Cho nên, cục diện bây giờ là…
Đông Phương Nham lên chức nên cảm thấy rất mừng rỡ. Kỳ thật, lần lên chức này đối với Đông Phương Nham là có chút đột nhiên. Ông ta đang tính ở Tân An thêm hai năm nữa để ổn định căn cơ chính trị của mình, không ngờ, ở tỉnh lại xuất hiện rủi ro. Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Đặng bị bệnh nên phải về hưu trước. Thành ra còn trống một vị trí đó.
Không đợi lãnh đạo cao tầng thảo luận, Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình đã ngay trong cuộc họp Hội nghị thường vụ điểm danh đề cử Bí thư Thành ủy Tân An Đông Phương Nham.
Lý do mà Từ Xuân Đình đưa ra rất đúng lý hợp tình. Đông Phương Nham ban đầu công tác tại cơ quan Tỉnh ủy, có kinh nghiệm phong phú về làm việc ở cơ quan. Sau hai năm ở cơ sở, chiến tích văn hoa, quan thanh không tệ. Điều Đông Phương Nham trở lại Tỉnh ủy công tác là danh chính ngôn thuận.
Bí thư Từ đã giải quyết dứt khoát, các lãnh đạo Ủy viên thường vụ khác cũng lấy làm mừng rỡ trong lòng. Đương nhiên, cương vị cấp thứ trưởng, Tỉnh ủy chỉ có quyền hướng về phía trước đề danh. Thật muốn xác định thì còn cần tổ bộ phận trung ương cao tầng quyết định.
Tuy nhiên, chỉ cần là chức vị phi tỉnh ủy cấp đảng, cấp trên sẽ tôn trọng ý kiến của Tỉnh ủy. Nếu Từ Xuân Đình đã mạnh mẽ tiến cử thì khả năng Đông Phương Nham thượng vị là rất lớn.
Tháng trước, Tỉnh ủy đã báo cáo lên Trung ương. Không bao lâu sau,. Ban tổ chức Trung ương đã hồi đáp lại. Trên nguyên tắc thì đồng ý nhưng phải cần tiến thêm một bước khảo sát. Qua thêm hai tuần nữa, trình tự của Ban tổ chức Trung ương cơ ban đã định xong. Từ Xuân Đình trước tiên tìm Đông Phương Nham nói chuyện.
Đối với Đông Phương Nham mà nói thì đây giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Đông Phương Nham lên chức thì rất vui mừng, nhưng Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn thì lại phải chịu gian khổ. Nói một cách thông tục, ông ta xuống dưới là để tiếp nhận chức vị của Đông Phương Nham làm Bí thư Thành ủy, chuẩn bị quá độ. Tỉnh ủy sớm có ý nghĩ an bài như vậy. Hơn nữa, ông ta lại đạt được ám chỉ của lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy. Không thể nói là ván đã đóng thuyền nhưng cũng có 90% nắm chắc.
Ngoại trừ hai chức vụ này ra thì ở thành phố cũng không ít người rục rịch.
Hàn Duy thì nhắm vào ngai vàng Chủ tịch thành phố. Còn các cán bộ bình thường cấp phó thì nhắm vào vị trí Ủy viên thường vụ Thành ùy. Xuống chút nữa thì các cán bộ thực chức cấp cục mơ ước cương vị cấp Phó giám đốc sở.
Mạnh Cường ở trong phòng làm việc vô cùng lo lắng bất an. Hàn Duy cũng đang có suy tính như vậy.
Hàn Duy biết, cấu thành uy hiếp đối với mình cũng chỉ có Mạnh Cường. Mạnh Cường là Phó chủ tịch thường trực thành phố, tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thành phố là có ưu thế. Ngoài ra, Mạnh Cường nhỏ hơn ông một tuổi. Trong con đường làm quan lên chức, ưu thế về tuổi tác cũng là một điểm mấu chốt.
