- Tốt, đồng chí Viễn Chinh, cậu làm rất khá. Việc đàm phán này thành công đối với sự phát triển kinh tế ở quận là một sự thúc đẩy rất lớn.
- Bí thư Tần, tôi thấy ở quận cũng nên ra mặt làm một nghi thức ký ước, phối hợp với công tác quận, tuyên truyền đưa tin một chút.
Cố Khải Minh mỉm cười, quay đầu nhìn Tần Phượng.
Tần Phượng thản nhiên cười:
- Cũng đúng. Đây cũng được coi là một trong những trọng điểm của quận. Quận ra mặt tổ chức hoạt động cũng là tình lý bên trong. Lấy Quận ủy xử lý tổ chức là chính, đồng chí Viễn Chinh, thị trấn mọi người phối hợp một chút.
Bành Viễn Chinh nhìn bộ dạng không mặn không nhạt của Tần Phượng, trong lòng không khỏi cười lạnh. Cái gì mà “coi như là”? Đây chính là hạng mục đầu tư lớn nhất của khu Tân An trong hai năm vừa qua. Cô còn già mồm cãi lão gì nữa?
Cố Khải Minh ánh mắt căm tức. Y còn chưa kịp nói cái gì thì Tần Phượng đã không ngờ đoạt trước một bước, đem Quận ủy ra. Quận ủy tổ chức hoạt động chẳng khác nào quận ủy chủ đạo.
Nhưng Cố Khải Minh nhớ đến Tần Phượng sắp lên chức rời khỏi. Dù sao thì cũng phải đi. Ở thành phố đã sớm truyền ra tin tức, nói Tần Phượng sẽ làm Phó Chủ tịch thành phố. Một khi đã như vậy, mặc kệ là quận ủy xử lý hay là UBND quận xử lý. Mặc kệ là ai chủ đạo thì đều là chiến tích của Chủ tịch quận y. Nghĩ như vậy, Cố Khải Minh tâm tình cũng cân bằng hơn.
Y mỉm cười:
- Quận ủy và UBND quận dẫn đầu, thị trấn Vân Thủy phối hợp. Bí thư Tần, tôi thấy không bằng rèn sắt khi còn nóng. Hãy gọi Thì Đại Kiến và Mạc Xuất Hải đến để chúng ta an bài một chút chuyện. Tốt nhất là nên tranh thủ cuối tháng này cử hành.
Tần Phượng thấy Cố Khải Minh không có phản đối ý kiến của mình thì cảm thấy mỹ mãn dựa vào sofa, không chút để ý cười nói:
- Được, bảo lão Mạc và lão Thù đến đây. Đồng chí Tiểu Lâu phối hợp. Tôi ra mặt báo cáo với thành phố một chút, xem có thể mời lãnh đạo thành phố đến tham dự hoạt động hay không?
Trải qua bàn bạc, thảo luận, nghi thức ký kết hiệp nghị sẽ được tổ chức vào sáng thứ sáu ngày 21. Tuy rằng nói là thị trấn Vân Thủy phối hợp, nhưng trên thực tế lần tổ chức hoạt động này gần như toàn bộ là do quận ủy và UBND quận liên kết làm việc. Thị trấn Vân Thủy căn bản chen chân không lọt. Chân chính tham dự vào cũng chỉ có Bành Viễn Chinh.
Bao gồm chương trình hội nghị, thời gian xác định, tuyên bố hoạt động, chuẩn bị tài liệu, mời lãnh đạo và khách quý tham dự, liên lạc với các đơn vị. Thậm chí những chi tiết nhỏ đều do quận trực tiếp xử lý. Thị trấn Vân Thủy ngay cả quyền đề nghị cũng không có.
Chánh văn phòng quận ủy Thì Đại Kiến là Ủy viên thường vụ quận ủy, không có khả năng tự mình thao tác tất cả sự vụ cụ thể, mà phải qua tay Phó chánh văn phòng Tạ Hồng Vệ. Nhưng trên thực tế chính là Tần Phượng đứng đằng sau khống chế. Cuối cùng đừng nói đến thị trấn Vân Thủy, ngay cả Chánh văn phòng UBND quận Mạc Xuất Hải cũng chỉ một bên đừng nhìn.
Vốn là thị trấn Vân Thủy hợp tác với tập đoàn xí nghiệp Tín Kiệt. Nhưng hiện tại hiệp ước ký kết lại do khu Tân An và xí nghiệp Tín Kiệt hợp tác. Những lãnh đạo và các cán bộ bình thường của thị trấn đều có chút oán hận.
