Trương Khải là một người trẻ tuổi, kiêu ngạo, xuất thân gia đình làm quan, nhưng lại rất ăn chơi trác táng.
Tuy rằng y trước mặt người nhà họ Tào tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng không đồng nghĩa với việc y sẽ khiêm tốn trước mặt người khác.
Nhìn cách ăn mặc của mẹ con Bành Viễn Chinh, y liền lập tức kết luận bọn họ chỉ là những người công nhân bình thường.
Bởi vậy, y chỉ có điều bắt tay qua loa với Bành Viễn Chinh, sau đó lập tức thu tay, tao nhã quay đầu lại nhìn Tào Dĩnh mỉm cười, rồi vẫy tay. Một chiếc Santana màu đen đang đậu đối diện liền chạy lại.
- Tiểu Dĩnh, anh về trước, hẹn gặp vào ngày mai.
Động tác Trương Khải rất tự nhiên, phóng khoáng mở cửa bước lên xe. Chiếc Santana thình thịch hai tiếng rồi lao đi.
Trương Khải rời đi, Tào Dĩnh xấu hổ đứng ở một nơi. Tuy rằng trong lòng cô không thích Trương Khải, nhưng cảnh tượng như thế này, ai cũng có thể nhìn ra Trương Khải là người theo đuổi cô, thậm chí có thể là bạn trai. Dưới ánh mắt của người bình thường, Trương Khải so với Bành Viễn Chinh thì thích hợp với cô hơn.
Mạnh Lâm than nhẹ một tiếng rồi chủ động bước vào sân.
Hai người sóng vai nhau bước từ trong sân ra ngoài đường cái. Bóng dáng hai người dưới ngọn đèn như trải dài ra.
Tào Dĩnh cuối cùng vẫn không đủ dũng khí nói ra tình cảm của mình. Hai người yên lặng bước đi một hồi, quay trở lại đường cũ rồi ai về nhà nấy.
Đối với Bành Viễn Chinh mà nói, điểm cong của vận mệnh đã đến phía trước, hết thảy đều là vô căn cứ.
Mà trên thực tế, ngay cả khi hắn chủ động xác lập quan hệ với Tào Dĩnh rồi sẽ như thế nào đây. Lấy tình trạng hiện tại của hắn bây giờ, Tào gia căn bản là không có khả năng chấp nhận hắn, chỉ khiến cho Tào Dĩnh bị kẹp trong nỗi thống khổ mà thôi.
Buổi sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh ngồi xe lửa đến thủ đô.
Chiếc xe lửa chạy nhanh như chớp. Bành Viễn Chinh suy nghĩ và tâm sự đều hỗn loạn, ngồi trên xe lửa mà tâm hồn để tận đâu.
Lúc này, hắn mang theo quyết tâm “xả thân” đến thủ đô. Nếu không thành công thay đổi vận mệnh của mình, hắn dứt khoát sẽ mang mẹ rời khỏi thành phố Tân An, đến một thị trấn nhỏ im lặng sống nốt khoảng đời còn lại.
Sau mười mấy tiếng đồng hồ, chiếc xe lửa chậm rãi tiến vào nhà ga thủ đô.
Hòa vào dòng người đông đúc, Bành Viễn Chinh vai khoác ba lô bước ra cổng. Hắn liếc mắt nhìn thấy trong đám người đang đứng chờ người thân có một người đang nở nụ cười dâm đãng, miệng ngậm điếu thuốc. Đó chính là bạn cùng phòng với hắn Vương Bưu.
- Ôi, anh bạn, đã đến rồi à?
Vương Bưu cũng đã thấy Bành Viễn Chinh nên quơ cánh tay.
- Vương Bưu, hai việc mà tôi nhờ cậu, cậu đã làm chưa?
Nghe được lời ấy, sắc mặt Vương Bưu lập tức trở nên cổ quái và phấn khích:
- Cuốn “Hoa Hạ Xuân Thu” kỳ thứ tám xuất bản năm 90 tôi đã tìm được giùm cho cậu rồi. Phòng sách của ba tôi còn một quyển. Khoa lịch sử quả thật có một cô nàng xinh đẹp tên là Phùng Thiến Như.
- Anh bạn, ánh mắt của cậu thật là tốt. Phùng mỹ nữ này được xem như là hoa khôi của khoa lịch sử, chỉ có điều….
Vương Bưu hạ giọng nói:
- Chỉ có điều mỹ nữ này xuất thân rất cao. Ông nội của cô ta là khai quốc công thần. Cậu nhắm trúng cháu của khai quốc công thần, chỉ sợ là khó khăn rất lớn.
Bành Viễn Chinh cười:
- Ba mẹ của cậu không phải là đại quan ở Các bộ và Ủy ban trung ương sao? Anh bạn không đủ bản lĩnh cua vị Phùng Thiến Như này sao?
