Cao Quan

Chương 224: Chương 224: Che gió đụt mưa






- Ừ, tôi về rồi.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, ngồi xuống ghế sofa trong phòng Lý Tuyết Yến.

- Hai vị ở quận tìm anh nói chuyện gì vậy?

Lý Tuyết Yến lại thuận miệng hỏi, sau đó lại nói:

- Sức khỏe của cô thế nào?

- Không có việc gì, cảm ơn nhiều.

Bành Viễn Chinh lại mỉm cười:

- Hai vị kia quan tâm đến việc hợp tác của chúng ta với tập đoàn Tín Kiệt, đều muốn đích thân quản lý.

Bành Viễn Chinh lời còn chưa nói hết, nhưng lại rất hàm súc. Lý Tuyết Yến là người nhiều năm trong quan trường, ích lợi cùng bè lũ xu nhịn đều biết rõ, như thế nào lại không hiểu hàm ý trong lời nói của Bành Viễn Chinh.

Cô có chút hơi lo lắng, nhíu mày nói:

- Thế anh nói như thế nào?

Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:

- Còn nói như thế nào? Ăn ngay nói thật thôi.

Lý Tuyết Yến lẳng lặng nhìn hắn, nét mặt có chút lo lắng. Tuy rằng Bành Viễn Chinh nói rất thoải mái, nhưng cô trong lòng vẫn cảm thấy có chuyện phát sinh.

Bành Viễn Chinh không muốn tiếp tục nói chuyện này với cô. Bởi vì nói cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ tùy ý nói sang chuyện khác:

- Hạng mục cải tạo phố buôn bán phải tiến hành thật nhanh. Tối hôm qua tôi đã nói chuyện với Hồ Tiến Học. Thái độ của anh ta rất tốt. Nhưng, đối với thị trấn mà nói, chúng ta không thể đem chất lượng công trình hoàn toàn ký thác cho xí nghiệp được. Bảo Cổ Lượng và Hoàng Hà hai người theo dõi. Đây là phát pháo thứ nhất. Nhất định phải đánh vang.

- Tranh thủ sớm ngày động thổ khởi công. Ý của tôi mà mau chóng tổ chức nghi thức đặt móng, mời các lãnh đạo ở quận và xí nghiệp đến tham dự.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.

- Nghi thức đặt móng? Có tất yếu phải làm hình thức này không? Viễn Chinh, tôi cảm thấy không cần thiết. Lãng phí thời gian và tiền bạc. Chẳng có ý nghĩa gì cả.

Lý Tuyết Yến nhíu mày nói.

Bành Viễn Chin him lặng thở dài một tiếng:

- Tuyết Yến, tôi thấy cần thiết. Xem như là cấp cá nhân tôi tô son điểm phấn đi.

- Cô hãy chuẩn bị nghi thức đặt móng, kết nối với Hồ Tiến Học một chút. Càng nhanh càng tốt. Tốt nhất là trong vòng ba ngày nữa cử hành.

Bành Viễn Chinh đứng dậy cười:

- Tôi đi tìm Hoàng Bách Thừa của tập đoàn Tín Kiệt nói chuyện về việc hợp tác khu sản nghiệp.

Lý Tuyết Yến ừ một tiếng. Nếu Bành Viễn Chinh muốn làm nghi thức đặt móng, thì ngay cả cô không cho là đúng, cũng sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ công tác của hắn.

Bành Viễn Chinh đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng của mình, Lý Tuyết Yến mặt lại đỏ lên. Cô từ trong ngăn kéo lấy ra một khăn quàng cổ màu hồng đen đưa cho hắn, nhỏ giọng nói:

- Mùa đông đến rồi. Tôi đi chợ, thấy chiếc khăn quàng cổ này khá thích hợp với anh nên liền mua. Anh thử xem có thích không?

Bành Viễn Chinh sắc mặt đang tươi cười, hớn hở lập tức cứng ngắc lên, do dự một chút.

