Vụ cha con Trương Thừa Nghiệp đã kết thúc. Thấy con rể tương lai của mình phải ngồi tù, Trương gia vốn vinh quang phú quý nay tan thành mây khói, Tào Đại Bằng trong lòng buồn bực có thể hiểu.
Ông ta ngàn vạn lần không ngờ, mẹ con Bành Viễn Chinh lại có thể đánh bại cha con Trương Thừa Nghiệp. Vụ tai nạn trước cổng nhà máy cơ giới đã biến thành ác mộng của một gia đình quan lại.
Ông ta cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, ở thành phố Tân An cũng được xem như nhân vật có uy tín. Trải qua việc hỏi thăm, ông ta biết được Thành ủy đã vì vụ án của mẹ con Bành Viễn Chinh mà mời dự họp hội nghị khẩn cấp, còn Cục công an thành phố cũng thành lập tổ chuyên án.
Bành gia là ai, ông ta rất rõ. Bành Ngọc Cường và Mạnh Lâm đều là công nhân của nhà máy cơ giới Tân An. Là Bí thư Đảng ủy nhà máy, ông ta hẳn biết rõ mẹ con Bành Viễn Chinh không có bối cảnh, là tầng lớp thấp. Nhưng cha con Trương Thừa Nghiệp như thế nào lại bị nhổ tận gốc như vậy?
Suy trước tính sau, đại khái chỉ có một lý do để giải thích. Đó là rất may mắn!
Nhưng thật sự là may mắn sao?
Hoặc là do Trương Thừa Nghiệp đắc tội với lãnh đạo cấp trên, nên nhân cơ hội này bị bắt đi. Tào Đại Bằng lại nghĩ như vậy.
Tào Đại Bằng dừng lại ở tờ báo trên bàn làm việc của mình. Ngay trên trang nhất là tin tức Trương Thừa Nghiệp bị điều tra. Ông nhướng mày lên, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, liền trầm giọng nói:
Tào Đại Bằng vừa nhìn thấy Bành Viễn Chinh thì sắc mặt liền trầm xuống. Ông ta nghĩ đến việc Bành Viễn Chinh sẽ nương theo vụ việc của cha con Trương Thừa Nghiệp mà đến nhà máy làm ầm ĩ với ông về công tác của Mạnh Lâm.
- Cậu đến làm gì? Tôi không phải đã nói với cậu rồi sao? Lúc này danh sách nhân viên thất nghiệp là do Đảng ủy nhà máy trải qua cuộc họp mà đưa ra quyết sách. Ai cũng không nhượng bộ. Ai ở ai đi đều là căn cứ vào công tác. Sự việc của mẹ cậu đã định rồi. Khi nào bà ấy ra viện thì trở về nhà máy để hoàn tất thủ tục và lĩnh tiền bồi thường.
Tào Đại Bằng trầm giọng nói.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng bước đến.
Đến trước mặt bàn làm việc của Tào Đại Bằng, hắn nhẹ nhàng đặt điều lệnh trong tay lên trên bàn, thản nhiên nói:
- Bí thư Tào, mẹ tôi được điều đến cục Văn hóa. Tôi hôm nay đến thay mẹ tôi xử lý thủ tục. Phòng Nhân sự nói là ông phải ký vào thì sau đó người ta mới xử lý được.
- Chỉ cần một chữ ký thôi. Ông an tâm đi, về sau chúng tôi sẽ không bao giờ mang đến phiền toái cho ông nữa. Từ nay về sau đường ai nấy đi, chẳng liên lụy nhau. Nhà máy muốn cho ai thất nghiệp cũng chẳng quan hệ gì với chúng tôi nữa.
- Đương nhiên, tôi đã từng nói qua, tiền thuốc men của mẹ tôi nhà máy cơ giới phải chi trả. Mẹ tôi gặp chuyện không may khi vẫn còn là công nhân của nhà máy. Hơn nữa là lúc tan làm bị tai nạn. Vài ngày tới tôi sẽ mang biên lai đến cho Bí thư Tào.
