Cao Quan

Chương 196: Chương 196: Hợp lại thì cùng có lợi, không hợp lại thì cùng tổn thất.






Hôm nay Bành Viễn Chinh đãi khách, cũng không phải phô bày sang giàu. Có phô bày sang giàu cũng không có ý nghĩa gì.

Hắn dùng cách này để lấy lòng người và tạo cảm tình. Là nhân vật số một của chính phủ thị trấn, quyền uy của hắn không chỉ thể hiện trong công tác, trong thủ đoạn, mà còn phải thể hiện trong cách đối nhân xử thế.

Mời cơm đương nhiên là đơn giản và thông thường, nhưng rất hiệu quả. Hơn nữa, đây là Bành Viễn Chinh xuất tiền túi ra trả. Rượu quý, thức ăn ngon đem ra chiêu đãi, không những đám Quý Kiến Quốc phải suy nghĩ, mà ngay cả Hoàng Hà và Mạc Thư Bình đều lúng túng, có cảm giác “há miệng mắc quai”.

Về điểm này, Hách Kiến Niên kém Bành Viễn Chinh quá xa. Sở dĩ trước nay ông ta có thể một tay che trời ở thị trấn Vân Thủy, không phải do có năng lực công tác tốt, cũng không phải do thủ đoạn chính trị cao, mà là do ông ta dùng quyền uy chèn ép, uy hiếp mọi người. Về sau, ông ta lại kiêm nhiệm Ủy viên thường vụ Quận ủy, càng tăng thêm uy quyền.

Chỉ có điều loại uy quyền này tuy mạnh mẽ, nhưng lại không vững chắc. Một khi để người ta đưa tay luồn vào, bức tường thành uy quyền của ông ta sẽ từng bước đổ sụp.

Bành Viễn Chinh thì khác. Về mặt mạnh mẽ, cứng rắn, Bành Viễn Chinh cũng không kém cỏi so với Hách Kiến Niên, thậm chí có thể nói là chỉ hơn chứ không kém. Nhưng trong công việc cũng như trong đối nhân xử thế, hắn có sự linh hoạt, có mềm dẻo, có biến báo, tiến thoái chừng mực. Có thể tín nhiệm và nể trọng cấp dưới bên cạnh mình như Cổ Lượng, có thể chân thành và tôn trọng một người thất thế như Vi Minh Hỉ, có thể khoan dung và cho cơ hội cho người của phe đối thủ như Hoàng Hà và Mạc Thư Bình. Những chuyện này Hách Kiến Niên vĩnh viễn không làm được, đương nhiên cũng có thể do ông ta xem thường mà không làm.

Uy tín của Bành Viễn Chinh từng chút, từng chút một cứ thấm dần vào lòng người theo kiểu mưa dầm thấm lâu, mà uy quyền của Hách Kiến Niên cũng đồng thời tan đi từng chút, từng chút một. Không phá mà xây, nhưng một khi hắn bắt đầu quá trình tạo dựng uy tín, tự nhiên đối phương cũng sẽ bước vào quá trình bị tiêu mòn quyền lực.

Cái gọi là ăn cơm uống rượu gia tăng cảm tình cũng không phải là một câu nói vu vơ. Bữa tiệc bắt đầu, tuy lúc đầu còn hơi gượng gạo, nhưng khi rượu quá ba tuần, cộng thêm Cổ Lượng và Quý Kiến Quốc pha trò chọc cười, không khí dần trở nên rất hòa hợp.

Sau khi Hoàng Hà và Mạc Thư Bình uống vào vài chén rượu, cũng nương theo cảm giác say, biểu hiện sự tôn kính.

-Chủ tịch thị trấn Bành, tôi kính lãnh đạo một ly. Lão Hoàng tôi là người thực tế, lại ở thị trấn nhiều năm như vậy, có thể nói là đại quê mùa, cách nói chuyện thẳng như ruột ngựa, nếu thường ngày có lúc đắc tội với lãnh đạo, xin Chủ tịch thị trấn Bành thông cảm cho!

