Cao Quan

Chương 119: Chương 119: Lại xảy ra sự cố






Liên tiếp hai ngày, Bành Viễn Chinh cùng với người của phòng Tin tức là nhân viên Vương Bình và Vạn Đại Dũng tăng ca để hoàn tất tài liệu.

Loại tài liệu này thật sự là hai bản sử dụng lại mà thôi. Cùng lúc có thể đưa cho các truyền thông ở tỉnh để đưa tin, còn về phần phương diện khác thì có thể làm kịch bản cho một bộ phim chuyên đề về tuyên truyền. Thời gian rất khẩn trương, Bành Viễn Chinh nhất định phải trong thời gian ngắn nhất đưa ra một dàn bài đại cương. Bởi vì nếu không có kịch bản thì đài truyền hình làm phim quảng cáo chỉ là lời nói suông. Bọn họ nhất định phải dựa vào kịch bản để tạo thành một bộ phim quảng cáo.

Nói là ba người làm tài liệu, kỳ thật chỉ có Bành Viễn Chinh là chính. Vương Bình và Vạn Đại Dũng chỉ là giúp đỡ. Bành Viễn Chinh sưu tầm những tài liệu có liên quan, Bành Viễn Chinh cần cái gì thì bọn họ lấy ra cái đấy. Ví dụ như cần những số liệu về kinh tế, cần điều hành người nào thì bộ môn đó lập tức điều người sang ngay.

Lần này, Bành Viễn Chinh thật sự là dồn hết sức mình vào công việc. Không chỉ có liên quan đến tiền đồ chính trị, đồng thời còn vì sự phát triển của thành phố Tân An. Nếu còn ngụ lại Tân An, thì ít nhất phải kéo được kinh tế Tân An phát triển vượt mức quy định từ ba đến năm năm, đồng thời kéo theo thương mại và công nghiệp phát triển, nâng cao hình tượng thành phố.

Sau khi cuộc họp hội ý thứ nhất kết thúc, Bành Viễn Chinh liền thức đêm để làm ra một dàn ý. Ngày hôm sau, bắt đầu bỏ vào trong các loại số liệu và tài liệu. Ngày thứ ba, một bài viết với tiêu đề “Tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Tân An cần một chữ “cao”” đã cơ bản hình thành. Bành Viễn Chinh buổi chiều cùng ngày đã sửa chữa lại lần hai, rồi sau đó mới đóng dấu và đặt lên bàn Khang Đống.

Khang Đống xem qua, không kìm nổi vỗ bàn tán dương:

- Đồng chí Viễn Chinh, quả nhiên không hổ danh là cao thủ viết tài liệu trong cả nước. Bản thảo này thật sự là bắt được vấn đề mấu chốt. Ở một trình độ hữu hạn nào đó đã biểu đạt được cái chúng ta cần, đem sắc thái và ưu thế của thành phố phô bày một cách rành mạch, vừa xem là hiểu ngay. Hành văn lại lưu loát. Quả thật là tuyệt vời.

- Phó trưởng ban Khang đã quá khen. Tài liệu công tác này dùng để tuyên truyền, nên các đồng chí đều dốc hết trăm phần trăm sức lực của mình để viết. Lãnh đạo hài lòng là tốt rồi.

Bành Viễn Chinh khiêm tốn cười. Tuy nhiên, hắn cũng rất tự tin. Có bản lĩnh viết văn vững chắc, có ưu thế tin tức của kiếp trước và nhân sinh lịch duyệt phong phú, nếu hắn tổ chức không tốt cho tài liệu này, thì đổi lại người khác cũng chưa chắc gì làm được.

- Được, chúng ta đi báo cáo cho Phó bí thư Trần đi.

Khang Đống rất cao hứng, vỗ vai Bành Viễn Chinh, dẫn đầu ra cửa. Bành Viễn Chinh liền theo sát sau đó.

Khi bước vào phòng Trần Ngôn Hề, vừa lúc gặp được Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đã ở đó.

- Bí thư Đông Phương!

Khang Đống vừa thấy Đông Phương Nham liền ngẩn ra, chợt cung kính chào.

Bành Viễn Chinh vốn muốn vào cửa, nhưng nhìn thấy Bí thư Thành ủy bên trong thì liền đứng một bên cửa, không có vào. Đông Phương Nham liếc mắt một cái, liền thấy được hắn, vẫy tay gọi:

- Đồng chí Tiểu Bành, nếu đã đến đây, vì sao đứng ở cửa mà không vào?

Lãnh đạo nói như vậy, Bành Viễn Chinh chỉ có thể nét mặt kính cẩn tươi cười bước vào.

- Bí thư Đông Phương, Phó bí thư Trần.

Đông Phương Nham nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì nữa.