Lý Tuyết Yến có chút mất hứng đem bản fax của quận ủy ném lên trên bàn làm việc của Bành Viễn Chinh, bất mãn nói:
- Viễn Chinh, rốt cuộc là chúng ta được lợi hay quận được lợi? Tốt xấu gì thì phương thức ký kết hiệp nghị phải do chúng ta làm. Chúng ta căn bản không thể chấp nhận được việc ở quận các lãnh đạo đều tham gia, còn ở thị trấn thì chỉ có mình anh và tôi. Ngay cả việc hoan nghênh cũng do Mạc Xuất Hải tuyên truyền. Chúng ta quả thật giống như là làm nền cho họ.
- Tuyết Yến, đừng so đo quá.
- Cái lợi của chúng ta chính là cái lợi của quận. Quận ủy và UBDN quận thay chúng ta lo lắng chi phí, cớ sao lại không làm chứ?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Hoạt động đó chỉ là hình thức, thỏa mãn nhu cầu của lãnh đạo mà thôi. Cứ để cho lãnh đạo nở mày nở mặt đi. Dù sao, việc xây dựng cuối cùng cũng là ở thị trấn chúng ta.
Lý Tuyết Yến đuôi lông mày nhướng lên, thầm nghĩ cái gì “Cái lợi của chúng ta chính là cái lợi của quận”?
Nếu dự theo logic này, cái lợi của quận chính là cái lợi của thành phố. Cái lợi của thành phố cũng chính là cái lợi của tỉnh. Như vậy, việc tập đoàn Tín Kiệt hợp tác với thị trấn có phải là đạt được cái lợi cấp quốc gia to lớn hay sao?
Nhưng nếu Bành Viễn Chinh nói như vậy, Lý Tuyết Yến trong lòng tuy không thỏa mãn nhưng cũng không thể nói cái gì. Cô mất hứng xoay người rời khỏi phòng Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh nhìn theo bóng dáng của cô, cũng cau mày lại.
Hắn có chút căm tức cầm lấy bản fax chương trình hội nghị của quận ủy ném qua một bên, sắc mặt âm trầm xuống.
Để quận ủy tổ chức hoạt động ký ước, lấy danh nghĩa khu Tân An là ý tưởng của Bành Viễn Chinh. Tuy nhiên, đây chỉ là thuận nước đẩy thuyền, chiếu cố mặt mũi của Tần Phượng và Cố Khải Minh một chút. Nhưng không nghĩ tới quận ủy và UBND quận lại bao biện làm thay như vậy, trực tiếp bỏ qua Bành Viễn Chinh và thị trấn Vân Thủy.
Đừng nhìn Bành Viễn Chinh trước mặt Lý Tuyết Yến không nói cái gì, nhưng thực tế trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
Dựa theo trí nhớ của hắn, lần hoạt động này tuy là chiếu cố hình tượng của quận và mặt mũi của lãnh đạo khu, nhưng nhất định phải để cho thị trấn Vân Thủy ở vị trí chủ thể. Nhưng đến hiện tại, thị trấn Vân Thủy không ngờ ở trong hoạt động chẳng có một chút địa vị nào.
Điều làm cho hắn căm tức chính là, quá trình tổ chức hoạt động, Tạ Hồng Vệ không ngờ không có trưng cầu qua ý kiến của hắn. Ngay cả một lần cũng không có.
Bành Viễn Chinh thở dài một cái, rồi cầm tờ chương trình hội nghị nhìn lướt qua. Thấy ở trên là Mạc Xuất Hải sẽ giới thiệu chương trình hội nghị. Cố Khải Minh đại diện cho UBND quận lên phát biểu hoan nghênh. Tần Phượng đại diện cho Quận ủy và UBND lên nói chuyện. Chủ tịch Hoàng Đại Long của tập đoàn Tín Kiệt đọc diễn văn. Người duy nhất được đề cập đến ở thị trấn Vân Thủy là Bành Viễn Chinh tại hiện trường ký hiệp nghị, hắn đại diện cho thị trấn Vân Thủy ký kết hiệp nghị với Chủ tịch Hoàng Đại Long của tập đoàn Tín Kiệt.
Thậm chí bữa tiệc sau hoạt động cũng an bài Bành Viễn Chinh ở phòng số 2, tiếp đãi những cán bộ trung tầng của tập đoàn cùng đại biểu các xí nghiệp khác.
Theo cấp bậc và chức vụ của Bành Viễn Chinh, an bài như vậy là không có vấn đề gì. Nhưng lần hợp tác này, hắn là người có công lớn nhất. Hẳn là giới thiệu sẽ do Lý Tuyết Yến đảm nhận. Còn đọc bài hoan nghênh phải là do hắn. Lãnh đạo quận có thể nói nhưng không thể trở thành chủ đạo.
Nhưng mất hứng thì mất hứng, Bành Viễn Chinh cũng không thể biểu hiện cảm xúc của mình. Bởi vì không cần phải như vậy.