Hoàng Hà đứng dậy, nâng chén rượu, nương cảm giác say nửa thật, nửa giả nói.

Bành Viễn Chinh cười cười, cũng nâng chén đứng lên:

-Nếu đã nói đến mức này, lão Hoàng, tôi cũng có vài câu từ đáy lòng muốn nói. Tôi đến thị trấn Vân Thủy công tác, thật ra có nhiều yếu tố thúc đẩy. Nếu nói muốn thăng chức, tôi có thể nói một cách không được khiêm tốn rằng, nếu tôi ở lại cơ quan Thành ủy, ba năm nữa sẽ đề bạt lên cấp phó huyện, không có vấn đề gì khó khăn cả. Tôi đến đây, là để làm việc.

Sau khi tôi nhậm chức, tự hỏi lòng rằng mình làm người, làm việc, không bao giờ nhằm vào cá nhân nào, chỉ hoàn toàn vì công tác mà suy xét. Nhưng, tôi làm bất cứ việc gì, cũng đều có người không hài lòng, đều nhảy ra cản đường tôi. Đôi khi, tôi không thể hiểu nổi, rốt cuộc người ta thấy tôi chướng mắt hay là người ta không muốn làm việc?

Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, để tay lên ngực mình tự hỏi, Bành Viễn Chinh tôi không muốn đắc tội với bất cứ ai, lại càng không muốn gây chuyện với đồng chí ấy.

Một bậc trưởng bối của tôi từng nói, con người có thể có tư tâm, nhưng không thể vì tư mà bỏ công. Tôi cảm thấy, làm người phải phúc hậu, phải trọng nhân nghĩa, không thể quá đặt nặng tư lợi. Ví như chuyện Vi Minh Hỉ về hưu, thật ra tôi có thể thuận theo ý của Bí thư Hách, nhưng tôi không làm. Vì sao? Bởi vì tôi cảm thấy sống trên đời này phải trọng cái tình, điểm mấu chốt là phải có lương tri, nếu ngay cả điều đó mà cũng không có được, xã hội chúng ta sẽ loạn ngay!

Tôi chân thành với người, không dám mong người khác cũng chân thành với mình. Nhưng, tôi hy vọng chúng ta đều quan tâm đến đại cục, bởi vì mục tiêu của chúng ta là không khác nhau. Làm tốt công tác, tạo được thành tích, thành tích là của chung mọi người, tương lai các vị có thể lên chức hay không, nói cho cùng, không phải là dựa vào thành tích hay sao?

Lão Hoàng, năm nay anh 34 tuổi, đúng không? Anh còn có cơ hội. Tối thiểu, còn có cơ hội được đề bạt Trưởng phòng. Chỉ cần chúng ta đồng lòng hợp sức, tạo dựng sự nghiệp, nói không chừng, trong vòng hai năm, anh đã có thể thăng chức rồi. Tới lúc đó, anh sẽ thấy rõ, chúng ta không nên là đối thủ, mà nên là một đội cùng chung một mục tiêu và lợi ích!

Nói khó nghe một chút, cho dù gạt bỏ Bành Viễn Chinh tôi khỏi thị trấn này, chức vụ Chủ tịch thị trấn Vân Thủy cũng không đến lượt anh đâu, kể cả Phó chủ tịch Mạc cũng vậy. Tôi uống rượu, nói lời thẳng thắn, các vị chớ trách tôi. Nhưng lời thô mà lý không thô. Mặt khác, nếu chúng ta hợp tác chặt chẽ, nhất trí và tiến về phía trước, chúng ta có thể hai bên cùng thắng!

Tôi luôn luôn cho rằng, chuyện hại người lợi ta, nếu có thể lựa chọn thì không làm; nếu không còn cách nào khác, thì cũng nên cố gắng để làm ít thôi, nhưng, chuyện hại người không lợi mình, tuyệt đối không làm! Lời đã nói hết, cảm ơn lão Hoàng hôm nay cùng tôi cởi mở tấm lòng, không nói nhiều nữa, cạn!

Bành Viễn Chinh uống một hơi cạn sạch.

