Cao Quan

Chương 542: Chương 542: Diễn tập hay diễn trò?




Bành Viễn Chinh do dự một chút, đồng ý tham dự buổi diễn tập phòng động đất của học sinh vào ngày mai, nhưng từ chối thâm dự đại hội ngày 8 tháng 3, bởi vì ngày mốt hắn còn phải đến công trường dự án Trung tâm thương mại Đông Phơng.

Hắn quyết định bắt đầu từ năm nay, mỗi tháng dành ra ba ngày làm việc, đến hiện tường các công trình lớn trong huyện, phối hợp các ngành có liên quan trong huyện, tháo gỡ khó khăn cho nhà đầu tư. Chế độ làm việc này, về sau đã trở thành phong cách riêng biệt của Bành Viễn Chinh, dù hắn nhậm chức ở địa phương nào, cũng duy trì như thế.

Nhưng Nghiêm Hoa hơi mất hứng, cho là Bành Viễn Chinh ủng hộ công việc của Ninh Hiểu Linh, mà không cho mình mặt mũi. Nghiêm Hoa chịu trách nhiệm liên hệ Hội liên hiệp phụ nữ huyện, lĩnh vực này coi như thuộc sự phân quản của cô.

Nghiêm Hoa mất hứng buồn bực mà đi, Ninh Hiểu Linh cảm thấy hơi ngại ngùng, cũng ngượng ngập cáo từ rời đi.

Bành Viễn Chinh không giải thích gì, cũng lười không muốn giải thích.

Bây giờ hắn chủ trì công tác toàn diện của Ủy ban nhân dân huyện, không thể nào chu toàn tất cả, nếu như mọi chuyện đều muốn hắn ra mặt, thì đặt ra nhiều Phó chủ tịch huyện để làm cái gì?

9 giờ sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh dẫn theo Hoắc Quang Minh đi xe tới trường trung học huyện Lân, Ninh Hiểu Linh cũng chạy xe theo sau. Trước cổng trường treo cao biểu ngữ “Hoan nghênh lãnh đạo huyện đến kiểm tra chỉ đạo công tác”, hai bên còn bày mấy lẵng hoa, đồng thời trường học còn tổ chức nam nữ học sinh xếp hàng chào đón. Một đội nhạc đang đứng chờ sẵn bên dưới câu khẩu hiệu bắt mắt “Đi học vì một Trung Hoa quật khởi”.

Cục trưởng Cục giáo dục huyện Chu Tuấn dẫn theo người của Cục giáo dục và hiệu trưởng trong trung học Mạnh Phi đứng chung một chỗ. Thấy xe của lãnh đạo huyện sắp tới, Mạnh Phi vội vàng phất tay về phía sau, một khúc nhạc du dương trầm bổng vang lên, dưới sự chỉ huy của giáo viên, hai hàng học sinh chào đón bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay.

Qua cửa xe, Bành Viễn Chinh nhìn thấy cảnh đó, lập tức nhíu mày. Hoắc Quang Minh thấy Bành Viễn Chinh không hài lòng, biết hắn ghét nhất kiểu phô trương rỗng tuếch này, lòng thầm giật mình.

Thật ra thì y không biết, Bành Viễn Chinh không chỉ không thích kiểu phô trương này, còn vô cùng chán ghét việc sử dụng học sinh đi chào đón lãnh đạo như những con rối. Kiếp trước hắn không có quyền cao chức trọng, đối với những kiểu phô trương này đành “nhìn riết thành quen”, nhưng kiếp này, dĩ nhiên hắn không thể chịu nổi.

Chu Tuấn và Mạnh Phi dẫn theo một đám người đi tới, chủ động mở cửa xe cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh xuống xe, đứng tại chỗ, trầm mặt không tiến tới, cũng không bắt tay hỏi han Chu Tuấn và Mạnh Phi.

Phía sau, Ninh Hiểu Linh xuống xe, vọi vã đi tới, phát hiện vẻ mặt không vui của Bành Viễn Chinh, lập tức hiểu ngay.

Chu Tuấn và Mạnh Phi không hiểu tại sao Chủ tịch huyện Bành lại không nể mặt, thậm chí không bắt tay mình.

Hoắc Quang Minh đi tới mấy bước, kéo tay Chu Tuấn, khẽ nói:

- Cục trưởng Chu, ai cho anh làm mấy chuyện phô trương hình thức này? Lãnh đạo không thích như vậy! Mau bảo ban nhạc và các học sinh lui đi!

Chu Tuấn nhếch miệng, vội vàng phất tay một cái, ý bảo học sinh và đội nhạc giải tán. Y vốn định “chào đón” lãnh đạo, thể hiện sự tôn trọng, kết quả người lại khiến Bành Viễn Chinh chán ghét, có thể nói bắt gà không được còn mất nắm gạo.



Cuộc diễn tập phòng động đất chia làm hai phần. Phần thứ nhất, là học sinh biểu diễn thao tác sử dụng dụng cụ chữa cháy. Chẳng hạn dùng bình cứu hỏa và ống dẫn nước. Phần thứ hai là diễn tập cho học sinh chạy trốn như thế nào khi động đất bất ngờ xảy ra.

