- Chị Thi, nếu họ tồi tệ như vậy, chúng ta sẽ giải quyết theo quy định chung. Chị bảo Phòng Đảng chính thảo một công văn, đóng dấu Đảng ủy thị trấn, gửi đến tòa soạn và Phòng tin tức Ban Tuyên giáo. Tôi lập tức lên thành phố gặp và nói chuyện với lãnh đạo tòa soạn!
Thi Bình hơi do dự, muốn nói lại thôi.
- Sao, chị có chỗ khó à?
Bành Viễn Chinh bình tĩnh hỏi.
Thi Bình cười khổ:
- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi vừa nghe ông xã nói, phóng viên viết bài báo này là Giang Ninh Trinh, là em vợ của Chủ tịch thành phố Chu.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt lạnh lùng cười nói:
- Chúng ta xử lý sự việc chứ không xử lý con người, bọn họ đưa tin không thật, nói ngoa, thậm chí có thể là nói sai có ác ý, chúng ta nhất định phải đưa ra kháng nghị.
Thi Bình thở phào, gật đầu:
- Ừ, vậy thì tốt, tôi đi lo việc này.
Thi Bình đi rồi, Bành Viễn Chinh càng nhíu chặt chân mày.
Giang Ninh Trinh? Em vợ của Chủ tịch thành phố Chu?
Ngẫm nghĩ một chút, hắn nhấc điện thoại lên gọi cho Tổng biên tập Tiết của Tân An Nhật Báo. Nói chuyện rất lâu qua điện thoại, tuy thái độ đối phương ôn hòa, nhưng lập trường vẫn cứng rắn. ông ta ám chỉ Bành Viễn Chinh đừng làm căng, cho dù là bài báo đưa tin có phần không đúng sự thật, nhưng vì mặt mũi lãnh đạo, cho qua đi.
Bành Viễn Chinh buông điện thoại, cười lạnh, trong lòng hơi căng thẳng, cảm thấy chuyện này là một dấu hiệu không tốt. Giang Ninh Trinh viết bài báo như vậy là vô tình hay là cố ý? Hoặc là, sau lưng bài báo này, có một âm mưu nào đó?
Ngẫm nghĩ một chút, hắn quyết định tự mình đi một chuyến, gặp cô phóng viên là em vợ của Chủ tịch thành phố Chu, coi như là thử thăm dò.
Bành Viễn Chinh cầm theo tờ báo kia và công văn khàng nghị của Đảng ủy thị trấn, đến Tân An Nhật Báo.
Bành Viễn Chinh xuống xe vào trụ sở tòa soạn báo, đi thẳng lên văn phòng Tổng biên ở lầu ba.
Hắn gõ văn phòng Tổng biên, Phó chủ nhiệm văn phòng tổng biên Đồng Đồng ngẩng lên thấy là Bành Viễn Chinh, kinh ngạc đứng dậy cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành? Khách hiếm đây! Nghe nói Chủ tịch thị trấn Bành công tác ở thị trấn Vân Thủy, sao lại có thời gian đến tòa soạn chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác?
Đồng Đồng vừa bắt tay Bành Viễn Chinh, vừa cười hì hì. Cô và Bành Viễn Chinh rất quen thuộc, bởi vì quan hệ nghiệp vụ, trước kia gần như ngày nào cũng giao tiếp với hắn.
Mắt Đồng Đồng lấp lánh, thật ra cô đã đoán ngay ra Bành Viễn Chinh tới làm gì. Vừa rồi, chồng Thi Bình đã chuyển công văn “kháng nghị” của thị trấn Vân Thủy, nhưng lãnh đạo tòa soạn cũng không quan tâm lắm, một thị trấn mà thôi, nếu mỗi khi đăng bài, xã, thị trấn nào cũng đều có thể tìm tới khiếu nại, tòa soạn chỉ còn có nước đóng cửa.
- Chị Đồng, thật ngại quá, tôi hỏi chút chuyện, Phó tổng biên trực ngày hôm nay là ai vậy?
- Ồ, hôm nay là Trương tổng, Trương Kế Côn trực. Sao, có việc hả? Cậu muốn làm chuyên đề tuyên truyền sao?
- à, không phải, tôi vì bài báo này mà tới.
Bành Viễn Chinh cầm tờ báo đưa qua, chỉ lên bài báo của Giang Ninh Trinh:
- Bài báo này quá sai sự thật, phóng đại sự việc, làm tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng của Đảng ủy và chính quyền thị trấn Vân Thủy.
