Đã nhiều năm bọn lưu manh lộng hành như vậy, bây giờ mới có người dám cho chúng ăn đòn, khiến hai tên lưu manh gục trên mặt đất rên rỉ, dậy không nổi.
Mười mấy tiểu thương, người bán hàng rong đi ăn sáng, nhưng người đi chợ mua thức ăn, xúm lại, âm thầm khen ngợi, tỏ ý vui mừng.
Bành Viễn Chinh phủi tay, nhìn mọi người xung quanh một cái, đang định tách đám người ra rời di, một chiếc xe cảnh sát chạy nhanh tới, đồn trưởng đồn công an chợ Trịnh Tác dẫn theo hai cảnh sát nhân dân nhảy xuống xe.
Thấy cảnh sát tới, đám người xem náo nhiệt tự động tách ra một con đường. Hai tên cảnh sát nhân dân xông tới, không phân tốt xấu định khống chế Bành Viễn Chinh, mắng:
- Mới sáng sớm cũng không yên ổn, ăn no rỗi việc hả? Đồ chó mày biết đánh đấm lắm hả, về đồn công an mà luyện với ông mày!
Bành Viễn Chinh tức giận hất văng hai tên “cảnh sát nhân dân” kia ra. Hai cảnh sát bình thường không nhận ra Bành Viễn Chinh, nhưng Trịnh Tác thì biết hắn. Trịnh Tác giật mình, xông lên trước, kính cẩn nhún nhường cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, sao ngài lại ở đây? Lãnh đạo có bị thương không? Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đem hai tên côn đồ này về đồn!
Hai cảnh sát sợ hết hồn, mặt tái nhợt, lùi về phía sau mấy bước. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, đây chính là Chủ tịch huyện Bành có thủ đoạn lôi đình được truyền tụng!
- Trịnh Tác, tôi hỏi anh, hai tên côn đồ này thu tiền bảo kê đã hai ba năm nay, đồn công an các anh rốt cuộc làm cái ăn cái gì vậy? Chúng không coi các anh vào đâu, mặc sức làm xằng làm bậy, các anh vẫn không nhìn thấy?
Giọng Bành Viễn Chinh lạnh lẽo.
- Chủ tịch huyện Bành, không thể nào? Hai tên côn cồ cắc ké này đôi khi làm loạn ở chợ một chút, nhưng tuyệt đối không thu phí bảo kê trái pháp luật!
Trịnh Tác thẳng sống lưng, nhỏ giọng giải thích:
- Xin lãnh đạo yên tâm, sau khi chúng tôi trở về, lập tức bố trí cảnh sát tuần tra, chuyện như ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không phát sinh lần nữa!
- Trịnh Tác, anh thật to gan, dám ở trước mặt tôi trắng trợn nói láo!
- Chủ tịch huyện Bành…Đâu có…
Trịnh Tác còn định giải thích, Bành Viễn Chinh tức giận quát một tiếng:
- Anh còn ngụy biện? Trước sau tôi đã gặp chuyện như vậy ở đây ba bốn lần! Tôi tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao? Trịnh Tác, trước đây một thời gian ngắn, tôi đã nói những gì ở hội nghị cán bộ trung tầng, xem ra anh chỉ coi như gió thoảng bên tai. Anh coi lời của tôi như gió thoảng bên tai cũng không sao, nhưng anh mặc bộ cảnh phục này lên người, phải giữ kỷ cương, phép nước!
Giọng Bành Viễn Chinh hết sức nghiêm khắc. Trịnh Tác câm như hến, cúi đầu không dám giải thích nữa.
- Anh bỏ rơi nhiệm vụ, không làm hết chức trách! Chức đồn trưởng của anh, tôi thấy anh không cần làm nữa. Hình tượng cơ quan công an đã bị anh phá hỏng hoàn toàn rồi. Tôi lập tức đề xuất Đảng ủy Cục công an huyện miễn chức của anh, anh hãy chủ động thành thật khai báo vấn đề với Đảng ủy Cục!
Bành Viễn Chinh bỏ đi, Trịnh Tác sắc mặt trắng bệch, đứng ngây người ra đó, thất hồn lạc phách.
Sáng sớm, y còn chưa ăn điểm tâm, đã gặp phải chuyện này. Mới nói mấy câu, đã bị Bành Viễn Chinh miễn chức. Đối với Trịnh Tác, bị miễn chức cũng là một tai họa nhưng chưa phải là điều tệ hại nhất. Điều y lo sợ là Cục sẽ đào sâu điều tra, tay y không hề sạch sẽ!
Nếu Bành Viễn Chinh bám riết không tha, kết cục của y không chỉ là bị miễn chức, mà còn nặng nề hơn nhiều.
