Buổi sáng, Vương Hạo nhẹ nhàng đi tới cửa phòng làm việc Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng gõ cửa, đợi bên trong vọng ra câu nói trầm ổn quen thuộc của Bành Viễn Chinh "Mời vào", Vương Hạo mới đẩy cửa vào.
Hai ngày này, tâm tình Vương Hạo rất vui sướng, có thể nói ngay cả bước đi cũng có cảm giác lâng lâng. Cung Hàn Lâm bị “án treo", hôm nay đã phải “bỡn quá hoá thật” sống ở bệnh viện, không được nhúng tay vào công tác của Ủy ban nhân dân huyện, mà năm sau sẽ phải đi trường Đảng Tỉnh ủy học tập, lúc nào trở lại, thậm chí là còn có thể trở lại hay không, đã thành chuyện khó mà nói trước. Thanh bảo kiếm treo cao trên đỉnh đầu Vương Hạo, rốt cục đã được lấy xuống, Vương Hạo như trút được gánh nặng.
Thật lòng cũng không phải y hả hê này nọ, mà là bởi vì sẽ không bao giờ trở thành chỗ để Cung Hàn Lâm trút giận, rốt cuộc không còn bị kẹp trong thế khó xử giữa Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm, tiến thoái lưỡng nan.
Với tình hình biến chuyển như vậy, người sáng suốt có thể nhìn ra, việc Bành Viễn Chinh tiếp nhận vị trí Chủ tịch huyện, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
- Chủ tịch huyện Bành!
Vương Hạo kính cẩn địa cười, đưa văn kiện trong tay tới:
- Lãnh đạo, đây là mấy văn kiện của dự án trung tâm thương mại. Theo chỉ thị của lãnh đạo, các ngành trực thuộc có liên quan của huyện cũng đặc biệt làm, bật đèn xanh cho dự án, phía nhà đầu tư rất hài lòng đối với công tác của chúng ta.
Bành Viễn Chinh cười gật đầu:
- Tốt, như vậy là tốt nhất. Nói với các đồng chí, chúng ta nhất định phải thích ứng và đuổi theo nhịp độ làm việc của đối tác, nếu không, chúng ta sẽ tự tạo phiền phức cho chính mình, tự làm mình mất mặt!
- À, Vương Hạo, anh báo cho mấy vị lãnh đạo, lát nữa họp ngắn, nói là tôi triệu tập.
Vương Hạo phấn chấn, vội đáp:
- Dạ, lãnh đạo, tôi lập tức đi ngay.
Đây là lần triệu tập hội nghị đầu tiên sau khi Bành Viễn Chinh chủ trì toàn diện công tác của Ủy ban nhân dân huyện, ý nghĩa không tầm thường, Vương Hạo đích thân dẫn người bố trí phòng họp, đương nhiên là dựa theo yêu cầu cụ thể của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh là một người rất coi trọng chi tiết. Bị hắn ảnh hưởng, các nhân viên văn phòng Ủy ban nhân dân huyện cũng trở nên thận trọng và kỹ tính, không như vậy cũng không được, bởi vì tiêu chuẩn công việc không cao, làm việc không đạt hiệu quả cao, sẽ không thể vượt qua kiểm tra của Bành Viễn Chinh.
Trong phòng họp, trên bàn hội nghị hình bầu dục, mỗi vị trí của Phó chủ tịch huyện đều đặt một tấm biển nhỏ. Đồng thời, từng vị trí cũng để sẵn ly nước, một xấp giấy ghi chép, một cây bút, Những chi tiết này, trước đây chưa từng có.
Thấy Trí Linh đặt tấm biển đề tên Bành Viễn Chinh hơi lệch về bên trái, thuộc vị trí "Phó chủ tịch thường trực", Vương Hạo nhíu mày, bước qua nhẹ nhàng nói:
- Trí Linh, bày ở ngay giữa!
- Chánh văn phòng Vương, như vậy có thích hợp hay không ?
Trí Linh nhẹ nhàng hỏi. Theo cô, mặc dù Bành Viễn Chinh chủ trì công việc, nhưng dù sao vẫn không phải là Chủ tịch huyện. Danh không chính, ngôn không thuận, đặt công khai ở giữa như vậy, có thể sẽ khiến cho những Phó chủ tịch huyện khác bất mãn.
Vương Hạo nhướng mày, lạnh nhạt nói:
- Chỗ ngồi cụ thể như thế nào, lãnh đạo tự biết. Chúng ta đặt tấm biển ở ngay giữa, là bổn phận của chúng ta, khi lãnh đạo tới, nếu cần thiết, lãnh đạo sẽ tự điều chỉnh.
Trí Linh ồ một tiếng, vội vàng đặt tấm biển lại.
Ở trong quan trường, đừng xem thường việc đặt mấy tấm biển nho nhỏ đó, nếu như làm không tốt, không biết chừng mực, sẽ gây ra vấn đề lớn. Đối với nhân viên phục vụ văn phòng mà nói, chuyện này không theo một quy tắc nào, cần tùy cơ ứng biến, thực sự là một môn học sâu xa.
