Bành Viễn Chinh mỉm cười bắt tay với Ngô Minh Quánh.
Mọi người cười cười nói nói đi lên lầu. Lúc này Lý Tân Hoa cùng Điền Minh đã trở lại. Bành Viễn Chinh phất tay nói:
- Đồng chí Tân Hoa, đã sắp xếp xong phòng làm việc cho lão Ngô và Thi tỷ chưa? Tôi muốn xem qua một chút!
- Lãnh đạo, đã sắp xếp xong xuôi, ở bên này.
Vừa nói, Lý Tân Hoa vừa cùng với Bành Viễn Chinh mấy người hướng văn phòng hai gian đầu tiên bên tay trái lầu hai đi tới.
Lầu hai ngoài phòng đảng chính thì là phòng làm việc của lãnh đạo. Bởi vì Ngô Minh Quánh cùng Thi Bình và Khuông Nhã Lam mới tới, bọn họ ở bộ máy chính đảng xếp hạng tương đối sau cùng, cho nên phòng làm việc chỉ có thể điều chỉnh ở bên cạnh.
Đây là gian nhà kho của phòng đảng chính. Nếu không, Ngô Minh Quánh ba người cũng chỉ có thể có hai người được an bài ở lầu một. Mặc dù lầu ba còn có mấy gian phòng làm việc, nhưng có Hách Kiến Niên một mình chiếm lĩnh, phòng đảng chính không có cách nào an bài.
Đi tới cửa phòng làm việc của hai người, Lý Tân Hoa cười mở cửa nói:
- Lãnh đạo, anh xem có hài lòng không?
Lý Tân Hoa lời này là hướng Ngô Minh Quánh và Thi Bình nói.
Ngô Minh Quánh và Thi Bình đứng ở cửa phòng làm việc của mình, nhìn lướt qua, cũng cười nói:
- Cám ơn, không tệ, chúng ta rất hài lòng.
Nói thật, thị trấn điều kiện có hạn, văn phòng tài nguyên phối trí cũng không được để ý. Nhất là cơ quan chính quyền thị trấn Vân Thủy trước kia là trường học được cải tạo mà thành. Nhưng đối với Ngô Minh Quánh cùng Thi Bình mà nói, bọn họ có thể một mình có một gian phòng làm việc, ở cơ quan là tha thiết ước mơ rồi.
Có không gian làm việc độc lập, còn có cái gì không hài lòng?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Hai vị, thị trấn điều kiện có hạn, không giống ở quận điều kiện tốt như vậy. Chúng ta trước kiên trì thì cứ kiên trì. Tôi nghĩ, sau này thị trấn chúng ta cũng có thể xây một cơ quan làm việc tốt hơn, cải thiện một chút hoàn cảnh làm việc!
- Chủ tịch thị trấn Bành, anh quá khách khí rồi. Có thể có được văn phòng làm việc là tốt rồi. Chúng ta đến để làm công việc, cũng không phải là tới để hưởng thụ.
Ngô Minh Quánh khách khí nói.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, quay đầu lại nhìn ba người Lý Tuyết Yến đi theo phía sau hắn, lại nói:
- Được, lão Ngô, Thi tỷ, các người nghỉ ngơi trước, ngày mai nói chuyện sau. Tôi nghĩ, chúng ta bên UBND thị trấn này có tám đồng chí, buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm.
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền quay đầu trở về phòng làm việc của mình.
Thấy đám người Bành Viễn Chinh rời đi, Ngô Minh Quánh cùng Thi Bình lúc này mới đi vào phòng làm việc của mình, bắt đầu đơn giản dựa theo tâm ý của mình thu dọn một chút, đồng thời đem một số đồ vật mà mình mang đến bày lên bàn.
