Trong lòng của Vương Na, Gia Cát Cấu quả thật chẳng đáng kg nào.
Mặc dù ở cơ quan lăn lộn đến vị trí cấp phòng, nhưng chung quy cũng chẳng có tiền đồ gì quá lớn. Gia đình điều kiện bình thường, thu nhập cá nhân cũng bình thường. Một tháng lương của y cũng không đủ cho Vương Na mua mấy bộ quần áo.
Bởi vậy, Gia Cát Cấu tự cho rằng con đường làm quan của mình rất có tiền đồ nên mãnh liệt tấn công Vương Na. Nhưng đối với Vương Na, y vẫn còn chưa đủ tư cách.
Rất nhanh đã đến giờ tan tầm. Mã Tự vẫn vô tư ra về. Gần đây y quen được một cô gái là giáo viên trung học. Một ngày không thấy thì giống như ba thu cách biệt. Buổi chiều, khi tan làm, y thường dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trường trung học, rồi đưa bạn gái về nhà.
Vương Na đóng túi xách lại, đang muốn đi, chợt nghe Gia Cát Cấu cười nói:
- Vương Na, buổi tối có việc sao? Cùng nhau đi ăn cơm nhé. Công tác có một số vấn đề tôi muốn bàn với cô.
Vương Na nét mặt hiện lên sự châm chọc, nhưng chợt lóe lên rồi biến mất.
Rõ ràng là muốn tán gái mà còn bày đặt đi đường vòng. Không chỉ không có sự quyết đoán mà lại càng không có khí khái nam nhân.
Vương Na lắc đầu:
- Tối nay tôi bận rồi. Nếu là công việc thì ngày mai lên văn phòng rồi nói.
Nói xong, Vương Na hướng Bành Viễn Chinh vẫy tay, ra hiệu hắn nhanh lên. Xe của Hoàng Đại Long phái đến, đã đứng sẵn đường cái đối diện cơ quan Thành ủy.
Bành Viễn Chinh không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc của mình. Sau đó hướng Gia Cát Cấu gật đầu rồi rời khỏi.
Gia Cát Cấu ôm lấy cặp xách của mình rồi đuổi theo.
Sau khi ra khỏi cơ quan, y quả nhiên thấy Vương Na và Bành Viễn Chinh sóng vai nhau rời khỏi tòa nhà làm việc, vừa nói vừa cười. Sắc mặt của y lập tức âm trầm xuống, nghiến chặt răng, trong đầu quay cuồng một sự đố kỵ.
Y đã sớm nhìn ra Vương Na đối với Bành Viễn Chinh thái độ hơi chút khác thường. Người đàn bà nóng bỏng này, khi nói chuyện với Bành Viễn Chinh thì giống như một con mèo nhỏ.
Có thể y xem mình là lãnh đạo, nếu người khác qua lại với Vương Na, y cũng không có phản ứng lớn như vậy. Nhưng Bành Viễn Chinh là cấp dưới của y, lại dám đoạt nữ nhân của y thì y phải tỏ thái độ gì đây?
Kỳ thật Bành Viễn Chinh thật là oan uổng chết. Hắn cho dù có coi trọng ai, cũng sẽ không coi trọng Vương Na. Loại phụ nữ như Vương Na, nhất định chỉ có Hoàng Đại Long mới chìu nổi.
Gia Cát Cấu chạy đến cổng tòa nhà làm việc. Khi y chạy ra đến nơi thì Viễn Chinh và Vương Na đã sớm không thấy tăm hơi rồi.
Y sắc mặt tái xanh, oán hận giậm chân xuống đất. Trong nháy mắt, y đã đem Bành Viễn Chinh liệt vào danh sách tình định, quyết định sáng mai đẩy Bành Viễn Chinh đi càng sớm càng tốt. Về phần phòng có nhân tài hay không, công tác cá nhân hắn có thành tích hay không thì cũng đã bị cái lòng đố kỵ kia che khuất mất rồi.
Vương Na và Bành Viễn Chinh được Hoàng Đại Long dùng chiếc xe thể thao của mình chở đi. Chiếc xe này ở thành phố Tân An trông thật là chói mắt. Dọc đường đi lướt nhanh như chớp, để lại bao ánh mắt hâm mộ của người đi đường.
Vương Na ở vị trí lái phụ, quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh nóng bỏng nói:
- Tối nay Hoàng Đại Long mời chúng ta đi ăn hải sản. Xong rồi lại đi karaoke, tiêu khiển một chút.