Tình cảm của Lý Tuyết Yến đối với hắn, hắn trong lòng đều biết. Chỉ có điều trong lòng hắn đã có Phùng Thiến Như. Lúc này hắn không nghĩ, cũng không muốn làm chuyện có lỗi với Phùng Thiến Như. Hắn vẫn muốn cùng Lý Tuyết Yến nói chuyện một lần, nhưng bởi vì công tác bận rộn nên chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Nghĩ đến đây, hắn xoay người lại, quyết định hiện tại sẽ nói rõ với Lý Tuyết Yến. Nhưng khi ánh mắt dứt khoát của hắn dừng lại nét mặt đau thương u oán của Lý Tuyết Yến, trong lòng liền mềm lại.

Hắn thở dài, chậm rãi tiếp nhận cái khăn quàng cổ, nói một tiếng cảm ơn rồi sau đó xoay người đi.

Sở dĩ không từ chối món quà của Lý Tuyết Yến, mềm lòng không phải là vấn đề mấu chốt. Mà là suy xét đến việc hợp tác của hai người sau này. Bởi vì còn phải phối hợp công tác, nếu bởi vì tình cảm cá nhân mà trở mặt, thật sự là mất nhiều hơn được và làm cho người khác xấu hổ. Với sự ủng hộ thầm lặng của Lý Tuyết Yến ở đằng sau, nếu nói hắn không cảm động đó chính là giả.

Nhưng tình cảm thì không thể cưỡng cầu. Đối với Lý Tuyết Yến, Bành Viễn Chinh có thưởng thức, có hữu nghị, có tin cậy, nhưng duy độc không có cảm giác tim đập.

Hắn tin tưởng Lý Tuyết Yến là một cô gái thông minh. Thái độ của hắn hẳn là có thể hiểu được. Mà vài ngày nữa, Phùng Thiến Như sẽ đến Tân An. Khi đó hắn sẽ công khai tuyên bố quan hệ giữa hai người. Và lúc đó, Lý Tuyết Yến hẳn là sẽ có sự lựa chọn.

Nhìn theo bóng dáng cao ngất của Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến không khỏi thở dài. Cô trong lòng làm sao mà không biết Bành Viễn Chinh trong lòng chỉ có hữu nghị và tín nhiệm đối với cô, mà không hề không tình cảm nam nữ. Chỉ có điều, cô không thể dễ dàng xóa bỏ tình cảm đó đi.

Cô trong lòng chung quy vẫn còn có một tia hy vọng. Chỉ cần “công chúa Bạch Tuyết” của Bành Viễn Chinh chưa xuất hiện, cô sẽ kiên trì đến cùng. Cô tin rằng, có một ngày cô sẽ gặp được điều mình mong muốn.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Lý Tuyết Yến chậm rãi ngồi xuống. Kỳ thật đối với tương lai, cô không nghĩ ngợi nhiều lắm. Chẳng sợ kết quả cuối cùng làm cho người ta cảm thấy ảm đạm. Đối với cô mà nói, chỉ cần có thể lẳng lặng bên cạnh người đó, trợ giúp cho hắn thì đã mãn nguyện lắm rồi.

Mà ngoài cửa, Bành Viễn Chinh cũng nhẹ nhàng thở dài, bước đi.

Vừa mới bước vào văn phòng của mình, Điền Minh vội vàng chạy lại:

- Lãnh đạo, Chánh văn phòng Mạc của UBND quận đang chờ ngài gọi điện thoại lại.

Bành Viễn Chinh gật đầu:

- Tôi biết rồi.

Bành Viễn Chinh ngồi xuống, cũng không lập tức gọi điện thoại lại, mà châm một điếu thuốc, lẳng lặng suy nghĩ. Mạc Xuất Hải gọi điện thoại đến, khẳng định là thử giữa hắn và Tần Phượng đã đạt được hiệp nghị nào đó hay không, trên cơ bản chính là Cố Khải Minh bày mưu đặt kế.

