-Diện tích bồi thường quá nhỏ, ít nhất phải gấp đôi, bằng không chúng tôi nhất định không đáp ứng!
-Thị trấn còn phải trợ cấp cho chúng tôi, tôi nghe nói thị trấn khác giải phóng mặt bằng, đều có trợ cấp, mỗi mét vuông trên dưới một trăm tệ!
-Hơn nữa, trong lúc cải tạo và xây dựng thêm, tổn thất do chúng tôi phải ngừng kinh doanh, ai sẽ bồi thường? Thị trấn không thể không có ý kiến!
Mấy chục người mồm năm miệng mười nhao nhao ồn ào, trong số đó vừa có người là hộ buôn bán, cũng có người là hộ nông dân phụ cận, thấy có người dẫn đầu, muốn nhân cơ hội đòi hỏi thêm quyền lợi.
Sau khi tin thị trấn muốn cải tạo và mở rộng phố buôn bán, có người thậm chí xây thêm mấy gian phòng sơ sài phía trước và phía sau nhà, nhằm tăng phần diện tích được chuyển đổi sau khi phố buôn bán được cải tạo xong.
Chưa hết, có người còn làm một cái lán trên mái nhà, nói đó là lầu một nhà mình, để được tăng gấp đôi diện tích bồi thường.
Theo phương án cải tạo, mỗi mặt bằng nông hộ, thương hộ và cửa hàng được bồi thường với tỉ lệ gấp rưỡi về diện tích, không có tiền trợ cấp. Nói cách khác, 100 mét vuông sẽ được đổi lấy 150 mét vuông nhà ở và mặt bằng. Mức bồi thường này không thấp, so với điều kiện kinh tế lúc đó.
Mấy ngày nay Cổ Lượng đã đạt được thỏa thuận với những hộ dân trong khu phố này, chỉ còn chuẩn bị ký kết hợp đồng giải phóng mặt bằng nữa thôi. Nhưng không biết vì sao, chiều nay đột nhiên họ lại tới đây, lật lọng, đề xuất phải tăng diện tích bồi thường và yêu cầu trợ cấp một cách vô lý.
Một đám đông vây quanh trong ngoài văn phòng của Lý Tuyết Yến. Tiếng người quá ồn ào, Lý Tuyết Yến vừa sốt ruột vừa tức, đầu như muốn nổ tung.
Rốt cuộc Cổ Lượng cũng không kìm nổi, y nổi giận hét lớn một tiếng:
-Im miệng hết đi! Các người coi Ủy ban nhân dân thị trấn là cái chợ sao?
Phương án bồi thường cho việc cải tạo và mở rộng đều đã lấy ý kiến của các người. Lúc trước, các người đã đồng ý, bây giờ lại chạy đến đây làm ồn! Ầm ĩ cái gì? Tôi nói cho các người biết, các yêu cầu vô lý của các người, Uỷ ban nhân dân thị trấn không thể đáp ứng!
Mau quay về đi, ở đâu thì về chỗ đó!
Cổ Lượng phẫn nộ phất phất tay.
Nhưng làm sao đám người đó chịu bỏ qua dễ dàng như vậy. Rất nhiều người vây quanh Cổ Lượng, càng nhao nhao lên. Cổ Lượng rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể quát um lên cho đỡ tức, chứ cũng không dám làm gì.
-Chúng tôi muốn gặp Chủ tịch thị trấn Bành! Chủ tịch thị trấn Bành giải thích không được, chúng tôi sẽ tìm gặp Bí thư Hách!
-Đúng, Bí thư Hách ở đâu? Chúng tôi muốn gặp Bí thư Hách!
Đám người lại gào to.
Rầm! Lý Tuyết Yến tức tối vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng:
-Các người còn la lối, quấy rối văn phòng Ủy ban nhân dân thị trấn, tôi lập tức gọi điện cho đồn công an!