Đây chỉ là một hiệp nghị ký tên. Đơn giản tô son điểm phấn cho lãnh đạo.
Hoạt động sẽ được cử hành tại khách sạn Bình An.
Khi mặt trời lên cao, Bành Viễn Chinh cùng với Điền Minh đến khách sạn Bình An xem xét hiện trường hoạt động. Khi vào phòng hội nghị tại tầng cao nhất khách sạn, thấy Tạ Hồng Vệ cùng với một số nhân viên công tác đang chuẩn bị lại lần cuối.
Tạ Hồng Vệ biết Tần Phượng rất coi trọng hoạt động lần này. Cho nên không dám chậm trễ.
Y từ đầu đến cuối kiểm tra một lần, lại chỉ huy nhân viên công tác diễn luyện lại. Vừa muốn gọi điện thoại cho Thì Đại Kiến sang kiểm tra lần nữa thì ngoài ý muốn nhìn thấy Bành Viễn Chinh.
Y thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành? Sao lại đến đây?
Bành Viễn Chinh khóe miệng nhếch lên, muốn chửi chó má. Hắn trong lòng cười lạnh “Bố mày không thể đến sao? Đây là kết quả do bố mày vận tác được đấy.”
Nhưng ngoài mặt Bành Viễn Chinh lại mỉm cười nói:
- Phó chánh văn phòng Tạ, tôi đến xem lại hội trường. Ngày mai hoạt động đã bắt đầu, nếu cần thị trấn chúng tôi hỗ trợ thì Phó chánh văn phòng Tạ cứ mở miệng.
- Không cần, chúng tôi đã hoàn thành các chuẩn bị cơ bản. Chánh văn phòng Thì và Bí thư Tần, Chủ tịch quận Cố sẽ kiểm tra qua một lần.
Tuy rằng Bành Viễn Chinh được đồn rằng có mối quan hệ với Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Tống Bính Nam, nhưng dù sao chức vụ cũng chỉ là một Chủ tịch thị trấn. Là một cán bộ cấp Trưởng phòng của quận ủy, Phó chánh văn phòng xếp hạng thứ nhất, chủ trì công tác thường vụ của quận ủy, Tạ Hồng Vệ kỳ thật cũng không để Bành Viễn Chinh vào mắt.
Bành Viễn Chinh thấy y như thế thì cũng lười so đo. Hắn mỉm cười, bước thẳng qua, đánh giá bố trí của hiện trường. Đột nhiên, ánh mắt hắn nhìn thấy những chữ trên tường và biểu ngữ quảng cáo, liền cau mày lại.
“Lễ ký kết hợp tác giữa khu Tân An và Tập đoàn Tín Kiệt về việc xây dựng khu sản nghiệp xí nghiệp chế tạo máy móc”. Phía dưới còn có câu “Quận ủy Tân An, UBND Tân An”.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, quay đầu nhìn Tạ Hồng Vệ:
- Phó chánh văn phòng Tạ, biểu ngữ như vậy hình như không có thích hợp?
Tạ Hồng Vệ ngẩn ra, đi tới thản nhiên nói:
- Như thế nào là không thích hợp?
- Sự kiện này diễn ra là giữa thị trấn Vân Thủy và tập đoàn Tín Kiệt. Mà trong hội nghị ký kết hiệp nghị, có phải hay không cũng nên ghi đằng sau khu Tân An là thị trấn Vân Thủy? Chúng tôi dù sao cũng là người hợp tác, ít nhiều cũng có sự xuất hiện?
Bành Viễn Chinh giọng nói tuy rằn rất ôn hòa, nhưng mơ hồ đã hiện ra sự bất mãn.
- Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành, hạng mục này của thị trấn các người không phải là hạng mục của quận sao? Hơn nữa nó còn được liệt vào một trong những công trình trọng điểm khu Tân An trong năm nay. Quận tổ chức hoạt động, mà lại xuất hiện tên thị trấn Vân Thủy của các người quả thật không thích hợp.
- Tôi đã báo cáo qua với Chánh văn phòng Thì và Bí thư Tần, và các lãnh đạo cũng đều đồng ý.
“Lấy lãnh đạo ra hù tôi à?” Bành Viễn Chinh trong lòng cười lạnh, ánh mắt trở nên có chút linh hoạt, sắc bén hẳn lên:
- Tôi trước đây đã báo cáo với Chủ tịch quận Cổ và Bí thư Tần, đơn giản là đem hoạt động ký kết của của thị trấn chúng tôi đặt ở quận. Nhưng mặc kệ hình thức hoạt động như thế nào, chúng tôi thủy chung vẫn là người hợp tác. Điều này không có bất luận điều gì thay đổi.