Xế chiều, Phòng Tổ chức nhân sự treo bảng, công bố thành tích biện luận cạnh tranh thăng chức lần này. Có người bị loại, có người chắc chắn sẽ được thăng chức. Đương nhiên, trước khi Ban có quyết định bổ nhiệm, cũng vẫn có thể có thay đổi vào phút chót.
Và lẽ dĩ nhiên, thông tin về cạnh tranh chức vụ Trưởng phòng Tin tức, có tới ba người tham gia và có thành tích như nhau cũng được thông báo.
Thông tin này tạo nên sự xôn xao nhất định trong cơ quan Thành ủy và chính phủ, cả buổi chiều, mọi người đều bàn tán về chuyện này, rất nhiều người từng có cái nhìn không tốt đối với Bành Viễn Chinh cũng dần dần thay đổi quan điểm, cảm thấy Bành Viễn Chinh có cơ hội để chiến thắng.
Biểu hiện xuất sắc của Bành Viễn Chinh trong phần thi biện luận cũng được lan truyền khắp cơ quan trên dưới. Có lẽ chính Bành Viễn Chinh cũng chưa biết được, chính vì vậy mà hắn trở thành một trong những người “nổi tiếng” nhất trong cơ quan thành phố. Ai cũng cho rằng hắn chín chắn, lão luyện, làm việc kỹ càng, cẩn thận, không giống thanh niên tuổi đôi mươi.
Bởi vì lần cạnh tranh thăng chức này phải được kết thúc trước Tết, cho nên Phòng Tổ chức nhân sự làm việc với hiệu suất rất cao, ngày thứ hai sau khi công bố thành tích phần thi biện luận, liền bắt đầu quá trình xác định và đánh giá dân chủ.
Khi dân chủ xác định và đánh giá, Bành Viễn Chinh, Gia Cát Cấu và Tạ Tiểu Dung là những người đăng ký cạnh tranh nên không thể tham dự. Công việc của Phòng Tổ chức nhân sự, đơn giản là phát các bảng đánh giá đến các Phòng và đơn vị, để quần chúng tiến hành bàn bạc chấm điểm, sau đó tổng hợp lại để ra được kết quả. Dĩ nhiên, quá trình này phải được giám sát chặt chẽ bởi bộ phận kiểm tra giám sát, tránh xảy ra tình trạng gian lận, sai sót.
Xế chiều hôm đó có kết quả dân chủ xác định và đánh giá. Sau khi tìm hiểu tin tức, Mã Tự hơi buồn bực trở lại Phòng, hạ giọng nói:
- Tình hình không được tốt lắm, thành tích của cậu thấp hơn so với hai người kia, dù không nhiều nhưng vẫn là thấp. Những người này rốt cuộc bị làm sao vậy? Chắc là sau lưng có chuyện mờ ám đây!
Mã Tự bất bình, tỏ vẻ tức giận.
- Ồ, thấp thì thấp, cũng không sao.
Bành Viễn Chinh nhướng mày, nở nụ cười.
Kết quả dân chủ xác định và đánh giá, Gia Cát Cấu được 89 điểm, Tạ Tiểu Dung được 89 điểm, Bành Viễn Chinh được 85 điểm. Gia Cát Cấu và Tạ Tiểu Dung lại có số điểm bằng nhau, mà Bành Viễn Chinh kém 4 điểm, là số điểm chênh lệch cũng khá cao.
Thật ra kết quả này cũng nằm trong dự liệu của Bành Viễn Chinh. Hắn chỉ mới làm việc ở Ban Tuyên giáo một thời gian ngắn, mặc dù quan hệ của hắn với đồng nghiệp ở Ban rất tốt, nhưng suy cho cùng, hắn vẫn là người mới. Năng lực của hắn cao, biểu hiện xuất sắc và nổi bật, nhưng vì là người mới, chỉ trong một thời gian ngắn lại được đề bạt làm Phó phòng, còn có thể vượt cấp trở thành Trưởng phòng, khiến nhiều người bất mãn và ghen tị, rất dễ hiểu!