Bành Viễn Chinh nói hết sức chân thành, tuyệt đối xuất phát từ đáy lòng. Lời lẽ của hắn đã làm cảm động các Phó chủ tịch thị trấn.

Khóe miệng Hoàng Hà hơi run lên, cũng nâng chén uống một hơi cạn sạch, sau đó yên lặng ngồi xuống.

Lời nói của Bành Viễn Chinh đi thẳng vào gan ruột y, khiến y chấn động. Bành Viễn Chinh nói rất đúng, ngay cả y và Mạc Thư Bình cố sống cố chết đi theo Hách Kiến Niên, dùng hết các loại thủ đoạn đẩy Bành Viễn Chinh đi nơi khác, chức vụ Chủ tịch thị trấn cũng không đến lượt bọn họ. Thậm chí ngay cả Chử Lượng - cánh tay phải của Hách Kiến Niên, cũng có thể là công dã tràng, cốc mò cò xơi.

Người được lợi nhất chính là Hách Kiến Niên, còn vị trí Chủ tịch thị trấn, có khi ở trên lại điều xuống một người từ nơi khác đến.

Nhưng ngược lại, nếu bọn họ có thể cùng Bành Viễn Chinh “nhất trí tiến về phía trước”, với năng lực và thế lực của hắn, chỉ cần tạo được thành tích, nâng tầm công tác của thị trấn Vân Thủy lên một bậc, bọn họ là những Phó chủ tịch có kinh nghiệm tương đối lâu năm sẽ gián tiếp được lợi. Trong một đợt điều chỉnh cán bộ, khả năng bọn họ được điều đến thị trấn khác làm Chủ tịch thị trấn hoặc đến cơ quan Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận làm Trưởng phòng, cũng không phải là không có.

Hoàng Hà lặng yên trao đổi một ánh mắt với Mạc Thư Bình. Trong lòng hai người đều có một chút thay đổi. Hợp lại thì cùng có lợi, mà chống đối thì cùng tổn thất; hại người không lợi mình, thế thì tội gì làm chó săn không công cho người khác cho khổ?

Mạc Thư Bình do dự một chút, đỏ mặt đứng dậy, nhẹ nhàng nói:

-Chủ tịch thị trấn Bành, tôi cũng kính lãnh đạo một chén.

-Chị Mạc, đừng khách khí như vậy, phải là tôi kính chị một chén.

Bành Viễn Chinh cũng cười, đứng dậy, không nói nhiều lời, lại uống một hơi cạn sạch.

Ngô Minh Quánh vỗ tay khen:

-Chủ tịch thị trấn Bành thật sự là thẳng thắn! Chị Mạc, chị cũng uống cạn đi!

Mạc Thư Bình do dự một chút, rồi cắn răng, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Tuy rằng đó là một ly vang đỏ, nhưng đối với một người dở uống rượu như cô, thật không dễ dàng.

Thi Bình nhướng mày lên, cảm giác dường như Mạc Thư Bình dùng hành động và lời lẽ này để nhắc khéo mình, vì thế, cô liền cười cười, nâng chén mời Lý Tuyết Yến:

-Bí thư Lý, chúng ta cũng uống đi, sau này còn phải nhờ Bí thư Lý chiếu cố cho!



Ở trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân tỉnh.

Trên hành lang tầng một Sở xây dựng, Âu Dương Húc Hoành chậm rãi đi tới, khi còn cách văn phòng Phòng xây dựng xã và thị trấn không xa, thấy Phó giám đốc Sở xây dựng Chu Tích Thuấn đi ngược lại.

Tuy Âu Dương Húc Hoành chỉ là cán bộ cấp cục phó, nhưng là thư ký của lãnh đạo tỉnh, hơn nữa còn là thư ký phục vụ, có quan hệ thân mật với lãnh đạo. Cho nên, Chu Tích Thuấn thấy Âu Dương Húc Hoành, liền chủ động dừng bước, mỉm cười bắt chuyện:

-Âu Dương?

Âu Dương Húc Hoành khẽ mỉm cười:

-Giám đốc Sở Chu, xin chào!