Đồng Đồng lúng lúng cười, lưỡng lự một chút, hạ giọng nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, cậu cũng là người làm tuyên truyền, đối với việc đưa tin cũng không phải là người ngoại đạo, tô vẽ và thổi phồng là khó tránh khỏi. Ngoài ra, bài báo này là do em vợ của Chủ tịch thành phố Chu viết, tôi thấy cậu nên mở một con mắt, nhắm một con mắt đi, dù sao mấy bài báo loại này, dân chúng cũng không đọc, sẽ không ảnh hưởng thành tích của các cậu.
Bành Viễn Chinh cười cười, cũng không nói thêm điều gì với Đồng Đồng, bởi vì hắn biết nói nhiều với cô cũng vô dụng.
- Chị Đồng, tôi đi gặp Trương tổng.
Bành Viễn Chinh cười, gật đầu với Đồng Đồng, rồi đi ra khỏi phòng.
Đồng Đồng nhìn theo bóng dáng của Bành Viễn Chinh, thầm nghĩ: cậu tìm Trương Kế Côn cũng là vô ích, con nhỏ lẳng lơ Giang Ninh Trinh kia viết bài, ai dám nói này nói nọ chứ.
Bành Viễn Chinh gõ cửa văn phòng Phó tổng biên tập Trương Kế Côn, nghe ông ta trả lời, liền đẩy cửa mà vào. Thấy là Bành Viễn Chinh, Trương Kế Côn hơi nhíu mày, thản nhiên nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, mời ngồi.
Không đợi Bành Viễn Chinh mở miệng, Trương Kế Côn liền chủ động hỏi:
- Cậu đến vì bài báo kia? Tôi vừa nói rõ với các đồng chí ở thị trấn. Thứ nhất, truyền thông chúng ta không thể chỉ có ca tụng, mà còn phải biết phê bình để tiến bộ. Căn cứ tinh thần chỉ thị mới nhất của Trưởng ban tuyên giáo Trịnh, gần đây chúng tôi gia tăng các bài phê bình. Nếu chúng tôi đăng một bài phê bình, người bị phê bình đều tìm tới khiếu nại, báo chí chúng tôi cũng không cần làm nữa; thứ hai, bản thân bài báo này không có vấn đề gì lớn, có lẽ là góc độ khác nhau, dẫn tới cách hiểu khác nhau. Đồng chí Viễn Chinh cũng xuất thân từ cán bộ tuyên truyền, hẳn là phải hiểu cho chỗ khó xử của truyền thông chúng tôi.
- Trương tổng, tôi không định bới bèo ra bọ với tòa soạn. Nhưng, bài báo này rất không đúng sự thật, gây ra ảnh hưởng hết sức tiêu cực. Là một cấp Đảng ủy và chính quyền, nhất định chúng tôi phải bảo vệ hình tượng tốt đẹp của mình.
Bành Viễn Chinh nói một cách nghiêm túc.
- Không đúng sự thật chỗ nào?
Trương Kế Côn hỏi, thầm nghĩ: cậu đúng là một thằng nhóc không hiểu thời hiểu thế, đã ám chỉ với các người rồi, đây là bài báo của em vợ Chủ tịch thành phố Chu, nể mặt một chút, mọi người đều vui vẻ, muốn “đấu” tới cùng hay sao?
- ít nhất có hai điểm. Thứ nhất, mức lương bình quân của công nhân ở các xí nghiệp trong thị trấn chúng tôi, cao hơn mức lương bình quân của các xí nghiệp trong thành phố. Ngoài ra, lợi nhuận của nhà máy dệt bị giảm sút, phải nợ tiền lương, nhưng chỉ nợ tối đa ba tháng, trong bài báo viết là nửa năm, thông tin này ở đâu ra? Thứ hai, trước khi bãi công, không có công nhân nào đến phản ánh tình hình với chính quyền thị trấn, đây là chuyện xảy ra đột ngột, nhất định phải làm rõ.
Chân thật, khách quan, ngay thẳng, không thiên vị, là nguyên tắc cơ bản, cũng là quy định trong công tác đưa tin. Phóng viên của quý báo không điều tra nghiên cứu kỹ càng, liền vội vàng thông qua suy đoán chủ quan, hư cấu ra bài báo đầy những thông tin sai lạc, làm sao chúng tôi có thể chấp nhận được?
Trương Kế Côn nhíu mày, còn chưa nói gì, chợt nghe ngoài cửa vọng tới giọng nói vô cùng kiêu ngạo của một phụ nữ:
- Chỉ là một bài báo thôi, không ngờ anh lại quá cường điệu đến mức này, anh có ý gì? Bãi công không phải là công nhân thị trấn các anh à? Chẳng lẽ là do tôi kích động họ?