Nhưng Mạnh Cường so với Hàn Duy, bất kể là kinh nghiệm lý lịch thì không bằng. Mạnh Cường lúc làm Chủ tịch huyện thì Hàn Duy đã là Bí thư Huyện ủy. Rất nhanh được lên làm Phó chủ tịch thành phố. Khi Mạnh Cường làm Phó chủ tịch thành phố thì Hàn Duy đã là Phó bí thư Thành ủy.
Mặc khác, Hàn Duy còn có một nhân tố không sợ hãi chính là ông ta có chỗ dựa ở tỉnh. Bối cảnh không nhỏ. Mà theo ông ta biết, chỗ dựa vững chắc của Mạnh Cường đã về hưu. Lần trước, Mạnh Cường ngoài dự đoán của mọi người lên chức Phó chủ tịch thường vụ thành phố, trong mắt rất nhiều cao tầng thì là gặp vận may.
Hàn Duy nghĩ đến đây, liền cầm điện thoại lên bấm một dãy số. Ở trong điện thoại tất cung tất kính, nói với vị lãnh đạo đầu dây bên kia mấy câu, sau khi chiếm được hứa hẹn thì sự yên tâm đã định.
Chỗ dựa của ông ta ở Tỉnh ủy có thể nói là tuyệt đối tin tưởng. Cho dù là Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình, có đôi khi cũng phải tôn trọng ý kiến của những đồng chí lãnh đạo trọng yếu khác. Không thể lúc nào cũng chuyên quyền, độc đoán.
Mạnh Cường tâm phiền ý loạn ngồi xe trở về nhà, từ chối hết thảy mọi bữa tiệc.
Vừa bước vào cửa, Trương Mỹ Kỳ thấy sắc mặt của ông ta không tốt thì biết rằng ông đang lo lắng cho vị trí Chủ tịch thành phố, liền thăm dò cười nói:
- Lão Mạnh, bằng không thì gọi cho Mạnh Lâm một tiếng, bảo Mạnh Lâm nói với Phùng gia….
Mạnh Cường lập tức cắt đứt lời của vợ:
- Đừng làm loạn, Mạnh Lâm sẽ không đồng ý đâu.
- Chưa chắc, dù sao anh cũng là anh ruột của cô ấy. Cốt nhục chí thân. Cô ấy có thể trơ mắt nhìn anh của mình mất đi cơ hội này.
Trương Mỹ Kỳ khẽ cười.
- Đừng nói những lời gì là cốt nhục chí thân. Những lời này khiến tôi xấu hổ lắm. Hãy nhớ lại lúc trước chúng ta đối xử với hai mẹ con Mạnh Lâm như thế nào.
Mạnh Cường có chút xấu hổ, thở dài rồi xoay người bước lên lầu.
Trương Mỹ Kỳ cũng đỏ mặt, bước theo lên lầu.
- Lão Mạnh, bằng không thì tìm Viễn Chinh thử?
Mạnh Cường lắc đầu:
- Thôi đi, có tìm nó thì cũng vô dụng. Đứa nhỏ này rất có chủ kiến. Quan hệ giữa hai nhà chúng ta vừa mới dịu đi, đừng vì chuyện này mà khiến cho không thoải mái.
Trương Mỹ Kỳ thở dài một tiếng:
- Vậy anh định cam tâm sao? Lúc này là cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ thì sau này sẽ không còn nữa. Nếu anh có thể lên làm Chủ tịch thành phố, cục diện có thể nói là biến hóa long trời lở đất. Anh cần phải suy nghĩ kỹ lại.
Mạnh Cường bước chân dừng lại.
Thấy thái độ của ông bị lung lay, Trương Mỹ Kỳ lại nhỏ giọng nói:
- Hỏi Viễn Chinh một chút thì có sao nào? Anh là cậu của nó, thương lượng một chút cũng không được sao? Hơn nữa, anh lên làm Chủ tịch thành phố, đối với nó cũng có lợi.
