Bành Viễn Chinh rời khỏi văn phòng của Lý Tuyết Yến về lại văn phòng của mình. Điền Minh đã sớm sắp xếp lịch trình công tác của hắn ngày hôm nay, ngay ngắn đặt trên bàn.
Đây là thói quen làm việc của Bành Viễn Chinh. Mỗi ngày sáng sớm, sắp xếp lại công tác của mình, sau đó định lộ trình. Đương nhiên, hắn cũng không chắc nhất định sẽ dựa theo kế hoạch công tác mà làm. Có đôi khi cũng sẽ thích hợp điều chỉnh.
Đây là quy tắc đã định của bản thân.
Sáng sớm hôm nay, hắn chỉ có một công tác, đó là tiến hành hợp tác với Trịnh Anh Nam của tập đoàn dệt Phong Thái.
Lần thứ nhất đàm phán này, Bành Viễn Chinh khá coi trọng. Hắn chuẩn bị đưa công ty quản lý tài sản Vân Thủy sắp thành lập và tập đoàn Phong Thái hợp tác thành lập một công ty bất động sản. Nương theo tập đoàn Phong Thái trong lĩnh vực bất động sản vươn ra ngoài. Toàn diện quy hoạch tài nguyên đất đai thị trấn Vân Thủy, tiến hành buôn bán vận tác.
Ngẫm nghĩ một chút, Bành Viễn Chinh cầm điện thoại lên gọi cho Trịnh Anh Nam:
- Trịnh tổng, tôi là Bành Viễn Chinh.
- Bí thư Bành, tôi chờ điện thoại của anh lâu rồi. Bí thư Bành, tôi cảm tha7y1 chúng ta không cần ở trong thị trấn nói chuyện. Tìm một nơi nào đó, nói chuyện một chút, vừa lúc ăn một bữa cơm. Anh cũng đừng vội từ chối. Chúng ta cứ coi như là bạn bè đi? Trước sau công tư. Bí thư Bành cũng nể mặt một chút chứ.
Trịnh Anh Nam cười hì hì:
- Tập đoàn chúng tôi trong khu du lịch ở núi có đầu tư một quán rượu. Hiện tại trong lúc thử buôn bán. Chúng ta chi bằng đến đó, nếm thử một chút món ăn thôn quê.
Bành Viễn Chinh cũng không phải là loại người đang đói mà có người mời ăn, rồi kêu no mà từ chối. Trịnh Anh Nam đã nói như vậy thì nếu cự tuyệt thì chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn cười nói:
- Được, cứ định như vậy đi. Tôi lát nữa sẽ đến, chúng ta gặp nhau ở núi.
Thành phố Tân An là một thành phố phương bắc có địa hình khá đặc sắc. Phía nam là dải đất bình nguyên. Còn phía bắc là vùng núi. Ban đầu vùng núi phía bắc khá nghèo. Nhưng hiện tại, bởi vì phát triển du lịch sinh thái và nông nghiệp đặc sắc nên đã từng bước phát triển.
Huyện lân cận chính là vùng núi bắc bộ, là một huyện nông nghiệp lớn. Trịnh Anh Nam theo như lời đã nói thì dệt Phong Thái đã đầu tư xây dựng một khách sạn ba sao, ngay bên trong khu du lịch núi Phượng Hoàng.
Bành Viễn Chinh chín giờ sáng đã cùng với Điền Minh xuất phát từ thị trấn Vân Thủy. Từ quốc lộ 123 tiến vào tỉnh lộ. Đến hơn mười giờ rưỡi thì đã chạy đến công khu du lịch núi Phượng Hoàng. Khách sạn của tập đoàn Phong Thái cách cổng khoảng năm trăm mét, tựa lưng vào núi, khung cảnh rất yên tĩnh.
Bởi vì là thử kinh doanh, hơn nữa hiện giờ là thời gian làm việc nên người đến núi thư giãn cũng không nhiều lắm. Bãi đỗ xe trống rỗng, chỉ có một chiếc xe việt dã nhập khẩu màu đen.
Đằng trước chiếc xe Audi có một nam một nữ mặc quần áo thời thượng đứng nói chuyện với nhau. Đột nhiên thấy có một chiếc xe Santana cũ nát hự hự chạy đến, bụi bay tít mù. Cô gái liền che miệng, tránh bụi còn chàng thanh niên thì ánh mắt không tốt, đứng yên tại chỗ nhìn chiếc xe dừng lại.
Điền Minh chậm rãi cho xe dừng lại, nhảy xuống trước một bước, thay Bành Viễn Chinh mở cửa xe. Bành Viễn Chinh thản nhiên bước xuống, chậm rãi quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa có một cô gái ăn mặc thời thượng, đang dùng một ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Khóe miệng hắn nhếch lên. Quả nhiên không phải oan gia không chạm mặt. Không ngờ lại là em vợ của Chủ tịch thành phố Chu, hiện nay là Phó chủ nhiệm ban tin tức báo chiều Phương bắc Giang Ninh Trinh.