Cách vách là phòng làm việc của Hoàng Hà. Mặc dù cửa phòng đóng, nhưng vẫn áp người trước cửa nghe lén đám người Bành Viễn Chinh nói chuyện, nghe được Bành Viễn Chinh rời đi, lúc này mới khuôn mặt tươi cười bước ra khỏi phòng làm việc của mình, đứng trước phòng làm việc của Thi Bình cười nói:
- Đồng chí Thi Bình!
Thi Bình ngẩng đầu nhìn lên, cũng cười nói,
- Phó chủ tịch Hoàng!
Hoàng Hà đi vào, hạ giọng nói:
- Bí thư Hách nhờ tôi hỏi một chút hai vị, còn có cái gì không hài lòng, còn cần gì thì cứ việc nói ra, Bí thư Hách sẽ cho người an bài.
Thi Bình giật mình, trong lòng ngầm cười khổ.
Người của Hách Kiến Niên đối với hai người mình lôi kéo quá mức rõ ràng, nhưng bọn họ đã quyết định cùng Bành Viễn Chinh cùng nhau tiến thoái. Có Chủ tịch quận Cố làm “ người trung gian “ , đây đã là chuyện không thể sửa đổi. Bọn họ là cán bộ do Chủ tịch quận Cố đề cử. Nếu như cùng Chủ tịch quận “ đối nghịch “ , thì kết quả là có thể nghĩ.
- Không cần, đây đã rất tốt rồi, cám ơn Phó chủ tịch Hoàng, cám ơn Bí thư Hách.
Thi Bình mỉm cười, lời nói dịu dàng vô cùng.
Hoàng Hà nói mấy câu, thấy Thi Bình không nhiệt tình cho lắm, lúc này mới ngượng ngùng rời đi.
Đóng cửa lại, Thi Bình dùng điện thoại trên bàn làm việc gọi cho ông xã Tạ Ninh Nguyên.
- Lão Tạ, anh đang làm gì thế? Tôi là ai? Tôi là bà xã của anh đấy.
Thi Bình tức giận, sẵng giọng.
- Ôi, bà xã đại nhân, Phó chủ tịch đại nhân, đến nhận chức rồi à? Lãnh đạo có gì chỉ thị?
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười hắc hắc của Tạ Ninh Nguyên, Thi Bình lúc này mới nín khóc mỉm cười:
- Đồ quỷ! Ba hoa!
Chợt, Thi Bình trong điện thoại nhỏ giọng đem thế cục của thị trấn Vân Thủy nói qua một lần, sau đó hạ giọng nói:
- Lão Tạ, anh nói em làm như vậy có phải hay không có chút mạo hiểm?
- Chưa nói tới mạo hiểm, nhưng các người cũng không được lựa chọn. Cố Khải Minh đề bạt mọi người, nếu như các người vong ân phụ nghĩa, áp lực của Cố Khải Minh, các người không chịu nổi đâu.
Tạ Ninh Nguyên trầm ngâm nói:
- Hơn nữa, Bành Viễn Chinh anh hiểu rất rõ, căn cứ vào phán đoán của anh, hắn rất có năng lực đồng thời cũng có hậu trường. Nghe nói với Trưởng ban Tống của Ban tổ chức cán bộ quan hệ rất thân thiết. Có một lần, anh nhìn thấy hắn cùng cha con Trưởng ban Tống cùng nhau ăn cơm. Bà xã, còn trẻ như vậy, mà có thể đặt ở cương vị Chủ tịch thị trấn Vân Thủy, bản thân cũng nói rất rõ vấn đề.
- Anh thậm chí hoài nghi, hắn đi xuống chính là vì tiếp nhận vị trí của Hách Kiến Niên, bằng không, hắn tại sao đi xuống?
- Bành Viễn Chinh tính cách anh rất rõ ràng. Anh ta mặc dù cường thế nhưng cũng không ngang ngược. Người này làm việc luôn đến nơi đến chốn. Anh ta cùng Hách Kiến Niên xung đột, hơn phân nửa vẫn là vì công việc.
