Tiễn Lý Hảo Niên và đoàn kiểm tra đi rồi, sắc mặt âm trầm, Hách Kiến Niên rảo bước đi trước, Chử Lượng vội vội vàng vàng chạy theo sau.
Lẽ ra, đám người Lý Hảo Niên ở lại thị trấn ăn cơm trưa, dù sao phải tiếp đãi một phen để thể hiện sự tôn trọng. Tối thiểu cũng phải có bữa cơm công tác. Nhưng vừa rồi, gặp phải đám người gây rối, Lý Hảo Niêm cảm thấy không vui, bất kể Hách Kiến Niên nói như thế nào để giữ lại, ông ta cũng không ở, liền ra về ngay.
Giờ phút này, Hách Kiến Niên có cái cảm giác hết sức khó chịu của một người bị xa lánh và ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Ngô Minh Quánh, Thi Bình, hai người mới tới tỏ rõ thái độ ủng hộ Bành Viễn Chinh, mà hai đứa chó chết Hoàng Hà, Mạc Thư Bình kia, không ngờ cũng trở cờ chống lại ông ta, sự phản bội trắng trợn này khiến Hách Kiến Niên phẫn nộ đến mức không thể dùng lời mà miêu tả.
Cho tới ngày đoàn kiểm tra tới, nếu như thủ tục ở tỉnh vẫn chưa phê duyệt, hoặc sẽ bị “ngâm” thật lâu, âm mưu của ông ta sẽ thuận buồm xuôi gió: mượn tay đoàn kiểm tra để đóng cửa khu phố buôn bán; lại thừa cơ “đánh" vào mặt Bành Viễn Chinh, khiến uy tín của hắn ở thị trấn sẽ xuống dốc không phanh.
Chuyện các thương hộ đến gây rối, tuy không phải do ông ta sai khiến, nhưng ông ta đoán được, đó là do Chử Lượng ngám ngầm giở trò. Nói cho cùng, chuyện này có lẽ cũng đã khiến Bành Viễn Chinh thấy tức tối.
Nhưng, kết quả lại xoay sang một hướng khác. Ngoài dự đoán của mọi người, Bành Viễn Chinh đã có được ý kiến phúc đáp của tỉnh, dự án có thể chính thức tiến hành trên thực tế. Mà trước đó, tất cả những thủ đoạn mà ông ta giở ra, đều uổng phí tâm cơ, thất bại một cách đầy mỉa mai.
Trong lòng Chử Lượng cũng rất khó chịu, cứ như ngậm phải cám. Y muốn tìm Hách Kiến Niên kể khổ một chút, nhưng thấy thái độ của Hách Kiến Niên, biết mình mà tìm đến, cũng sẽ bị chửi mất mặt, mang nhục mà thôi.
Hách Kiến Niên đi từ từ lên lầu, Chử Lượng lưỡng lự, không dám theo lên ngay.
Chử Lượng chầm chậm tới trước thang lầu, vừa định bước lên, đột nhiên thấy trước văn phòng của trạm thủy lợi, có hai cán bộ đang hạ giọng bàn tán, liền dừng bước, lẳng lặng lắng nghe.
- Lão Lý, anh có biết vì sao Hoàng Hà và Mạc Thư Bình đột nhiên trở cờ không?
- Không, chúng ta cũng không phải lãnh đạo, để ý mấy chuyện này làm gì? Bọn họ tự nguyện về phe ai thì mặc kệ. Lo làm quái gì!
Hơn nữa, tôi thấy Chủ tịch thị trấn Bành đáng dựa vào hơn. Ít nhất, hắn đến thị trấn không lâu, đã làm được nhiều việc rất thực tế.
- Đúng vậy, tôi thấy Hách Kiến Niên đúng là ăn no rỗi việc. Nếu không phải do ông ta chủ động khiêu khích ngay từ đầu, hiện giờ tình trạng cũng không đến nỗi như vậy. Người ta là cán bộ trẻ tuổi do Thành ủy điều xuống, nói không dễ nghe, đó là xuống cơ sở để “mạ vàng”, tạo được thành tích rồi thì sớm muộn gì cũng chuyển đi, cần gì phải chèn ép người ta?
Bây giờ thì hay rồi, bị người ta quay giáo đâm cho một phát, khiến bản thân mình trở thành người không người, quỷ không ra quỷ.
- Tôi đã nói rồi, Bành Viễn Chinh đâu phải tay vừa. Nghiêm Khang chỉ là kẻ hữu dõng vô mưu, chỉ biết đập bàn mắng lại Hách Kiến Niên, nhưng không làm được gì ra hồn. Còn vị này, mặc người giở trò gì, âm mưu gì, người ta liền có cách chống đỡ, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, thật có phong độ của người cầm quân, thủ đoạn cao tay!
- Này, anh có nghe không, sau lưng Chủ tịch thị trấn Bành là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Tống Bính Nam, Chủ tịch thị trấn Bành và con trai của Trưởng ban Tống là bạn bè thân thiết! Hôm qua, tiệc liên hoan của bộ máy lãnh đạo Ủy ban nhân dân thị trấn, Tống Quả cũng tới tham gia.
