Hách Kiến Niên và Trưởng ban Tôn bí mật kết nối. Kết quả là Vi Minh Hỉ về hưu, Ủy viên Đảng ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Quý Kiến quốc chuyển sang làm Ủy viên Đảng ủy, Phó chủ tịch thị trấn. Phó chủ tịch thị trấn Chử Lượng đảm nhiệm Phó bí thư Đảng ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Ủy viên tổ chức Hoàng Hà đảm nhiệm Ủy viên Đảng ủy, Phó chủ tịch thị trấn. Ủy viên tuyên truyền Mẫn Diễm kiêm nhiệm Ủy viên Đảng ủy, Phó chủ tịch chuyên trách Hội đồng nhân dân, Ủy viên Đảng ủy Mạc Thư Bình kiêm Phó chủ tịch thị trấn.
Hách Kiến Niên, Lý Tuyết Yến và Bành Viễn Chinh, Cổ Lượng vẫn không thay đổi.
Cứ như vậy, Quý Kiến Quốc bị loại ra khỏi Đảng ủy thị trấn. Chử Lượng tiếp nhận chức vụ. Đồng thời Chử Lượng đảm nhiệm Phó bí thư nên Lý Tuyết Yến mất đi quyền lực. Bởi vì thứ nhất, Hách Kiến Niên khẳng định sẽ đem công tác hàng ngày của Đảng ủy giao cho Chử Lượng. Coi như Đảng ủy tuyệt đối nắm trong tay Hách Kiến Niên.
Còn bên UBND có Hoàng Hà, Mạc Thư Bình đảm nhiệm Phó chủ tịch thị trấn, liền tạo thế cân bằng với Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến.
Sau khi điều chỉnh, bộ máy chính Đảng thị trấn Vân Thủy bao gồm chín người. Bên Hách Kiến Niên có năm người là Hách Kiến Niên, Chử Lượng, Hoàng Hà, Mẫn Diễm, Mạc Thư Bình. Còn bên Bành Viễn Chinh thì chỉ có Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến, Cổ Lượng, và Quý Kiến Quốc bốn người. Hệ thống lực lượng xuất hiện độ chênh lệch, một lần nữa quyền lực lại nằm trong tay Hách Kiến Niên.
Mà kế tiếp, Hách Kiến Niên sẽ tiến thêm một bước lôi kéo Cổ Lượng và Quý Kiến Quốc, tiến thêm một bước cô lập Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến,
Hách Kiến Niên động tác cực kỳ bí ẩn. Một khi thành công, thế cục lập tức nghịch chuyển.
Bành Viễn Chinh là người làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Hắn nếu ngay trước mặt Chủ tịch quận Cố hứa hẹn, thì không có bất luận lý do kéo dài thời gian. Hắn ngày hôm sau liền đến UBND quận, tìm đến thành viên tổ Đảng, Chánh văn phòng UBND Mạc Xuất Hải.
Có Cố Khải Minh chỉ thị, Mạc Xuất Hải là tâm phúc của Cố Khải Minh, đương nhiên là phải toàn lực ủng hộ.
Mạc Xuất Hải chuẩn bị một văn phòng cho Bành Viễn Chinh, rồi lại điều thêm hai nhân viên công tác bên UBND, được coi là cây bút của cơ quan chính quyền khu đến hiệp trợ công tác cho Bành Viễn Chinh.
- Đồng chí Viễn Chinh, vị này là Tiểu Vương, Vương Hoan Đào. Còn vị này là Tiểu Cơ, Cơ Phi Yến. Đều là những cây bút của cơ quan chúng tôi. Đương nhiên là không thể so với đồng chí Viễn Chinh rồi.
Mạc Xuất Hải giới thiệu cho Bành Viễn Chinh:
- Tiểu Vương, Tiểu Cơ, đây là đồng chí Bành Viễn Chinh. Lấy trình độ lý luận của đồng chí, đủ để làm giáo sư cho các người. Hiện tại, đối với các người mà nói thì đây là một cơ hội, nên phối hợp tốt công tác với đồng chí Bành Viễn Chinh. Các người có thể học được không ít kinh nghiệm.
