Thẩm Ngọc Lan kính cẩn gật đầu rồi xoay người rời khỏi. Không bao lâu, cô chỉ thấy Bành Viễn Chinh chậm rãi bước ra, hướng cô khẽ mỉm cười.
Thẩm Ngọc Lan khẩn trương, cười nói:
- Bí thư Bành, anh nên trực tiếp đến phòng họp đi.
Thẩm Ngọc Lan đối với Bành Viễn Chinh giờ phút này thái độ đương nhiên là hoàn toàn khác với lúc trước. Kỳ thật thì cũng là bình thường. Không phải là Thẩm Ngọc Lan trước ngạo mạn, sau cung kính, mà là Bành Viễn Chinh chức vụ thay đổi. Địa vị chính trị tăng lên. Là cán bộ cấp phòng của Quận ủy, cô tất nhiên là phải có bổn phận và khiêm tốn của mình với lãnh đạo.
Phải biết rằng, Bành Viễn Chinh là Bí thư Công ủy trực thuộc khu. Thẩm Ngọc Lan là Phó chánh văn phòng Quận ủy. Hai người thời gian sau này giao tiếp vẫn còn dài.
Bành Viễn Chinh gật đầu rồi quay đầu bước đến phòng họp, lại nghe Thẩm Ngọc Lan cười nói:
- Bí thư Bành, vừa rồi Chánh văn phòng Thì bảo tôi an bài phòng làm việc cho Bí thư Bành. Lát nữa, sau khi cuộc họp kết thúc, anh hãy ghé xem qua một chút.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng.
Hắn bây giờ cũng là lãnh đạo Ủy viên thường vụ quận ủy, Bí thư Công ủy, tất nhiên phải có phòng làm việc của mình ở quận ủy chứ. Là Phó chánh văn phòng phụ trách sự vụ của quận ủy, chuyện này là do Thẩm Ngọc Lan quản.
- Còn nữa, Bí thư Bành, còn thư ký của anh…
Thẩm Ngọc Lan thăm dò một câu.
Ý tứ của cô rất rõ ràng, là hỏi Bành Viễn Chinh có cần thư ký hay không. Nếu cần, Quận ủy sẽ đưa ra một thư ký của phòng Thư ký cho Bành Viễn Chinh. Nếu bên cạnh Bành Viễn Chinh đã có người thì cũng không nên miễn cưỡng. Dù sao hắn cũng là Bí thư Đảng ủy thị trấn.
Bành Viễn Chinh dừng bước, trầm ngâm một chút rồi ngẩng đầu cười:
- Phó chánh văn phòng Thẩm, trong thị trấn có một đồng chí theo tôi đã lâu. Đây là một đồng chí không tệ, năng lực làm việc rất tốt, có thể viết lách được. Cô xem nếu được thì điều biên chế của cậu ấy đến Quận ủy. Đương nhiên, nếu phiền toái quá thì thôi.
Bành Viễn Chinh bây giờ là lãnh đạo Ủy viên thường vụ, muốn điều một người đến công tác bên cạnh cũng là hợp lý hợp tình. Thẩm Ngọc Lan tất nhiên là gật đầu đồng ý.
Bởi vậy, theo Bành Viễn Chinh lên chức, Điền Minh cũng từ thị trấn điều đến Quận ủy, chính thức trở thành thư ký chuyên trách của phòng Thư ký quận ủy. Từ nay về sau, y tuy rằng vẫn còn công tác tại thị trấn nhưng biên chế lại thuộc Quận ủy. Đây là vận mạng thay đổi đầu tiên trong kiếp sống quan trường của Điền Minh. Đối với Điền Minh mà nói thì nó rất quan trọng.
Khi Bành Viễn Chinh bước vào phòng họp thì những Ủy viên thường vụ khác cũng đã đến đầy đủ, bao gồm cả Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn. Hắn bước đến, ngồi xuống vị trí của mình. Bên trái hắn là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Mộng Nhiễm, còn bên phải là Trưởng ban Tuyên giáo Ngô Quân Tiết.
