Tần Phượng và Cố Khải Minh kết nối hiệp thương như thế nào, Bành Viễn Chinh không có quan tâm. Sau khi ăn cơm xong, hắn vội vàng rời khỏi cơ quan, thẳng đến thị trấn Vân Thủy.
Trở lại thị trấn, Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng, Hoàng Hà sớm chờ hắn đã lâu.
Bành Viễn Chinh vừa mới tiến vào trong văn phòng, Cổ Lượng và Hoàng Hà đã theo sau.
- Chủ tịch thị trấn Bành.
Cổ Lượng cười đáp, nhưng còn chưa nói xong thì Lý Tuyết Yến đã xuất hiện ngoài cửa.
Thấy hai người ở bên trong, Lý Tuyết Yến muốn xoay người bước ra. Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tuyết Yến, đến đây đi. Chúng ta cùng nhau mở cuộc họp nhỏ.
Lý Tuyết Yến cũng bước vào, tùy ý ngồi xuống ghế sofa. Cổ Lượng và Hoàng Hà cũng kéo hai chiếc ghế lại ngồi xuống.
- Phó bí thư Lý báo cáo trước đi.
Cổ Lượng cười nói.
- Vâng, Chủ tịch thị trấn Bành, vừa rồi tôi đã gửi thông báo cho ba doanh nghiệp, yêu cầu bọn họ trước khi tan tầm phải chuẩn bị tốt hồ sơ đấu thấu. Buổi sáng ngày mốt, chúng ta sẽ tổ chức dự họp đấu thầu. Đại hội đấu thầu kỳ thật chỉ là hình thức, chân chính tiến vào cũng chỉ có một doanh nghiệp. Tôi nghĩ chúng ta nên có chủ ý trước.
Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng nói.
Từ trước đến nay, tham gia đấu thầu khu buôn bán phố trung tâm thị trấn Vân Thủy có ba xí nghiệp. Một là xí nghiệp Tín Kiệt. Hai là xí nghiệp Huệ Phong, còn lại là công ty Kiến An 1 của Ủy ban Xây dựng thành phố, một doanh nghiệp nhà nước.
Hai doanh nghiệp tư nhân, một doanh nghiệp nhà nước tham gia đấu thầu, không có bất cứ một vấn đề nào.
Vốn lấy ý kiến của Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng, không cần lãng phí thời gian và tinh lực để tổ chức cái gì là đại hội đấu thầu. Trực tiếp xác định doanh nghiệp là được rồi.
Lý Tuyết Yến xem ra, tập đoàn Tín Kiệt thực lực hùng hậu. Hoàng Đại Long cùng với Bành Viễn Chinh cũng có mối quan hệ chặt chẽ. Rõ ràng nên cho tập đoàn Tín Kiệt khai thác, phát triển thôi. Tiếp theo, lại còn có tập đoàn Huệ Phong. Hai doanh nghiệp này đều là doanh nghiệp tư nhân, nhưng thực lực lại rất mạnh. Khai thác, phát triển một hạng mục nhỏ như vậy là dư sức.
Nhưng Bành Viễn Chinh lại kiên trì tổ chức đấu thầu, kiên trì cái gì là công khai, công bình, công chính.
Lại nói tiếp, Bành Viễn Chinh sở dĩ như vậy, chính là không muốn có bất cứ cái gì bại lộ ra ngoài. Hắn làm việc rất có nguyên tắc. Mặc kệ kết quả như thế nào, nhưng trình tự nhất định phải hoàn thiện. Hắn không muốn loại chuyện này lưu lại làm đề tài câu chuyện cho người khác.
Trong kế hoạch của hắn, nếu thật sự không ai đến tham gia đấu thầu, thì lúc đó hắn sẽ giao hạng mục này cho xí nghiệp Tín Kiệt. Hoàng Đại Long đồng ý nhận hạng mục này đơn giản là vì nể mặt Bành Viễn Chinh. Nếu không, xí nghiệp Tín Kiệt lớn như vậy, như thế nào lại lãng phí thời gian và tinh lực cho một dự án cải tạo đường phố ở thị trấn chứ.
