Hán Việt là man đầu, tức bánh màn thầu, một loại bánh bao không nhân. Thông thường màn thầu không nhân, còn bánh bao có nhân ở trong. Tuy nhiên, ở một số vùng ở Trung Quốc, người ta không phân biệt như vậy mà màn thầu được dùng để chỉ chung cho cả loại có nhân hoặc không nhân. Ở đây, bánh man đầu của Bành Viễn Chinh chắc chắn là không nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.