…
Bành Viễn Chinh trở về Ủy ban nhân dân huyện. Hắn vừa vào phòng làm việc, Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ sắc mặt lúng túng theo vào.
Chuyện xảy ra ở chợ, bọn họ đã nhận được báo cáo. Bành Viễn Chinh miễn chức Trịnh Tác ngay tại chỗ, hai người biết Bành Viễn Chinh rất tức giận, sợ rằng kế tiếp sẽ có dộng tác mới, nên chủ động tới Ủy ban nhân dân huyện.
- Chủ tịch huyện Bành, tôi lập tức bảo Phòng công tác chính trị thảo văn bản cách chức Trịnh Tác.
Tạ Huy kính cẩn, nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh tức giận vỗ bàn:
- Đồn công an ở ngay bên cạnh chợ, bọn họ trơ mắt nhìn bọn du côn tác oai tác quái ở chợ, nếu như trong chuyện này, y làm đồn trưởng mà không có vấn đề gì, tôi đi đầu xuống đất! Còn dám ngụy biện trước mặt tôi, phẩm hạnh tồi tệ. Người như vậy không thích hợp làm người đứng đầu đồn công an! Lập tức loại bỏ! Không chỉ cách chức, còn phải lập tức điều tra vấn đề của hắn, xử lý nghiêm khắc, nhanh chóng và hết sức coi trọng!
Giọng Bành Viễn Chinh đột nhiên cao lên:
- Lập tức triệu tập hội nghị tất cả các đồn trưởng. Tạ Huy, anh đích thân phát biểu, nhắc lại với bọn họ, nếu người nào thất trách không làm tròn trách nhiệm, một khi xảy ra vấn đề, bất luận nặng nhẹ, ngay lập tức miễn chức tại chỗ nói sau!
Bành Viễn Chinh giận dữ, Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ không dám nói thêm, lập tức nhận lệnh mà đi. Trên đường về Cục, Tạ Huy thở dài nói:
- Lão Trọng, lần này Trịnh Tác đụng phải họng súng của Chủ tịch huyện Bành, coi như là y xui xẻo!
Trọng Tu Vĩ cười lạnh:
- Đây là Chủ tịch huyện Bành muốn giết một người răn trăm người! Lão Tạ, chẳng lẽ anh không hiểu?
Tạ Huy cười khổ, không nói gì thêm nữa, làm sao y không hiểu?
Bất luận người của bang Lão Hổ ngang ngược càn rỡ làm xằng làm bậy, hay kinh doanh phi pháp, tổ chức cơ bạc, đồi trụy, là do đồn công an “Mở một con mắt nhắm một con mắt", nói cách khác, một số đồn công an đã bị người của bang Lão Hổ lôi kéo và trở thành hư hỏng. Sở dĩ Bành Viễn Chinh vẫn chưa ra tay, là vì chuyện này dính líu quá rộng, không muốn hệ thống công an chấn động mạnh mà thôi.
Nhưng lần này, hai tên côn đồ lại giở trò xằng bậy trước mặt Bành Viễn Chinh, mà Trịnh Tác thì xui xẻo. Tất nhiên, Bành Viễn Chinh lựa chọn xử lý Trịnh Tác để giết gà dọa khỉ.
Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ trở lại Cục, theo chỉ thị của Bành Viễn Chinh, triệu tập các Đảng ủy viên khác tới hội ý, rồi ra quyết định cách chức Trịnh Tác, bổ nhiệm Phó chủ nhiệm Phòng nhân viên Mã Học Ký làm tân đồn trưởng.
Động tác cực nhanh, ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Sau đó, Tạ Huy đại diện Đảng ủy Cục triệu tập mười một đồn trưởng, đồn phó, chỉ đạo viên, họp hội nghị khẩn cấp.
Tạ Huy chủ trì hội nghị, Trọng Tu Vĩ thì đến Ủy ban nhân dân huyện.
Gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh và đẩy vào, thấy Lý Minh Nhiên đang bàn công việc với Bành Viễn Chinh, Trọng Tu Vĩ cười hì hì, định lui ra ngoài.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Lão Trọng, anh vào đi.
Lý Minh Nhiên nhìn Trọng Tu Vĩ, khẽ cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, hai ngày nay tôi phải đến Cục công an huyện làm việc, có chuyện gì cậu cứ an bài!
Bành Viễn Chinh cười, đứng dậy:
- Lão Lý, gần đây tôi bận rộn biện luận cho dự án luyện than cốc, công tác ở Cục, toàn bộ trông cậy ở anh. Sắp tới, hành động phải bảo đảm tuyệt đối không xảy ra sơ sót!