- Ồ? Thảo nào Hoàng Hà và Mạc Thư Bình trở cờ! Chà, Hách Kiến Niên hẳn là khó chịu lắm đây!
…
Tống Bính Nam? Trưởng ban Tống!
Sắc mặt Chử Lượng trở nên rất cổ quái. Vừa có vẻ khiếp sợ, lại có vẻ hoang mang kinh ngạc, trong lòng y nặng trĩu, hai chân cũng như đeo chì, không nhấc lên nổi.
- Bí thư Chử, lãnh đạo làm sao vậy?
Một nhân viên phòng Đảng chính xuống lầu, thấy Chử Lượng nắm chặt tay vịn cầu thang, mặt đờ ra, hai chân dường như đứng không vững, tưởng y không khỏe, vội bước tới đỡ lấy y.
Chử Lượng ho khan một tiếng, lắc đầu trầm giọng nói:
- Tôi không sao, cậu cứ làm việc của mình đi.
Nói xong, Chử Lượng dùng sức nắm lấy tay vịn từ từ bước lên.
Nhân viên hơi ngờ vực liếc nhìn y một cái, rồi cũng bước đi.
Chử Lượng cố gắng hết sức mới khiến cho những cảm xúc tiêu cực đang khuấy đảo như sóng triều trong lòng mình tạm lắng xuống, sau đó chậm rãi đi về phía văn phòng của Phó chủ tịch thị trấn Hoàng Hà.
Đứng trước cửa văn phòng của Hoàng Hà, y hơi do dự nhưng vẫn gõ cửa.
Nếu như lúc thường ngày, y đã sớm đẩy cửa mà vào, không gõ cửa làm cái quái gì!
Hoàng Hà đang dựa theo sự phân công của Bành Viễn Chinh, suy xét chuyện ngày mai triệu tập cuộc họp các hộ công thương ở khu phố buôn bán và nông hộ ở lân cận. Tuy thủ tục dự án đã được hợp pháp hóa, trước đó, Cổ Lượng cũng vận động tất cả các hộ dân có liên quan ký hợp đồng bồi thường giải phóng mặt bằng, nhưng với kinh nghiệm mười năm công tác của mình, Hoàng Hà phán đoán, sợ là quá trình giải phóng mặt bằng thực sự sẽ không dễ dàng như vậy, hầu như chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều trắc trở.
Chẳng hạn có một số hộ công thương đột nhiên đòi hỏi mức bồi thường cao hơn đối với diện tích và đòi trợ cấp. Hét giá trên trời, nếu không được đáp ứng, họ sẽ khóc lóc om sòm làm ầm ĩ lên, cuối cùng ngăn cản việc giải phóng mặt bằng.
Đây là công tác khó khăn, có thể ví như một trận công đồn. Chính vì vậy, Bành Viễn Chinh mới giao việc này cho cả Hoàng Hà và Cổ Lượng, hai Phó chủ tịch cùng làm.
Trong mắt rất nhiều người, Bành Viễn Chinh là cán bộ ở cơ quan Thành ủy xuống, lại còn trẻ, chắc chắn không quen với tình hình ở cơ sở, suy xét, đánh giá vấn đề sẽ có phần không đầy đủ; nhưng là người tái sinh, kiếp trước Bành Viễn Chinh đã từng trải qua công tác ở xã, thị trấn, rất quen thuộc với nhiều vấn đề.
Đời này, hắn có thể chỉ trong một thời gian ngắn nhất đứng vững gót chân, đương nhiên thủ đoạn và ý tưởng là yếu tố mấu chốt, nhưng kinh nghiệm có được từ kiếp trước cũng là một yếu tố quan trọng.
Hoàng Hà ngẩng đầu lên thấy là Chử Lượng, sắc mặt liền thay đổi. Trước giờ, hai người quan hệ qua lại với nhau, chủ yếu là vì cùng là người của Hách Kiến Niên, nhưng xét cho cùng, cũng không có bao nhiêu giao tình, nếu không muốn nói là không có tình cảm gì.
Hoàng Hà tự hỏi: Chẳng lẽ là Hách Kiến Niên sai y tới?
- Lão Hoàng.
Chử Lượng cười ha hả, chủ động ngồi xuống sô pha.
Hoàng Hà lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng cười:
- Bí thư Chử rảnh rỗi hay sao mà tới chỗ tôi thế này?
Vẻ tươi cười của Chử Lượng chợt tắt, chăm chú nhìn Hoàng Há, thật lâu sau mới hạ giọng nhẹ nhàng nói:
- Lão Hoàng, chúng ta là đồng sự đã lâu, tôi hỏi anh chuyện này, mong là anh không giấu diếm tôi.
- Anh nói đi.
- Toi vừa nghe nói Chủ tịch thị trấn Bành và con của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam có quan hệ rất thân thiết? Hắn là người của Trưởng ban Tống?
Chử Lượng hỏi một cách nghiêm nghị.
