Cao Quan

Chương 138: Chương 138: Lệnh bổ nhiệm - Phùng lão cho gọi






Ngoại trừ Chu Đại Dũng, còn có ba người khác cùng tham gia cuộc đua. Mỗi người mỗi cách, họ dùng đủ loại mánh khóe, ngoài sáng trong tối, đối chọi gay gắt, phá đám lẫn nhau, thậm chí bằng những thủ đoạn tồi tệ nhất. Có lúc sự mâu thuẫn đã gay gắt đến mức Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham rất bất mãn.

Trong một hội nghị thường vụ gần đây, Đông Phương Nham nghiêm khắc phê bình hiện tượng công kích lẫn nhau, người lừa ta gạt của mấy người kia, rồi ngya tại chỗ, quyết định để Chu Đại Dũng lên.

Sau đó, Đông Phương Nham ngầm gọi Chu Đại Dũng tới nói chuyện, khiến Chu Đại Dũng mang ơn ông ta. Bởi vậy Chu Đại Dũng mới biết được, sở dĩ mình được lên chức, là do may mắn. Vốn Đông Phương Nham không định đề bạt y, vì ông cũng chỉ mới đến thành phố một thời gian ngắn, nhưng sự “quá trớn” của các ứng cử viên do phó chức của ông đề bạt, nhắc nhở ông về việc gầy dựng thế lực của riêng mình. Bởi vậy Chu Đại Dũng mới có cơ hội.

Chuyện này, Chu Đại Dũng không thể nói tỉ mỉ với Bành Viễn Chinh được. Tuy nhiên, Bành Viễn Chinh là người nhạy bén cỡ nào, chỉ cần Chu Đại Dũng ám chỉ một chút, hắn cũng đoán được tám, chín phần.

Chu Đại Dũng cười ha hả:

-Viễn Chinh, chú cũng đừng nói anh, lần này chú cũng được thăng chức mà!

Bành Viễn Chinh cũng không sốt ruột hỏi Chu Đại Dũng, mình được bổ nhiệm chức vụ gì. Hai ngày nay, hắn đã bàn giao công tác, chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi Ban Tuyên giáo.

-Chừng hai ngày nữa Phó trưởng ban Tiền và Ban Tổ chức cán bộ Quận ủy Tân An sẽ tìm chú tiến hành nói chuyện.

Chu Đại Dũng hạ giọng:

-Là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy, nghe nói Bí thư Đông Phương đích thân “điểm tướng” chú, cái này không phải là thăng chức thì là gì?

Một chức vụ cấp phòng, vốn không cần Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy nhúng tay vào, trường hợp của chú thì khác, chú là cán bộ hậu bị của Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, cho nên giai đoạn tiền kỳ tổ chức khảo sát cán bộ do Ban Tổ chức cán bộ thực hiện. Chiều nay tôi đã liên hệ với Ban Tổ chức cán bộ Quận ủy, thủ tục hoàn tất, chỉ còn chờ văn bản bổ nhiệm của Đảng.

Bành Viễn Chinh ngẩn người:

-Thị trấn Vân Thủy? Sao tôi lai đi thị trấn Vân Thủy?

Bành Viễn Chinh bát ngờ, nhưng hắn liền hiểu ngay. Chuyện này và chuyện trước đó không lâu Lạc Thiên Niên đến làm ầm ĩ ở cơ quan Thành ủy có liên quan.Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham có sự nhượng bộ nhất định, nhưng lại lấy việc không rút Lý Tuyết Yến lên cơ quan thành phố và việc điều Bành Viễn Chinh làm Chủ tịch thị trấn Vân Thủy, để “tuyên bố”, mình là nhân vật số một, quyền uy tuyệt đối ở Tân An.

Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười:

-Anh Chu, tôi thì tính là thăng chức cái gì? Vẫn là cấp phòng, xem như điều động ngang cấp thôi!