Lý Tuyết Yến vừa nói như vậy, mấy người cầm đầu muốn lợi dụng cơ hội để đục nước béo cò, liền chùn chân. Họ chưa chắc sợ lãnh đạo thị trấn, nhưng chắc chắn sợ công an, đó gần như là một thứ bản năng.
Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng ngầm trao đổi một ánh mắt hiểu ý. Hai người công tác đã lâu ở thị trấn, phải đối phó đủ loại tình huống đối với nông dân, có khi cũng phải giở thủ đoạn và mánh khóe. Nhưng vấn đề mấu chốt là, làm cho bọn họ quay về thì dễ, nhưng làm cho bọn họ không đưa ra những yêu cầu quá đáng là rất khó khăn.
Hơn nữa, trước mắt chỉ có mấy chục người, đến mai, nói không chừng sẽ là mấy trăm người. Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng không sợ bọn họ ngăn trở dự án, bởi vì hiện giờ thủ tục dự án còn chưa được phê duyệt.
Nhưng Lý Tuyết Yến lo lắng bọn họ sẽ tiếp tục đến văn phòng Ủy ban nhân dân thị trấn để đưa ra yêu cầu. Một khi văn phòng không đáp ứng điều kiện của bọn họ, chắc chắn họ sẽ tới gặp Hách Kiến Niên. Chuyện này mà để Hách Kiến Niên nắm được, chắc chắn sẽ liên lụy đến Bành Viễn Chinh. Chỉ cần ông ta báo cáo sai lạc lên cấp trên, lãnh đạo quận chỉ cần đưa ra một câu chỉ thị, dự án này sẽ không xong.
Nghĩ đến Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến rất sốt ruột. Cô không biết hôm nay Bành Viễn Chinh có về văn phòng Ủy ban nhân dân thị trấn không. Mấy ngày gần đây, Bành Viễn Chinh đều ở trên quận và thành phố, chạy lo thủ tục, đã hai ngày không thấy mặt.
Đúng lúc đó, Bành Viễn Chinh thong thả bước lên cầu thang, xuất hiện trước mắt mọi người.
Lý Tuyết Yến thầm nhủ: “không xong rồi”, quả nhiên, thấy đám người ào lên một cái, vây lấy Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh bình tĩnh, cao giọng nói:
-Mọi người đừng ồn ào ở đây! Im lặng hết đi! Đi, đến phòng họp, có yêu cầu gì thì nói với tôi, ai không có việc gì thì trở về đi!
Bành Viễn Chinh nói xong, liền tách mọi người ra, đi về phía phòng họp.
Đám người đi theo hắn vào phòng họp. Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng cũng vào theo.
Bành Viễn Chinh bình tĩnh ngồi trên đài chủ tịch, Lý Tuyết Yến vội chạy tới cúi xuống nói nhỏ vài câu vào tai hắn. Bành Viễn Chinh cười cười, nhìn Lý Tuyết Yến gật đầu, ra hiệu cô đừng gấp gáp quá.
Một đám người vừa ngồi xuống, lại có người la to lên. Bành Viễn Chinh im lặng không nói, lẳng lặng lắng nghe. Đợi những người này nói một lúc mỏi miệng rồi, hắn mới từ tốn lên tiếng:
-Tạm thời chưa nói đến yêu cầu và điều kiện của mọi người là hợp lý hay không hợp lý, ở đây tôi muốn thông báo cho mọi người một chuyện.
Vì sao thị trấn muốn tiến hành cải tạo và mở rộng phố trung tâm buôn bán? Mục đích cuối cùng là điểm tô cho môi trường và bộ mặt của thị trấn, thay đổi tình trạng mất vệ sinh và hỗn loạn hiện nay. Chuyện này xét cho cùng, là vì suy nghĩ cho quần chúng nhân dân, là vì suy nghĩ cho các vị đang ngồi ở đây.