Nhất là một số cán bộ cấp phòng đã công tác rất nhiều năm, tất nhiên trong lòng sẽ có những suy nghĩ tiêu cực đối với hắn.
Mà xét trên bình diện của cả cơ quan, tâm lý chèn ép người mới theo kiểu “ma cũ ăn hiếp ma mới” là một thứ tâm lý “bầy đàn”, luôn tồn tại, dù là vô hình, hầu như tất cả mọi người đều theo bản năng mà bài xích người mới thăng tiến quá nhanh.
Kiếp trước, Bành Viễn Chinh đã “chịu đựng” ở cơ quan hai mươi năm, quá hiểu về tâm lý cán bộ cơ quan, cho nên đã chuẩn bị tinh thần từ trước, biết mình sẽ bị thua ở vòng này.
Đây là chuyện không thể làm gì được, trên cái thế giới này, khó đánh giá và nắm giữ nhất là nhân tình thế thái. Xác định và đánh giá là do tâm của con người. Chuyện này không liên quan tới biểu hiện của hắn, năng lực của hắn hay quan hệ của hắn với đồng nghiệp. Quần chúng xác định và đánh giá hắn thấp hơn so với Gia Cát Cấu, không có nghĩa là quần chúng cho rằng hắn kém hơn Gia Cát Cấu về các mặt đó.
Nhưng thấp thì là thấp, sau khi kết quả xác định và đánh giá dân chủ được công bố, tình thế lập tức chuyểm biến đột ngột, Bành Viễn Chinh mơ hồ đã bị loại.
Lúc tan tầm, Bành Viễn Chinh đi ngoài hành lang, không ít người thấy hắn cũng tiến tới vỗ vai của hắn, an ủi hắn, nói mấy câu đáng tiếc. Thật ra, Bành Viễn Chinh bị đánh giá thấp, chính là vì những người này.
Bành Viễn Chinh không quá để tâm, đòn sát thủ thật sự của hắn còn chưa đưa ra, tạm thời đứng ở phía sau cũng không có nghĩa là tất cả đều đã kết thúc, còn sớm mà, còn chưa biết ai sẽ là người cười sau cùng.
Sáng ngày thứ hai, lan truyền tin tức rằng Gia Cát Cấu sắp thăng chức. Bành Viễn Chinh đi vào phòng làm việc, thấy Gia Cát Cấu mỉm cười, vừa ngồi xem báo ở phòng làm việc, vừa hát ư ử, không khỏi thầm lắc đầu. Người này qua thiếu kiên nhẫn, tin tức vừa rồi tám phần là do gã tung ra. Dĩ nhiên, có thể gã cố ý làm như vậy để dẫn dắt dư luận một chút.
Nhưng chỉ cần quyết định bổ nhiệm chính thức chưa đưa xuống, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện sự thay đổi. Trong chuyện đề bạt cán bộ, đó là chuyện thường tình, đã từng có rất nhiều tiền lệ...
Cạnh tranh thăng chức thì cạnh tranh, nhưng công việc thường ngày của Phòng vẫn phải làm. Bởi vì Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham có một hoạt động lúc xế chiều, Phòng Tin tức phải phối hợp với truyền thông nắm bắt tốt báo cáo tuyên truyền, phải đi theo tham gia hoạt động. Vốn trước đó, Trưởng ban Tiền Cương định cử Bành Viễn Chinh đi, nhưng Gia Cát Cấu vì muốn thể hiện mình, chủ động xin đi, Tiền Cương cũng không nói gì, gật đầu đồng ý.