Y bảo Mạc Xuất Hải gọi điện đến chính là khảo nghiệm thủ đoạn và ý nghĩ của Bành Viễn Chinh.

Không thể trực tiếp, nói trắng ra, càng không thể ăn ngay nói thật.

Đối với Bành Viễn Chinh mà nói, hắn cần Cố Khải Minh toàn tâm ủng hộ. Từ đó hắn có thể tạo áp lực cho Tần Phượng.

Trầm tư thật lâu, Bành Viễn Chinh lúc này mới bóp nát tàn thuốc, cầm điện thoại lên gọi cho Mạc Xuất Hải.

- Chánh văn phòng Mạc, tôi là Bành Viễn Chinh. Lãnh đạo tìm tôi có việc?

Mạc Xuất Hải hạ giọng nói:

- Đồng chí Viễn Chinh, tôi hỏi cậu chuyện này, cậu phải nói thật.

- Lãnh đạo cứ nói, trước mặt Chánh văn phòng Mạc, tôi nào dám không nói thật.

Bành Viễn Chinh mỉm cười.

- Tôi nghe nói Bí thư Tần tìm cậu?

Mạc Xuất Hải giống như là có chút do dự, muốn nói lại thôi, kỳ thật chính là một loại thăm dò.

Y chỉ có thể đơn giản nói một câu. Nếu nói tiếp thì không hay. Bất kể nói như thế nào đều không thích hợp. Đề cập đến Bí thư Quận ủy Tần Phượng, bất luận một câu nói nào cũng đều là kiêng kỵ.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, không có bất luận một do dự nào, nói thẳng:

- Đúng vậy, Bí thư Tần tìm tôi, hỏi về việc hợp tác giữa xí nghiệp Tín Kiệt và thị trấn chúng tôi. Bí thư Tần nói, căn cứ vào công tác cần, Quận ủy nhất định phải điều chỉnh công tác của Bí thư Hách. Nhưng vì đảm bảo cho lần hợp tác này thành công nên cô sẽ tự mình giữ ấn soát, các bộ môn của khu chúng ta phải phối hợp chặt chẽ.

Bành Viễn Chinh lời nói chỉ sơ lược, thanh âm bình tĩnh ôn hòa. Nhưng Mạc Xuất Hải thì lại nghe như sấm nổ bên tai.

Mạc Xuất Hải ở trong điện thoại trầm mặc tối thiểu ba đến năm giây. Sau đó mới miễn cưỡng nói:

- Đồng chí Viễn Chinh, nếu Bí thư Tần coi trọng như vậy, rất hiển nhiên, mọi người cùng xí nghiệp Tín Kiệt hợp tác, sẽ quét dọn hết thảy chướng ngại.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Đều là do lãnh đạo Quận ủy và UBND quận ủng hộ. Đối với tôi mà nói, chỉ có thể cố gắng công tác, đem hết sức mình thúc đẩy việc hợp tác này, không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo. Chánh văn phòng Mạc, tôi lập tức đi tìm tập đoàn Tín Kiệt, cùng với Hoàng Bách Thừa đàm phán một lần. Nếu khả thi thì tranh thủ trước tết âm lịch ký kết hợp đồng.

Mạc Xuất Hải mỉm cười:

- Vâng, tôi đây chúc cậu thành công. Không quấy rầy cậu công tác nữa, trước cứ vậy đi.

- Đúng rồi, Chánh văn phòng Mạc. Ngày mốt chúng tôi sẽ cử hành nghi thức động thổ công trình cải tạo phố buôn bán. Tôi muốn mời lãnh đạo quận ủy và UBND quận tham dự, giúp chúng tôi đè áp trận, không biết có được không?

Bành Viễn Chinh không nhanh không chậm nói một câu.

- Ồ, buổi chiều nay tôi bớt chút thời gian nói chuyện với Chủ tịch quận Cố, xem thái độ của lãnh đạo như thế nào.

Nói xong, Mạc Xuất Hải liền âm thầm mắng một câu “Tiểu hồ ly”, sau đó liền cúp điện thoại.

