Đây chính là cái gọi là anh hùng khó qua được ải mỹ nhân? Hậu Niệm Côn thầm cười giễu cợt, thầm nghĩ, Trương Đại Hổ thì anh hùng cái nỗi gì, cùng lắm chỉ là đầu lĩnh thổ phỉ mà thôi!
Tuy Hậu Niệm Côn theo Trương Đại Hổ làm tùy tùng, chuyên bày mưu tính kế, nhưng đó chỉ là bất đắc dĩ. Năm xưa, y nghèo rớt mùng tơi, Trương Đại Hổ giúp y một phen, để trả ơn, y ở lại bên cạnh Trương Đại Hổ làm quân sư.
Có thể nói Trương Đại Hổ có cục diện ngày hôm nay, có thể “tẩy trắng” thành công và có quan hệ với các quan chức, hoàn toàn là nhờ Hậu Niệm Côn. Thân phận chính thức của Hậu Niệm Côn là Phó tổng quản lý công ty thương mại Đại Hoa.
- Lão Hầu, anh nói xem, bấy giờ chúng ta nên làm gì?
Đột nhiên Trương Đại Hổ quay lại nhìn Hậu Niệm Côn, ánh mắt lộ vẻ hung ác.
- Lão Đại, chuyện bấy giờ rất rõ ràng, Bành Viễn Chinh nhất định sẽ ra tay đối với chúng ta, chẳng qua là thời gian sớm hay muộn mà thôi.Tôi đề nghị, thừa dịp hắn còn chưa chuẩn bị xong, thoát thân ngay đi.
Hậu Niệm Côn cười cười nói:
- Ở nước ngoài, lão Đại cũng có tiền của, chúng ta trốn đi, hắn làm gì được?
- Đi thì tốt rồi, lúc nào đi chẳng được. Nhưng tôi không cam lòng! Tôi lăn lộn ở huyện Lân mười mấy năm, mới lập nên cơ nghiệp này, giờ bỏ đi, thật là đáng tiếc!
Trương Đại Hổ lạnh lùng cười một tiếng:
- Tôi không tin hắn có thể làm gì được tôi! Muốn bắt Trương Đại Hổ này, đâu có dễ dàng như vậy!
Nếu Trương Đại Hổ này ngã, rất nhiều người cũng không thoải mái được đâu!
Khuôn mặt Trương Đại Hổ càng âm trầm, ánh mắt càng hung ác.
Hậu Niệm Côn liếc Trương Đại Hổ một cái, nói:
- Lão Đại, anh tham quá, không thể buông bỏ!
Bất quá, anh đã không buông bỏ, vậy thì đánh cuộc một keo nữa xem sao. Sở dĩ bây giờ Bành Viễn Chinh còn chưa động thủ với anh, không phải vì hắn chưa có đủ chứng cớ, cũng không phải vì thời cơ chưa chín muồi, mà là…Ha ha, người mà Bành Viễn Chinh muốn bắt, không phải là anh!
Trương Đại Hổ nhếch mép:
- Nói gì vậy?
- Từ đầu, Bành Viễn Chinh không thật sự nhắm vào anh, cũng không phải là bang Lão Hổ, mà là người phía sau. Cái gì mà bài trừ xã hội đen, chẳng qua là hắn muốn dụ rắn ra khỏi hang mà thôi!
- Người trẻ tuổi này rất không đơn giản. Nghe nói còn có thế lực ở sau lưng. Tôi vẫn giữ ý kiến kia, chúng ta phải chuẩn bị trước, cần buông bỏ thì phải buông bỏ!
- Bản thân tôi cảm thấy, cần phải đấu với tên tiểu tử này một trận, chọc cho ta nổi nóng, ta sẽ cùng hắn cá chết, lưới rách!
Trương Đại Hổ cắn răng, bước tới ngồi đối diện với Hậu Niệm Côn:
- Muốn động vào ta, phải trả giá đắt!
Hậu Niệm Côn nhíu mày, trong lòng thầm mắng Trương Đại Hổ bùn loãng không đỡ nổi tường, ngoài miệng vẫn thản nhiên nói:
- Cảnh cáo hắn một chút cũng tốt, bất quá anh phải chú ý chừng mực, đừng quá mức, quá đáng là tự ngăn lối thoát của mình!
Được rồi, trời không còn sớm, tôi đi về trước. Anh cũng đừng quá để ý, một cô gái mà thôi, chịu đựng qua được cửa ải này, loại gái nào không có? Cần gì phải như vậy?
Hậu Niệm Côn đứng dậy cười cười, rồi đi ra.
Hậu Niệm Côn rời khỏi biệt thự của Trương Đại Hổ, nổ máy xe chạy một vòng huyện lỵ, ròi đột nhiên quay đầu xe, chạy thẳng vào con đường nối huyện Lân và nội thành, biến mất trong bóng đêm.