- Xin chào Phó chánh văn phòng Bành.
- Sau này, xin Phó chánh văn phòng Bành chỉ dạy cho chúng tôi nhiều hơn.
Vương Hoan Đào và Cơ Phi Yến đều công tác tại UBND quận hai ba năm, nên cơ sở văn tự rất tốt, đều tốt nghiệp khoa tiếng Trung ra. Sau khi vào cơ quan làm việc thì rất nhanh liền trổ hết tài năng, trở thành văn tự nòng cốt.
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười:
- Chánh văn phòng Mạc vậy là quá khen tôi rồi. Quả thật khiến tôi rất xấu hổ. Tôi nào có trình độ lý luận gì đâu. Chỉ là khoa tay múa tay mà thôi. Hai vị cũng đừng nghe Chánh văn phòng Mạc nói giỡn. Cái gì mà giáo sư hay không giáo sư. Chúng ta công tác cùng một chỗ với nhau, phối hợp giao lưu là chính.
Mạc Xuất Hải cười sang sảng:
- Đồng chí Viễn Chinh không cần khiêm tốn. Thanh danh của cậu ở thành phố ai mà không biết chứ.
- Công tác ở đây không thể nóng vội. Tôi biết thị trấn các người gần đây phải điều chỉnh bộ máy chính đảng. Đồng chí Viễn Chinh tạm thời phải lo cho bên kia trước. Ăn cơm thì phải ăn từng miếng, không thể cố nuốt một ngụm.
Mạc Xuất Hải trong lúc vô ý nói một câu khiến Bành Viễn Chinh biến sắc, kinh ngạc nói:
- Điều chỉnh bộ máy? Ở quận phải điều chỉnh bộ máy lãnh đạo chính đảng của thị trấn chúng tôi?
Mạc Xuất Hải cứ nghĩ rằng chuyện này khẳng định trong lòng Bành Viễn Chinh đã có tính toán. Y không nghĩ rằng đây chỉ là Hách Kiến Niên âm thầm vận tác, giấu diếm hy vọng lật đổ Bành Viễn Chinh.
Mà cũng thật trùng hợp. Chuyện này người khác vẫn chưa biết, chỉ có mỗi mình Mạc Xuất Hải biết được từ miệng của Cố Khải Minh.
Mạc Xuất Hải thấy Bành Viễn Chinh ngạc nhiên thì cũng nhíu mày, hạ giọng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh không biết sao? Ngày mai trong hội nghị thường vụ sẽ có một đại biến động.
Mạc Xuất Hải ý tứ có chút đại biến động chính là một số đồng chí Ban Tổ chức cán bộ quận ủy nhất định sẽ gặp mặt hoặc tiến hành tổ chức nói chuyện. Loại chuyện này làm sao mà giấu diếm được. Bành Viễn Chinh là nhân vật hành chính số một của thị trấn Vân Thủy, như thế nào lại không biết chứ?
Mà trên thực tế, Ban tổ chức cán bộ quận ủy thật là chưa tìm ai để nói chuyện.
Lúc này đây chính là một đột nhiên tập kích.
- Haha, tôi thật không biết có chuyện này. Chánh văn phòng Mạc, có chính xác không vậy?
Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, hỏi dò.
Mạc Xuất Hải nhìn Bành Viễn Chinh, gật đầu cười khẽ:
- Hẳn là chính xác. Ngày mai Chủ tịch quận Cố tham gia hội nghị thường vụ. Tôi vừa mới chuẩn bị tài liệu cho ông ấy. Hơn nữa….
Mạc Xuất Hải muốn nói gì lại thôi.
Vương Hoan Đào và Cơ Phi Yến thấy Bành Viễn Chinh và Mạc Xuất Hải có chuyện muốn nói thì liền lặng yên rời khỏi. Cơ quan là như thế. Có những tin tức mà đối với nhân viên bình thường, có biết cũng chưa chắc gì là chuyện tốt.