Mạnh Hiểu Quyên đang mang thai từ trong phòng ngủ đi ra, dựa vào cửa lạnh nhạt nói:
- Ba mẹ, con đề nghị hai người đừng đi tìm Viễn Chinh khiến cho em nó khó xử. Con nói rồi, Viễn Chinh là người rất có nguyên tắc đấy.
- Hơn nữa, người ta là cháu đích tôn của Phùng gia, còn quan tâm đến việc có cậu là Chủ tịch thành phố sao? Thân phận của nó nếu công khai ra ngoài, không cần nói là thành phố, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng phải xem trọng một chút.
Lời con gái nói khiến Trương Mỹ Kỳ có chút khó chịu.
Mạnh Cường biến sắc, thở dài một tiếng rồi đi thẳng vào trong thư phòng, hút một điếu thuốc.
Thế gian sự thường luôn kỳ diệu như vậy. Mạnh Cường muốn gặp Bành Viễn Chinh nhưng không dám, Bành Viễn Chinh lại tìm đến tận cửa.
Nghe được chuông cửa, Trương Mỹ Kỳ vội vàng ra mở. Thấy Bành Viễn Chinh mang theo một túi xách đứng ở cửa, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chợt mừng rỡ.
Bà vừa mời Bành Viễn Chinh vào trong, vừa hướng lên lầu gọi:
- Lão Mạnh, Viễn Chinh đến đây. Anh mau xuống đi.
Tiếng gọi này không chỉ khiến Mạnh Cường phải xuống lầu mà ngay cả Mạnh Hiểu Quyên cũng xuống.
Cô mang thai sau Phùng Thiến Như một tháng. Ngày dự sinh cũng chậm hơn Phùng Thiến Như một tháng. Nên từ tháng trước đã không đi làm, bắt đầu ở nhà nghỉ ngơi.
- Viễn Chinh, cháu đến rồi à?
Mạnh Cường hơi có chút hưng phấn. Ông ta nghĩ đến Bành Viễn Chinh là niệm tình thân thích mà chủ động đến nhà để hiến kế, nhưng kết quả không phải.
- Cậu, mẹ của cháu nói chị Tiểu Quyên đang mang thai, liền từ Mỹ mua một ít đồ dùng em bé, gửi qua bưu điện về nước. Cháu liền mang đến đây cho chị Tiểu Quyên.
Bành Viễn Chinh nói xong, liền đưa túi xách trong tay cho Mạnh Hiểu Quyên.
- Hàng Mỹ à? Viễn Chinh, nói với cô cho chị gửi lời cảm ơn.
Mạnh Hiểu Quyên vui mừng tiếp nhận, rồi mở ra xem. Trương Mỹ Kỳ cũng tiến lại xem, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng.
Mạnh Cường có chút thất vọng, liền khoát tay bảo Bành Viễn Chinh cùng nhau đến ghế sofa ngồi. Rồi quay lại bảo Trương Mỹ Kỳ làm cơm, mời Bành Viễn Chinh ở lai dùng cơm tối.
Bành Viễn Chinh cũng không từ chối.
Hắn cùng Mạnh Cường nói một chút chuyện. Thấy Mạnh Cường tinh thần không phấn chấn, hắn đột nhiên nhớ tới việc Đông Phương Nham lên chức, trong lòng vừa động nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện gì.
Hắn là người rất có chủ kiến lại là một người có nguyên tắc rất mạnh. Sự tình của Mạnh Cường, đề cập đến sự tiến bộ trên con đường làm quan. Mặc kệ Mạnh Cường có mở miệng hay không, hắn cũng không đáp ứng. Bởi vì trong lòng hắn hiểu được, Phùng gia sẽ không thích việc này. Ông cụ ghét nhất là cái loại dựa vào quan hệ, bám váy đàn bà, buôn quan bán chức. Lần trước Mạnh Cường được thăng làm Phó chủ tịch thường trực thành phố đã là một sự phá lệ rồi. Hoàn toàn là muốn bù đắp lại những thiệt thòi cho Mạnh Lâm vì Phùng gia mà nuôi nấng cháu đích tôn nên người.
