Sáng sớm hôm sau, Tào Dĩnh không có đi làm mà trực tiếp đến bệnh viện thăm mẹ. Mạnh Lâm nửa đêm hôm qua đã tỉnh lại, nên được chuyển vào phòng bệnh thường.
Tào Dĩnh đang ngồi bên cạnh giường của Mạnh Lâm, nắm chặt tay của bà, nước mắt rơi không ngừng. Giờ phút này, lời nói khó mà tả được hết tâm tình của cô.
Mạnh Lâm từ nhỏ đã thích cô bé Tào Dĩnh này. Bà đã năm mươi tuổi, chẳng lẽ còn không hiểu được tâm lý dày vò của Tào Dĩnh sao. Bà thở dài, nhẹ nhàng an ủi Tào Dĩnh. Hai cô gái mà Hoàng Đại Long phái đến, kéo cánh tay Tào Dĩnh, ra hiệu Mạnh Lâm không thể quá mức kích động, bảo cô nên áp chế một chút.
Tào Dĩnh lúc này mới kìm nén nước mắt, miễn cưỡng cười, nói với Mạnh Lâm vài câu rồi ra về.
Bành Viễn Chinh đi xuống lầu mua một ít thức ăn sáng, khi đến phòng bệnh, vừa lúc nhìn thấy Tào Dĩnh ở đó thì liền tránh qua một chỗ khác. Lúc này, hắn không thể đối mặt với Tào Dĩnh.
Hắn có thể chịu đựng sự khinh miệt của vợ chồng Tào Đại Bằng, nhưng lại không thể chịu đựng được cảnh ngộ của mẹ.
Sự ác cảm trong lòng hắn đối với vợ chồng Tào Đại Bằng đã đến cực hạn. Ngay cả Tào Dĩnh đối với hắn tình cảm có thắm thiết đến cỡ nào cũng không làm cho cơn phẫn nộ trong lòng hắn giảm được.
Khi Tào Dĩnh rời khỏi, Bành Viễn Chinh tự mình mang cháo và canh trứng gà vào cho mẹ, sau đó dặn hai cô gái của xí nghiệp Tín Kiệt, rồi rời khỏi bệnh viện đến đội cảnh sát giao thông.
Lái xe đụng Mạnh Lâm bị thương đã bỏ chạy, Bành Viễn Chinh muốn đến đội cảnh sát giao thông để hỏi cho ra lẽ.
Nhưng khi hắn đến phân cục cảnh sát giao thông của thành phố Tân An, thì tai nạn xe cộ này vẫn chưa được lập án xử lý. Thái độ của nữ cảnh sát rất lạnh nhạt. Bành Viễn Chinh mới hỏi có mấy câu, cô ta đã không kiên nhẫn mà phất tay:
- Anh đừng có hỏi tôi, tôi không biết gì cả. Nếu anh có ý kiến thì đi tìm lãnh đạo của tôi đấy.
Thời bấy giờ không giống như đời sau, trên đường khắp nơi đều gắn cameras, tìm kiếm sự cố xảy ra tai nạn rất dễ dàng. Cho dù có biết biển số xe, nhưng bởi vì hệ thống máy tính còn chưa thông dụng nên việc tìm kiếm rất tốn thời gian.
Hơn nữa, người bị đụng lại là nữ công nhân thất nghiệp của nhà máy cơ giới, trong nhà không có bối cảnh. Nên cảnh sát giao thông cũng không điều tra làm gì.
Sau khi nhận được tin nữ công nhân kia vẫn bình yên vô sự, cảnh sát giao thông lại càng không quan tâm.
Bành Viễn Chinh cố nén cơn giận, gõ cửa phòng đại đội trưởng đại đội phân cục cảnh sát giao thông Cố Bân.
- Đại đội trưởng Cố, ngày hôm qua, trước cổng nhà máy cơ giới Tân An phát sinh vụ tai nạn xe cộ, người bị thương là mẹ của tôi. Còn người gây tai họa thì bỏ chạy. Tôi muốn hỏi lãnh đạo, khi nào thì lập án xử lý?
