Cao Quan

Chương 594: Chương 594: Cứ để cho hắn làm ầm ĩ!




Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, Hàn Duy khẽ mỉm cười:

- Tốt lắm, kế tiếp mời đồng chí Viễn Chinh phát biểu vài lời.

Bành Viễn Chinh cũng mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, khom người chào mọi người dưới đài. Hắn không ngồi xuống, mà đứng đó, cầm micro, cao giọng nói:

- Trước hết xin cảm tạ sự tín nhiệm của Thành ủy, cảm tạ sự khuyến khích và thừa nhận của Bí thư Hàn đối với công tác của tôi. Tôi kiên quyết ủng hộ quyết sách chính xác của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, tiếp tục đẩy mạnh các mặt công tác, gia tăng cải cách mở cửa, cống hiến toàn bộ năng lực cho sự phát triển kinh tế vượt bậc của huyện Lân.

Đồng thời cũng cảm tạ đồng chí Cung Hàn Lâm đã làm nên thành tích to lớn cho huyện Lân. Trong thời gian vừa qua, dưới sự dẫn dắt của đồng chí Cung Hàn Lâm, Ủy ban nhân dân huyện Lân đã thật sự nỗ lực, tạo nên nhiều thành tích. Hôm nay bởi vì thành phố bố trí công tác tổng thể, đồng chí Cung Hàn Lâm được điều khỏi huyện Lân, nhận cương vị lãnh đạo mới. Ở đây, tôi thay mặt cho Ủy ban nhân dân huyện Lân và cá nhân tôi, chúc cho đồng chí Cung Hàn Lâm tạo ra nhiều thành tích to lớn hơn nữa trên cương vị mới!

Bành Viễn Chinh dẫn đầu vỗ tay, toàn hội trường cũng vỗ tay theo, nhưng không nhiệt liệt.

Cung Hàn Lâm có phần lúng túng, vẻ mặt trầm ngưng.

Bành Viễn Chinh cười cười, lại nói:

- Tôi không muốn nói lời nói suông và khách sáo. Trong tương lai, dưới sự lãnh đạo kiên cường của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố và chỉ thị của Bí thư Hàn, một mặt chúng ta xây dựng dự án, thu hút đầu tư, đem hết toàn lực ưu tiên phát triển kinh tế, giúp cho quần chúng nhân dân toàn huyện được hưởng những thành quả tốt đẹp của cải cách và mở cửa; mặt khác, thúc đẩy tiến trình đô thị hóa, xây dựng công trình cơ sở và phúc lợi công cộng, xây dựng một huyện Lân mới, văn minh phú cường.

Tôi sẽ cố gắng công tác, xin lãnh đạo và các đồng chí giám sát công tác của tôi.

Bành Viễn Chinh lại khom người cúi chào dưới đài, rồi chậm rãi ngồi xuống. Tiếng vỗ tay vang lên, tuy nhiên vẻ mặt những người vỗ tay không giống nhau, có người phấn chấn, có người buồn bực bất an, cũng có người thờ ơ.



Sau khi Hàn Duy rời đi và đưa tiễn Cung Hàn Lâm, theo lệ cũ, Bành Viễn Chinh là Chủ tịch huyện mới, phải triệu tập một cuộc hội ý bộ máy lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện, nhưng Bành Viễn Chinh không làm.

Lý Minh Nhiên đợi một lúc, rồi đi vào phòng làm việc của của Bành Viễn Chinh. Lúc y vào, Quách Vĩ Toàn và Nghiêm Hoa đã ngồi ở trong phòng.

- Lão Lý, ngồi đi.

Bành Viễn Chinh cười.

Lý Minh Nhiên không ngồi xuống ngay, vội vã hỏi:

- Chủ tịch huyện Bành, không họp sao?

Bành Viễn Chinh cười:

- Lão Lý, vẫn là mấy người chúng ta làm việc với nhau, không có gì thay đổi, tôi vẫn là tôi, anh vẫn là anh, cần gì phải mở cuộc họp? Không cần lãng phí thời gian như vậy, ngồi đi!

Lý Minh Nhiên thở dài một cái, có chút thất vọng. Y vốn cho rằng Bành Viễn Chinh trở lại sẽ có những hành động mạnh mẽ, chẳng hạn trừng trị Đổng Dũng mấy ngày nay ở sau lưng nhảy nhót vênh váo, chứ không ngờ Bành Viễn Chinh lại nhẹ nhàng, bình tĩnh như vậy.

- Tôi có một ý này, đúng lúc bàn với mọi người một chút.

Bành Viễn Chinh cười, thấy Hoắc Quang Minh đi vào đưa văn kiện, bèn bảo y rót nước cho ba Phó chủ tịch huyện.

Lúc ba người Lý Minh Nhiên ở phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, Đổng Dũng buồn bực đi tới đi lui trong phòng làm việc, khó thể ngồi yên.