Sau khi cải tạo và mở rộng, phố buôn bán không chỉ sẽ trở thành một công trình tiêu chuẩn mà còn là một nơi có phong cảnh đẹp, có thể gia tăng rất lớn lượng khách lui tới, thu hút thêm người tiêu thụ ở các khu vực xung quanh đến đây mua sắm, thu nhập của mọi người chắc chắn sẽ tăng cao, khoản này, mọi người đều là người kinh doanh, hẳn là còn tính được rõ hơn cả tôi.
Nếu mọi người không ủng hộ, thật ra thị trấn cũng không ép. Cứ tiếp tục duy trì hiện trạng như vậy đi! Cứ để rác rưởi vung vãi khắp nơi, mùi hôi nồng nặc, đến nỗi người dân xung quanh không dám mở cả cửa sổ đi, cũng không còn cách nào.
Trên thực tế, thủ tục phê duyệt dự án tiến hành khá khó khăn, phải lên quận, thành phố rồi lên tỉnh. Hai ngày nay tôi ở lì ở các ngành có liên quan trên quận, năn nỉ, xin xỏ hết chỗ này đến chỗ khác, để mong người ta phê duyệt sớm cho chúng ta một chút, để dự án có thể sớm bắt đầu, sớm mang lại hiệu quả và lợi ích thực tế cho mọi người.
Rất gian nan. Bây giờ tôi ngồi đây, chỉ nói ngắn gọn một câu: nếu lại có người cố tình gây sự, đục nước béo cò, dự án này không làm nữa cũng được!
Tôi cũng muốn báo cho mọi người biết, gần đây thành phố đang tiến hành thực hiện thành phố vệ sinh của cả nước. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đang chuẩn bị tiến hành chỉnh đốn, dọn dẹp các khu vực mất vệ sinh trong thành phố. Lãnh đạo quận nói, nếu phố buôn bán ở thị trấn chúng ta không thể giải quyết một cách căn bản tình trạng vệ sinh và ô nhiễm môi trường, vậy thì chỉ có thể bãi bỏ kinh doanh!
Chính phủ cũng không phá hủy nhà ở của mọi người, nhưng từ nay về sau, các quầy bán quà vặt không được mở, các tiệm cơm không thể kinh doanh, các cửa hàng phải vĩnh viễn đóng cửa!
-Mọi người không cần ồn ào trước mặt tôi, nếu để tới thời điểm đó, ở thành phố thống nhất ra tay hành động, lúc đó mọi người có ý kiến, có thể đến Ủy ban nhân dân thành phố mà đề xuất!
Lúc Bành Viễn Chinh cất tiếng, vẫn còn có một số người xì xào. Nhưng đến giờ phút này, cả bọn nín thở nhìn nhau, im phăng phắc.
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua bọn họ một lượt, lại nói:
-Đương nhiên, nếu mọi người hiểu và ủng hộ công tác của Ủy ban nhân dân thị trấn, tôi, Bí thư Tuyết Yến, Phó chủ tịch thị trấn Cổ Lượng và lãnh đạo thị trấn sẽ cùng nhau cố gắng, nỗ lực hoàn thành dự án này, mang lại lợi ích cho người dân thị trấn.
Bành Viễn Chinh nhìn đồng hồ, nói một cách hờ hững:
-Tôi cho mọi người một phút thời gian để suy nghĩ, nếu mọi người nguyện ý ủng hộ tôi thực hiện dự án, hãy tự động rời đi; nếu một phút đồng hồ sau, mọi người không đi, như vậy, mọi người cũng không cần nêu điều kiện với tôi làm gì nữa, dự án này bãi bỏ.
Bành Viễn Chinh nói một hơi, có thể nói là giương cung rút kiếm, vừa đấm vừa xoa. Đám người nhìn nhau, tôi xem anh, anh xem tôi, thoáng chần chừ một lát, rồi đều đứng dậy, nhếch nhác rời đi.