- Cho nên, anh cảm thấy các người cùng Bành Viễn Chinh đứng chung một chỗ không có gì xấu. Có thể đắc tội với Hách Kiến Niên, nhưng em phải tính đến lâu dài. Hách Kiến Niên đã hơn 40 tuổi, nhưng Bành Viễn Chinh mới hơn hai mươi! Tương lai người nào tiền đồ lớn hơn? Không cần phải nói sao?
- Được rồi, được rồi, em tất cả nghe theo anh. Lão Tạ anh bớt chút thời gian hẹn Bành Viễn Chinh chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm?
- Được, không thành vấn đề. Anh ấy hai ngày nay còn đang tìm anh làm việc, anh gặp anh ta rồi nói.
Để điện thoại xuống, Thi Bình thở dài một cái. Thật ra thì cô gọi cú điện thoại này, đơn giản là tìm sự an ủi. Nếu chồng cũng nói như vậy, cô càng thêm kiên định quyết tâm của mình.
Trên quan trường, đứng thành hàng là rất quan trọng. Một khi đứng sai đội, kia có thể chính là vực sâu vạn kiếp bất phục.
Buổi sáng ngày thứ hai, Điền Minh lần lượt thông báo cho bảy Phó chức trừ Bành Viễn Chinh, Quý Kiến Quốc, Hoàng Hà, Mạc Thư Bình, Cổ Lượng, Ngô Minh Quánh, Thi Bình.
Thông báo cho bọn họ, chín giờ sáng sẽ bắt đầu cuộc họp. Chủ tịch thị trấn Bành chủ trì.
Bành Viễn Chinh là người cuối cùng đi vào phòng họp. Khi hắn đến, bảy người Lý Tuyết Yến đã có mặt. Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn mọi người một cái, rồi bước thẳng lên đài chủ tịch.
Hắn cười:
- Các đồng chí, hôm nay chúng ta mở cuộc họp nhỏ. Nội dung cuộc họp thật ra thì cũng không có đề tài thảo luận gì, chủ yếu là giao lưu kết nối một chút. Mấy ngày này, tôi suy nghĩ, vì dễ dàng cho công việc phối hợp và khai triển, chúng ta cần thiết phải kiên trì chế độ hội nghị .
- Sau này, cứ mỗi buổi chiều thứ hai, nếu như không có chuyện gì đặc biệt, tám đồng chí lãnh đạo chúng ta sẽ mở cuộc họp Chủ tịch thị trấn làm việc nhằm tổng kết công việc tuần trước, sắp xếp công việc của tuần này. Hẳn là nên tạo thành một thói quen lâu dài.
Bành Viễn Chinh lần nữa cười cười:
- Mọi người có ý kiến gì, có thể nói.
Bộ máy thành viên chỉnh đảng thị trấn Vân Thủy giao nhau nhậm chức, tất cả các buổi họp đa phần là do Hách Kiến Niên triệu tập. Nếu một mình triệu tập cuộc họp Chủ tịch thị trấn làm việc, thì đây là lần đầu tiên.
Đây là lập đỉnh núi khác, rốt cuộc đã cùng Hách Kiến Niên đối kháng! Cổ Lượng trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Mà Hoàng Hà cùng Mạc Thư Bình thì âm thầm liếc nhìn nhau một cái, trao đổi một ánh mắt ngưng trọng. Hai người là người của Hách Kiến Niên, nhưng lại thuộc UBND, hai người muốn phản đối đề nghị của Bành Viễn Chinh thì cũng vô lực.
Lý Tuyết Yến là người thứ nhất mở miệng tán thành. Quý Kiến Quốc, Cổ Lượng cũng đều biểu lộ thái độ. Ngoài ý muốn của Hoàng Hà và Mạc Thư Bình chính là, Ngô Minh Quánh cùng Thi Bình này hai Phó chủ tịch mới tới, cũng phụ hoạ theo đuôi, trong giọng nói mang theo vài phần kính cẩn.