Thấy Vương Hoan Đào và Cơ Phi Yến hai người rời đi. Mạc Xuất Hải mới đầy thâm ý nói:
- Tôi nghe nói Bí thư Hách đề nghị, Trưởng ban Tôn đề danh làm phương án điều chỉnh. Vi Minh Hỉ về hưu, điều chỉnh bộ máy còn lại chín người. Lãnh đạo quận ủy hẳn sẽ không phản đối. Nhưng điều chỉnh bộ máy đồng thời cũng là đề bạt cán bộ. Tôi nghĩ các lãnh đạo đều có ứng cử viên của mình.
Mạc Xuất Hải lời nói có hàm ý khác. Bành Viễn Chinh nét mặt mỉm cười, nhưng trong lòng ngưng lại như nước.
Tin tức này tới quá đột ngột. Hắn lập tức ý thức được, đây là chiêu độc của Hách Kiến Niên. Nếu ngồi yên không quan tâm, thì ưu thế chủ động mà mình mới chiếm được sẽ trong nháy mắt hóa thành bọt nước. Nhưng phương án đề danh đã hình thành, nhất là có lãnh đạo chủ chốt của Ban tổ chức cán bộ quận ủy đề danh. Hơn nữa, Hách Kiến Niên là Ủy viên thường vụ quận ủy kiếm Bí thư Đảng ủy thị trấn ủng hộ, chuyện này trên cơ bản không thể nghịch chuyển.
Làm sao bây giờ?
Rời khỏi UBND quận, Bành Viễn Chinh lập tức tìm Chu Đại Dũng, khiến Chu Đại Dũng âm thầm giúp đỡ thám thính một chút tin tức. Chu Đại Dũng trước đây công tác ở Ban tổ chức cán bộ Thảnh ủy, tất nhiên là rất quen thuộc với nhiều người ở Ban tổ chức cán bộ quận ủy. Sau vài cuộc điện thoại, Chu Đại Dũng liền có được tin tức vô cùng xác thực.
Bành Viễn Chinh im lặng, bình tĩnh ngồi trong phòng làm việc của Chu Đại Dũng, chậm rãi châm một điếu thuốc.
Nếu phương án điều chỉnh này thành công, cục diện đối với hắn rất bất lợi. Hách Kiến Niên sẽ chuyển bại thành thắng, một lần nữa nắm trong tay quyền to của chính quyền thị trấn Vân Thủy.
Nếu như không có quyền lực thì chẳng làm được gì. Không có quyền lực thì sẽ bị Hách Kiến Niên chèn ép. Một khi cục diện đó xảy ra, Bành Viễn Chinh có muốn ngăn cơn sóng dữ cũng không có khả năng.
Nhưng thời gian lại nhanh như vậy. Buổi sáng ngày mai sẽ mở hội nghị thường vụ, hắn có năng lực làm gì bây giờ?
Chu Đại Dũng ngồi một chỗ nhìn Bành Viễn Chinh, trong lòng có một câu muốn nói từ lâu. Y sớm muốn nói hãy tìm Trưởng ban Tống của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy nói một câu, âm mưu của Hách Kiến Niên sẽ tan biết. Hơn nữa, địa vị của Bành Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy và khu Tân An sẽ càng thêm củng cố, không người nào có thể lay động, mà cũng không có người nào dám lay động.
Phía sau có một gốc cổ thụ lớn như vậy, vì sao không dựa vào?
- Lão Chu, anh đang bận, tôi xin phép về trước. Ở thị trấn vẫn còn có chút việc.
- Viễn Chinh à…cậu…
Chu Đại Dũng thở dài nói:
- Cậu đừng nên làm mình bị động như vậy, nên ra tay thì ra tay, sợ cái gì chứ?
Bành Viễn Chinh lắc đầu, cười không nói gì.