Hậu Niệm Côn ở một mình ở huyện Lân, do cuộc sống nghèo túng, vợ của y bỏ y mà đi, tuy năm nay đã gần 40, nhưng vẫn không nhà không nghề nghiệp. Khác với Trương Đại Hổ, Hậu Niệm Côn biết Trương Đại Hổ làm trùm xã hội đen ở huyện Lân sẽ không lâu dài được, vì vậy y đã sớm chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn.
Tất cả gia sản của y đều ở trên xe, lúc nào cũng có thể rút lui.
Trương Đại Hổ âm thầm phái người bắt cóc Bạch Tuyết, cũng không báo cho Hậu Niệm Côn, sau đó khi thất bại và mọi chuyện trở nên rắc rối, mới cho gọi Hậu Niệm Côn đến bàn bạc cách đối phó, điều đó làm Hậu Niệm Côn nảy ra ý định trốn đi ngay.
…
Cục công an huyện.
Hơn 11 giờ đêm, văn phòng vẫn sáng như ban ngày. Trọng Tu Vĩ thẩm tra suốt đêm, vừa bắt được một nội ứng, đó là một cảnh sát bình thường tên là Lan Vĩnh, 32 tuổi.
Chiều hôm đó, khi Bành Viễn Chinh gọi điện về ra lệnh, người nhận được tin tức là Tạ Huy, Trọng Tu Vĩ và Trương Á Cường, do thời gian khẩn cấp, tham gia vây bắt chỉ có mười mấy cảnh sát hình sự. Vụ án không có gì phức tạp, với thủ đoạn của Trọng Tu Vĩ, điều tra một hồi, liền lần ra Lan Vĩnh.
Bành Viễn Chinh giận tím mặt, lập tức hạ lệnh bắt Lan Vĩnh. Trước đó, Trọng Tu Vĩ đã khống chế Lan Vĩnh.
Trọng Tu Vĩ mới từ phòng làm việc của Bành Viễn Chinh báo cáo xong đi ra, Phó cục trưởng kiêm đại đội trưởng cảnh sát hình sự Hô Duyệt từ đầu kia hành lang chạy tới, hạ giọng nói:
- Lão Trọng, dường như tên quân sư quạt mo kia chạy trốn!
Trọng Tu Vĩ cả kinh:
- Cái tên họ Hậu ấy à?
- Đúng là hắn! Hắn từ biệt thự của Trương Đại Hổ đi ra ngoài, lái xe vào huyện lỵ, người của chúng ta vừa định rút lui, thế nhưng đột nhiên hắn quay đầu xe chạy ra khỏi huyện. Tôi đã phái người theo dõi, bây giờ có lẽ đã đến thành phố. Tôi nghi ngờ hắn muốn chạy trốn bằng đường xe lửa!
- Làm sao bây giờ? Bắt hay là không bắt?
- Anh chờ một chút, tôi lập tức báo cáo với Chủ tịch huyện Bành!
Trọng Tu Vĩ xoay người xhayj tới phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh mới vừa nằm lên ghế salon, định chợp mắt một chút, đã bị Trọng Tu Vĩ gõ cửa.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Bành Viễn Chinh nhíu mày.
- Lãnh đạo, có một nghi phạm quan trọng mà chúng ta đang quản chế, bỏ trốn. Đó chính là tên quân sư quạt mo của Trương Đại Hổ. Người của chúng ta đang theo dõi, tôi tới xin chỉ thị của lãnh đạo, có bắt hắn hay không?
Trọng Tu Vĩ vội vàng nói.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, đi vài bước trong phòng làm việc, đột nhiên ngẩng lên, nghiêm nghị nói:
- Động thủ! Nhưng phải nhớ kỹ, nhất định không được đả thảo kinh xà, bắt một cách bí mật, đưa về huyện nhốt lại, nhất định phải giữ bí mật!
Giọng Bành Viễn Chinh lạnh lùng và nghiêm nghị, ánh mắt đầy cương quyết. Trọng Tu Vĩ rùng mình, biết hắn không muốn cho ngay cả Tạ Huy và Trương Á Cường biết việc này.
- Được, tôi đích thân dẫn người đi!
Trọng Tu Vĩ đứng nghiêm chào, vội vã đi. Một đêm này, đối với Trọng Tu Vĩ và cảnh sát của Cục công an huyện, căn bản là đêm không ngủ.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Trọng Tu Vĩ, kóe miệng Bành Viễn Chinh hơi mím lại. Hắn thừa hiểu, khi hắn hạ lệnh bắt Hậu Niệm Côn, một thành viên quan trọng của bang Lão Hổ, cuộc chiến giữa hắn và bọn xã hội đen ở huyện Lân, cũng như thế lực to lớn đằng sau chúng, đã chính thức bắt đầu!