Thật ra thì Vương Hạo nắm chắc, với tác phong và phong cách của Bành Viễn Chinh, chắc chắn hắn sẽ không ngồi ở ngay giữa. Nhưng biết rõ như thế, làm Chánh văn phòng, y muốn đặt tấm biển đề tên của Bành Viễn Chinh ở ngay giữa, đó là "bổn phận" của y. Sau đó Bành Viễn Chinh có thể tự điều chỉnh, đó là việc của lãnh đạo.
Không thể không nói, công tác đã lâu ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, Vương Hạo am hiểu sâu sắc vấn đề này. Phải nói, một người không hiểu tâm lý lãnh đạo và nghệ thuật lãnh đạo sẽ không thích hợp làm một Chánh văn phòng, nhất là ở trong cơ quan chính phủ.
Sáu Phó chủ tịch huyện: Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa, Quách Vĩ Toàn , Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Trữ Hiểu Linh tới trước, vào cửa, thấy phòng họp xếp đặt theo “kiểu mới”, hơi ngẩn ra, nhưng rồi thầm gật đầu, sự thay đổi rất nhỏ này, tỏ rõ Bành Viễn Chinh đã bắt đầu “làm chủ” huyện Lân.
Mấy người Lý Minh Nhiên cũng nhìn thấy biển tên Bành Viễn Chinh đặt ở chính giữa, tuy nhiên vẫn im lặng ngồi ở vị trí của mình, nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu lắm, Vương Hạo theo Bành Viễn Chinh bước vào phòng họp, quay đầu lại đóng cửa lại, y là Chánh văn phòng, có tư cách dự thính hội nghị và làm người ghi chép. Từ đó kỷ yếu hội nghị văn phòng Ủy ban nhân dân huyện sẽ được hình thành. Chỉ trong trường hợp đặc biệt, y mới phải tránh đi.
Trong sự chú ý của mấy Phó chủ tịch huyện, Bành Viễn Chinh bước tới vị trí của mình, nhưng đúng như Vương Hạo đoán, hắn rất tự nhiên kéo chiếc ghế ở vị trí hơi lệch sang bên trái một chút, sau đó thuận tay chuyển tấm biển đề tên mình tới.
Vương Hạo từ từ cúi đầu, gánh nặng trong lòng liền được giải tỏa.
- Các đồng chí, căn cứ chỉ thị của Huyện ủy và Bí thư Hàn, trong lúc Chủ tịch huyện Cung dưỡng bệnh và đi trường Đảng Tỉnh ủy học tập, tôi tạm thời chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân huyện. Căn cứ tình huống thực tế hiện nay, chúng ta...
Bành Viễn Chinh mỉm cười, thong thả nói, lần lượt phân công công tác cho mấy Phó chủ tịch huyện, để Lý Minh Nhiên hiệp trợ hắn phụ trách công tác thường vụ của Ủy ban nhân dân huyện, để Quách Vĩ Toàn phụ trách Ủy ban kinh tế và thương mại và xây dựng trung tâm thương mại, tăng thêm trọng trách cho Nghiêm Hoa, giao cho Nghiêm Hoa công tác an toàn. Về phần những người khác, việc phân công căn bản không thay đổi.
- Tôi thấy cứ như vậy đi, đồng chí Minh Nhiên phụ trách công việc thường vụ Ủy ban nhân dân huyện, lão Quách, anh nhất định phải dành thời gian và sức lực liên lạc với tập đoàn Hoa Thương, cố gắng hết sức hiệp trợ đối tác trong thời gian ngắn nhất khởi công xây dựng. Chị Nghiêm, công tác an toàn rất quan trọng, giao trọng trách này cho chị, tôi không đành lòng đây.
Bành Viễn Chinh thở dài một cái.
Nghiêm Hoa cười cười:
- Không sao, tôi sẽ cố gắng thích ứng, làm tốt công tác hậu cần, “hộ giá hộ tống” an toàn cho công tác kinh tế và dự án xây dựng trong huyện.
Quách Vĩ Toàn cười phất phất tay:
- Nhân dịp này, cũng xin thông báo với các đồng chí tình hình tiến triển của dự án. Thủ tục xét duyệt căn bản đã kết thúc, việc đăng ký thành lập công ty Hoa Thương Tân An, trước cuối tháng sẽ hoàn tất thủ tục, phải cảm tạ Bí thư Hàn và các lãnh đạo ngành có liên quan của thành phố, cấp trên đã ủng hộ rất mạnh mẽ cho chúng ta, một đường bật đèn xanh! Chủ tịch huyện Bành, coi như là tôi may mắn không làm nhục mệnh.
Tôn Thắng Tuấn cũng cười:
- Lão Quách, có cần tôi phối hợp với thành phố việc gì, cứ lên tiếng!
Quách Vĩ Toàn cười một tiếng:
- Được, nếu như tôi gặp phải khó khăn, các vị đang ngồi đây, kể cả Chủ tịch huyện Bành, cũng phải hỗ trợ cho tôi!