- Vương Na, cô theo tôi cùng đi tham gia hoạt động. Tiểu Mã cậu liên lạc với bên truyền thông, yêu cầu bọn họ phái phóng viên đi trước, hai giờ chiều, tập hợp tại cơ quan Thành ủy, chúng ta lên một chiếc xe đi theo xe lãnh đạo. Ngoài ra, nói cho bọn họ biết, đây là Bí thư Thành ủy Đông Phương có mặt tham gia hoạt động, yêu cầu rất cao, bọn họ nhất định phải hết sức coi trọng.
Gia Cát Cấu tùy ý bố trí công việc, mặc dù chưa nhậm chức, nhưng đã sớm biểu lộ ra cung cách của một Trưởng phòng. Mã Tự hờ hững “ừm” một tiếng, bắt đầu nhấc ống nghe gọi điện cho giới truyền thông. Vương Na lạnh lùng liếc Gia Cát Cấu một cái, nói tỉnh bơ:
- Ngại quá, tôi là nhân viên trong cơ quan, từ trước đến giờ không tham gia hoạt động đối ngoại.
- Cô sao vậy? Hoạt động của Phòng mà cô không tham gia? Công tác không làm? Cái gì mà công việc bên trong, bên ngoài, sao lại có thể phân biệt ra như vậy?
Gia Cát Cấu nhíu mày, kìm nén cơn giận, kiên nhẫn nói nhỏ.
- Công việc cũng không phân biệt được rõ ràng, sao còn muốn làm Trưởng phòng làm gì? Tôi cũng muốn làm Trưởng phòng đây! Có thể làm sao?
Vương Na giễu cợt cười khúc khích:
- Tôi cũng không giống như một số người, thích làm to. Tôi chỉ muốn làm tốt công việc được phân công, tới tháng lãnh lương là đủ. Tôi không muốn làm Trưởng phòng, Phó phòng gì cả, chỉ thích làm một phó thường dân, ừ, thế là giác ngộ thấp đấy, thì sao nào? Anh làm gì tôi?
“Đúng là đồ điếm lưu manh, cứng mềm đều không chịu!” Gia Cát Cấu thấy Vương Na không chút nể nang, công khai chống đối với mình, liền thầm chửi Vương Na thật thậm tệ, hận không thể nhào tới cắn cô ta một miếng, đem cái con quỷ nhỏ lì lợm này đặt ở thân dưới mà dày vò, vùi dập một phen.
Nhưng Gia Cát Cấu không dám gây chuyện ầm ĩ với Vương Na. Vương Na căn bản liều mạng, “nắm thóp” gã sắp đi nhậm chức Trưởng phòng, bày ra bộ dạng “heo chết không sợ nước sôi”, Gia Cát Cấu cũng không có cách nào trị cô. Huống chi, gã có lòng tơ tưởng đến Vương Na. Vậy cũng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mạt cưa mướp đắng gặp nhau!
Gia Cát Cấu căm tức giậm chân, tức giận xoay người đi, nếu Vương Na không chịu phối hợp, gã cũng chỉ có thể tự mình đi. Nhưng đi hai bước, gã quay đầu lại nhìn Mã Tự lạnh lùng nói:
- Tiểu Mã, cậu nói chuyện điện thoại xong, theo tôi đi!
Gia Cát Cấu phẩy tay áo bỏ đi.
Hoạt động chiều nay là lễ ký kết hợp đồng hai dự án công nghiệp ở khu Cao cấp – Hiện đại, đây là hai dự án về hóa dầu, vốn đầu tư hơn một trăm triệu, coi như là công trình xây dựng kinh tế lớn nhất kể từ khi Đông Phương Nham nhậm chức ỏ thành phố Tân An tới nay, cho nên Đông Phương Nham rất coi trọng.
Lãnh đạo càng xem trọng, yêu cầu đối với hoạt động càng phải cao, đây là điều tất nhiên.