Rạng sáng, lúc khoảng bốn, năm giờ sáng, có thể do bị lạnh, cũng có thể do mệt nhọc quá độ, Bành Viễn Chinh lại bắt đầu sốt cao.
Hắn miễn cưỡng chống tay đứng dậy uống chút nước, cảm thấy đầu đau như búa bổ, bèn mở cửa phòng làm việc, định ra ngoài một chút.
Đi tới trước văn phòng của Cục công an huyện, hắn thấy bên trong vẫn sáng đèn, hiển nhiên có người đang trực ban.
Niên Hoa đã được đề bạt làm Phó chủ nhiệm, tối nay cô trực ban. Cô đang gục đầu mơ màng trên bàn làm việc, trên người khoác một tấm chăn, nghe bên ngoài có tiếng động, vội vàng dụi mắt, đứng lên đi ra ngoài. Thấy Bành Viễn Chinh đang đi, sắc mặt không ổn, bước chân như không vững, Niên Hoa kinh hãi, vọi chạy tới đỡ lấy hắn, dịu dàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo thấy trong người thế nào?
Bành Viễn Chinh gượng cười:
- Hình như là cảm sốt, người tôi nóng rực, đầu rất đau. Cô bận việc, cứ đi đi, không cần để ý tới tôi. Tôi ra ngoài hóng mát một chút là ổn thôi!
- Ồ, không được! Lãnh đạo, người ngài đang nóng rần, không thể ra gió. Tôi đỡ ngài về, phòng làm việc của tôi có thuốc cảm, để tôi lấy cho ngài uống trước.
Niên Hoa dìu Bành Viễn Chinh về phòng làm việc, lấy thuốc cảm cho hắn uống, rồi đỡ hắn ra nằm trên ghế salon:
- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo nằm nghỉ một lát, chờ trời sáng, tôi lập tức phái xe đưa ngài đi bệnh viện!
Niên Hoa lẳng lặng mang một cái ghế đến ngồi dưới chân Bành Viễn Chinh, chăm chú ngắm nhìn vị lãnh đạo trẻ tuổi anh tuấn, quyền cao chức trọng này, ánh mắt mê đắm.
- Người đàn ông như thế này, phụ nữ sao tránh khỏi động lòng chứ!
Hai tay chống cằm, Niên Hoa ngắm nhìn Bành Viễn Chinh đang mơ màng ngủ say, khuôn mặt quyến rũ của cô đỏ ửng lên.
Cô hơi mím môi, thầm nghĩ: “Nghe nói hắn có ý đối với giáo viên Bạch Tuyết của trường trung học, cũng không biết có thật không…”
Niên Hoa cứ như vậy ngồi nghĩ miên man, rồi gục trên ghế salon ngủ say. Sáng sớm, có người trong Cục dậy sớm đi làm gây tiếng động, Bành Viễn Chinh từ từ mở mắt, thấy Niên Hoa phục ở bên cạnh mình ngủ sưa, không khỏi cười khổ.
Hắn sờ trán mình, nhiệt độ vẫn không giảm, cả người không còn chút sức lực nào. Hắn do dự một chút, vỗ nhẹ lên vai Niên Hoa, nói:
- Đồng chí Niên Hoa, tỉnh dậy đi!
Niên Hoa giật mình thức dậy, đột nhiên đứng lên, bộ ngực một trận nhấp nhô mạnh mẽ.
- Ô, Chủ tịch huyện Bành, ngại quá, tôi ngủ thiếp đi, lãnh đạo thấy khá hơn chút nào không?
Niên Hoa vừa nói vừa sờ lên trán Bành Viễn Chinh:
- A, không được ròi, nóng quá! Lãnh đạo, ngài chờ, tôi lập tức bố trí xe đưa lãnh đạo đi bệnh viện!
Bành Viễn Chinh nằm ở phòng bệnh trên tầng cao nhất của bệnh viện huyện, đây là phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, để truyền dịch. Niên Hoa chạy tới chạy lui, chăm sóc cho Bành Viễn Chinh trong lúc truyền dịch, đến lúc Trọng Tu Vĩ và Hồ Duyệt đến báo cáo công tác, cô mới lặng lẽ lui ra ngoài.
- Lãnh đạo, anh không sao chứ? Tôi nghĩ có lẽ do gần đây làm việc quá sức.
Hồ Duyệt tới gần giường bệnh, đặt một giỏ nước trái cây xuống chân giường.
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Tôi không sao, chỉ thấy rất nóng, truyền dịch là lại khỏe ngay thôi. Tình hình thế nào rồi?