Bành Viễn Chinh và Lý Minh Nhiên trao đổi một ánh mắt hiểu ý, Lý Minh Nhiên xoay người rời đi.
Bành Viễn Chinh đưa Lý Minh Nhiên ra cửa, đóng cửa lại, nhìn Trọng Tu Vĩ.
Trọng Tu Vĩ trịnh trọng, nghiêm túc lấy một tập hồ sơ trong túi ra, đưa tới, hạ giọng nối:
- Theo chỉ thị của lãnh đạo, tôi phái người âm thầm quản chế ba người này, phát hiện không ít vấn đề. Tình huống cụ thể đều ghi ỏ trong đây, xin lãnh đạo thẩm duyệt.
Bành Viễn Chinh ngòi xuống ghế, cẩn thận lặt xem tài liệu do Trọng Tu Vĩ đưa tới. Xem hết một lượt một cách kỹ càng, sắc mặt Bành Viễn Chinh càng lúc càng ngưng trọng.
- Lãnh đạo, có thể ta tay được chưa? Chứng cớ vô cùng xác thực, có thể bắt được rồi!
Trọng Tu Vĩ có phần hưng phấn nhìn Bành Viễn Chinh, nóng lòng muốn ra tay. Y tới huyện Lân một thời gian, nhưng ngaoif vài vụ lẻ tẻ, còn chưa bắt được con lá lớn nào. Lần này không giống trước kia, nếu như bắt được ba người này, tuyệt đối sẽ gây nên một chấn động rất lớn.
- Thời cơ còn chưa chín muồi, không nên đả thảo kinh xà, tiếp tục quản chế, theo dõi, thâm nhập điều tra.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm chốc lát:
- Nhất định phải giữ bí mật hành động! Cho dù là Tạ Huy hay những thành viên khác trong bộ máy, anh đều phải nắm chắc.
Trọng Tu Vĩ hơi thất vọng, nhưng vẫn nghiêm nghị gật đầu:
- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi biết phải làm làm như thế nào.
- Lúc cần thiết, tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo Thành ủy, nhưng công việc chủ yếu của của chúng ta nhất định phải thực hiện một cách chắc chắn, không ra tay thì thôi, ra tay là tiến tới tận sào huyệt, hang ổ, không để cho chúng có cơ hội trở tay!
- Dạ!
Trọng Tu Vĩ đứng nghiêm, chào một cái.
Sau khi Trọng Tu Vĩ đi, Bành Viễn Chinh cầm lấy tập hồ sơ, đi tới đi lui trong phòng làm việc, mày cau lại. Vấn đề đã hết sức rõ ràng, nhưng trong chuyện này, hắn phát hiện một điểm đáng ngờ lớn nhất: dường như ngay từ đầu đã có sự nhầm lẫn về phương hướng, sau lưng ba người Kế Siêu, còn có một nhân vật lớn bí mật nào đó.
Người đó là ai?
Trong đầu Bành Viễn Chinh xuất hiện một dấu hỏi thật lớn.
Hắn suy nghĩ rất lung, trong ánh mắt có một chút kinh nghi và khó hiểu. Hắn chậm rãi đi về phía ghế ngồi xuống, nhấc điện thoại lên gọi cho cho ai đó.
…
Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại lão Mã vội vã đi tới, cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, chúng tôi quảng cáo thu hút đầu tư ở đài truyền hình tỉnh và Bắc Phương vãn báo, trước mắt có ba xí nghiệp chủ động liên lạc, muốn đàu tư xây dựng nhà máy nước khoáng núi Phượng Hoàng.
Bành Viễn Chinh cười:
- Xem ra rất hiệu quả, ba xí nghiệp à? Tình huống cụ thể như thế nào, anh nói rõ một chút.
- Chủ tịch huyện Bành, ba xí nghiệp này có hai xí nghiệp tư nhân, một xí nghiệp quốc doanah, cũng rất có thực lực, đây là tình hình cụ thể của mỗi xí nghiệp, lãnh đạo xem trước một số tài liệu.
Lão Mã đưa qua ba tập tài liệu, Bành Viễn Chinh lật ra, thấy lão Mã như muốn nói lại thôi, cười nói:
- Có gì cứ nói thẳng!
Lão Mã cười hì hì, chỉ vào một tài liệu trong số đó, kề tai Bành Viễn Chinh nhỏ giọng:
- Chủ tịch huyện Bành, xí nghiệp này liên quan đến Bí thư Tôn, ông chủ họ Lý của doanh nghiệp này, nói với tôi, ông ta là em họ của Bí thư Tôn, không biết Bí thư Tôn có biết chuyện này hay không…