Đông Phương Nham cùng Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực đồng thời tới tham dự, Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần Ngôn Hề, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường vụ thành phố Tiêu quân, còn có Phó Chủ tịch thành phố phụ trách công nghiệp Mạnh Cường, Phó chủ tịch thành phố phụ trách khu Cao cấp – Hiện đại và Phó chủ tịch thành phố phụ trách tài chính. Đồng thời còn có Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, Hội đồng nhân dân thành phố, các thành viên bộ máy lãnh đạo các ban ngành thành phố…
Hoạt động có quy cách cao như vậy, không cần phải nói, đủ biết các cơ quan truyền thông tham dự đông đủ như thế nào. Đài truyền hình ghi hình ngay tại hiện trường; nhật báo Tân An, báo chiều Tân An, cùng đài phát thanh nhân dân Tân An, cũng phái phóng viên viết, phóng viên quay phim, chụp ảnh cùng với Phó tổng tiên tập móc nối thành tiểu tổ phỏng vấn, cùng Phòng Tin tức Ban Tuyên giáo Thành ủy phối hợp, có mặt ở hiện trường trước giờ hoạt động.
Sau khi buổi lễ ký kết kết thúc, Gia Cát Cấu đích thân “trấn giữ” Phòng biên tập của Tân An nhật báo, trông chừng phóng viên viết bản thảo. Mà tất cả cơ quan truyền thông ngày mai muốn đăng bài viết, cũng do gã đích thân thẩm định, sau khi xong, báo cáo lên văn phòng Thành ủy, để Trưởng ban Thư ký Thành ủy Trần thẩm định lại. Gia Cát Cấu dĩ nhiên không dám chậm trễ, nghiêm túc theo dõi, trông coi, nghiêm túc kiểm tra bản thảo, cho dù là bản thảo đã được Trưởng ban Thư ký Thành ủy Trần thẩm duyệt, gã cũng theo dõi sát sao, sợ xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Lẽ ra qua trình tự theo dõi và kiểm tra nghiêm túc như vậy, lại qua mấy lần thẩm duyệt, sẽ không xảy ra vấn đề. Nhưng không ai ngờ, ngày thứ hai, trong bản thảo Tân An nhật báo đăng báo, lại xuất hiện một "Cạm bẫy" nhỏ: lỗi chính tả đối với tên của doanh nhân đầu tư - Tổng giám đốc công ty hóa dầu Giang Bắc. Tổng giám đốc công ty hóa dầu Giang Bắc tên là 'Tào Huy", nhưng trên báo lại thành "Tào Vi" .
Từ phóng viên lấy tin, viết bài, đến Chủ nhiệm ban thông tin, Phó tổng biên tập của tòa soạn báo, rồi đến Gia Cát Cấu cùng Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần, cũng nhìn không ra, cứ như vậy mà đăng báo. Sau khi đăng báo cũng không có ai phát hiện, hết lần này tới lần khác Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham nhận thấy có vấn đề.
Công ty hóa dầu Giang Bắc là xí nghiệp nhà nước rất lớn, là đơn vị cấp Sở, Tổng giám đốc của nó chính là cán bộ cấp Sở. Ở tin tức chính thức đăng báo, lại lầm tên của lãnh đạo phía đầu tư, đây chính là sự cố tương đối nghiêm trọng. Đông Phương Nham giận tím mặt, lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Thiện Sơn Ban Tuyên giáo, yêu cầu truy cứu trách nhiệm đến cùng.
Trách nhiệm thật ra thì rất dễ truy cứu, vì thật ra cũng không cần phải tra gì cả. Phóng viên viết bài đương nhiên là người chịu trách nhiệm đầu tiên, sau đó là Chủ nhiệm Ban thông tin, trách nhiệm Tổng biên tập cho tới nhân viên sửa chữa bản thảo, cuối cùng là Gia Cát Cấu. Về phần Trưởng ban Thư ký Thành ủy Trần, là lãnh đạo, không thể nào vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà gánh trách nhiệm, huống chi lãnh đạo chỉ phụ trách xét duyệt xem có sai lầm về phương hướng, đường lối không, không thể nào cũng chịu trách nhiệm ngay cả lỗi chính tả.