Lý Tuyết Yến ngay trước mặt Cổ Lượng, cầm điện thoại gọi cho Bành Viễn Chinh nhưng thật lâu vẫn không có người tiếp máy.
Lý Tuyết Yến ngẫm nghĩ một chút, lại gọi điện thoại đến UBND huyện.
Đầu dây bên kia là giọng nữ.
- Xin hỏi, Chủ tịch huyện Bành có đó không?
Lý Tuyết Yến cười nhẹ hỏi.
Bên kia trả lời:
- Chủ tịch huyện Bành đang đi họp ở thành phố. Gần đây công tác lãnh đạo bề bộ, bình thường rất khó tìm anh ấy. Xin hỏi chị là…
Lý Tuyết Yến ồ một tiếng:
- Tôi là Bí thư thị trấn Vân Thủy khu Tân An, phiền cô nói với Chủ tịch huyện Bành là có đồng nghiệp ở thị trấn Vân Thủy có việc muốn tìm anh ấy. Khi nào anh ấy rảnh thì chúng tôi sang thăm hỏi lãnh đạo cũ.
- Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời lại cho Chủ tịch huyện Bành.
Nữ nhân viên công tác đầu dây bên kia thái độ rất khách khí.
Lý Tuyết Yến bất đắc dĩ cúp điện thoại nói:
- Lão Cổ, tôi nói có sai đâu? Ở thành phố vừa mới đổi lãnh đạo, Chủ tịch huyện Bành lại được tân lãnh đạo trọng dụng. Nhất định là rất bận rộn. Tôi phỏng chừng anh ta hiện tại đang ở thành phố tham dự cuộc họp không nhỏ. Nếu không hẹn trước thì rất khó mà gặp.
Cổ Lượng cười khổ, thở dài nói:
- Xem ra cũng chỉ có thể như vậy. Bí thư Lý, cô đang bận, tôi xin phép về trước.
Nhìn theo bóng dáng của Cổ Lượng, Lý Tuyết Yến không kìm nổi thở dài. Sau đó quay đầu nhìn tấm ảnh chụp của Bành Viễn Chinh treo trên tường khi còn tại nhiệm. Đây là tấm ảnh chụp chung với toàn thể lãnh đạo thị trấn Vân Thủy.
Trong khoảng thời gian này, cô liều mạng làm việc, ý đồ là muốn bài trừ đi tình cảm trong lòng mình. Nhưng mỗi khi cô sắp thành công thoát khỏi thì gương mặt anh tuấn, nho nhã của Bành Viễn Chinh lại xuất hiện trong đầu của cô.
Ai! Lý Tuyết Yến con mắt đầy nước, chán nản quay đầu lại, nhắm hai mắt.
Bành Viễn Chinh gần đây rất bộn bề công việc. Chu Tích Thuấn quan mới nhận chức đốt ba đống lửa, đang thỏa thuê mãn nguyện triển khai kế hoạch phát triển của mình, cùng lúc đẩy mạnh kinh tế và thu hút đầu tư, rồi tiến hành điều chỉnh cán bộ các quận huyện và ban ngành trực thuộc thành phố. Ở thành phố không ngừng xuống tay, khiến từ trên xuống dưới loay hoay sứt đầu mẻ trán.
Bành Viễn Chinh ở Thành ủy cũng có một căn phòng làm việc cho mình, mặc dù chỉ trên danh nghĩ là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy. Là Phó tổ trưởng tổ lãnh đạo và người gánh vác công việc cụ thể trong công tác thành phố Tân An rút lui huyện thành lập khu, hắn hai ngày nay phối hợp với các bộ môn thành phố chiêng trống rùm beng mà chuẩn bị trình báo thủ tục. Mà bộ phận hành chính khu Tân cũng được tính vào công tác ở huyện Lân. Dưới sự chỉ thị của Bí thư Thành ủy Chu Tích Thuấn, Phó chủ tịch thường trực thành phố Mạnh Cường tự mình ôm lấy mọi việc. Đây cũng là suy xét đến thân phận cấp bậc của Bành Viễn Chinh không đủ lực uy hiếp.