-Thôi nha, chú đừng được voi đòi tiên, Trưởng phòng Tin tức có thể so với Chủ tịch thị trấn Vân Thủy sao? Thị trấn Vân Thành ủy hiên nay thế nào? Một thị trấn nổi danh, đứng vào hàng số một, số hai thành phố về phát triển kinh tế, hơn nữa, nghe nói trong vòng ba, bốn năm nữa, thành phố sẽ lấy thị trấn Vân Thủy làm nòng cốt để thành lập quận mới, điều này có ý nghĩa gì? Có nghĩa chỉ cần chú không phạm sai lầm, bình yên chờ ba năm, liền tự động được lên cấp! Chà chà, đây còn không phải là thăng chức sao?

Thị trấn Vân Thủy có tiền nha…rất “màu mỡ”...

Chu Đại Dũng chậc lwoii liên tục:

-Đợi khi chúng ta đều tới quận nhậm chức, anh sẽ thường xuyên đến thị trấn của chú “tống tiền”, chú cũng không thể từ chối được đâu!

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều có đủ, chức quan không cao nhưng có quyền định đoạt. Anh không phải là Ủy viên thường vụ Quận ủy, cái chức Phó chủ tịch quận xem ra cũng không có quyền và lợi ích thực tế bằng chú đâu!

Bành Viễn Chinh đưa tay chỉ vào người Chu Đại Dũng, lắc đầu nói:

-Anh Chu, lại dẻo miệng rồi, thế thì chúng ta đổi chỗ đi nhé? Em làm Phó chủ tịch quận, anh làm Chủ tịch thị trấn?



Ngày hôm sau, Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Tiền Cương Khương tiến hành nói chuyện với Bành Viễn Chinh. Sau đó lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ Quận ủy Tân An cũng tìm Bành Viễn Chinh nói chuyện. Tin này truyền ra, gây xôn xao cả cơ quan Thành ủy và Ban Tuyên giáo.

Ngày 16 tháng 8, lệnh bổ nhiệm của Thành ủy và Quận ủy cùng được gửi đến.

Hách Kiến Niên được bổ nhiệm làm Ủy viên thường vụ Quận ủy, nhưng không miễn chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, có nghĩa tạm thời Hách Kiến Niên kiêm nhiệm công tác Đảng ủy của thị trấn Vân Thủy. Bành Viễn Chinh thành Chủ tịch thị trấn Vân Thủy, còn Lý Tuyết Yến bất đắc dĩ giậm chân tại chỗ.

Chỉ có điều Bành Viễn Chinh tới, Lý Tuyết Yến rất vui mừng, tuy cô mất đi cơ hội thăng chức Chủ tịch thị trấn, nhưng sự oán giận trong lòng cũng nhanh chóng tiêu tan.

Điều ngoài dự đoán của mọi người đó là, Gia Cát Cấu lại được điều trở về làm Trưởng phòng tin tức thay cho Bành Viễn Chinh. Mã Tự và Vương Na hết sức buồn bực, nhưng cũng không có cách nào.

Bởi vậy có thể thấy, Trịnh Thiện Sơn vẫn rất chiếu cố Gia Cát Cấu, khi cách hơn nửa năm sau, y vẫn giúp Gia Cát Cấu giải quyết vị trí cấp trưởng phòng.

Bành Viễn Chinh bàn giao cho Gia Cát Cấu xong, liền chuẩn bị rời khỏi Ban Tuyên giáo, nghỉ ngơi hai ngày là có thể đến thị trấn Vân Thủy nhậm chức.

-Chúc mừng Chủ tịch Bành, chúc Chủ tịch Bành một đường thẳng tiến, tiền đồ vô hạn.

Tâm trạng Gia Cát Cấu cũng không tệ lắm, hiện giờ cái gai Bành Viễn Chinh rốt cục đã “nhổ được” và gã đã được lên Trưởng phòng như ý nguyện, oán giận trong lòng cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Bành Viễn Chinh thản nhien cười:

-Trưởng phòng Gia Cát khach khí quá, sau này tôi công tác ở cơ sở không thể không phiền đến Phòng của đồng chí. Như vậy đi, hôm nào tôi mời mọi người ăn một bữa cơm, mọi người là đồng nghiệp một thời gian cũng có thể gọi là duyên phận. Nhưng hai ngày này tôi khá bận, sau sẽ thu xếp, mọi người chờ điện thoại của tôi nhé!