Môt cô gái mặc một chiếc áo jacket đen, một chiếc quần đen mỏng bó sát người, dáng người cực kỳ nóng bỏng, dung mạo quyến rũ, toàn thân tràn đầy vẻ ngỗ ngược, xuất hiện trước cửa, đong đưa cặp mông đi tới, bộ ngực rung rinh như sóng gợn, làm bỏng mắt người ta.
Cô ta không chút khách khí, giơ tay chỉ vào Bành Viễn Chinh, hùng hổ nói. Đó là cô em vợ của Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực, Chủ nhiệm Ban tin tức kinh tế quan trọng Giang Ninh Trinh.
Lần này Bành Viễn Chinh tới tòa soạn báo “khởi binh hỏi tội”, một mặt đòi lẽ công bằng, một mặt cũng là muốn thử dò xét. Hắn cảm thấy Tân An Nhật Báo đột nhiên đăng một bài báo như vậy, là có “thâm ý”.
Hắn thoáng nhìn qua Giang Ninh Trinh, thầm nghĩ quả nhiên không phải là kẻ dễ chơi, thảo nào Thi Bình chịu bó tay.
Hắn thản nhiên cười:
- Là phóng viên Giang? Thật ra tôi muốn thỉnh giáo cô, rốt cuộc là tôi cường điệu hay tư tưởng cô có vấn đề? Nếu thông tin trong bài báo của cô đã được kiểm tra, như vậy, xin mời cô cung cấp chứng cứ. Nếu không, Đảng ủy và chính quyền thị trấn Vân Thủy lập tức khiếu nại lên ngành chủ quản tuyên truyền, đồng thời có quyền truy cứu trách nhiệm của cô trước pháp luật.
Giang Ninh Trinh ưỡn ngực ra, xấc xược cười lạnh:
- Tốt, tôi sẽ chờ anh! Đi đi, nhanh đi khiếu nại tôi đi! Tố cáo tôi đi! Có bản lĩnh, lại tới tòa án mà kiện tôi đi! Tôi thật sự muốn nhìn xem, một Chủ tịch thị trấn như anh, có “lật trời” được không?
Cô gái này lớn lối ngạo mạn như thế, Bành Viễn Chinh nổi giận, cũng cười lạnh nói:
- Tôi là một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ, đương nhiên không lật được trời, nhưng tôi tin rằng, chỉ sợ một cô em vợ của Chủ tịch thành phố cũng lật không được trời! Đây là thiên hạ của dân, ai dám làm trời? Ai có thể làm trời?!
- Anh!
Giang Ninh Trinh đỏ mặt lên, tức giận đến nỗi khóe miệng run rẩy, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Bành Viễn Chinh, miệng thở hổn hển.
- Vốn chỉ cần giải thích rõ ràng, chúng tôi cũng sẽ không làm căng nữa! Nhưng thái độ của cô ra sao? Vô cùng tồi tệ! Trương tổng, đây là công văn kháng nghị của Đảng ủy thị trấn chúng tôi. Tôi hy vọng tòa soạn các vị có thể mau chóng cho chúng tôi một câu trả lời. Đồng thời, chúng tôi sẽ khiếu nại lên Ban Tuyên giáo Thành ủy. Nếu Ban Tuyên giáo Thành ủy quản không quản được, chúng tôi sẽ lên Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy! Tôi thực sự không tin, hươu sẽ biến thành ngựa (1), quạ đen sẽ biến thành phượng hoàng!
Nói xong, Bành Viễn Chinh đặt công văn lên bàn, phẩy tay bỏ đi.
Thái độ của Bành Viễn Chinh quá mức cứng rắn, mạnh mẽ, thậm chí có phần lỗ mãng. Trương Kế Côn nhíu mày đứng dậy, lại nghe Giang Ninh Trinh thẹn quá hóa giận, quát to khiến y ong ong cả màng nhĩ:
- Trương tổng, mặc kệ hắn! Một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé mà làm tàng! Cứ để cho hắn làm ầm ĩ đi! Hừ, tôi còn muốn viết tiếp mấy bài báo nữa, ngày mai tiếp tục đăng!
Trương Kế Côn cười khổ.