Bành Viễn Chinh trở lại thị trấn. Vi Minh Hỉ là người thứ nhất tìm hắn.
- Chủ tịch thị trấn Bành.
Vi Minh Hỉ trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng.
- Lão Vi, đến đây ngồi đi. Tìm tôi có việc gì?
Bành Viễn Chinh cười đưa qua một điếu thuốc.
- Chủ tịch thị trấn Bành, Phó trưởng ban Đường của Ban tổ chức cán bộ tìm tôi nói chuyện. Nói là căn cứ vào công tác an bài của quận ủy, muốn tôi về hưu trước hai tháng.
Vi Minh Hỉ giọng nói có chút cô đơn.
Bành Viễn Chinh đã sớm biết trong lòng, cho nên cũng không nói gì nhiều, chỉ thở dài phụ họa.
- Lão Vi, tôi nói thật, tuổi già không buông tha cho người nào. Đây là quy luật, nên về thì về đi, trong lòng thoải mái một chút.
- Chủ tịch thị trấn Bành, đồng chí Viễn Chinh, tôi về hưu hay không thì thật ra không quan trọng. Tôi đã có tư tưởng chuẩn bị. Bắt đầu từ năm ngoái, tôi đã chuẩn bị tư tưởng cho mình. Tuy rằng cả đời này tầm thường, nhưng tôi cũng không hối hận. Tối thiểu tôi chẳng làm chuyện gì sai, không thẹn với lương tâm của mình.
Vi Minh Hỉ ngoài miệng thì nói rất sảng khoái nhưng giọng nói có chút run run, nụ cười lại rất miễn cưỡng.
- Haha, người chỉ cần đúng với lương tâm mình là được.
Bành Viễn Chinh cũng cười theo.
- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi nghe Ban tổ chức cán bộ nói, sẽ tiến hành điều chỉnh bộ máy lãnh đạo của thị trấn chúng ta.
Vi Minh Hỉ cảm thán một hồi, rốt cuộc là nhớ đến ý đồ của mình đến đây nên hạ giọng nói.
Ông ta là một người thành thật. Bành Viễn Chinh tôn trọng ông, chiếu cố ông nên ông rất ghi tạc trong lòng. Chỉ có điều, bởi vì năng lực có hạn, nên cũng chẳng hồi báo lại cho Bành Viễn Chinh cái gì. Nhưng ông từ Ban tổ chức cán bộ biết được tin tức nên tìm Bành Viễn Chinh ngay.
- Ồ, vậy à? Ở quận muốn điều chỉnh bộ máy chúng ta?Haha.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng cười:
- Cá nhân phục tùng tổ chức. Tổi chức điều chỉnh, chúng ta làm cán bộ phải tuân theo tổ chức an bài.
Thấy Bành Viễn Chinh không chút để ý, Vi Minh Hỉ không khỏi nóng lòng.
Lúc này bộ máy điều chỉnh có nghĩa gì, thằng ngốc cũng có thể hiểu được. Nhưng Bành Viễn Chinh vì sao vẫn ung dung, không chút nôn nóng?
Vi Minh Hỉ há miệng thở dốc, có chút không nói ra lời.
Ông ta sắp phải về hưu, tâm tình trầm thấp, vốn định nhắc nhở Bành Viễn Chinh, nhưng thấy Bành Viễn Chinh không để trong lòng nên ông cũng có chút nản lòng thoái chí, quyết định không xen vào.
Thấy Vi Minh Hỉ có chút gấp gáp rời khỏi, Bành Viễn Chinh nét mặt nở nụ cười.
Vi Minh Hỉ là có ý tốt, nhưng ngay trước mặt Vi Minh Hỉ, hắn còn có thể nói gì? Nói cũng vô ích, chi bằng không nói. Tuy nhiên, hắn đột nhiên phát sinh một ý nghĩ.
Nếu…Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh lập tức đứng dậy, đi xuống lầu, ngồi xe thẳng đến quận.