Nhưng đã có xí nghiệp khác tham dự vào thì nhất định phải tổ chức đấu thầu.
Đương nhiên, ở ý nghĩa nào đó, kết quả đấu thầu vẫn có thể nắm trong tay. Nếu thị trấn có xí nghiệp khuynh hướng nào, hoàn toàn có thể khiến cho xí nghiệp đó thắng. Đây là điều hoàn toàn không thể nghi ngờ.
Xí nghiệp Tín Kiệt của Hoàng Đại Long trên cơ bản có quan hệ với Bành Viễn Chinh. Nếu để xí nghiệp Tín Kiệt tham gia vào, mặc kệ có mưu mẹo hay thao tác đen tối nào hay không thì cũng sẽ có người nói xấu.
Hắn vốn tính toán giao cho tập đoàn Huệ Phong làm. Nhưng hai ngày trước, lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Xây dựng thành phố gọi điện thoại cho hắn, nói là công ty Kiến An 1 cũng muốn tham dự vào, yêu cầu Bành Viễn Chinh chiếu cố.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ phải đáp ứng. Vì loại chuyện này, đắc tội với Ủy ban xây dựng thì không tốt. Hơn nữa, hạng mục còn chưa kiến thành, bộ môn chức năng muốn tìm tật xấu của anh còn không phải dễ dàng sao.
Công ty Kiến An 1 của thành phố là một công ty xây dựng chuyên nghiệp, hiển nhiên là có ưu thế hơn so với tập đoàn Tín Kiệt và Huệ Phong. Nhưng thực lực thì không thể nào đuổi kịp hai doanh nghiệp kia. Còn có một vấn đề quan trọng hơn cả, chính là hiệu suất của doanh nghiệp nhà nước rất thấp. Hơn nữa, dễ dàng phát sinh những vấn đề thị phi trong công trình như ăn bớt vật tư, nguyên vật liệu công trình….
Bành Viễn Chinh luôn mãi cân nhắc, quyết định vẫn giao cho tập đoàn Huệ Phong. Nhưng chính vì không muốn đắc tội với lãnh đạo Ủy ban xây dựng, lần đấu thấu này liền có tính chất quan trọng.
Chẳng những nhất định phải làm, hơn nữa còn phải làm một cách công khai, minh bạch khiến xí nghiệp thất bại không có bất luận một ý kiến phản đối nào.
Nghe xong lời nói của Lý Tuyết Yến, Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tuyết Yến, đừng nên có ý tưởng chạy theo loại hình thức như thế này. Tôi nói với cô, đấu thầu nhất định phải tổ chức nghiêm túc, đừng để mắc sai lầm nào. Đồng thời, quá trình phải công khai, minh bạc. Tốt nhất là mời người của Ủy ban Kỷ luật tiến hành giám sát toàn bộ quá trình.
Lý Tuyết Yến cau mày, nhẹ nhàng nói:
- Chuyện này có cần thiết sao? Tôi cảm thấy….
Lý Tuyết Yến cũng không nói hết câu đã bị Bành Viễn Chinh chặn ngang:
- Rất cần thiết. Không nói đến đây là yêu cầu của chế độ. Tôi xin nói với các đồng chí, công ty Kiến An 1 là lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Xây dựng thành phố giới thiệu đến. Nếu bọn họ không thể trúng thầu thì người ta sẽ có lý mà làm khó chúng ta. Thị trấn sẽ đắc tội với lãnh đạo Ủy ban Xây dựng. Nói thật, người ta là bộ môn quản lý ngành sản xuất, nắm quyền chấp pháp trong tay. Nếu ngày sau luôn tìm tới cửa thì phiền phức lớn rồi.
Lý Tuyết Yến ngẩn ra, chợt thở dài:
- Như vậy, ý của anh là muốn doanh nghiệp nhà nước trúng thầu?