Thực sự cầu thị mà nói, Cục giáo dục tổ chức diễn tập phòng thiên tai loại này, giáo dục cho học sinh cách phòng chống thiên tai, khiến Bành Viễn Chinh tương đối hài lòng, bởi vì điều đó phù hợp với triết lý giáo dục hiện đại.

Nhưng cách chào đón phô trương ngay từ cổng trường khiến hắn hết sức phản cảm, chân mày nhíu chặt vẫn không dịu xuống.

Chu Tuấn và Mạnh Phi theo Bành Viễn Chinh và Ninh Hiểu Linh đi về phía thao trường, nơi cuộc diễn tập sắp diễn ra. Hơn một ngàn học sinh ngồi trên chiếu, mà phía đông thao trường đặt một lễ đài trải vải tơ màu đỏ.

- Chủ tịch huyện Bành, Chủ tịch huyện Ninh, mời đi bên này!

Giờ phút này, thái độ của Chu Tuấn rõ ràng có phần lo âu sợ sệt, sợ lại khiến Bành Viễn Chinh bất mãn. Mời lãnh đạo tham gia hoạt động, vốn là để “tâng công”, nếu để cho lãnh đạo mất hứng, không hài lòng, chẳng phải là y “tiền mất tật mang”?

Vẻ mặt Bành Viễn Chinh ngưng trọng, sải bước đi về phía trước, cũng chưa đi về phía lễ đài, mà đi tới rìa của thao trường, liền dừng lại. Hắn không vào ngồi, đám Ninh Hiểu Linh tự nhiên cũng không thể ngồi, đành đứng đó.

Bành Viễn Chinh phất phất tay, trầm giọng nói:

- Các vị dựa theo kế hoạch bắt đầu, không nên vì chúng tôi mà chậm trễ tiến trình cuộc diễn tập.

Khóe miệng Chu Tuấn hơi co giật, trán toát mồ hôi, biết đặt lễ đài này là lại làm điều thừa. Y vội vàng ra hiệu Phó cục trưởng Lý Đại Quang đi tuyên bố cuộc diễn tập bắt đầu, vừa ngấm ngầm bảo hiệu trưởng Mạnh Phi cho người dỡ bỏ lễ đài.

Cuộc diễn tập phòng cháy chữa cháy kết thúc thành công, Chu Tuấn cười, hỏi:

- Chủ tịch huyện Bành, Chủ tịch huyện Ninh, lãnh đạo có nói mấy câu chỉ thị?

Ninh Hiểu Linh cười cười, nhìn Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh im lặng lắc đầu.



Tham gia diễn tập phòng chống thiên tai lần này là toàn thể học sinh trung học phổ thông của trường. Các em chờ trong phòng học, chỉ đợi còi phòng không báo động, là dựa theo phương án trước đó bắt đầu diễn tập chạy trốn.

Tòa nhà có hai lối ra cầu thang, cửa ra bên trái bị đóng, có hai cán bộ học sinh mang băng đỏ đứng chặn ở đó. Đám Chu Tuấn và Mạnh Phi vây quanh Bành Viễn Chinh và Ninh Hiểu Linh ở bên cạnh cửa ra thang lầu, chuẩn bị quan sát học sinh diễn tập chạy trốn.

Bành Viễn Chinh càng nhíu mày chặt hơn, nhưng hắn không mở miệng nói gì.

Tiếng còi phòng không cao vút chói tai vang lên, theo tiếng pháo hiệu, các giáo viên mở cửa phòng học. Mấy trăm học sinh như ong vỡ tổ chạy xuống thang lầu, cửa ra vào chật chội, cho nên mặc dù là diễn tập, nhưng vì lao ra quá nhanh, suýt nữa xảy ra giẫm đạp, trong đó có một nữ sinh ngã nhào, khiến các học sinh hỗn loạn trong chốc lát.

Đột nhiên hai nữ giáo viên chạy tới, người chạy trước vẻ mặt đầy phẫn nộ, mà người phía sau, có vẻ hơi hoảng loạn, dường như muốn ngăn cản người chạy trước.

Bành Viễn Chinh liếc mắt một cái liền nhận ra, người xông tới trước chính là cô giáo mà hắn biết, Bạch Tuyết.

Trong chốc lát, không đợi quan chức Cục giáo dục và lãnh đạo trường kịp phản ứng, Bạch Tuyết đã lao tới nơi. Cô đỏ mặt, thở hổn hển, nhìn Bành Viễn Chinh lớn tiếng nói:

- Chủ tịch huyện Bành, tôi muốn hỏi lãnh đạo, đây là diễn tập hay là diễn trò? Là tăng cường bản lĩnh chạy trốn tai họa cho học sinh, hay là biễu diễn hoa hòe hoa sói cho lãnh đạo xem?

Chừng như Bạch Tuyết đã đầy một bụng giận dữ.

Hiệu trưởng Mạnh Phi giận tím mặt, bước tới mấy bước, đẩy Bạch Tuyết ra, gằn giọng khẽ nói:

- Bạch Tuyết, cô làm gì vậy? Ồn ào cái gì? Đi nhanh đi!