Trần Ngôn Hề thản nhiên cười, nhìn Khang Đống và Bành Viễn Chinh:

- Lão Khang, các người tìm tôi có việc à? Có việc thì nói, vừa lúc Bí thư Đông Phương cũng ở đây. Vừa rồi tôi có báo cáo lại với Bí thư Đông Phương về công tác của mọi người. Bí thư Đông Phương đã ra chỉ thị quan trọng, thành phố sẽ đem hết toàn lực ủng hộ công tác của mọi người. Các cơ quan trực thuộc thành phố và bộ môn đều phải phối hợp chặt chẽ với mọi người. Lão Khang, nếu anh phối hợp không được thì tìm tôi. Nếu tôi phối hợp không được thì tìm Bí thư Đông Phương. Có Bí thư Đông Phương làm chỗ dựa vững chắc, mọi người cứ yên tâm mà làm.

Đông Phương Nham ở một bên mỉm cười:

- Không phải chỉ mình tôi làm chỗ dựa vững chắc cho mọi người, mà toàn bộ nhân dân thành phố đều kiên cường hậu thuẫn cho mọi người.

- Cảm ơn lãnh đạo Thành ủy đã ủng hộ. Có lãnh đạo ủng hộ, chúng tôi càng thêm tin tưởng gấp trăm lần.

Khang Đống biểu lộ thái độ, đưa bản thảo trong tay đặt lên bàn:

- Phó bí thư Trần, đây là bản thảo mà đồng chí Viễn Chinh và hai đồng chí khác đã thức trắng đêm tăng ca để làm. Xin lãnh đạo thẩm duyệt một chút.

Trần Ngôn Hề gật đầu, tiếp lấy bản thảo. Đông Phương Nham cũng chưa rời đi, ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa mỉm cười không nói.

Trần Ngôn Hề xem qua đại khái mất năm phút đồng hồ. Bà ngẩng đầu lên, thở phào một cái, nhìn Bành Viễn Chinh ánh mắt lóe lên sự tán thưởng.

Bà đứng dậy, đi qua đưa cho Đông Phương Nham:

- Bí thư Đông Phương, ngài xem như thế nào.

Đông Phương Nham mỉm cười cầm lấy. Ông nhìn kỹ bản thảo một lần, liên tục gật đầu:

- Không tồi, rất không sai. Cái gì nên viết thì viết, điểm sáng xông ra, hình tượng sống động. Hơn nữa còn có trình độ rất cao. Nhất là tiêu đề này, rất phấn khích, có tác dụng nâng cao “điểm mắt vẽ rồng” cho bản thảo.

- Lão Trần à, thời gian khẩn cấp, tôi thấy cũng không cần sửa nữa, lập tức chỉ thị cho bọn họ làm ngay đi.

Đông Phương Nham tuy ngoài miệng thì nói là thương lượng, nhưng thực tế chính là chỉ thị và mệnh lệnh.

Trần Ngôn Hề vâng một tiếng, hướng Khang Đống và Bành Viễn Chinh phất tay:

- Chỉ thị của Bí thư Đông Phương mọi người đều nghe được. Dựa theo chỉ thị tinh thần của Bí thư Đông Phương mà thực hiện ngay đi. Lão Khang, trọng điểm là bộ phim quảng cáo và kết nối với đài truyền hình tỉnh. Nếu các người có khó khăn thì có thể tìm tôi, thậm chí là trực tiếp tìm đến bí thư Đông Phương để xin trợ giúp.

- Bộ phim quảng cáo phải tiến hành thật nhanh. Cho mọi người thời gian một tuần. Hôm nay là ngày 7 tháng 3, tôi hy vọng ngày 15 tháng 3 có thể nhìn thấy bản mẫu bộ phim quảng cáo.

Ngày 3, Bành Viễn Chinh đang ở trong văn phòng Khang Đống bàn luận về việc đài truyền hình tỉnh cuối tuần này sẽ đưa đoàn nghệ thuật xuống nông thôn để biểu diễn. Tạ Tiểu Dung sắc mặt rất khó coi, vội vàng bước vào, ngay cả cửa cũng không gõ. Mà phía sau cô, Cao Ý Tuyên cũng chậm rãi tiến vào.

Khang Đống nhướng mày.

Tạ Tiểu Dung thở hổn hển nói:

- Phó trưởng ban Khang, người của đài truyền hình tỉnh thật sự là khốn kiếp mà. Bọn họ bảo rằng chiều ngày 14 sẽ đến thành phố chúng ta biểu diễn. Bên chúng ta đều đã chuẩn bị tốt, lại còn tổ chức một số lượng người xem từ các xí nghiệp hầm mỏ và trường học. Kết quả bọn họ gọi điện thoại đến, bảo là kế hoạch có thay đổi. Cuối tuần bọn họ phải đến một thành phố cấp 3 khác, khi đến chúng ta thì phải giữa tháng 4. Nói vậy thì có phải là lật lọng không.

Khang Đống biến sắc, trầm giọng nói:

- Tiểu Tạ, cô không phải là có quan hệ rất tốt với một Phó trưởng ban đài truyền hình tỉnh sao. Sao lại thành ra như thế chứ?