Nhưng giờ phút này Tào Đại Bằng tâm trí lại đặt ở một nơi khác, căn bản không nghe được câu nói tiếp theo của Bành Viễn Chinh.
Cục Văn hóa? Tào Đại Bằng trong lòng chấn động, cúi đầu nhìn lệnh điều động, thấy cục Văn hóa giấy trắng mực đen rõ ràng, không thể sai được.
Doanh nghiệp nhà nước được điều đến đơn vị sự nghiệp chính phủ, chuyện này không phải là không có, nhưng với quan hệ rất thân mới có thể làm được. Hơn nữa, với tuổi gần về hưu như Mạnh Lâm lại càng không dễ dàng.
Tào Đại Bằng có chút không tin vào hai mắt của mình.
Mạnh Lâm mới nghỉ việc ở nhà máy, thủ tục còn chưa giải quyết xong, lại đột nhiên được điều đến cục Văn hóa. Điều này là có ý nghĩa gì?
Tào Đại Bằng đột nhiên nhớ đến ngày đó Bành Viễn Chinh ở trong nhà mình đã nói một câu trước khi bỏ đi: “Được, tôi sẽ nhớ kỹ lời nói của Bí thư Tào. Xin Bí thư Tào cứ yên tâm, tôi nhất định phải đòi được một công đạo.”
Tào Đại Bằng sắc mặt chợt biến đổi, ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt có chút lóe sáng.
- Bí thư Tào, xin ông ký cho một chữ.
Bành Viễn Chinh đứng đó, thần sắc bình tĩnh.
Tào Đại Bằng do dự một chút, nhưng rồi ký tên vào bản điều động, sau đó đưa cho Bành Viễn Chinh.
- Vì nể mặt Tào Dĩnh, việc này xem như không tính nữa. Mẹ tôi điều đi chỗ khác, xem như là trút gánh nặng cho Bí thư Tào. Hy vọng Bí thư Tào về sau, làm việc gì cũng nên cho cấp dưới của mình một con đường lui, không cần đưa người ta vào tuyệt lộ.
Bành Viễn Chinh cười lạnh một câu, tiếp nhận tờ lệnh điều động rồi xoay người bước đi.
Chưa đợi Tào Đại Bằng phản ứng lại, hắn đã bước ra khỏi văn phòng Tào Đại Bằng, hướng phòng Nhân sự mà đến.
Tào Đại Bằng sắc mặt hiện lên một tia giận dữ. Ông ta đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng làm việc, thần sắc dần dần bình tĩnh trở lại. Trầm ngâm một lát, ông ta quay trở lại bàn làm việc, cầm điện thoại gọi cho Cục trưởng cục Văn hóa Lý.
- Lão Lý à, tôi là lão Tào ở nhà máy cơ giới Tân An đây.
- Ồ, Bí thư Tào, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Cục trưởng Lý. Tuy rằng Tào Đại Bằng là cấp Phó giám đốc sở, cao hơn Cục trưởng Lý một bậc, nhưng dù sao cũng chỉ là xí nghiệp, không sánh ngang bằng với cán bộ lãnh đạo chính quyền thành phố cấp địa được.
Tào Đại Bằng khẽ mỉm cười:
- Tôi hỏi chuyện này, bên tôi có một nữ công nhân được điều đến cục Văn hóa bên anh. Anh có biết việc này không?
- Haha, là Mạnh Lâm chứ gì. Tôi đích thân xử lý, làm sao mà không biết.
Cục trưởng Lý bật cười ha hả:
- Bí thư Tào, nhà máy cơ giới bên anh hẳn là phải cảm ơn tôi đấy, đã tiếp nhận công nhân của nhà máy, giải quyết gánh nặng. Hôm nào anh phải mời tôi ăn cơm.
Tào Đại Bằng giọng nói ngưng lại:
- Quen với anh à?