-Người bên cạnh lãnh đạo rất bận rộn, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ chúng tôi thế này? Đi, vào văn phòng tôi ngồi chơi một lúc?

Chu Tích Thuấn niềm nở mời.

-Ha ha, tốt quá, vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn phiền lãnh đạo một chút.

Âu Dương Húc Hoành vốn không định tìm Chu Tích Thuần, nhưng gặp Chu Tích Thuần, y nảy ra một ý tưởng, đột nhiên thay đổi chủ ý.

Quan hệ giữa y và Chu Tích Thuần cũng khá tốt, bởi vì trước kia, lãnh đạo của y là lãnh đạo Sở Xây dựng, Chu Tích Thuấn là cấp dưới cũ của ông ta.

-Ha ha, có việc vào phòng mà nói.

Chu Tích Thuấn vốn muốn đi ra ngoài, vì Âu Dương Húc Hoành, nên đi vòng trở lại.

-Giám đốc Sở Chu, là như thế này, bạn học thời đại học của bà xã tôi công tác ở một thị trấn ở Tân An, thị trấn cô ấy có một dự án nhỏ - cải tạo và mở rộng một khu phố buôn bán, bởi vì liên quan đến việc dùng đất nông nghiệp xây dựng nơi buôn bán, cho nên báo cáo lên Sở chúng ta phê duyệt.

Vào văn phòng của Chu Tích Thuần, Âu Dương Húc Hoành nhẹ nhàng nói mục đích cuộc viếng thăm này của mình.

Y tin rằng, đây không phải là chuyện lớn lao gì. Chu Tích Thuần vừa đúng lúc được phân công phụ trách Phòng xây dựng xã thị trấn, nhất định sẽ nể mặt mình.

Chu Tích Thuần kinh ngạc mỉm cười:

-Chỉ là chuyện ấy? Anh cứ trực tiếp đi thẳng đến Phòng xây dựng xã thị trấn là được, cần gì phải tìm tôi?

-Ài… là do tôi trót làm sai, đụng phải tổ ong vò vẽ, mới đến tìm lãnh đạo giúp.

Chu Tích Thuần càng thấy lạ lùng, hỏi:

-Sao lại thế? Anh là thư ký lãnh đạo tỉnh, chỉ là giúp một thị trấn phê cái thủ tục mà phải vất vả như vậy?

Âu Dương Húc Hoành hạ giọng kể lại sự việc từ đầu đến cuối. Chu Tích Thuần cười ha hả, chỉ vào Âu Dương Húc Hoành, nói:

-Âu Dương này, anh đúng là làm chuyện thừa rồi, anh cũng biết tôi quản lý Phòng xây dựng xã thị trấn, nếu anh tới sớm, làm gì có chuyện kéo dài lâu như vậy?

Âu Dương Húc Hoành cũng cười:

-Vốn tôi tưởng việc nhỏ, không định phiền đến anh. Nhưng bây giờ, xem ra không nhờ anh xử lý là không được. Giám đốc Chu, phiền anh lo giúp cho, thị trấn đó làm việc này cũng không dễ dàng. Hơn nữa, ngày nào vợ tôi cũng thầm thì bên tai tôi, tôi chịu không nổi!

Chu Tích Thuấn cười cười, trầm ngâm một chút:

-Được, lát nữa tôi hỏi thăm một chút, trước lúc tan tầm chiều nay, sẽ trả lời anh.

Âu Dương Húc Hoành như trút được gánh nặng, đứng dậy hạ giọng nói:

-Giám đốc Sở Chu, cuối tuần này, lãnh đạo tỉnh sẽ đi nghỉ ở Ngọa Long Sơn, anh có rảnh không? Cùng đến đó chơi đi!

Chu Tích Thuấn mừng rỡ, vỗ vỗ vai Âu Dương Húc Hoành, hai người cười to, ngầm hiểu.

Trong quan trường là như thế, anh giúp tôi một lần, tôi trả lại anh một ân tình, có qua có lại mới toại lòng nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.