- Cậu nói quá rồi, anh bạn. Cái gì là đại quan? Thật là xấu hổ! Ba của tôi chỉ là một Phó vụ trưởng cán bộ cấp cục thôi. Còn ông cụ Phùng gia kia thì lại là khai quốc công thần, cách nhau một trời một vực. Xách giày cho người ta cũng chưa chắc đủ tư cách.
- Không cần nói đến ông cụ Phùng, ngay cả bậc cha chú của Phùng Thiến Như cũng là đại nhân vật khó lường rồi. Tôi nói với cậu nha, ba của cô ta là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch quốc gia, lãnh đạo cấp Bộ trưởng, nghe nói là cán bộ bồi dưỡng cho chức Phó thủ tướng chính phủ. Chú hai của cô ta là sư trưởng quân đội dã chiến, sắp được thăng lên Phó Quân đoàn trưởng cấp thiếu tướng. Cô của cô ta công tác ở cơ quan tham chính thảo luận chính sự cả nước, còn dượng thì là lãnh đạo xếp thứ bảy ở tỉnh Giang Nam.
Vương Bưu nói một hơi, còn Bành Viễn Chinh thì im lặng lắng nghe.
Vương Bưu đã để lộ ra những tin tức trùng hợp với những tin tức mà hắn biết ở kiếp trước.
Phùng gia là một nhà quyền quý bậc nhất ở thủ đô. Ông cụ Phùng hiện tại đang làm việc trong trung tâm quyền lực cao tầng. Ông có hai trai một gái. Con cả Phùng Bá Đào là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch quốc gia, cấp Bộ trưởng. Ngày sau sẽ trở thành Phó thủ tướng. Con thứ Phùng Bá Lâm là sư trưởng quân đội dã chiến, sau này trở thành Phó quân đoàn trưởng, rồi quân đoàn trưởng, Chính ủy đại quân khu. Con gái Phùng Bá Hà tuy rằng chỉ là cán bộ cấp cục một cơ quan tham chính thảo luận sự vụ cả nước, nhưng con rể lại là quan to ở địa phương, lãnh đạo xếp thứ bảy ở tỉnh Giang Nam, sau thăng tiến thành Bí thư Thành ủy, trở thành một trong mười người của trung tâm quyền lực cao tầng.
Bành Viễn Chinh phán đoán, cha của mình Bành Ngọc Cường hẳn là đứa con thứ hai thất lạc của ông trong kháng chiến.
- Cho nên, anh bạn, tôi thành thật khuyên cậu, mỹ nữ khắp nơi đều có, chân trời nào cũng có cây cỏ thơm, làm gì mà đi vướng vào một đại nhân vật như thế. Hơn nữa, trêu chọc người ta cũng không đủ tư cách.
Vương Bưu vừa nắm cánh tay của Bành Viễn Chinh bước ra cổng nhà ga, vừa tận tình khuyên bảo Bành Viễn Chinh.
- Thằng nhãi này tâm địa gian xảo. Tôi chỉ bảo cậu hỏi thăm giùm một người, cậu liền nói ra nhiều câu vô nghĩa như vậy. Tôi tìm Phùng Thiến Như có chút chuyện, làm sao có cái tâm tư lộn xộn kia.
- Thật vậy à?
Vương Bưu ngẩn ra, chợt cười ha hả nói:
- Loại tiểu thư cấp bậc như vậy, cũng không phải ai gặp cũng yêu.
Trong nhà Vương Bưu, Bành Viễn Chinh đọc cuốn hồi ức của Phùng lão “Hoa Hạ Xuân Thu, rồi đối chiếu với những gì trong trí nhớ của mình, xác nhận không thể nghi ngờ.
Hắn căn cứ vào những gì mà Phùng lão tự tay viết, còn có chiếc ngọc bội Long Văn nữa, hơn nữa còn có ngày sinh tháng đẻ. Điều này đủ để chứng minh thân phận của cha hắn. Chỉ có điều, vấn đề mấu chốt ở chỗ, làm thế nào để có thể hoàn toàn giao chứng cứ này cho Phùng lão mà không để ra chút sai sót nào.
Lấy thân phận hiện tại của hắn, muốn gặp Phùng lão là không thể. Cho dù là thế hệ thứ hai của Phùng lão hắn cũng không có tư cách tiếp xúc. Khả năng duy nhất chỉ có thể tiếp cận với Phùng Thiến Như mà thôi.
Làm thế nào để gặp được Phùng Thiến Như? Phùng Thiến Như sau khi biết được tin tức này thì sẽ có phản ứng như thế nào? Có thể giúp hắn hay không? Thậm chí Phùng gia có thể đồng ý nhận người thân hay không? Biết bao nhiêu câu hỏi đặt ra. Cho dù là căn cứ chính xác nhưng đối với gia đình quyền quý như Phùng gia thì việc nhận người thân hiển nhiên là rất thận trọng.
Bất kể như thế nào, Phùng Thiến Như đối với Bành Viễn Chinh mà nói, đây là một nhân vật vô cùng mấu chốt, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp tiếp xúc với cô một lần.