Bành Viễn Chinh dường như không có việc gì, chậm rãi bước đến. Điền Minh thay hắn cầm cặp xách, theo sát phía sau.
Bành Viễn Chinh đang muốn tảng lờ Giang Ninh Trinh thì đột nhiên nghe Giang Ninh Trinh cười lạnh nói;
- Thật sự là trùng hợp. Không ngờ trong núi mà cũng gặp được Bí thư Tiểu Bành.
Bành Viễn Chinh giọng nói tuy rằng rất mềm nhẹ, nhưng lại lộ ra vài phần cao cao tại thượng. Điều này làm cho Giang Ninh Trinh nghe xong không tự chủ được, sự hận thù trong nội tâm liền dâng lên.
Cô là em vợ của Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực, giống như bà hoàng trong lĩnh vực tin tức nghiệp vụ. Ở thành phố Tân An muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Nhưng cuộc sống viên mãn của cô, sau khi gặp Bành Viễn Chinh lại bắt đầu chuyển tiếp đột ngột. Bởi vì thứ nhất, cô đưa tin giả khiến bị khai trừ khỏi Nhật báo Tân An. Đối với Giang Ninh Trinh mà nói thì đây không chỉ là một sự đả kích mà còn là một sự sỉ nhục.
Tuy rằng cô sau này ở báo chiều Phương Bắc tái khởi lại. Như vậy việc miễn chức cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Nhưng điều này đã khắc sâu sự oán giận trong cô, khiến cô không thể là bài trừ đi được.
Sau này, cô lại theo đoàn phỏng vấn truyền thông của tỉnh đến thị trấn Vân Thủy phỏng vấn, nhằm vào Bành Viễn Chinh chuẩn bị đưa tin tiêu cực. Đáng tiếc chẳng những không cấu thành thương tổn cho Bành Viễn Chinh, mà còn thúc đẩy Bành Viễn Chinh được bằng khen về giáo dục.
Kỳ thật trước đây, cô cũng từng giằng co với anh rể của mình, ý đồ thông qua Chu Quang Lực để chèn ép Bành Viễn Chinh, thỏa mối hận trong lòng. Nhưng Chu Quang Lực lại không có khả năng làm chủ. Giang Ninh Trinh sau này lại nghe nói, Bành Viễn Chinh có Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam coi trọng. Cho dù là Chu Quang Lực cũng có chỗ cố kỵ.
Hai lần bị bại trong tay Bành Viễn Chinh, khiến cái tên của hắn đã trở thành một tảng đá trong lòng cô.
Bành Viễn Chinh thản nhiên bước đi. Giang Ninh Trinh mím môi thật chặt, nhìn theo bóng dáng cao lớn của Bành Viễn Chinh, con ngươi lóe lên tia lửa giận. Con gái rất giỏi ghi thù. Huống chi Giang Ninh Trinh cũng không phải là một người rộng lượng, bao dung.
- Bành Viễn Chinh, anh không đắc ý được bao lâu đâu.
Giang Ninh Trinh đột nhiên the thé trong cổ họng.
Bành Viễn Chinh bước chân cũng không ngừng lại, mặc kệ Giang Ninh Trinh. Điền Minh đi theo đằng sau đã nhận ra Giang Ninh Trinh, không kìm nổi quay đầu căm tức liếc nhìn cô một cái, thầm nghĩ tên của Bí thư Bành là để cho cô ta gọi loạn sao.
Gã thanh niên đằng sau đã chạy tới, còn muốn hỏi Giang Ninh Trinh vì sao không khống chế được cảm xúc kích động, thì thấy Điền Minh nhìn lại, thì không khỏi quắc mắt quát to Điền Minh:
Điền Minh cũng là người trẻ tuổi huyết khí phương cương. Lại nói tiếp cũng không phải là người dễ thua thiệt. Y gần như là theo bản năng mà cười lạnh một câu:
- Tôi cũng muốn xem thử anh muốn ồn ào cái gì? Chó điên nhà ai sao không quản, lại chạy loạn cắn người như thế?
Gã thanh niên kia giận tím mặt, liền vượt qua Giang Ninh Trinh chạy đế, dương tay chỉ vào Điền Minh, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, mày lặp lại lần nữa cho tao. Mày nói ai là chó điên?
Điền Minh cười lạnh, vừa muốn đối chọi lại thì nghe Bành Viễn Chinh đứng đằng sau nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Điền Minh, lại đây. Chúng ta đi.