Buổi sáng, Bành Viễn Chinh gọi Ủy viên thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch huyện Lý Minh Nhiên đến phòng, bảo y thay thế mình phụ trách việc kết nối giữa huyện và thành phố, tiến hành thủ tục giai đoạn trước khi rút huyện thành lập khu. Lượng công việc rất lớn. Đối với Lý Minh Nhiên mà nói, đây chính là một lần khảo nghiệm quan trọng.
Nếu là Quách Vĩ Toàn thì Bành Viễn Chinh nhất định là phải giao cho Quách Vĩ Toàn. Nhưng hiện tại Quách Vĩ Toàn đang theo dõi hạng mục khảo sát ở Giang Nam. Căn cứ sản nghiệp vật liệu mới rất quan trọng. Nếu không phải Quách Vĩ Toàn thì người khác rất khó mà đàm phán thành công những điều kiện có lợi cho huyện Lân.
Sau khi phân công công việc cho Lý Minh Nhiên xong, Bành Viễn Chinh lại gọi điện thoại thông báo cho Quách Vĩ Toàn, nói về chuyện hạng mục. Dặn Quách Vĩ Toàn không nên gấp gáp, phải có kiên nhẫn, đàm phán hạng mục này thật vững chắc. Cố gắng cuối tháng 7 bắt đầu vận tác.
Sau khi xử lý xong tình hình công tác kinh tế, Bành Viễn Chinh lúc này mới rời khỏi phòng làm việc, hướng lầu ba đi tới. Hắn muốn tìm Chu Tích Thuấn xin nghỉ phép.
Phùng Thiến Như dự sinh là cuối tháng 7, nhưng rất có khả năng phải sinh sớm. Đây là chuyện không ai nói trước được. Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như đã về nước, trong nhà thúc giục hắn nhiều lần, bảo hắn trở về. Hôm nay là hạ tuần tháng 6, Phùng Thiến Như sắp sinh tới nơi, hắn bất kể thế nào cũng phải trở về.
Với thân phận của hắn, chuyện xin nghỉ phép bây giờ có chút hơi khó.
Là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy và là thành viên tổ công tác chuyên nghiệp, hắn nhất định phải hướng Bí thư Thành ủy Chu Tích Thuấn để xin phép. Đồng thời, là Chủ tịch huyện Lân, hắn cũng vẫn phải xin phép Bí thư Huyện ủy Hàn Duy.
Thứ nhất, bởi vì hắn với Chu Tích Thuấn có qua lại gần. Thái độ của Hàn Duy có chút lúng túng. Bành Viễn Chinh biết Hàn Duy trong lòng bất mãn, nhưng cũng không thể tránh được.
Trên quan trường, mọi việc đều thuận lợi chỉ là một lý tưởng tuyệt vời, hoặc chỉ nói là ảo giác. Bành Viễn Chinh không có khả năng lắc lư qua lại giữa Chu Tích Thuấn và Hàn Duy. Hắn không có lựa chọn, chỉ có thể lựa chọn Chu Tích Thuấn. Không cần nói Hàn Duy chưa trở thành Chủ tịch thành phố, cho dù Hàn Duy trở thành Chủ tịch thành phố, thì việc được Chu Tích Thuấn coi trọng và tín nhiệm, Bành Viễn Chinh cũng có thể vượt qua.
Hơn nữa, Chu Tích Thuấn là nhân vật số một của Thành ủy, là cán bộ cấp dưới, dựa vào nhân vật số một thì cũng không có chuyện gì đáng nói.
Bành Viễn Chinh ở văn phòng Thành ủy đơi một lát. Có một Bí thư Quận ủy một khu đang báo cáo công việc với Chu Tích Thuấn. Hắn không tiện đi vào. Lúc này đây, thành phố tiến hành điều chỉnh nhân vật số một các khu huyện và ban ngành trực thuộc thành phố độ mạnh yếu rất lớn. Không ít người đều lo lắng mình có mặt trong danh sách điều chỉnh. Liền nương theo danh nghĩa đến thành phố thăm viếng Chu Tích Thuấn, hoặc nịnh nọt, hoặc bề ngoài trung thành để thăm dò. Đồng thời cũng là Bát tiên quá hải, mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình.