Bạch Tuyết quật cường đứng đó, ra sức hất tay Mạnh Phi ra, lạnh lùng nói:

- Rõ ràng hai lối ra, chỉ mở một cái, nếu như động đất thật, các lãnh đạo còn có tâm tư đứng đây xem náo nhiệt sao?

Câu nói châm biếm của của Bạch Tuyết vừa thốt ra, không chỉ lãnh đạo trường biến sắc, Chu Tuấn và tất cả cán bộ Cục giáo dục cũng hết sức tức giận. Chu Tuấn đang muốn phát tác, chợt nghe phía sau, Bành Viễn Chinh lạnh nhạt nói:

- Để cho cô giáo Bạch nói tiếp!

…Tất cả học sinh và giáo viên tham gia cuộc diễn tập tập hợp trên thao trường.

Bành Viễn Chinh sải bước đi trước, Ninh Hiểu Linh với ánh mắt phức tạp theo sát phía sau, Chu Tuấn và Mạnh Phi luống ca luống cuống đi theo.

- Đưa loa phóng thanh cho tôi.

Bành Viễn Chinh liếc nhìn Mạnh Phi. Mạnh Phi không dám chậm trễ, vội vàng đưa loa phóng thanh trong tay tới.

Bành Viễn Chinh cầm lấy loa phóng thanh, đứng trên bục giảng trước mặt học sinh, cao giọng nói:

- Các em học sinh, các thầy cô giáo, quấy rầy mọi người mấy phút đồng hồ, tôi có mấy câu muốn nói.

Trước hết phải khẳng định là, Cục giáo dục đưa việc giáo dục phòng chống tai họa vào trường học là đúng. Tại sao phải tổ chức diễn tập phòng cháy chữa cháy và phòng chống động đất? Không nghi ngờ chút nào, mục đích là vì tăng cường năng lực tự cứu và cứu người ở các học sinh trong tình huống xảy ra tai nạn cộng đồng, giảm thiểu tối đa thương vong. Cho nên, tôi cho rằng diễn tập như vậy, không những phải làm cho tốt, mà còn phải tiếp tục diễn tập thường xuyên! Hôm nay, các đồng chí của Cục giáo dục cũng có mặt ở đây, tôi hy vọng các đồng chí có thể ban hành quy định về việc này.

Sự thừa nhận và khen ngợi của Bành Viễn Chinh khiến Chu Tuấn và Mạnh Phi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lại nghe Bành Viễn Chinh trầm giọng tiếp:

- Các em học sinh, mới vừa rồi cô giáo Bạch đã hỏi tôi: trường tổ chức diễn tập phòng tai họa, tại sao lại phải mời nhiều lãnh đạo như vậy đến xem? Chẳng lẽ lãnh đạo có mặt thì cuộc diễn tập càng đúng chỗ? Mà lãnh đạo có muốn quan sát, hoàn toàn có thể chọn nơi không cản trở sự chạy trốn, tại sao lại chiếm chỗ ở cửa thang lầu chạy trốn?

Bành Viễn Chinh dừng một chút, nhìn mọi người chung quanh, nói:

- Nói thật, nghe lời này, trong lòng tôi vô cùng xấu hổ và đau lòng. Tôi và Chủ tịch huyện Ninh tới quan sát các học sinh diễn tập, vốn là muốn nghiên cứu khảo sát, không nghĩ là lại khiến cho cuộc diễn tập thêm loạn…

Tôi không thể trách Cục giáo dục và các đồng chí ở trường, bởi vì gây ra kết quả như thế, đầu tiên chúng tôi không thể trốn tranh trách nhiệm lãnh đạo! Chuyện này đã cho tôi một bài học…Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ đề nghị Ủy ban nhân dân huyện ra quy định, bất kể là lãnh đạo huyện hay là lãnh đạo Cục giáo dục cho tới các lãnh đạo cấp trên khác, khi tham dự hoạt động của trường, cấm tổ chức học sinh xếp hàng chào đón, cấm cản trở trật tự hoạt động bình thường của trường…

Tôi xin chân thành xin lỗi các học sinh. Xin các em yên tâm, những chuyện tương tự, tuyệt đối sẽ không còn xảy ra lần nữa! Tôi hy vọng lần diễn tập tiếp theo của trường, tôi lại tới tham gia, có thể thấy các em thật sự diễn luyện phòng chống tai họa, không còn thấy hiện tượng chạy theo hình thức một cách vô ích như vậy nữa.

Nói xong, Bành Viễn Chinh khom người thật thấp về phía dưới đài.

Trên thao trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, có một số học sinh kích động, thậm chí còn giơ cao hai tay hoan hô.

Đứng bên cạnh mấy hàng học sinh, Bạch Tuyết nhìn lên đài, ngắm nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Bành Viễn Chinh, gương mặt xinh đẹp ửng hồng. Bên cạnh cô, Mã Bình, nữ giáo viên lúc nãy định ngăn cô lại, lo lắng nhìn cô, vừa nhìn lướt qua các lãnh đạo Cục giáo dục và lãnh đạo trường đứng cách đó không xa, thầm than một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.