- Cũng không phải. Tôi muốn tập đoàn Huệ Phong trúng thầu. Xí nghiệp của thị trấn thì cũng dễ dàng phối hợp với thị trấn. Về phần xí nghiệp Tín Kiệt, hay là thôi đi. Tôi và Hoàng Đại Long là bạn, tôi cũng không rõ tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra.
- Được rồi, tôi lập tức đi xử lý ngay đi.
Lý Tuyết Yến đứng dậy, mỉm cười xoay người bước đi.
Lý Tuyết Yến vốn không muốn làm chuyện đấu thầu. Nay nghe Bành Viễn Chinh nói rất nghiêm túc, cô nhất định phải lập tức đi bố trí ngay.
Lý Tuyết Yến đi rồi, Cổ Lượng vội chạy đến lấy một điếu thuốc đưa cho Bành Viễn Chinh, rồi lại đưa cho Hoàng Hà, sau đó mới tới lượt mình.
- Chủ tịch thị trấn Bành, công tác hộ công thương và thôn dân đều đã làm thông. Tôi và lão Hoàng cũng thật không ngờ lại thuận lợi như vậy. Không có một bất lợi nào xảy ra, quả thật là rất khác thường.
Bành Viễn Chinh cười ha hả, dương tay chỉ vào Cổ Lượng:
- Lão Cổ anh đấy, không biết suy nghĩ sâu sa gì cả. Không có rắc rối, hết thảy đều thuận lợi còn không phải chuyện tốt sao?
- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi không phải có ý đó. Với kinh nghiệm công tác nhiều năm ở thị xã như hai chúng tôi, loại giải phóng mặt bằng như thế này, nếu muốn thuận buồm xuôi gió trên cơ bản là không có khả năng. Nhưng lúc này đây, khi chúng tôi vừa mới mở miệng, bọn họ liền chủ động đề xuất ký kết hiệp nghị với thị trấn. Rồi sau đó cùng với xí nghiệp ký kết hợp đồng bồi thường.
Hoàng Hà ở một bên cũng cười chen vào nói:
- Tôi đánh giá, đây là Chủ tịch thị trấn Bành có uy tín cao trong quần chúng. Quần chúng vừa nghe nói Chủ tịch thị trấn Bành chủ đạo hạng mục này thì liền phối hợp và ủng hộ ngay.
Hoàng Hà lời nói này quả thật có chút nịnh bợ. Tuy nhiên, người trong quan trường, cũng không tránh được việc phải nghe những lời này. Cho nên ai cũng không quá để ý.
Bành Viễn Chinh hướng Hoàng Hà mỉm cười:
- Không phải tôi uy tín cao mà hai vị lãnh đạo các người đã làm hết sức mình. Thị trấn rất coi trọng công tác giải phóng mặt bằng. Quần chúng thấy thị trấn coi trọng công tác, luôn mãi nhấn mạnh ích lợi của quần chúng, bọn họ như thế nào lại phản đối chứ?
- Ngoại trừ một số người cá biệt, thì đại đa số quần chúng đều rất giản dị, thông tình đạt lý.
Bành Viễn Chinh hơi có chút cảm thán nói:
- Nhưng cũng không thể phớt lờ. Nhất định phải làm tốt sự chuẩn bị. Vạn nhất khi xuất hiện tình huống khẩn cấp thì cũng không đến mức luống cuống chân tay.
Cổ Lượng gật đầu:
- Xin Chủ tịch thị trấn Bành rất yên tâm. Tôi và lão Hoàng mấy ngày nay đều toàn tâm toàn ý vì công việc. Xuất hiện vấn đề lập tức giải quyết ngay.
Ba người khi nói chuyện, thì Ngô Minh Quánh gõ cửa bước vào, cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, lão Cổ, lão Hoàng, mọi người đều ở đây à?
- Lão Ngô, ngồi đi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười chỉ vào sofa.
