Cao Quan

Chương 516: Chương 516: Chỉ được nhìn không được sờ!




Ở Thủ đô được hai ngày, Vương Hạo liên tục gọi điện thoại tới, nói là Bí thư Hàn yêu cầu hắn trở về huyện. Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ đành phải rời Thủ đô về Tân An.

Bành Viễn Chinh đi xe lửa về huyện. Ở ga xe lửa, hắn gọi điện thoại cho văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Từ Vương Hạo, hắn biết sáng ngày mai, Hàn Duy muốn triệu tập hội nghị Ủy viên thường vụ Huyện ủy, tổng kết công tác năm 93, đồng thời bố trí công tác năm tới.

Hàn Duy thúc giục hắn về gấp gáp như vậy, chẳng qua là vì dự án trung tâm thương mại hợp tác với tập đoàn Hoa Thương Singapore. Trong hai ngày Bành Viễn Chinh rời huyện, Hàn Duy lấy tư cách Phó bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Huyện ủy, đích thân gọi điện thoại cho văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, Ủy ban kinh tế và thương mại huyện, và Ủy ban Xây dựng huyện, hỏi han về luận chứng dự án, khiến Cung Hàn Lâm và các lãnh đạo huyện mở rộng tầm mắt, thấy được sự coi trọng của Hàn Duy đối với dự án này.

Bành Viễn Chinh biết rõ điều đó, cho nên trong hai ngày ở Thủ đô, hắn vẫn không gián đoạn liên lạc với Phó Khúc Dĩnh. Phó Khúc Dĩnh hứa sẽ nhanh chóng hoàn thành luận chứng dự án của công ty, sau đó dẫn đoàn đến Tân An, ký kết hiệp định khung đầu tư với Ủy ban nhân dân huyện Lân, chuẩn bị tiến vào giai đoạn triển khai dự án trên thực địa.

Bành Viễn Chinh lên xe, ngủ một giấc là tới Tân An. Đến Tân An đã là 4 giờ chiều, hắn rời ga, lên xe của Hoàng Đại Long.

Hoàng Đại Long đích thân lái xe tới đón hắn, còn có Tống Quả cùng đi.

Tống Bính Nam đã đến tỉnh lỵ nhậm chức. Tống Quả vẫn công tác ở Đại học Giang Bắc tại thành phố Tân An. Tống Quả đã kết hôn với Hoàng Oanh Oanh, em gái của Hoàng Đại Long, trở thành con rể của Hoàng gia.

Đã lâu ba người không tụ tập. Hoàng Đại Long trực tiếp lái xe đến một hộp đêm của Hoàng gia, chọn một phòng, lại gọi vài món thức ăn.

Đây là một gian phòng hết sức sang trọng, hiển nhiên là nơi để Hoàng Đại Long dùng tiếp đãi khách quý. Hiệu quả cách âm trong phòng tương đối tốt, trải thảm lông dê đắt tiền của nhãn hiệu danh tiếng, tuy nhiên trang hoàng một cách hỗn tạp theo cả phong cách Trung Quốc lẫn phương Tây, có phần thập cẩm hổ lốn, khiến một người trí thức như Tống Quả nhăn mày nhăn mặt, cười nhạo Hoàng Đại Long mấy câu.

Mặc dù Tống Quả đã kết hôn với Hoàng Oanh Oanh, nhưng không nhúng tay vào việc kinh doanh của Hoàng gia. Y không có hứng thú đối với kinh doanh, cha con Hoàng Đại Long không có cách nào, đành mặc kệ.

Ba người là bạn thân, ở ngoài quan trường.Vì vậy đối với Hoàng Đại Long và Tống Quả, Bành Viễn Chinh hoàn toàn thả lỏng, gỡ xuống cái mặt nạ giả tạo, kín kẽ mà thường ngày mình vẫn phải đeo.

Ba người nâng ly, uống hết hai mươi mấy chai bia của Đức, đều hơi ngà ngà say. Mặc dù Hoàng Đại Long thích uống nhưng tửu lượng không cao, bảy tám chai bia xuống bụng, đã chuếnh choáng, la lối ầm ĩ, không ra thể thống gì cả.

Y quơ cánh tay, ồn ào nói:

- Các anh em, ở đây có “đại dương mã” ha ha. Gọi mấy con tới, chúng ta vui đùa một chút! Thoải mái xả láng!

Tống Quả cau mày:

- Đừng nói lung tung bậy bạ! Một mình anh chơi bời phóng túng được rồi, đừng kéo chúng tôi xuống nước cùng!

Tính cách Tống Quả thanh cao, tự cho mình cao quý, lại đối với Hoàng Oanh Oanh rất mực thâm tình, tuyệt đối không thích chuyện “tầm hoa vấn liễu”.