Y cho rằng Bành Viễn Chinh gặp chuyện không may, chắc chắn sẽ bị điều đi, cho nên có một số việc, tỏ ra không chút kiêng kỵ, nhưng hôm nay Bành Viễn Chinh không những không đi, mà còn được thăng chức, danh chính ngôn thuận trở thành Chủ tịch huyện Lân. Hàn Duy không ở trong huyện, hắn chính là người đứng đầu, chủ trì công tác thực tế ở huyện Lân.

Đến lúc này, không ai có thể làm rung chuyển địa vị vững vàng của Bành Viễn Chinh ở huyện Lân được nữa.

Bởi vậy, Đổng Dũng lo lắng Bành Viễn Chinh sẽ “tính sổ” với mình, tiến hành trả đũa. Y hiểu rất rõ, quan trường hiểm ác, cho dù Bành Viễn Chinh chưa có ý tính toán với y, một số người bên cạnh Bành Viễn Chinh cũng sẽ cố sức kích động hắn ra tay với y.

Mà dể trấn an cấp dưới, nhất định Bành Viễn Chinh phải hành động, đó là điều tất nhiên.

Trên thực tế, cũng đúng là như vậy. Với khí độ và lòng dạ của Bành Viễn Chinh, hắn sẽ không chấp nhặt Đổng Dũng làm gì, nhưng Bành Viễn Chinh không chỉ đại diện cho chính cá nhân hắn, mà còn cho cả lợi ích và hình tượng của cả một phe phái của những người theo hắn, do đó, hắn sẽ không thể không ra tay với Đổng Dũng.

Đổng Dũng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đã 6 giờ chiều, bèn chuẩn bị về nhà. Nhà Đổng Dũng ở thành phố, thường thì 5 giờ rưỡi , y đã rời cơ quan, nhưng hôm nay tình huống đặc thù, tâm thần không yên, hơn nữa còn đợi Bành Viễn Chinh triệu tập cuộc họp, nên về trễ một chút.

Đổng Dũng cầm cặp công văn, vội vàng ra khỏi cơ quan. Y nhìn quanh không thấy chiếc xe Phổ Tang màu đen của mình, nhíu mày, thấy xe của Ninh Hiểu Linh đậu ở cổng, bèn vẫy vẫy tay.

Tài xế lão Uông xuống xe, cười nói:

- Chủ tịch huyện Đổng, Chủ tịch huyện Ninh còn đang xử lý một văn kiện, đợi vài phút nữa, là có thể đi.

Đổng Dũng sa sầm mặt, nói:

- Bác tài Tôn đâu?

Y muốn nói tới tài xế Tôn Kiệt vừa lái xe cho y được mấy ngày nay.

Khóe miệng lão Uông hơi run lên, lúng túng xoa xao tay, cười trả lời:

- Chủ tịch huyện Đổng, Tôn Kiệt tan việc về nhà, theo sự bố trí của Chánh văn phòng Vương, xe của hắn để văn phòng sử dụng, hay là ngài và Chủ tịch huyện Ninh dùng chiếc xe này.

Khi Đổng Dũng cứng rắn chiếm chiếc xe kia, Vương Hạo án binh bất động ngầm đồng ý, nhưng hôm nay Bành Viễn Chinh đã trở về, Vương Hạo lập tức đổi thái độ, mạnh mẽ thực hiện chế độ điều xe như trước, chẳng khác nào cho Đổng Dũng một bạt tai.

Đổng Dũng biến sắc, giận tím mặt, nói:

- Vương Hạo muốn làm cái gì? Không phải là tôi đã nói với hắn sao, gần đây tôi bề bộn nhiều việc, phải dùng xe của Tôn Kiệt một thời gian ngắn sao?

Lão Uông cười thầm: có bản lĩnh thì ngươi đi tìm Vương Hạo đi, ra oai với một tài xế thì có gì là bản lĩnh?

Đổng Dũng xoay người quay lại, đụng mặt Ninh Hiểu Linh. Ninh Hiểu Linh đưa mắt nhìn y, nhẹ nhàng nói:

- Đi thôi, lão Đổng, hay là chúng ta đi chung một chiếc đi.

Đổng Dũng nghiêm mặt không thèm để ý đến Ninh Hiểu Linh, đi về phía phòng làm việc của Vương Hạo. Y biết Vương Hạo đang ở đó, bởi vì Bành Viễn Chinh và lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban nhân dân huyện chưa đi, Vương Hạo cũng không thể đi.

Không chỉ Vương Hạo mà Hoắc Quang Minh và Trí Linh, hai Phó chủ nhiệm cùng với một số nhân viên có cương vị quan trọng cũng không đi.

Cửa phòng làm việc của Vương Hạo khép, Vương Hạo đang thu thập văn kiện và tài liệu. Hôm nay Bành Viễn Chinh mạnh mẽ trở về, y nhất định phải rà soát lại công việc gần đây, để báo cáo cặn kẽ với Bành Viễn Chinh.