Bành Viễn Chinh đi tới bắt tay Mã Tự, Vương Na và Lý Huy, nói lời từ biệt. Vương Na và Mã Tự hơi cảm động, dù sao ở chung lâu như vậy, cũng có chút cảm tình.

Bành Viễn Chinh vỗ nhẹ lên vai Vương Na, cười nói:

-Vương Na, tôi chờ uống rượu mừng mẹ con cô mẹ tròn con vuông, giữ gìn sức khỏe nhé!

-Cảm ơn.

Vương Na đôi mắt đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác.

-Mã Tự…

Bành Viễn Chinh nắm chặt tay Mã Tự, nói:

-Sau này tuy chúng ta không công tác cùng một chỗ, nhưng hy vọng anh thường đến thị trấn, chúng ta có thể di uống rượu với nhau. À, khi nào kết hôn, đừng quên gửi thiệp mời cho tôi đấy!



Buổi chiều cùng ngayd, sau khi rời khỏi cơ quan, Bành Viễn Chinh lặn mất tăm. Tống Quả, Hoàng Đại Long và nhiều người khác muốn mở tiệc chúc mừng hắn nhưng đều không liên lạc được. Lý Tuyết Yến đại diện cho thị trấn tìm hắn cũng không gặp được.

Bành Viễn Chinh lặng lẽ rời khỏi Tân An đi Thủ đô, thứ nhất là về thăm mẹ, thứ hai là bác gái Tống Dư Trân của hắn gọi điện nói Phùng lão muốn gặp hắn.

Bành Viễn Chinh không dám chậm trễ, đi xe lửa về ngay Thủ đô, cũng không đến nhà Phùng Bá Đào mà được một chiếc xe màu đen đón thẳng đến “Đại Hồng Môn”. Dọc theo đường đi, tuy ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng hơi căng thẳng.

Phùng lão lựa đúng lúc này trịnh trọng gọi hắn về Thủ đô, chắc chắn là muốn chỉ bảo và răn dạy hắn.

Vào đến chỗ ở của vợ chồng Phùng lão, Bành Viễn Chinh đi vào thư phòng của ông nội. Đang ngồi viết, Phùng lão thấy hắn liền lẳng lặng buông bút lông trong tay, nhìn hắn gật gật đầu.

-Ông nội.

-Viễn Chinh, đến xem mấy chữ này của ông như thế nào?

Phùng lão mỉm cười vẫy vẫy tay.

Bành Viễn Chinh đi tới, liếc mắt một cái nhìn thấy ngay năm chữ to như rồng bay phượng múa: “Làm đến nơi đến chốn”, không khỏi nhướng mày, biết là ông nội viết cho mình.

-Làm đến nơi đến chốn,

Phùng lão nhẹ nhàng nói:

-Mấy chữ này viết ra rất dễ dàng, nói lại càng dễ dàng, nhưng làm thì không dễ chút nào.

Mọi chuyện về cháu ở Tân An, ông đều biết. Thoạt nhìn, cháu có ý tưởng linh loạt, làm việc vững vàng, am hiểu viết lách và công tác tuyên truyền, tận tụy và có trách nhiệm với công tác. Nhưng, vẫn nghiêng nhiều về công tác nghiên cứu, không đủ vững chắc.

Phùng lão nói không lớn, nhưng từng tiếng nặng tựa ngàn cân.

Trán Bành Viễn Chinh rịn ra chút mồ hôi, cái nhìn của ông cụ thật sắc bén, yêu cầu dường như cũng hơi hà khắc, nhưng hồi tưởng lại, những gì hắn làm ở Tân An, tuy rầm rộ, nhưng lại khó tránh khỏi hiềm nghi.

Phùng lão chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, lại nói:

-Cháu làm Trưởng phòng tin tức Ban Tuyên giáo, nghiên cứu là chức trách của cháu, không có vấn đề. Nhưng tới cơ sở làm người đứng đầu một phương, không khác quan phụ mẫu ngày xưa, nhất định phải hoàn toàn thay đổi tác phong và suy nghĩ, mạnh mẽ làm đến nơi đến chốn, còn những thứ sáo rỗng kia, có thể ném qua một bên.(sic!)

Ông gọi cháu về là để nhắc nhở cháu, tặng cháu năm chữ này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.