Bành Viễn Chinh thì càng không cần phải nói, dù là xuất thân hay là địa vị quan chức, cũng không cho phép hắn hành động phóng đãng như Hoàng Đại Long.

Hoàng Đại Long đĩnh đạc nhìn chằm chằm Tống Quả, xì một tiếng khinh miệt:

- Tống Quả, tiểu tử đừng có làm bộ! Mấy anh em chúng ta gặp nhau một chỗ, là tìm vui! Đàn ông mà, vui đùa một chút, sợ cái gì? Hơn nữa, tôi có cho cậu “làm” đâu! Chỉ được phép nhìn, không được sờ nha! Mà nếu cậu dám “làm” thật, tôi cũng không đồng ý, em gái tôi nó không giết tôi mới lạ!

Đó là chưa nói lần trước cậu…

Hoàng Đại Long cười hà hà, nhưng không nói tiếp. Tống Quả biến sắc, rút một điếu thuốc trong hộp thuốc của Bành Viễn Chinh, nhìn Hoàng Đại Long bằng ánh mắt căm tức.

Lần trước, y bị Hoàng Đại Long lôi kéo tới hộp đêm này, bị một cô ở đây quấn quýt si mê, thiếu chút nữa hai bên đã quan hệ với nhau! Nếu không phải cuối cùng y bỏ trốn mất dạng, đêm đó nhất định là xong rồi!

Bành Viễn Chinh cười ha hả, nhìn hai người, ánh mắt chập chờn men say lướt qua vẻ mặt lúng túng của Tống Quả, thầm nghĩ Tống Quả đúng là “nắm được thóp” Tống Quả điều gì đó, xem ra, lui tới thường xuyên nơi chốn ăn chơi, dù là người thanh cao như Tống Quả, cũng không tránh khỏi thỉnh thoảng bị ướt chân.

Hoàng Đại Long đứng dậy tới cửa hô một tiếng, không lâu sau, một cô quản lý dẫn ba cô gái Tây xinh đẹp, thân hình cao lớn, da thịt trắng nõn, mặc đồ kiểu thủy thủ ngắn cũn cỡn, để lộ cặp mông tròn lẳn.

Cô quản lý thuận tay mở nhạc, tiếng nhạc rock lập tức xập xình, ba cô vũ nữ người Nga điên cuồng vặn eo lắc mông, uốn éo trông hết sức khiêu gợi và quyến rũ.

- Dzô! Hôm nay ai không uống say, là thằng hèn! Tống Quả, cậu cút sang một bên, cậu không uống rượu, tôi với Viễn Chinh uống!

Hoàng Đại Long lỗ mãng cười, đẩy Tống Quả ra:

- Anh em, dzô!

Bành Viễn Chinh cười cười, cụng ly với Hoàng Đại Long, rồi một hơi uống cạn.

Thật ra,vũ đạo của ba cô gái Tây phương không có kết cấu bố cục gì cả, hoàn toàn là nhảy đến nhảy đại, miễn sao cặp mông căng tròn lúc lắc tối đa, mà bộ ngực to lớn cũng nhún nhẩy mạnh mẽ, tạo thành những đợt sóng ngực khiêu gợi.

Hoàng Đại Long suồng sã giơ ly rượu lên cười ha hả:

- Đại dương mã, tiếp tục nhảy nào! Nảy cái mông lên một chút!

Ai làm tôi hài lòng, tiền này thưởng cho người đó!

Hoàng Đại Long móc từ túi xách ra một xấp tiền mặt dầy cộm, “bịch” một tiếng, ném lên bàn:

- Nhảy đi, tiếp tục nhảy!

Bành Viễn Chinh nhíu mày, vỗ vỗ vai y:

- Được rồi, Hoàng Đại Long, anh say rồi, chừng mực một chút đi!

Ba “đại dương mã” tiếp tục uốn éo cuồng nhiệt theo tiếng nhạc, mặc dù các cô không hiểu Hoàng Đại Long nói gì, nhưng nhìn thấy xấp tiền mặt. Một cô phóng đãng tới mức cởi luôn chiếc áo thủy thủ vốn đã cũn cỡn trên người, lộ ra nửa thân trên trần trụi. Vừa đung đưa hai trái đào to lớn trắng nõn, cô ta vừa ném cái áo thủy thủ về phía Hoàng Đại Long, vừa vặn rơi trúng đầu y.

Tống Quả không thể xem tiếp, đứng dậy định bỏ đi, không ngờ bị một cô ôm cổ, y vùng ra khiến cả hai cùng ngã xuống chiếc sô pha rộng rãi. Mặc cho Tống Quả giãy giụa, cô gái ngoại quốc to lớn vẫn không buông, Tống Quả là loại thư sinh trói gà không chặt, không phải là đối thủ của cô ta.