Hoàng Hà trong lòng đánh bộp một tiếng. Xong rồi, hai người kia bị Bành Viễn Chinh lôi kéo tuyệt đối rồi!
Thấy Hoàng Hà cùng Mạc Thư Bình mặc nhiên không lên tiếng, Bành Viễn Chinh cười nhạt:
- Đồng chí Hoàng Hà, Mạc tỷ, các người có ý kiến gì không?
Hoàng Hà lúng túng, xoa xoa đôi bàn tay, lập lờ nước đôi nói:
- Bản thân tôi không có ý kiến gì, bất quá chỉ là một cuộc họp. Nhưng tôi đề nghị, chuyện này nên báo cáo với Bí thư Hách một tiếng, tránh cùng đảng uỷ có xung đột.
Mạc Thư Bình cũng gật đầu nói:
- Hẳn là như vậy.
Bành Viễn Chinh ánh mắt trở nên ngưng trọng, mà thanh âm cũng trở nên rất nghiêm túc:
Chủ tịch thị trấn làm việc là hội nghị hành chánh, cũng chính là tổng kết và an bài công việc của chính quyền. không cùng chung công việc với. Họp Đảng uỷ có thể căn cứ vào tình huống thực tế bất cứ lúc nào cũng có thể triệu tập, nhưng Chủ tịch thị trấn làm việc hẳn là nên tổ chức định kỳ trở thành công việc mang tính thường xuyên!
Nghe nói Bành Viễn Chinh đang một mình triệu tập cái gì là “Chủ tịch thị trấn làm việc”, Hách Kiến Niên mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì. Trong những trận giao phong với Bành Viễn Chinh, ông ta đã nhiều lần bại trận. Điều này khiến cho ông ta phải âm thầm nghĩ lại.
Rút kinh nghiệm xương máu, ông ta cảm giác mình có chút nóng vội, đồng thời vận khí cũng không được khá lắm. Tỷ như lần này điều chỉnh bộ máy chính đảng, rõ ràng là ông ta âm thầm thúc đẩy. Mắt thấy thắng lợi trong tầm tay, kết quả tự nhiên đâm ngang, Cố Khải Minh đột nhiên nhảy ra, sắp xếp hai người đi vào. Hai người kia vừa bởi vì nguyên nhân Cố Khải Minh, dần dần có dấu hiệu liên kết cùng Bành Viễn Chinh.
- Bí thư Hách, hắn thật là quá đáng. Đây không phải là vô nghĩa sao? Thị trấn của mình làm gì có cái chuyện ”Chủ tịch thị trấn làm việc?” Luôn luôn là đảng chính phối hợp. Muốn làm ra cái “Chủ tịch thị trấn làm việc”, có phải là hắn muốn lập một đỉnh núi khác hay không? Có còn hay không nguyên tắc tổ chức?
Chử Lượng bất mãn lầm bầm nói.
Hách Kiến Niên thở dài một cái, thản nhiên nói:
- Vẫn là câu nói kia, trời thì phải mưa, lớn thì phải lập gia đình. Mặc kệ hắn đi. Người trẻ tuổi, khí thịnh, luôn muốn làm ra những động tác nhỏ.
- Trước không cần phải để ý đến hắn. Chử Lượng, sau này công việc hàng ngày của Đảng uỷ do cậu phụ trách. Tổ chức nhân sự nhất định phải vững vàng nắm giữ ở trong tay chúng ta. Hắn muốn điều động nhân viên, không có chữ ký của cậu và tôi thì nhất định không được!
Chử Lượng hưng phấn gật đầu:
- Vâng, Bí thư Hách, tôi hiểu rồi.
- Đúng rồi, hạng mục cải tạo phố buôn bán sao gần đây không có động tĩnh? Tiến triển như thế nào?
Hách Kiến Niên làm bộ như vô tình thuận miệng hỏi một câu.