- Trưởng ban Ngô.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, lên tiếng chào hỏi Ngô Quân Tiết. Hắn với Ngô Quân Tiết cũng coi như người quen. Ngô Quân Tiết mỉm cười:
- Bí thư Bành, không nghĩ chúng ta lại có cơ hội làm việc chung một chỗ.
Lý Mộng Nhiễm thản nhiên cười, chen vào:
- Bí thư Tiểu Bành đúng là hậu sinh khả úy.
Lý Mộng Nhiễm lời này nhiều ít có chút không mặn không nhạt. Bành Viễn Chinh nghe xong đuôi lông mày nhướng lên, cũng thản nhiên cười:
- Hậu sinh cố nhiên đáng sợ, nhưng còn cần tiền bối chỉ dạy cho nhiều hơn.
Lệnh Tường ngồi ở chỗ đối diện, phất tay cười nói:
- Bộ máy chúng ta bây giờ chính là lão trung thanh kết hợp. Vừa có đồng chí lão thành, vừa có tân đồng chí, lại còn có đồng chí trẻ nữa. Đồng chí Viễn Chinh tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ, cấp cho chúng ta thêm sức sống mới.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Xuân Tường và Bành Viễn Chinh cũng không quen thuộc lắm, tiếp xúc rất ít. Người này nhìn qua rất khiêm tốn, chỉ có điều nhìn Bành Viễn Chinh mỉm cười không nói. Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn y, cảm thấy người này tính cách kỳ thật không thích hợp làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật phải nghiêm túc, phải có quyền uy thì mới có thể trấn an được cán bộ. Rất hiển nhiên, Xuân Tường cũng không phải là loại lãnh đạo mạnh mẽ, cứng rắn.
- Chúc mừng đồng chí Viễn Chinh. Đồng chí Viễn Chinh tuổi trẻ tài cao, tương lai tiền đồ vô lượng.
Tô Vũ Hoàn đột nhiên chen vào nói.
- Lát nữa Bí thư Tần sẽ đến, cuộc họp kết thúc thì chúng ta giữa trưa tụ lại, coi như là đón gió cho hai vị tân đồng chí.
- Chủ tịch quận Tô đã quá khách khí rồi. Xin cảm ơn!
Ngô Quân Tiết hạ thấp người, mỉm cười cám ơn.
Bành Viễn Chinh cũng cười gật đầu, tùy ý nói một câu khách sáo.
Đúng vào lúc này, Tần Phượng sải bước đến. Chiếc áo khoác màu đen đã che khuất chiếc cổ trắng như tuyết và bộ ngực căng tràn. Bây giờ chỉ còn có quyền uy vô thượng của một Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Quận ủy mà thôi.
Thẩm Ngọc Lan một tay cầm cái bình nước cho Tần Phượng, một tay cầm quyển sổ, bày lên trên bài tại vị trí của Tần Phượng.
Tần Phượng chậm rãi đi qua, ngồi giữa hai hàng Ủy viên thường vụ. Mười một Ủy viên thường vụ, vừa lúc năm người bên trái, năm người bên phải mà cô thì ngồi chính giữa.
- Được rồi, các đồng chí, hiện tại chúng ta bắt đầu họp. Hội nghị thường vụ hôm nay, chính là Hội nghị thường vụ mà đáng lý phải họp từ mấy ngày trước. Đồng thời đón gió cho đồng chí Viễn Chinh và Trưởng ban Ngô.
- Đối với hai vị tân Ủy viên thường vụ, tin tưởng rằng các đồng chí đều không xa lạ gì. Trưởng ban Ngô là một cao thủ về lý luận chính sách ở thành phố, tiếng tăm lừng lẫy, một chuyên gia về lịch sử Đảng. Có thể đến khu Tân An chúng ta công tác, chính là tăng cường lực lượng cho chúng ta. Mà đồng chí Bành Viễn Chinh thì ở quận nhậm chức thời gian đã lâu nên tương đối quen thuộc với các Ủy viên thường vụ ở đây.