Đổng Dũng đẩy mạnh cửa phòng làm việc của Vương Hạo ra, căm tức nói:

- Vương Hạo, cậu muốn làm gì? Ai cho phép cậu lấy xe do Tôn Kiệt lái dùng vào việc khác? Ai cho cậu cái quyền lớn như vậy? Hả?

Đổng Dũng vừa nói, vừa hầm hầm sải bước đi tới.

Vương Hạo đã dự liệu từ trước, Đổng Dũng sẽ tìm tới cửa, y tươi cười nhẹ nhàng nói:

- Chủ tịch huyện Đổng, ngài đừng nóng giận, hồi chiều tôi loay hoay tối mắt tối mũi, cũng quên báo cáo với ngài một tiếng. Xe do Tôn Kiệt lái, trước giờ vốn do các đồng chí ở cơ quan dùng chung, gần đây công việc trong huyện rất nhiều, nhiều Phòng trong cơ quan cũng phải lên thành phố chạy thủ tục, tôi không còn cách nào mới tạm thời điều xe của Tôn Kiệt trở lại.

Chủ tịch huyện Đổng, lúc đi làm và tan việc, ngài hãy dùng chung xe với Chủ tịch huyện Ninh, thường ngày dùng xe chúng tôi luôn cố gắng ưu tiên cho ngài. Chủ tịch huyện Ninh cũng nói, cô ấy có thể dùng chung xe với ngài.

Vương Hạo cười cười, thái độ rất nhún nhường, thậm chí có thể nói, vô cùng nhún nhường.

Đổng Dũng cũng không để ý điều này, hầu như gầm lên, đột nhiên đập cái “rầm” trên bàn làm việc của Vương Hạo, khuôn mặt méo mó dữ tợn:

- Mày nói láo! Mày thật to gan! Đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Chó cậy gần nhà!

Câu “chó cậy gần nhà” của Đổng Dũng vừa lớn vừa cao vút, vang đi rất xa. Bây giờ là lúc trụ sở Ủy ban nhân dân huyện tan việc, trên hành lang trống không, tiếng vọng rất lớn, cho nên Lý Minh Nhiên, Quách Vĩ Toàn, Nghiêm Hoa và Bành Viễn Chinh đang ở trong phòng làm việc đều nghe rõ.

Vương Hạo đang định cười làm lành, cũng không chịu nổi câu chửi này. Dù sao y cũng là một cán bộ cấp phòng, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, coi như là nhân vật có vai vế trên quan trường huyện Lân, Đổng Dũng chửi bới nhục nhã như vậy, y cũng không nhịn được nữa.

Mặt đỏ lên, khóe miệng run run, Vương Hạo nói:

- Chủ tịch huyện Đổng, tai sao ngài có thể mắng chửi người khác như vậy? Ngài là lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện, xin hãy tự trọng!

Đổng Dũng gầm thét:

- Chửi mày là chửi cái đồ khốn nạn, đồ mắt chó nhìn người thấp!

- Chủ tịch huyện Đổng, tôi tôn trọng ngài là lãnh đạo chính quyền, nhưng nếu ngài còn nói năng lỗ mãng, tôi cũng không nể nang đâu!

Vương Hạo tức giận, cũng cao giọng nói:

- Vấn đề mấy Phó chủ tịch huyện dùng xe, anh với Chủ tịch huyện Ninh dùng chung một chiếc, là do văn phòng Chủ tịch huyện chỉ thị, hơn nữa lúc ấy anh cũng không phản đối, tại sao bây giờ lại chiếm lấy xe của cơ quan?

Động tĩnh phía bên này, bốn người Bành Viễn Chinh đều nghe rõ. Ba người Lý Minh Nhiên nhìn nhau, vẻ mặt có phần cổ quái, Lý Minh Nhiên ngập ngừng, đang định đứng lên đi ngăn cuộc xung đột có phần khôi hài này, nhưng Bành Viễn Chinh xua xua tay ngăn lại:

- Lão Lý, yên tâm đi, chớ nóng!

Nới tới đây, Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy, cười nhạt:

- Cứ để cho hắn làm ầm ĩ, tôi muốn xem, đồng thời cũng muốn mọi người cùng xem một chút, trình độ của Chủ tịch huyện Đổng của chúng ta là như thế nào!

Bành Viễn Chinh đi tới đóng cửa phòng làm việc, quay lại nhìn Quách Vĩ Toàn cười cười:

- Lão Quách, anh tiếp tục nói đi.

Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa lặng lẽ trao đổi một ánh mắt đầy thâm ý, trong lòng hiểu rõ, sự kiên nhẫn của Bành Viễn Chinh đối với Đổng Dũng đã hoàn toàn tiên tan.

Chuyện này đối với Đổng Dũng, không phải là chuyện tốt gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.