Ở thành phố, rất nhiều số lượng cán bộ điều chỉnh trên cơ bản là mới cũ luân phiên. Bí thư cũ đi rồi, Bí thư mới lên đài sẽ trước tiên điều chỉnh cán bộ. Thứ nhất là dựa theo suy nghĩ của mình mà tiến hành quyền lực bố cục và một lần nữa tẩy bài. Thứ hai là triển khai quyền uy vô thượng của Bí thư Thành ủy.
Bành Viễn Chinh nghe được bên ngoài có động tĩnh thì biết người nọ bên trong đã đi ra, thì liền nhẹ nhàng gõ cửa.
- Vào đi!
Chu Tích Thuấn thanh âm có chút mỏi mệt, khàn khàn.
Thi hành chính trị mới, không chỉ có nhiệt tình chính trị mà còn cần có tinh lực và thể lực hùng mạnh. Đây là điều không thể nghi ngờ.
- Bí thư Chu!
Bành Viễn Chinh tiến vào cười nói.
- Viễn Chinh, mau ngồi đi.
Chu Tích Thuấn thấy Bành Viễn Chinh, thần sắc vốn kiêu ngạo lập tức buông lỏng xuống, nhìn Bành Viễn Chinh như một tâm phúc của mình. Đương nhiên, đây cũng là một nghệ thuật lãnh đạo.
- Bí thư Chu, là như thế này, tình hình công tác kinh tế tôi đã an bài xong. Tôi muốn xin lãnh đạo nghỉ [hép vài ngày. Vợ tôi sắp sinh rồi, tôi muốn đến thủ đô chăm sóc cô ấy.
Bành Viễn Chinh cười, cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp vào đề chính.
Chu Tích Thuấn ngẩn ra, bật cười ha hả:
- Đây là chuyện tốt. Đồng chí Viễn Chinh, xin chúc mừng. Nhưng sau khi đến thủ đô rồi cũng phải thông báo cho thành phố biết, đem phương thức liên lạc với cậu cho thành phố và huyện biết. Không thể bởi vậy mà làm trễ nãi công tác. Đương nhiên, trừ phi công tác quá lớn, ngoài ra thì cậu có thể yên tâm ở lại thủ đô mà chăm sóc vợ mình.
Chu Tích Thuấn sảng khoái như vậy thì Bành Viễn Chinh trong lòng cũng cảm thấy cao hứng, liền đứng dậy, nói lời cảm ơn:
- Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm. Tôi xin phép ra về.
- Ừ, đi đi!
Chu Tích Thuấn phất tay nói:
- Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một lát. Mấy ngày nay thật sự chống đỡ không nổi.
Bành Viễn Chinh rời khỏi văn phòng của Chu Tích Thuấn, đến phòng làm việc của Hàn Duy, hơi do dự một chút rồi gõ cửa bước vào.
Hàn Duy đang xem báo, hứng trí cũng không cao. Gần đây ông ta hơi rảnh rỗi. Ở tỉnh bên kia chậm chạp không có động tĩnh. Lãnh đạo sau lưng ông ta ám chỉ nói lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy không có tỏ thái độ. Xem điệu bộ này, Chu Tích Thuấn sẽ là Bí thư Thành ủy kiêm Chủ tịch thành phố sẽ mấy tháng, thậm chí dài hơn.
- Bí thư Hàn!
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
Hàn Duy ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, như cười như không nói:
- Đồng chí Viễn Chinh à? Đồng chí gần đây công việc bề bộn, hôm nay sao rảnh mà ghé chỗ tôi vậy?
- Bí thư Hàn, vợ tôi sắp sanh. Tôi xin phép nghỉ mấy ngày về chăm sóc cô ấy.
Bành Viễn Chinh nghe ra trong giọng nói của Hàn Duy có ý châm biếm nên làm bộ không nghe thấy, trực tiếp mở miệng xin phép.
Hàn Duy nhíu mày nói:
- Hiện tại công tác của thành phố khá bận, cậu làm sao mà đi được. Đương nhiên, vợ sinh con thì đây cũng là chuyện đại sự. Nhưng tôi hy vọng cậu có thể không làm chậm trễ công tác. Thôi, cậu cứ an bài công việc của mình, duy trì phương thức liên lạc là được. Nếu bên này có công tác quan trọng thì tôi bất cứ lúc nào cũng sẽ tìm cậu.