Cục trưởng Lý nụ cười chợt tắt, đầy thâm ý nói:
- Lão Lý tôi ở cục Văn hóa chưa bao giờ sắp xếp người thân của mình vào. Hơn nữa, biên chế của chúng tôi cũng rất ít. Con cái của cán bộ lão thành ở cục muốn vào làm cũng phải xếp hàng chờ. Tuy nhiên, với đồng chí Mạnh Lâm này tôi không thể không an bài, coi như là bên tôi giải quyết bớt buồn phiền cho bên anh đi.
- Được rồi, Bí thư Tào, tôi còn phải tổ chức một cuộc họp. Hôm nào rảnh rỗi rồi lại nói tiếp.
Cục trưởng Lý cười ha hả, rồi cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Tào Đại Bằng lâm vào trầm tư thật lâu.
Bành Viễn Chinh từ phòng nhân sự nhà máy cơ giới mang hồ sơ lao động của mẹ, đến cục Văn hóa, làm hết thảy các thủ tục, rồi được Cục trưởng Lý phê cho Mạnh Lâm được nghỉ dài hạn một tháng, sau đó hắn quay trở lại bệnh viện.
Trên đường trở về bệnh viện, Bành Viễn Chinh nhận được điện thoại của Phùng Thiến Như. Sau khi nói chuyện mới biết, anh em Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm đã đến, cô và Tống Dư Trân đang giúp Mạnh Lâm làm thủ tục xuất viện, trở về Mạnh gia.
Bành Viễn Chinh nghe vậy liền quay về nhà của mình.
Dưới lầu, hắn thấy ba chiếc xe màu đen. Một chiếc Toyota, hẳn là của Phùng Bá Đào. Hai chiếc xe quân sự 213 hẳn là của Phùng Bá Lâm mang đến.
Gần đó có ba quân nhân, một người là Thượng úy, hai người đeo quân hàm hạ sĩ. Ba người đang đứng cùng một chỗ hút thuốc. Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn ba người, đoán được đây hẳn là cấp dưới của Phùng Bá Lâm.
Bành Viễn Chinh bước chân nhẹ nhàng đi lên lầu, đẩy cửa mà vào.
Bác cả Phùng Bá Đào và chú ba Phùng Bá Lâm đang ngồi trên chiếc ghế sofa cũ. Còn Phùng Thiến Như và Tống Dư Trân thì ngồi ở hai bên. Mạnh Lâm thì nửa nằm nửa ngồi trên giường trong phòng ngủ.
Trong phòng khách thì đầy bao lớn bao nhỏ các loại thức ăn, hẳn là do Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm mang đến.
Nghe được tiếng con bước vào, Mạnh Lâm khẩn trương kêu lên:
- Viễn Chinh, mau pha cho bác cả và chú ba con tách trà.
Bành Viễn Chinh lên tiếng, rồi lại hướng sang Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm ân cần chào hỏi:
- Bác cả, chú ba!
Phùng Bá Đào nhẹ nhàng gật đầu, còn Phùng Bá Lâm thì sắc mặt phức tạp nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh chạy đi tìm đồ pha trà. Tống Dư Trân đứng dậy, cười nói với Bành Viễn Chinh:
- Viễn Chinh à, con đi nói chuyện với bác cả và chú ba đi, để bác làm cho.
- Vâng!
Bành Viễn Chinh ngồi trên ghế của Tống Dư Trân mới nãy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.
Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm cả hai sắc mặt đều phức tạp và ảm đảm. Đối với tình trạng của Bành gia, bọn họ tuy rằng đã sớm có tư tưởng chuẩn bị, nhưng khi đến Bành gia, bọn họ mới biết cuộc sống của hai mẹ con Bành Viễn Chinh khổ hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Dù sao cũng là ruột thịt với nhau, đối với vợ con của em trai, anh trai mình như thế, hai người trong lòng đều cảm thấy rất khó chịu.
Nhất là Phùng Bá Lâm, cảm xúc bài xích Bành Viễn Chinh trước kia cũng bởi vì vậy mà tiêu tan vài phần.