Thấy Tống Quả bị cô “đại dương mã” đè trên ghế sô pha, Hoàng Đại Long ôm bụng cười to, một cô khác dựa vào vai Hoàng Đại Long, nâng ly rượu lên, cười quyến rũ, không rõ vô tình hay cố ý, dùng bộ ngực đẫy đà chà chà vào cánh tay y.

Bành Viễn Chinh cũng nhịn không được, thầm nghĩ Tống Quả quá tệ, ngay cả gái Tây cũng trị không nổi. Hắn cười ha hả, nói:

- Được rồi, Hoàng Đại Long, đừng làm ồn nữa!

Hắn đang nói, chợt cô gái Tây còn lại đặt mông ngồi lên đùi Bành Viễn Chinh, bộ ngực khủng áp vào người hắn.

Bành Viễn Chinh bỗng đứng dậy, hất cô gái ngã ngồi trên ghế sô pha, bước tới kéo Tống Quả dậy. Tống Quả hổn hển đứng dậy, tức tối giậm chân, giơ tay chỉ Hoàng Đại Long trách mắng.

Thấy Tống Quả giận dữ, Hoàng Đại Long đành hậm hực cho ba vũ nữ kia đi. Y là kẻ háo sắc, nếu không có Tống Quả và Bành Viễn Chinh, một khi đã uống nhều rượu như vậy, lúc này nhất định y sẽ làm chuyện mà y đang muốn làm nhất!

Hoàng Đại Long trọng nghĩa khinh tài, nhưng lại có bệnh háo sắc.

Thật ra thì, đã là đàn ông, Bành Viễn Chinh hay là Tống Quả cũng vậy, đối mặt với mấy cô gái Tây cao lớn nở nang, lẳng lơ nóng bỏng này, chưa chắc là không có ham muốn, nhưng bản năng là bản năng, dù sao, hai người cũng có một chút tự trọng, tuyệt đối không thể ăn nằm với loại gái không khác gái ăn sương này được.



Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh tới huyện thật sớm.

Cửa phòng làm việc của hắn mở rộng, người đang dọn vệ sinh thay hắn là Chủ nhiệm khoa viên Trí Linh.

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, Trí Linh đang cúi người lau dọn, thấy Bành Viễn Chinh vào, liền đứng dậy kính cẩn cười nói:

- Chủ tịch huyện Bành!

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Không cần quét dọn, tôi tự làm được rồi, cô về trước đi!

Trí Linh lắc đầu, tiếp tục lau. Không lâu sau, cô lau nhà xong, mới nhẹ nhàng đóng cửa, ra ngoài.

Việc quét dọn phòng làm việc cho Bành Viễn Chinh là cô chủ động đề nghị với Hoắc Quang Minh. Thấy cô như vậy, Hoắc Quang Minh nghĩ thái độ của cô bắt đầu chuyển biến, gật đầu đồng ý.

Gần đây, trong cơ quan Ủy ban nhân dân nhân dân huyện, số người “chuyển biến” như Trí Linh không ít. Mặc dù Bành Viễn Chinh chỉ là Phó chủ tịch thường trực huyện, nhưng đại đa số mọi người trong cơ quan đều coi Bành Viễn Chinh là người đứng đầu Ủy ban nhân dân huyện, Dù Cung Hàn Lâm muốn hay không muốn, thừa nhận hay không thừa nhận, quyền lực của ông ta cũng đã hoàn toàn bị triệt tiêu.

Vương Hạo vội vã chạy vào, cười nói:

- Lãnh đạo về rồi! Hai ngày vừa rồi, Bí thư Hàn thúc giục rất nhiều lần!

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Hội nghị Ủy viên thường vụ Huyện ủy lúc mấy giờ?

- 9 giờ rưỡi.

Vương Hạo đi tới, hạ giọng nói:

- Tôi đã làm báo cáo tổng kết công tác, lãnh đạo xem còn có chỗ nào cần sửa đổi. Trong hội nghị, các lãnh đạo muốn nghe báo cáo công tác tổng thể năm nay.

- Để đó đi.

Bành Viễn Chinh gật đầu.

Báo cáo tổng kết đối với hắn không có tác dụng lớn. Công tác được phân quản của năm 93 nằm trong đầu hắn, hắn đã suy xét kỹ càng. Căn bản hắn báo cáo không cần nhìn giấy,

Xem xong báo cáo tổng kết mà văn phòng Ủy ban nhân dân huyện làm thay mình, hắn ngẩng lên nhìn đồng hồ, thấy đã chín giờ sáng, liền ra cửa, chuẩn bị báo cáo trước với Hàn Duy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.