Bành Viễn Chinh đã chuẩn bị xong, sáng ngày thứ hai ngồi xe lửa trở lại thủ đô. Tuy nhiên, hắn không đi một mình. Cùng đi với hắn đến thủ đô còn có vợ của Mạnh Cường Trương Mỹ Kỳ.
Phùng Thiến Như cũng là con cháu của Mạnh gia, vợ của cháu ngoại trai. Cô sinh con, Mạnh gia cũng phải coi trọng, trực tiếp bảo Trương Mỹ Kỳ làm đại diện, mang theo một ít đồ dùng cho sản phụ và em bé theo đúng phong tục địa phương. Trước tiên vào thủ đô thăm hỏi Phùng Thiến Như.
Khi tới thủ đô, xe của Phùng gia đã chờ sẵn tại trạm xe lửa, chở Trương Mỹ Kỳ và Bành Viễn Chinh về biệt thự của Phùng gia. Trương Mỹ Kỳ dù sao cũng là đại diện của Mạnh gia, bên nhà mẹ đẻ của Mạnh Lâm. Để tỏ lòng tôn trọng, vợ chồng Phùng Bá Lâm đại diện cho Phùng gia mở tiệc chào đón tại khách sạn Yến Kinh. Trương Mỹ Kỳ lần đầu tiên bước vào Phùng gia nhà cao cửa rộng nên có chút thủ sủng nhược kinh.
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như không có tham dự bữa tiệc. Vợ chồng lâu ngày không gặp nên trốn trong phòng không ra ngoài. Người trong nhà cũng không muốn quấy rầy, đồ ăn đều được mang đến tận phòng.
Nhưng Mạnh Lâm và Tống Dư Trân dù sao cũng lo lắng cho sức khỏe của Phùng Thiến Như. Cách mấy giờ đều đến hỏi thăm. Đến buổi tối, khi sắp sửa đi ngủ, Tống Dư Trân cẩn thận đến phòng dặn dò nhiều lần, sẽ sợ Bành Viễn Chinh không cẩn thận lại “đụng” Phùng Thiến Như.
Bành Viễn Chinh không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng bề trên yêu thương như vậy, hắn cũng không tránh được.
Cuối cùng khi Phùng Thiến Như đã ngủ say, hắn ôm lấy gối sang nằm ở ghế salon.
Sáng sớm hôm sau, khi hắn còn chưa tỉnh ngủ thì cửa phòng ngủ đã vang lên tiếng gõ cửa. Hắn day day mắt, ngẩng đầu thì thấy giường của Phùng Thiến Như trống rỗng.
Lúc này, Phùng Thiến Như hay có thói quen lặng yên rời giường xuống lầu hoạt động. Ở Mỹ, cô được bác sĩ căn dặn, bảo cô phải siêng hoạt động trước khi sanh, sẽ có lợi cho việc sinh đẻ sau này.
- Mời vào!
Bành Viễn Chinh ôm chăn ngồi dậy.
Con gái của chú ba Phùng Lâm Lâm đẩy cửa bước vào, nhìn Bành Viễn Chinh cười hì hì:
- Anh, xuống lầu dùng cơm. Anh lười quá, chín giờ rồi mà còn ngủ.
Bành Viễn Chinh kinh ngạc nói:
- Đã trễ như thế sao?
- Đúng rồi, mau khẩn trương xuống lầu dùng cơm đi. Chị Thiến Như tản bộ về rồi.
Phùng Lâm Lâm quay đầu bước ra ngoài.
Bành Viễn Chinh xuống lầu, thấy Phùng Thiến Như bụng to vượt mặt đang chờ hắn, thì liền khẩn trương bước đến đỡ lấy cô nói:
- Thiến Như, em mau ngồi xuống đi. Đứng lâu như thế sẽ mệt lắm.
Phùng Thiến Như khẽ mỉm cười:
- Không có việc gì đâu. Ông xã, ở Mỹ bác sĩ dặn em phải đi nhiều, đứng nhiều, hoạt động một chút thì sinh con mới khỏe mạnh. Nói sau, cả ngày em cũng không ngồi thì nằm mà.
Mạnh Lâm cười, từ bên kia ló đầu ra nói:
- Viễn Chinh, Thiến Như, các con mau tới ăn cơm đi. Cơm xong thì Thiến Như còn phải đến bệnh viện kiểm tra.