Cố Bân nhíu mày nói:
- Mẹ của cậu không phải là không có việc gì sao? Tiểu tử, nói thật, nếu mẹ của cậu không có việc gì thì xem như chuyện này chấm dứt. Ở thành phố nhiều xe như vậy, tra làm sao hết? Nói sau, còn không biết có phải là xe của thành phố không nữa. Nếu là xe bên ngoài thì không còn cách nào tra ra.
- Cho nên, cậu thay vì đứng giằng co ở đây thì nên tìm đến đơn vị của mẹ cậu, xin giám định tai nạn lao động, bảo nhà máy cơ giới chi trả tiền viện phí cho mẹ cậu.
Cố Bân khoát tay nói:
- Đương nhiên, chúng tôi sẽ vẫn phải điều tra. Còn về phần khi nào có kết quả thì sẽ thông báo với cậu sau.
Cố Bân khiến cho cơn giận của Bành Viễn Chinh lại bốc lên, hắn trầm giọng nói:
- Đại đội trưởng Cố, chẳng lẽ tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, người gây tai họa bỏ chạy, các người là bộ môn chấp pháp, không lập án xử lý sao?
Cố Bân bĩu môi, thầm nghĩ vụ nào cũng lập án thì chúng tôi không sớm mệt chết đi à.
- Được rồi, tình tiết vụ tai nạn rất ít, chứng cứ không đủ, không thể lập án xử lý, chỉ có thể quy là sự cố. Cậu cứ về trước đi.
Cố Bân có chút không kiên nhẫn, tiễn khách.
- Chuyện như vậy vừa nhìn qua đã hiểu ngay. Mẹ tôi đi qua đường cái, một chiếc xe vượt đèn đỏ liền tông phải. Mẹ của tôi bị thương nặng đến nay vẫn còn nằm viện, các người dựa vào cái gì mà không lập án?
Bành Viễn Chinh có chút nóng nảy.
Nếu cảnh sát giao thông không lập án thì không thể bắt người gây tai nạn chịu trách nhiệm. Như vậy thì việc mẹ bị người khác đụng phải là biến thành hư không. Đây không phải là vấn đề ai chịu trách nhiệm tiền viện phí mà là nhất định phải bắt ra được người gây tai nạn.
Cố Bân giận dữ. Là đại đội trưởng đại đội giao thông, y luôn rất vênh váo, rất ít người dám trước mặt y nói này nói nọ.
Y cho rằng mình cũng đã kiên nhẫn, nhưng người thanh niên trước mắt này không ngờ vẫn mở miệng chất vấn mình. Quả thật là buồn cười!
- Ra ngoài đi!
Cố Bân hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại, hét to lên.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng quét mắt nhìn Cố Bân, sau đó xoay người rời khỏi. Rồi ở buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Phó cục trưởng Lý Minh Nhiên.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Bành Viễn Chinh lại trở về đại đội cảnh sát giao thông. Nữ cảnh sát tiếp nhận sự cố có chút phiền lòng, đóng sầm cửa lại mà đi.
Không bao lâu sau, Cố Bân cùng với một số cảnh sát nhân dân đi vào, sắc mặt âm trầm dương tay chỉ thẳng vào Bành Viễn Chinh cả giận nói:
- Tiểu tử này, sao lại lỳ lợm như vậy? Tôi không phải đã nói với cậu sao? Tình tiết không đủ, chứng cứ không đủ nên không thể lập án. Mau trở về đi, đừng giằng co nữa. Nếu không, tôi sai người bắt cậu đến đại đội trị an đấy.
- Mang cậu ta ra ngoài cho tôi!
Một số cảnh sát nhân dân hùng hùng hổ hổ vội vàng vây lại. Trong đó có một người bắt lấy cánh tay Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười, thân hình lóe lên, quát to:
- Các người là cảnh sát nhân dân, nhân viên chấp pháp, chẳng lẽ không biết chấp pháp công bằng, vì dân làm việc sao? Chẳng lẽ còn muốn động thủ đả thương người?