Điền Minh lập tức cơn giận tan thành mây khói, vội xoay người chạy tới, có chút lúng túng kính cẩn cúi đầu nói:
- Lãnh đạo, tôi….
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn, phất tay gọi Điền Minh rồi xoay người tiếp tục bước đi.
Điền Minh im lặng đi theo đằng sau.
- Đứng lại, hôm nay mày không nói cho rõ ràng, không xin lỗi, lại muốn rời đi sao.
Gã thanh niên kia bước đến một bước dài, vừa lúc chắn ngay trước mặt Điền Minh.
Điền Minh ngăn cơn tức giận của mình, cúi đầu trầm giọng nói;
- Anh tránh ra, đừng cản đường người khác.
Gã thanh niên cười lạnh một tiếng, không ngờ vung tay tát Điền Minh một cái.
Bốp!
Điền Minh không kịp phòng bị, bị đánh trúng ngay mặt.
- ĐM mày! Cơn tức giận của y lập tức dâng lên. Đột nhiên đấm thẳng vào vai của gã thanh niên, khiến cho gã bị lảo đảo một phen.
Hai người đánh lẫn nhau, nhưng người này căn bản không phải là đối thủ của Điền Minh. Vài cái đã bị Điền Minh đánh ngã xuống mặt đất.
Hết thảy đều xảy ra rất nhanh. Khi Bành Viễn Chinh xoay người lại thì Điền Minh cũng đã nhấc chân, hung hăng đá xuống gã thanh niên đang ôm đầu nằm trên mặt đất.
Bành Viễn Chinh cau mày, khẽ quát lớn:
- Được rồi, Điền Minh, dừng tay lại.
Công an của đồn cảnh sát núi Phượng Hoàng rất nhanh chạy tới. Mà lúc này đây, gã thanh niên chạy chiếc xe việt dã đã gọi mấy cuộc điện thoại. Không bao lâu sau liền xuất hiện mấy chiếc xe màu đen. Từ trên xe nhảy xuống bảy tám gã thanh niên cường tráng, hùng hùng hổ hổ bao vây Bành Viễn Chinh và Điền Minh lại. Xem ra, nếu không phải có cảnh sát ở đây thì đã sớm động thủ rồi.
Người cảnh sát nhân dân đi đầu khoảng năm mươi tuổi. Ông ta liền kéo cánh tay Điền Minh, hạ giọng nói:
- Chú em, xem chú cũng là người ăn cơm nhà nước. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Cường long khó đè địa đầu xà. Vừa rồi vị kia là Chủ tịch huyện
Điền Minh có chút ủ rũ. Y không phải là sợ bị đánh, mà chỉ là theo chân lãnh đạo làm việc. Kết quả bởi vì chính mình không thể khống chế được cảm xúc mà mang lại phiền phức cho lãnh đạo, trong lòng rất là kinh sợ.
Y có chút kinh sợ nhìn Bành Viễn Chinh, trong lòng âm thầm nguyền rủa mình đã quá kích động.
- Anh ta động thủ đầu tiên!
Bành Viễn Chinh thản nhiên nói, rồi nhìn quanh những gã đàn ông hung tợn. Đột nhiên gặp phải chuyện phiền toái này, muốn nói trong lòng hắn không cảm thấy phiền thì tuyệt đối là giả.
Còn đối với sự kích động của Điền Minh ngày hôm nay, nhưng hắn cũng là một người hơi chút bao che khuyết điểm. Bất kể thế nào, Điền Minh cũng là người công tác bên cạnh hắn. Hắn làm sao có thể nhìn Điền Minh ngay trước mặt mình chịu thiệt.
Gã cảnh sát nhân dân đánh giá Bành Viễn Chinh, thấy hắn tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng khí độ bất phàm, đoán hắn cũng có chút lai lịch thì thấp giọng nói:
- Bất kể là ai động thủ trước. Dù sao hiện tại cũng đã xảy ra chuyện, các người cũng không tránh được việc phải bị kiểm tra. Như vậy đi, các người nói lời xin lỗi, bồi thường ít tiền, tôi sẽ làm người hòa giải cho các người. Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không.
Gã thanh niên là con của Phó chủ tịch huyện lân cận tên Lâm Đào. Với tính tình của y, hôm nay bị thiệt thòi lớn như vậy thì nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng Giang Ninh Trinh lông mày nhíu lại, nói với y vài câu rồi miễn cưỡng bảo Điền Minh giáp mặt xin lỗi, bồi thường hai ngàn đồng.
Lão cảnh sát nhân dân thở phào một cái, rồi đi về phía Bành Viễn Chinh cười nói:
- Được rồi, hai vị, các người qua nói lời xin lỗi với Lâm Đào. Sau đó bồi thường hai ngàn đồng. Chuyện này coi như xong.