- Được rồi, chúng ta nói ngắn gọn. Dựa theo tinh thần của văn kiện Thành ủy và yêu cầu của lãnh đạo chủ chốt Thành ủy, tôi trong Hội nghị thường vụ lần này đem công tác của hai vị tân Ủy viên thường vụ thay đổi một chút. Trưởng ban Ngô phụ trách Ban Tuyên giáo quận ủy, nắm toàn diện công tác trong tay, hình thái ý thức tư tưởng của khu. Về phần Bí thư Bành, ngoại trừ công tác của thị trấn, dựa theo chỉ thị của Bí thư Tỉnh ủy Từ về trọng trách của người cán bộ hậu bị trẻ tuổi thì phải nắm chắc công tác của cơ quan công ủy, hỗ trợ đồng chí Lý Mộng Nhiễm nắm chặt công tác tổ chức và quản lý cán bộ.
Tần Phượng lớn tiếng nói.
Cô vừa dứt lời, Lý Mộng Nhiễm sắc mặt âm trầm một chút. Tần Phượng phân công như vậy, rõ ràng là muốn cho Bành Viễn Chinh nhúng tay vào công tác của Ban tổ chức cán bộ quận ủy. Đây không khỏi có chút thái quá. Nhưng ông ta cũng không tìm ra được chỗ nào không hợp lý. Bởi vì Tần Phượng nói là “hỗ trợ”, hơn nữa chỉ là “công tác tổ chức và quản lý cán bộ”.
Nếu nói ngắn gọn hơn, điều này có nghĩa hễ liên quan đến việc đề bạt cán bộ cơ quan trực thuộc Quận ủy và UBND quận, thì Bành Viễn Chinh cũng có thể nhúng tay.
Lý Mộng Nhiệm trong lòng rất bực bội. Ông ta không biết Thành ủy tại sao lại an bài như vậy. Hay là…Đây là ý tứ của Tần Phượng.
Lý Mộng Nhiễm trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ có phải hay không gần đây chính mình đến gần với Tô Vũ Hoàn khiến cho Tần Phượng nghi kỵ.
Ông ta không ngừng âm thầm kêu khổ.
Ông ta gần đây quả thật là có chút qua lại. Nhưng là vì tìm Tô Vũ Hoàn hỗ trợ. Tuổi của ông ta cũng đã lớn. Làm xong lần này sẽ lui về tuyến hai. Một là đến Hội đồng nhân dân thành phố, hoặc là Mặt trận tổ quốc thành phố giải quyết một cấp chính huyện hư chức. Nếu vận khí không tốt thì cũng có thể ở quận về hưu ngay.
Con gái của ông ta đã tốt nghiệp trường đại học, muốn ở lại thủ đô công tác. Ông ta biết Tô Vũ Hoàn là cán bộ ở thủ đô trao quyền cho cấp dưới thì liền âm thầm tìm Tô Vũ Hoàn. Tô Vũ Hoàn rất nhiệt tâm, gọi mấy cuộc điện thoại giúp ông. Lý Mộng Nhiễm lúc này cũng lãnh hội được Tô Vũ Hoàn có năng lượng thật lớn, đồng thời cũng nợ Tô Vũ Hoàn một ân tình.
Hội nghị thường vụ đề tài thảo luận thứ nhất rất nhanh chấm dứt, tiến vào đề tài thảo luận thứ hai, nghiên cứu mấy công tác trọng đại sắp tới.
Ai cũng thật không ngờ, Bành Viễn Chinh đầu tiên đã trực tiếp đem chuyện Lý Tuyết Yến đảm nhận chức Chủ tịch thị trấn Vân Thủy ra đề xuất.