Tạ Tiểu Dung đỏ mặt:

- Lãnh đạo, tôi cũng không biết tại sao có thể như vậy. Anh ta rõ ràng là đồng ý rồi mà. Tôi còn đến tỉnh một chuyến, lại còn mời ăn cơm và tặng quà. Ai biết họ lại trở mặt như vậy.

Khang Đống chau mày, thật lâu cũng không nói gì.

Bành Viễn Chinh ở một bên, thoáng chút suy nghĩ nói:

- Phó trưởng ban Khang, biểu diễn mời sau cũng không quan trọng. Chủ yếu trước mắt chính là làm phim quảng cáo. Sau đó dựa theo an bài mà thực hiện. Chỉ cần phim quảng cáo ra mắt, chúng ta còn có thể tái tổ chức lại những hoạt động khác.

Khang Đống thần sắc ngưng trọng gật đầu:

- Chỉ có thể như vậy. Tạ Tiểu Dung, tôi mặc kệ, cô hãy nghĩ biện pháp nào đó, đến tỉnh để theo dõi cho tôi, cần phải cam đoan phim quảng cáo phải được vận tác.

- Lãnh đạo…

Tạ Tiểu Dung có chút xấu hổ vô cùng. Cô cắn chặt răng, nhẹ nhàng nói:

- Đài truyền hình cũng nói rằng bộ phim quảng cáo của chúng ta cũng sẽ làm sau. Bọn họ căn cứ vào yêu cầu tuyên truyền của tỉnh, sắp tới bọn họ còn phải đưa tin về việc quán triệt học tập bài nói chuyện của đại nhân vật trong chuyến nam tuần. Bộ phim quảng cáo của chúng ta không thể phát trong giờ vàng. Hoặc là phải một tháng sau, hoặc là sau 10h đêm.

Nghe xong lời này của Tạ Tiểu Dung, Khang Đống rốt cuộc là ngồi không yên. Y đột nhiên đứng dậy, vỗ bàn cả giận nói:

- Phát sau mười giờ lấy ai mà xem?

- Tiểu Tạ, cô cũng là đồng chí lão thành, tại sao làm việc lại không bền chắc như vậy? Cô phải sớm nói, nếu phối hợp không được thì thành phố sẽ nghĩ biện pháp khác. Biến thành như vậy, bảo tôi báo cáo với Phó bí thư Trần như thế nào? Bảo tôi nói như thế nào đây?

Khang Đống phát hỏa lên. Y kỳ thật là một người khá ôn hòa, rất ít khi trước mặt mọi người răn dạy cấp dưới của mình. Chỉ có điều, lúc này đây đang là công tác đẩy mạnh tuyên truyền, đài truyền hình tỉnh phối hợp rất quan trọng. Bất kể là biểu diễn hay là phim quảng cáo đều liên quan đến việc thành bại của công tác. Hiện tại lại phát sinh vấn đề, tính cách ôn hòa như y, rốt cuộc cũng không khống chế được cảm xúc bực bội và phẫn nộ của mình.

Tạ Tiểu Dung gấp đến độ đôi mắt đỏ lên, không ngờ ngay trước mặt Khang Đống, Bành Viễn Chinh và Cao Ý Tuyên khóc nức nở.

Cô cùng với một Phó trưởng ban đài truyền hình tỉnh quan hệ rất tốt, là bạn học đại họ. Cô trước mặt lãnh đạo vỗ ngực cam đoan, nói bên đài truyền hình khẳng định sẽ không có vấn đề gì. Nhưng ai biết, sự việc đột nhiên lại thay đổi. Bạn học của cô ngay từ đầu đã không tiếp điện thoại. Sau này có nghe máy nhưng giọng điệu rất mạnh mẽ, cứng rắng, ra bộ dạng phải giải quyết việc chung trước.

Sự thật, trước khi đến văn phòng Khang Đồng báo cáo, Tạ Tiểu Dung cũng đã thông qua những con đường khác nhau để kết nối với lãnh đạo đài truyền hình tỉnh. Nhưng kết quả cũng chẳng có gì thay đổi. Một lãnh đạo của đài truyền hình tỉnh ám chỉ việc này có liên quan đến lãnh đạo chủ chốt của đài truyền hình tỉnh.

Tạ Tiểu Dung lại tìm đến Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, cũng thông qua người quen này phối hợp với lãnh đạo chủ chốt của đài truyền hình. Nhưng đối phương vẫn không thay đổi ý định.

Đài truyền hình tỉnh có đường rẽ như vậy, cái này tương đương với việc khiến cho toàn bộ phương án của Bành Viễn Chinh bị cắt ngang giữa chừng. Nếu không được đài truyền hình tỉnh hợp tác thì cái gì cũng đều làm không được. Tuy rằng báo chí vẫn cứ theo lệ thường mà phát tin, nhưng hiệu quả không bằng truyền thông.

Khang Đống gấp đến độ loạn cả lên. Bành Viễn Chinh khóe mắt phát hiện, Cao Ý Tuyên tuy rằng đứng một bên im lặng không nói, nhưng đôi mắt của y lại ánh lên sự vui sướng khi người khác gặp họa, chợt lóe lên rồi biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.