Tất cả mọi người đều cười.
Nghiêm Hoa tựa vào lưng ghế, nhìn mọi người, có cảm giác bây giờ bộ máy mới dường như là có vẻ đoàn kết, một lòng hướng về công tác chung.
...
Buổi tối, Bành Viễn Chinh lái xe trở về thành phố, khi đi ngang qua cửa hàng bách hóa Tân An, hắn đi mua một ít thức ăn, đồng thời mua cho Tần Phượng mấy lon cà phê và sữa bột, rồi mới chạy tới nhà Tần Phượng.
Màn đêm buông xuống, Bành Viễn Chinh lặng lẽ lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa, rón rén đi vào. Lần này tới, hắn không báo trước cho Tần Phượng, định làm Tần Phượng bất ngờ.
Trong phòng khách tối đen, trong phòng ngủ Tần Phượng chỉ mờ mờ ánh đèn tường. Bành Viễn Chinh để túi đồ xuống, vội vã thay dép, sau đó cười hì hì tiến vào, thấy chăn trên giường trải rộng, một mái tóc đen xõa tung ở ngoài gối, dường như Tần Phượng đã ngủ sớm.
Bành Viễn Chinh chợt vén chăn lên, rồi nhào tới ôm lấy cơ thể để trần nửa thân trên, chỉ mặc một quần lót nhỏ trên giường, trong lúc người đó đang mơ mơ màng màng, theo bản năng địa vuốt ve bộ ngực đẫy đà của cô. Tuy nhiên, trong nháy mắt đụng chạm vào “vật thể” nở nang co giãn kia, hắn lập tức nhận ra có gì đó không đúng, thầm kêu một tiếng “Thôi chết!”
Vóc người Tần Phượng tinh tế, bộ ngực không thể đẫy đà!
Người phụ nữ trên giường kêu lên sợ hãi, ra sức tránh né, Bành Viễn Chinh lúng túng, lập tức buông tay đứng dậy, bật đèn bàn ở tủ đầu giường.
Trịnh Anh Nam xấu hổ và giận dữ, một tay kéo chăn che kín thân thể lồ lộ của mình, co rúc trên giường, căm tức nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh vô cùng bối rối lui ra ngoài.
Một sự hiểu lầm chết người, hắn không cách nào giải thích, không lời nào để nói, chỉ có thể đợi Tần Phượng tới “giải quyết”.
Tâm trạng rối loạn, hắn ngồi trên ghế salon trong phòng khách, buồn bực hút thuốc lá.
Trong phòng ngủ, phát ra tiếng nức nở nho nhỏ của Trịnh Anh Nam. Hôm nay Trịnh Anh Nam bị cảm sốt, đến ở cùng Tần Phượng. Tần Phượng đi ra ngoài mua gạo và nước tương chuẩn bị làm cơm, Trịnh Anh Nam nằm trên giường Tần Phượng thiếp đi, không ngờ đột nhiên xuất hiện một tên “háo sắc” dám vô lễ với cô, làm cô hết sức kinh sợ.
...
Tần Phượng ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng an ủi Trịnh Anh Nam. Thật ra thì lúc Tần Phượng trở lại, Trịnh Anh Nam đã khôi phục sự bình tĩnh.
- Chị đừng nói gì cả, em không sao đâu…
Trịnh Anh Nam liếc nhìn cửa phòng ngủ, hạ giọng nói:
- Em biết hắn cũng không phải là cố ý, đây là do nhận lầm người. Nhưng…
Tần Phượng thở phào nhẹ nhõm, cô lo lắng Trịnh Anh Nam không bỏ qua, sẽ làm to chuyện, khiến Bành Viễn Chinh tiến thoái lưỡng nan.
- Nhưng chị và hắn như vậy, không phải là kế lâu dài chị à... Chị cứ như vậy không danh không phận theo hắn, chị, em thấy bất bình giùm cho chị!
Trịnh Anh Nam dịu dàng nói:
- Chị phải nói chuyện rõ ràng với hắn, nếu không, cũng quá thiệt thòi cho chị, ngay cả em gái chị hắn cũng chiếm tiện nghi rồi!
- Bé Anh, chị còn đòi hỏi cái gì đây? Chị biết, trong lòng hắn có chị, mà trong lòng chị cũng có hắn, như vậy đủ rồi. Có một số việc, em không hiểu đâu...
Tần Phượng khẽ mỉm cười:
- Đây là nhận lầm, hắn không phải loại người như vậy, em đừng trách hắn nhé! Về phần chị và hắn, vẫn rất ổn!
Trịnh Anh Nam bĩu môi:
- Thật là không hiểu nổi chị, nếu là em...
Tần Phượng “hừm” một tiếng, ý bảo cô không nên nói thêm gì nữa.
Tần Phượng đứng dậy đi mở cửa, nhìn Bành Viễn Chinh đưa mắt ra hiệu, ý bảo hắn qua xin lỗi Trịnh Anh Nam, chuyện giữa hai người đã bị lộ.