Tình hình mất vệ sinh và hỗn loạn ở phố buôn bán, bọn họ hiểu hơn ai hết, nếu cứ giằng co dây dưa mãi, chắc chắn là không tốt. Mà cải tạo và mở rộng xong, người đầu tiên được lợi chính là bọn họ. Huống chi, theo lời Bành Viễn Chinh, nếu thành phố chấn chỉnh tình trạng vệ sinh, thành phố chỉ cần đưa ra một mệnh lệnh, khu phố buôn bán tự phát này liền phải chấm dứt hoạt động.
Tới lúc đó, người xui xẻo chính là bọn họ.
Nghĩ thông suốt điểm này, làm sao bọn họ còn dám cố tình sinh sự, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước?
Từ lúc Bành Viễn Chinh xuất hiện, trước sau không tới hai mươi phút, đám người đến gây ầm ĩ liền tan. Hơn nữa, có những người này loan tin ra, sau này cũng sẽ không có người nào dấm đến Ủy ban nhân dân thị trấn gây chuyện nữa.
Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng có phần nói không nên lời, đứng ngây người trong phòng hội nghị.
Lý Tuyết Yến tuyệt đối không ngờ, Bành Viễn Chinh còn trẻ tuổi như vậy, lại có thể đối phó với đám “chồn cáo quỷ quái” của thị trấn dễ dàng như vậy. Đương nhiên cô biết, lời nói của Bành Viễn Chinh nửa thật, nửa giả, nhưng ở một số thời điểm, nói nửa thật, nửa giả còn có hiệu quả hơn cả lời nói dối hay nói thật.
Cổ Lượng thở ra, giơ ngón tay cái về phái Bành Viễn Chinh:
-Chủ tịch thị trấn Bành, cậu thật sự là cao tay! Nói nhẹ nhàng mấy câu, liền đuổi bọn họ đi hết, thật tôi và Bí thư Tuyết Yến nói khô cả họng cả buổi cũng không làm gì được!
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
-Làm công tác quần chúng, đôi khi cũng cần linh hoạt, thay đổi một cách mềm dẻo, không thể cứ giải thích một bề được. Bọn họ chính là được voi đòi tiên, vậy thì nói thẳng với bọn họ, thị trấn không làm dự án này nữa, bọn họ sẽ hết hùng hùng hổ hổ ngay thôi!
Cải tạo và mở rộng khu phố đó, người được hưởng lợi nhiều nhất là bọn họ. Nếu bị cấm kinh doanh, người bị thiệt hại nhiều nhất là bọn họ! Để cho bọn họ tính thiệt hơn về khoản này, bọn họ sẽ không còn tính toán kiểu cò con nữa! Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể thiếu cảnh giác, đồng chí Cổ Lượng, ngày mai anh triệu tập đại hội tất cả hộ công thương và hộ nông giải thích rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó cho họ nghe, nói thẳng với bọn họ, nếu lại có người cố tình gây sự, dự án này đình chỉ, không làm nữa.
Cổ Lượng gật đầu:
-Được, Chủ tịch thị trấn Bành, tôi sẽ làm ngay.
Cổ Lượng đi rồi, Lý Tuyết Yến quay lại nhìn Bành Viễn Chinh một lát, đột nhiên cười hì hì:
-Viễn Chinh, không ngờ là anh lại có khả năng diễn xuất trời cho, nếu như đi làm diễn viên, nhất định nổi như cồn!
Bành Viễn Chinh mỉm cười không nói, trong lòng thầm nhủ: về ý nghĩa nào đó, làm quan và làm diễn viên, thật đúng là có điểm giống nhau. Có một số thời điểm, làm quan mà không diễn là không được (sic!)
-Ý thức của người dân có phần hơi thấp, nhất là ở nông thôn, từ từ rồi anh sẽ biết.
Lý Tuyết Yến sâu kín thở dài nói.
-Tuyết Yến, thật ra, có nhiều lúc, không phải ý thức của người dân thấp, mà là trình độ công tác của chúng ta thấp! (1)
(1) Giá như cán bộ, công chức Việt Nam nào cũng nghĩ được như thế này!