- Chủ tịch thị trấn Bành, vừa rồi ở quận thông báo xuống, nói là căn cứ vào yêu cầu thống nhất ở thành phố, toàn bộ thành phố đều phải giăng quảng cáo biểu ngữ, trình báo về vấn đề vệ sinh trong toàn thành phố, xây dựng bầu không khí tốt đẹp. Tôi đến xin chỉ thị một chút, quảng cáo này….
Ngô Minh Quánh cũng không ngồi, trực tiếp vào đề chính.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, cười nói:
- Tôi có một đề nghị, anh hãy suy xét lại, xem có thích hợp hay không thích hợp. Xong rồi báo cáo với Bí thư Hách một chút.
- Thứ nhất, tập trung vào tinh thần xây dựng, chăm lo cho sự nghiệp phát triển của cả nước. Thứ hai, giải phóng tư tưởng phát triển, cải cách mở ra sự nghiệp lớn.
Bành Viễn Chinh cúi đầu viết xuống hai câu quảng cáo, rồi đưa cho Ngô Minh Quánh.
Ngô Minh Quánh nhìn Bành Viễn Chinh, không kìm nổi khen một câu:
- Chủ tịch thị trấn Bành, thật sự là quá tuyệt vời. Tôi sẽ đi nói với Bí thư Hách một tiếng, tranh thủ khẩn trương làm ra biểu ngữ, treo trong toàn bộ thị trấn.
Bành Viễn Chinh ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói:
- Biểu ngữ là tất yếu, nhưng chúng ta cũng phải sáng tạo thêm hai ba cái biển quảng cáo lớn, dựng ngay khu vực quan trọng của thị trấn. Đồng thời ở ngay cổng cơ quan làm việc của chúng ta cũng có thể viết lên trên.
Ngô Minh Quánh cười gật đầu, xoay người đi an bài sự việc. Bành Viễn Chinh vốn tin rằng, loại quảng cáo này kiếp trước của hắn chỗ nào cũng có. Nhưng hiện tại ở thời đại này thì nó vẫn là điểm sáng tạo mới.
Vài ngày sau, Bí thư Quận ủy Tần Phượng đến thị trấn kiểm tra công tác, bị hai cái biển quảng cáo này hấp dẫn, cảm thấy rất có ý tứ, nên về đẩy mạnh ở quận. Bất chợt, nó lại trở nên thịnh hành trong toàn bộ thành phố.
Nói tới đây, Bành Viễn Chinh lập tức chuyển sang đề tài khác:
- Điều kiện làm việc của thị trấn chúng ta còn khá đơn sơ. Tôi có ý muốn cải tạo lại nơi làm việc này. Mọi người cảm thấy thế nào?
- Vâng, tôi đã nói rồi. Thị trấn chúng ta cũng không phải là không có tiền. Vì sao phải làm việc trong một tòa nhà cũ nát như vậy. Anh xen, trải qua cải tạo đơn giản, khắp nơi đều như có gió lùa vào. Chủ tịch thị trấn Bành, anh không biết, mỗi khi tới mùa đông, trong phòng hệ thống lò sưởi đều không tốt. Buổi tối có ở lại làm việc, anh cũng không dám cởi quần áo để ngủ.
Hoàng Hà lập tức vỗ tay tán thành.
Kỳ thật, đối với vấn đề làm việc ở của cơ quan, ở thị trấn, rất nhiều lãnh đạo bao gồm những cán bộ bình thường đều cảm thấy bất mãn với sự kiên trì này của Hách Kiến Niên. Thị trấn không phải không có tiền. Xây dựng một tòa nhà làm việc mới cũng không đáng bao nhiêu tiền, làm gì mà phải chịu ủy khuất cho mình như vậy?
Trong mắt người ngoài, Hách Kiến Niên đây là liêm khiết, chính công vô tư, nhưng với những người trong bộ máy, trên thực tế chính là mua danh chuộc tiếng. Nói trắng ra là bỏ một số tiền lớn đầu nhập vào giáo dục và sự nghiệp công cộng, nhưng kiên trì làm việc trong tòa nhà cũ nát. Đây đều là những công trình hình tượng mặt mũi của Hách Kiến Niên.