Bành Viễn Chinh lên tiếng, đỡ Phùng Thiến Như về nhà ăn. Phùng Thiến Như cười khổ, trả lời:
- Mẹ, con vừa mới kiểm tra hôm trước, không cần phải….đi bệnh viện nữa chứ? Dù sao ngày dự sinh cũng còn có vài ngày. Con hiện tại một chút cảm giác gì cũng chưa có. Không nên nóng vội.
- Không được, nhất định phải kiểm tra. Đây là bệnh viện dặn đấy. Ba ngày kiểm tra một lần, không thể gián đoạn. Lát nữa, bà của con cũng qua đấy.
Mạnh Lâm cười không nói gì. Lúc này cự tuyệt Phùng Thiến Như.
Tống Dư Trân ở một bên xen vào:
- Đúng rồi, Thiến Như, chúng ta không thể khinh thường. Tuy nói rằng sức khỏe của con không tệ, nhưng vì lý do an toàn, vẫn không thể gián đoạn việc kiểm tra. Mẹ thấy, thật sự không được. Con phải vào bệnh viện trước đi, tìm một phòng bệnh cho cán bộ, rồi bảo Viễn Chinh ở lại chăm con.
Phùng Thiến Như cười khổ, cũng không phản bác lại.
Đang mang huyết thống đời thứ tư của Phùng gia, hiện tại Phùng Thiến Như đang trở thành người được bảo hộ quan trọng nhất của Phùng gia. Gió thổi cỏ lay, cả nhà cùng lâm trận. Vốn dựa theo ý kiến của Phùng lão thái thái, phải từ bệnh viện tìm một số y tá chăm sóc đặc biệt tới nhà. Bất cứ lúc nào cũng phải đợi lệnh. Nhưng Phùng lão cảm thấy không cần nên mới từ bỏ.
Không cần nói nữa, Phùng lão thái thái, mà ngay cả Phùng lão cũng quan tâm tới một trình độ nhất định. Hai ngày trước, Phùng lão đi công tác ở Châu Phi, nhưng ở nước ngoài, trước khi đi ngủ, Phùng lão còn không quên gọi điện thoại về hỏi thăm tình huống của Phùng Thiến Như. Có thể thấy được, Phùng gia rất coi trọng đứa bé này.
Trương Mỹ Kỳ mỉm cười, giúp đỡ Mạnh Lâm chuẩn bị điểm tâm. Nhưng bà dù sao cũng là khách, nên Tống Dư Trân luôn mãi lễ nghĩa với bà.
Vào lúc đang ăn cơm thì chuông cửa vang lên.
Mạnh Lâm vội vàng đi ra mở cửa, vừa thấy thì có chút không ngờ. Là chị em nhà Hầu gia, Hầu Niệm Ba và Hầu Khinh Trần.
Hầu Khinh Trần mặc bộ đồ thể thao màu trắng ngà, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu lam nhạt. Sắc mặt có chút tái nhợt nhưng tinh thần thì thoạt nhìn không tồi.
- A, là Khinh Trần và Niệm Ba à? Vào đi các con.
Mạnh Lâm cười:
- Khinh Trần, con về nước lúc nào? Sức khỏe tốt rồi chứ?
Hầu Khinh Trần nhoẻn miệng cười nói:
- Mẹ, con về nước tháng trước. Sức khỏe của con không sao. Bác sĩ bên Mỹ nói con trên cơ bản đã qua khỏi thời kỳ ủ bệnh, có thể sinh hoạt và làm việc giống như người bình thường.
Sau khi thay tủy, Hầu Khinh Trần cũng đến Mỹ chữa bệnh. Sau hơn nửa năm, thời kỳ ủ bệnh của cô đã qua. Trên lý thuyết, cô đã khỏi bệnh. Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như như ở Mỹ cũng đã đến thăm Hầu Khinh Trần một lần.
- Mẹ, nghe nói anh Viễn Chinh đã về, con cùng với chị đến thăm anh ấy.
Hầu Niệm Ba cũng cười nói.
Bên trong nhà ăn, Bành Viễn Chinh nghe được giọng nói của hai chị em Hầu gia, nhất nhà nghe tiếng “mẹ” rất thân thiết thì hơi có chút kinh ngạc.