Một vài cảnh sát nhân dân phát hỏa lên. Bọn họ làm cảnh sát nhiều năm như vậy, điêu dân thấy cũng nhiều và xử lý cũng nhiều, nhưng chưa gặp qua hạng người mềm cứng gì cũng không chịu như Bành Viễn Chinh.
Cố Bân căm tức đá cuộn giấy lăn vào góc tường, vừa muốn khiến những tên cảnh sát nhân dân kia giữ chặt Bành Viễn Chinh nhưng lúc này cảnh cửa phòng tiếp nhận sự cố mở ra, Phó cục trưởng Lý Minh Nhiên xuất hiện, nhíu mày trầm giọng nói:
- Cố Bân, các người đang làm gì vậy?
Lý Minh Nhiên là lãnh đạo được phân công quản lý đại đội giao thông, là lãnh đạo trực tiếp của Cố Bân. Hơn nữa, sau lưng Lý Minh Nhiên còn có Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam. Không cần nói đến loại cán bộ trung tầng như Cố Bân, ngay cả Chính ủy phân cục khi nhìn thấy cũng phải nể mặt vài phần.
Cố Bân ngẩn ra, cười nói:
- Phó cục trưởng Lý, sao anh lại đến đây? Tiểu tử này…
Cố Bân còn chưa giải thích xong thì chỉ thấy Lý Minh Nhiên mỉm cười, bước nhanh đến chỗ Bành Viễn Chinh. Những tên cảnh sát nhân dân có chút không biết nguyên cớ, khẩn trương tránh đường.
Lý Minh Nhiên bật cười ha hả:
- Viễn Chinh à, việc nhỏ ấy sao lại đích thân đi vậy? Chỉ cần gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ bảo bọn họ điều tra ngay. Đến văn phòng tôi uống một tách trà đi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tôi cảm thấy đây là việc nhỏ, vốn không nghĩ đến sẽ làm phiền Phó cục trưởng Lý.
- Nhưng không ngờ đại đội cảnh sát giao thông lại không lập vụ án của mẹ tôi. Chi phí chữa bệnh cho mẹ tôi có thể tự mình gánh vác, nhưng để cho người gây tai nạn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì tôn nghiêm của pháp luật đặt ở chỗ nào?
Bành Viễn Chinh ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người Cố Bân.
Lý Minh Nhiên là lãnh đạo phân công quản lý, tất nhiên biết rõ đường cong, ngõ hẻm trong đó. Nói thật, nếu không phải là chuyện của Bành Viễn Chinh, y cũng lười quan tâm. Suy nghĩ như vậy, y liền hung hăng trừng mắt nhìn Cố Bân, trách cứ nói:
- Cố Bân, tôi nghĩ các người mặc trang phục cảnh sát thật uổng phí. Cục lý chúng ta phải theo nếp mà làm việc, đã có hành vi gây tai nạn giao thông rồi chạy trốn, vì sao không khẩn trương lập án?
- Phải nắm chặt xử lý! Tôi chờ tin tức của các người. Đi thôi, Viễn Chinh, đến phòng của tôi ngồi đi. Cậu cũng nên hiểu một chút, sở cảnh sát người ít việc nhiều, đôi khi không chu đáo được. Cứ yên tâm đi, sự việc của chú em tôi sẽ lo. Tên tiểu tử chạy trốn kia, cho dù có xới ba tấc đất, tôi cũng sẽ đào được hắn ta lên.
Lý Minh Nhiên kéo cánh tay Bành Viễn Chinh rời khỏi đại đội cảnh sát giao thông, đến văn phòng của y trên lầu.
Cố Bân mặt đỏ lên, đầu óc trống rỗng.
Còn các cảnh sát nhân dân thì nhìn nhau, thầm nghĩ đây là chắc là một điêu dân rất có lai lịch?
Một Phó cục trưởng nổi tiếng cứng rắn mạnh mẽ, nhưng lại tươi cười, niềm nở, lại có vài phần kính cẩn, đến thằng ngốc cũng nhìn ra được.