Tô Vũ Hoàn sắc mặt đột biến. Y vừa mới đề danh một người, vừa muốn trong Hội nghị thường vụ thảo luận, không ngờ Bành Viễn Chinh liền đoạt trước một bước. Nghe Bành Viễn Chinh tiến cử xong, Tô Vũ Hoàn cau mày nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, chúng ta đề bạt cán bộ cũng không thể xử trí theo cảm tính. Đồng chí mà cậu quen thuộc cũng chưa chắc là đồng chí thích hợp nhất.
- Phó chủ nhiệm Ủy ban Ngoại trương Trịnh Tú Lan các điều kiện đều khá thích hợp. Hơn nữa đồng chí này lại tinh thông về kinh tế, là thạc sĩ về kinh tế học. Thành tích, tố chất đều cao. Nếu để cho một đồng chí như vậy đến thị trấn Vân Thủy nhậm chức thì có lợi cho thị trấn Vân Thủy càng phát triển kinh tế hơn nữa.
Bành Viễn Chinh cau mày, trầm giọng nói:
- Đối với đồng chí Trịnh Tú Lan tôi cũng không quen thuộc, nên không thể nói được gì. Nhưng đồng chí Lý Tuyết Yến, ở thị trấn Vân Thủy công tác đã bốn năm, nên quen thuộc công tác, tác phong vững chắc, rất có trách nhiệm và nhiệt tâm với thị trấn Vân Thủy.
- Quan trọng hơn, Lý Tuyết Yến hiện nay là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn, Phó chủ tịch thị trấn, hiện tại lại chủ trì công tác của UBND thị trấn. Một cán bộ có nặng lực, có tinh thần làm việc, tình nguyện ở lại cơ sở làm việc lại không đề bạt. Ngược lại lại đưa một đồng chí ở khu trao quyền cho cấp dưới đi xuống. Như vậy có lợi cho tính liên tục của thị trấn hay không?
Bành Viễn Chinh lớn tiếng hỏi ngược lại.
Trong Hội nghị thường vụ quận ủy Tân An, Bành Viễn Chinh lấy vị trí Ủy viên thường vụ của mình tranh cãi cùng Tô Vũ Hoàn, ý đồ tiến cử Lý Tuyết Yến tiếp nhận chức Chủ tịch thị trấn, thì người phụ trách của văn phòng Tin tức hóa sản nghiệp chính phủ đang cùng với người phụ trách về máy tính của viện Khoa học công nghệ Trung Quốc và công ty Hoa Vũ đang tiến hành bàn bạc hạng mục hợp tác công trình Kim Kiều.
Người bên tập đoàn Hoa Vũ do Phùng Thiến Như dẫn đầu.
Công trình Kim Kiều là một công trình về kinh tế của quốc gia. Ngày 31 tháng 2, Thủ tướng Khang của chính phủ trong Hội nghị nội các chính phủ đã đề xuất công trình Tam Kim, tức Kim Kiều, Kim Quan, Kim Tạp. Công trình Kim Kiều đã bắt đầu khởi động. Trải qua cố gắng và tranh thủ, tập đoàn Hoa Vũ đã nắm bắt được cơ hội quý báu này.
Lúc này, có rất ít người chú ý chuyện này, cũng có rất ít người biết đây có ý nghĩa như thế nào với tập đoàn Hoa Vũ. Quốc nội liên nhập int quốc tế, tương lai sẽ cải biến vận mệnh của đại quốc. Mà trước tiên, vì được tham gia vào công trình inte hóa lớn nhất của quốc gia mà tập đoàn Hoa Vũ đã trở thành một tập đoàn nghiên cứu và phát triển máy tính lớn nhất trong cả nước.
Vương An Na và Phùng Thiến Như vốn không quá ham thích đối với cái này. Nhưng Bành Viễn Chinh ở trong điện thoại luôn mãi dặn dò Phùng Thiến Như, bất kể như thế nào cũng phải giành được công trình này. Không tiếc bất cứ giá nào cho dù là vay nợ.