…
Bành Viễn Chinh ra vẻ tức giận ngút trời, rời khỏi tòa soạn, thật ra trong lòng rất bình tĩnh. Đến một lần thế này, hắn đã cơ bản đưa ra được phán đoán của mình, tin thời sự có tác dụng trong một thời gian nhất định, lùi lại nhiều ngày như vậy mới đăng, lại là do em vợ của Chủ tịch thành phố viết, rất hiển nhiên là có sự tham gia của “trên”.
Đó là Ban Tuyên giáo hay lãnh đạo Thành ủy, hay là nơi khác, hắn không rõ. Nhưng ít nhất, đó là một tín hiệu, khiến trong lòng hắn xuất hiện sự cảnh giác.
Hắn đứng đối diện với tòa soạn, đốt một điếu thuốc, quay lại chăm chú nhìn trụ sở tòa soạn, chân mày nhíu chặt. Một lúc sau, hắn chợt thấy Giang Ninh Trinh từ văn phòng đi ra, lắc lắc cặp mông đầy đặn chui vào một chiếc xe hơi màu trắng, nổ máy xe, nhanh chóng rời trụ sở tòa soạn.
(1) Hươu biến thành ngựa: Tháng 8 năm 207 TCN, Triệu Cao muốn làm phản nhưng sợ quần thần không nghe, nên trước tiên phải thử. Cao dâng Tần Nhị Thế (tức Hồ Hợi, con thứ hai của Tần thủy Hoàng) một con hươu và bảo rằng đó là con ngựa. Nhị Thế cười nói:
Thừa tướng lầm đấy chứ! Sao lại gọi con hươu là con ngựa?
Nhị Thế hỏi các quan xung quanh. Những người xung quanh im lặng, có người nói là "ngựa" để vừa lòng Triệu Cao, cũng có người nói là "hươu".
Nhị Thế thấy vậy cả kinh, tự cho là mình loạn óc, bèn cho giết những người gọi hươu là hươu và cho gọi quan thái bốc sai bói xem. Quan thái bốc khuyên nên trai giới. Nhị Thế bèn vào vườn Thượng Lâm trai giới, ban ngày đi chơi, săn bắn. Có người vào vườn Thượng Lâm, Nhị Thế tự tay bắn chết. Triệu Cao bèn nói với Nhị Thế:
- Nhà vua vô cớ giết người vô tội, đó là điều trời cấm, quỷ thần không nhận dỗ tế lễ, trời sinh tai họa. Nên đi xa cung nhà vua để giải trừ tai họa.
Nhị Thế bèn dời đến cung Vọng Di.
Triệu Cao bàn mưu với người rể là Diễm Nhạc làm quan lệnh ở Hàm Dương và em là Triệu Thành:
- Nhà vua không nghe lời can ngăn. Nay việc đã gấp, nhà vua muốn quy tội cho chúng ta. Ta muốn thay đổi vua lập công tử Anh. Tử Anh là người nhân đức, cần kiệm, trăm họ đều kính trọng lời nói của ông ta.
Triệu Cao liền sai lang trung lệnh làm nội ứng giả vờ báo có giặc lớn kéo vào kinh thành, sai Diễm Nhạc triệu tập các tướng đem quân đuổi giặc. Sau đó Cao sai Diễm Nhạc cầm hơn một nghìn người đến cửa cung Vọng Di. Nhạc trói người vệ binh giữ cửa, chém quan giữ thành rồi đem quân đi vào, vừa đi vừa bắn. Các quan lang và hoạn quan hoảng hốt bỏ chạy, ai kháng cự thì bị giết chết, chết tất cả mấy mươi người.
Diễm Nhạc bước vào, bắn vào cái màn Nhị Thế ngồi. Nhị Thế nổi giận gọi những người hầu đến. Mọi người đều hoảng sợ không dám chống cự, chỉ có một viên hoạn quan hầu ở bên cạnh không dám bỏ đi. Nhị Thế hỏi:
- Sao nhà ngươi không báo với ta từ trước để đến nỗi gặp tình cảnh này?
Viên hoạn quan nói:
- Thần sở dĩ được sống là nhờ không dám nói. Nếu nói trước thì thần đã bị giết rồi, làm sao còn sống đến ngày nay được? (sic!)
Diễm Nhạc tiến đến trước mặt Nhị Thế và ép ông tự sát. Dù Nhị Thế xin làm quan nhỏ, rồi làm dân thường nhưng Diêm Nhạc vẫn không tha, nói rằng làm theo lệnh của Triệu Cao. Nhị Thế biết không thoát được đành phải tự sát. Tần Nhị Thế ở ngôi được 3 năm, lúc đó 24 tuổi. (Wiki)