Bành Viễn Chinh cũng hy vọng Mạnh Cường sẽ mở miệng. Hắn cho rằng Mạnh Cường hẳn là sẽ biết đúng mực. Hơn nữa, với điều kiện của Mạnh Cường, làm một Phó chủ tịch thường trực thành phố đã làm quá lắm rồi. Đảm nhiệm Chủ tịch thành phố là không có khả năng.
Nếu Mạnh Cường biết nghĩ đến Mạnh Lâm thì cũng không nên đòi hỏi Phùng gia quá nhiều. Cho dù là vì cuộc sống của em mình sau này, ông ta cũng không nên mở miệng.
Bành Viễn Chinh cũng không muốn đâm rách tầng cửa sổ này.
Cũng may Mạnh Cường chung quy không khiến hắn thất vọng. Trong lúc ăn cơm, Trương Mỹ Kỳ thiếu chút nữa há miệng nói ra, nhưng đều bị Mạnh Cường và Mạnh Hiểu Quyên chuyển hướng đề tài.
Ở Mạnh gia hai tiếng đồng hồ, đến tám giờ tối, Mạnh Cường tự mình đưa Bành Viễn Chinh ra cửa. Đối vói con đường làm quan không mở miệng đề cập tới.
- Viễn Chinh, nếu Thiến Như và mẹ cháu về, cháu hãy sắp xếp công việc, trở lại thủ đô chăm sóc Thiến Như. Thiến Như sinh con, cháu bất kể như thế nào cũng phải ở bên cạnh nó.
Mạnh Cường dặn dò.
Bành Viễn Chinh vâng một tiếng rồi nói:
- Cháu biết rồi. Hai ngày nữa cháu sẽ sắp xếp công việc, xin phép Bí thư Hàn nghỉ phép về lại thủ đô, chăm sóc Thiến Như sinh con.
Nghe được cái tên Hàn Duy từ miệng Bành Viễn Chinh, Mạnh Cường trong lúc vô ý miệng co quắp một chút.
- Được, trên đường phải cẩn thận một chút.
Mạnh Cường phất tay.
Bành Viễn Chinh đi về phía trước. Chung quy vẫn niệm tình của mẹ mình, nên dừng bước quay đầu nói:
- Cậu, chuyện của Bí thư Đông Phương cháu cũng có nghe nói. Cá nhân cháu cho rằng, trong lúc này, tốt nhất là không nên hành động thiếu suy nghĩ. Trên nhảy dưới tránh ngược lại sẽ khiến cho lãnh đạo tỉnh phiền lòng.
- Hoạt động cũng chưa chắc có thể được. Mà không hoạt động thì cũng không chắc là không có cơ hội. Cậu ngẫm lại có đúng hay không? Trong mắt của cháu, ở tỉnh khẳng định sớm đã có suy tính. Trên cơ bản, việc Chủ tịch thành phố chọn người, hiện tại hoạt động cũng đã chậm lại.
Theo như lời Bành Viễn Chinh nói, một số Chủ tịch thành phố cấp địa cũng là một cương vị trọng yếu. Đề bạt Đông Phương Nham, ở tỉnh không thể không suy xét đến người nối nghiệp. Nếu sự tình của Đông Phương Nham đã là kết cục đã định thì người nối nghiệp cũng có thể đã sớm xác định.
Bành Viễn Chinh chỉ nói một câu, nhưng giống như sấm xét nổ vang trong đầu Mạnh Cường. Cái gọi là người trong cuộc thường hay mê muội, cần lý trí của người ngoài cuộc đánh thức.
Mạnh Cường như trút được gánh nặng, thở dài một tiếng:
- Viễn Chinh, những lời cháu vừa nói khiến cho cậu thoải mái hơn rất nhiều.
Bành Viễn Chinh cười, quay đầu bước đi, trong nháy mắt đã nặng nề biến mất trong màn đêm.