Hoang Hà do dự một chút, nhưng vẫn nói một cách thẳng thắn:
- Không sai, hôm qua chúng tôi vừa mớ ăn cơm cùng. Chủ tịch thị trấn Bành và Hoàng Đại Long của td Tin Kiệt và Tống Quả - con trai của Trưởng ban tống là bạn thân. Tôi nghe nói, trước kia, sau khi tốt nghiệp đại học, Chủ tịch thị trấn Bành được điều tới xã Bạch Vân Quan, rồi Trưởng ban Tống đề cử đích danh hắn làm cán bộ thanh niên hậu bị, đưa vào Ban Tuyên giáo Thành ủy.
Thật ra có chuyện Hoàng Hà không nói ra. Trong tiệc rượu hôm qua, y rõ ràng nhìn thấy, đối với Bành Viễn Chinh, gần như Tống Quả có thái độ “nói gì nghe nấy”, cũng không không hẳn là quan hệ thân thiết, điều đó, chắc chắn có bí ẩn không ai biết.
Tóm lại, Chủ tịch thị trấn Bành này là người rất không đơn giản.
Chử Lượng hít vào một hơi thật sâu, tựa lưng vào sô pha thở ngắn than dài.
Nhìn thấy như vậy, Hoàng Hà không kìm nổi nói:
- Bí thư Chử này, tôi nói câu thật lòng nhé, chúng ta ở thị trấn này lăn lộn nhiều năm cũng không dễ dàng gì, dù sao tương lai cũng phải giải quyết cái cấp Trưởng phòng chứ? Anh đi theo Hách Kiến Niên đến cùng, tương lai có đường ra sao?
Anh xem, người có quan hệ có bối cảnh không ít, nhưng vừa có năng lực lại vừa có chỗ dựa vững chắc như Chủ tịch thị trấn Bành thì tôi chưa gặp nhiều. Hắn mới hơn hai mươi tuổi, tương lai tiền đồ có thể tưởng tượng được. Anh nên suy nghĩ cho kỹ.
Cuối cùng Hoàng Hà khuyên Chử Lượng một câu. Tuy nhiên, Hoàng Hà cũng hiểu, Chử Lượng khác với mình và Mạc Thư Bình. Chử Lượng là người rất thân tín của Hách Kiến Niên, trong thời gian gần đây, lại cùng với Hách Kiến Niên chèn ép Bành Viễn Chinh hết mức, Bành Viễn Chinh có ác cảm rất sâu đối với y. Với tình huống như vậy, ngay cả Chử Lượng có phản bội Hách Kiến Niên, cũng không chắc Bành Viễn Chinh có thể tiếp nhận y.
Thực tế, trong cảm nhận của Bành Viễn Chinh, Chử Lượng là kẻ vô cùng tiểu nhân.
…
Không có ai đến chỗ Hách Kiến Niên “mách lẻo”, nhưng tin Bành Viễn Chinh có quan hệ thân thiết với con trai Trưởng ban Tống lan truyền khắp thị trấn, và chiều cùng ngày đã lọt vào tai Hách Kiến Niên.
Lúc đầu Hách Kiến Niên không thể tin nổi, nhưng rồi ông ta chợt nghĩ tới một điều mấu chốt: Phó chủ tịch Chu Đại Dũng là Trưởng phòng cán bộ Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, là người do Tống Bính Nam đề bạt lên cấp phó huyện, mà Bành Viễn Chinh và Chu Đại Dũng có quan hệ tốt như vậy, hóa ra là có liên quan đến việc này!
Ông ta nhấc điện thoại gọi cho người quen ở Ban Tổ chức cán bộ, hỏi thăm tin tức. Quả nhiên, sở dĩ Bành Viễn Chinh có thể vào cơ quan Thành ủy là nhờ Tống Bính Nam.
Tin tức được chứng thực, lòng Hách Kiến Niên nguội lạnh hết một nửa. Phía sau Bành Viễn Chinh là Tống Bính Nam, thế thì ông ta không thể nào tranh đấu với Bành Viễn Chinh được nữa, nếu chẳng may thất thố, hoặc Bành Viễn Chinh dùng đòn “ngầm” sau lưng, vị trí của ông sẽ không bảo đảm.
Bởi vậy Hách Kiến Niên hết sức trầm mặc. Suốt một buổi chiều, ông ta không rời văn phòng nửa bước. Mà tra hôm sau, Hách Kiến Niên cũng không tới văn phòng ở thị trấn, nghe nói là lên quận ủy làm việc, ở đó ông ta cũng có một văn phòng.
Cơ quan chính phủ thị trấn không lớn, chỉ có chừng mấy chục người, chỉ có một chút biến đổi nhỏ, cũng tạo nên những đồn đoán xa xôi. Sự trầm mặc của Hách Kiến Niên, được đa số người hiểu là ông ta đã chịu thua.
Trận tranh đấu quyền lực này vừa mới diễn ra chưa được bao lâu đã kết thúc? Một số người cảm thấy hơi thất vọng...