- Tiểu tử kia nói như thế nào?

Cố Khải Minh ngẩng đầu hỏi, thần sắc hơi có chút ngưng trọng.

- Chủ tịch quận Cố, cậu ấy nói hai điểm. Thứ nhất, Bí thư Tần gần đây muốn điều chỉnh công tác của Hách Kiến Niên. Dường như là muốn ám chỉ đề bạt Bành Viễn Chinh tiếp nhận chức vụ Bí thư Đảng ủy. Bí thư Tần rất coi trọng hạng mục này, muốn đích thân nhúng tay vào.

Mạc Xuất Hải nhẹ nhàng nói:

- Chủ tịch quận Cố, nếu nói như vậy, chỉ sợ Bành Viễn Chinh bị Bí thư Tần lôi kéo mất.

Cố Khải Minh nhíu mày, đột nhiên vung tay lên:

- Không đâu, cậu ấy đây là muốn ám chỉ tôi. Vị trên lầu kia lấy cớ điều chỉnh công tác Hách Kiến Niên, ý đồ áp chế hắn vào khuôn khổ. Cậu ngẫm lại xem, cậu ấy mới đến thị trấn Vân Thủy làm Chủ tịch thị trấn chưa được nửa năm. Nếu điều Hách Kiến Niên đi rồi, thì có thể đến lượt cậu ấy sao? Bành Viễn Chinh tiểu tử này đầu óc linh hoạt, cậu ấy sẽ không thể nào không biết điều này.

- Tiểu tử này khôn khéo vô cùng. Cậu ấy đây là muốn tôi giúp cậu ấy che gió đụt mưa. Mới hơn hai mươi tuổi mà lại nhiều nội tâm như vậy, thật sự là khó lường. Cậu ta thật ra rất thông minh, làm việc không hồ đồ. Tôi rất hiểu vị trên lầu kia. Bành Viễn Chinh càng không nghe thì cô ta càng dùng thủ đoạn. Kỳ thật vừa rồi cô ta gọi điện thoại cho tôi, bảo phải điều chỉnh Hách Kiến Niên, đồng thời đem Phó chánh văn phòng quận ủy Liêu Vĩ đến thị trấn Vân Thủy làm Bí thư Đảng ủy thị trấn.

Cố Khải Minh cười lạnh.

Mạc Xuất Hải khóe miệng co giật, nhưng không có lên tiếng. Bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận chính giữa cong cong lách lách, y chỉ có thể lắng nghe mà không thể phát biểu.

-Ai làm Bí thư Đảng ủy không quan trọng. Quan trọng là cứ trêu ghẹo mãi như vậy, tôi lo lắng với tính tình của Bành Viễn Chinh, chắc chắn sẽ làm cho hạng mục này thất bại.

Cố Khải Minh chậm rãi lấy cây bút trên bàn, đôi mắt lóe ra thứ ánh sáng làm người ta rất khó cân nhắc.

Không bao lâu, quận ủy và UBND quận đột nhiên truyền ra một tin tức chấn động toàn bộ đảng chính khu Tân An. Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy gần đây đang ở trong trình tự khảo sát. Bí thư Quận ủy Tần Phượng sẽ rời khỏi khu Tân An đến thành phố Trạch Lâm làm Ủy viên thường vụ thành ủy, Bí thư Huyện ủy của một huyện.

Tin đồn này truyền ra, tốc độ này cực kỳ kinh người. Trước giờ tan tầm vào buổi trưa, gần như tất cả các phòng trong cơ quan đều râm ran nghị luận. Sau đó lan đến một số xã, thị trấn. Một số lãnh đạo cao tầng của ở quận cũng âm thầm thông qua quan hệ khác nhau, hướng về phía trước tìm hiểu tin tức.

Tần Phượng thăng quan vốn chẳng phải là chuyện xấu. Nhưng vấn đề ở chỗ, một Bí thư Quận ủy sắp dời đi, quyền uy ở bản địa vô hình bị cắt giảm đến mức thấp nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.