Bành Viễn Chinh cũng cười:
- Kỳ thật thì tôi hẳn là nên mời Hoàng tổng ăn một bữa cơm cảm ơn anh ấy. Mẹ tôi xảy ra tai nạn, anh ấy đã bỏ sức không ít.
- Khách khí với anh ấy làm gì? Anh ấy ưu điểm gì cũng không có, chỉ có nghĩa khí bạn bè thôi. Bằng không, thì chỉ giống như đám nhà giàu mới nổi.
- Đúng rồi, Viễn Chinh, cậu có muốn gọi Tống Quả không?
Vương Na làm bộ như vô tình hỏi. Sự thật thì đây là do Hoàng Đại Long dặn, muốn cô nói với Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười, khẽ gật đầu.
Hắn trong lòng hiểu rất rõ, Tống Quả là người tự cho gia cảnh của mình tốt, tuổi trẻ tuấn kiệt, tài đức vẹn toàn. Nên anh ta không bao giờ chủ động liên lạc với Hoàng Đại Long. Hoàng Đại Long có mời anh ta cũng không đến. Có thể ngẫu nhiên gặp mặt Hoàng Đại Long, thì chỉ là nể mặt em gái của gã là Hoàng Oanh Oanh thôi.
Tống Quả quả nhiên là đến. Hoàng Đại Long vừa nói có mặt Bành Viễn Chinh thì Tống Quả lập tức bỏ qua công việc của mình, đến ngay khách sạn Tân An.
Tống Quả được thư ký của Hoàng Đại Long dẫn vào phòng. Hoàng Đại Long cười tiếp đón:
- Tống thiếu, rất hân hạnh được tiếp đón.
Tống Quả đơn giản bắt tay Hoàng Đại Long, sau đó cười, ôm lấy Bành Viễn Chinh một chút, thái độ rất thân mật. Kỳ thật Bành Viễn Chinh chỉ muốn bắt tay, song thấy y mở ra hai cánh tay ra thì cũng không muốn từ chối.
- Viễn Chinh, sức khỏe của cô sao rồi? Tôi nghe ba tôi nói qua vài ngày nữa sẽ đến thủ đô, sẵn tiện thăm cô luôn.
Tống Quả mỉm cười, vỗ vai Bành Viễn Chinh.
Sau khi biết được thân phận đích thực phía sau của Bành Viễn Chinh, Tống Quả cảm thấy địa vị của Bành Viễn Chinh như bay thẳng lên trời. Lời nói, cử chỉ, nụ cười đều tỏ ra vài phần kính sợ.
Y tuy là con cháu quan lại, nhưng Tống gia và Phùng gia so với nhau giống như con kiến và con voi. Người của Phùng gia, cho dù là cha của y cũng phải kính sợ mười phần.
Mà người ngồi bên cạnh y chính là cháu đích tôn của Phùng gia. Suy nghĩ như thế, Tống Quả cảm thấy hưng phấn trong lòng.
Bành Viễn Chinh giơ ly lên:
- Hoàng tổng, xin mời.
- Bành thiếu, xin mời!
Hoàng Đại Long ra hiệu mọi người không cần phải nói nữa. Dựa theo yêu cầu của Bành Viễn Chinh, Hoàng Đại Long liền cho gọi hai cô gái đã ở bệnh viện chiếu cố Mạnh Lâm đến.
Bành Viễn Chinh gật đầu, cất cao giọng nói:
- Hôm nay, tôi xin mượn rượu của Hoàng tổng, đại diện cho mẹ xin cảm ơn mọi người đã hỗ trợ. Nhất là Hoàng tổng, lúc mẹ tôi nằm viện đã chạy ngược chạy xuôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng cảm kích. Ly rượu này tôi xin kính Hoàng tổng.
Bành Viễn Chinh uống sạch một hơi.
- Bành thiếu quá khách sáo rồi, chúng ta có phải là bạn bè hay không?
Hoàng Đại Long nương theo cảm giác say, quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh gật đầu, lúc này gã mới cười ha hả:
- Nếu là bạn bè, thì mẹ của Bành thiếu cũng là mẹ của tôi. Mẹ của Hoàng Đại Long này sao lại không chăm sóc chứ?
- Cho nên, ly rượu này chúng ta không thể uống.
Hoàng Đại Long nói.
Một số người của xí nghiệp Tín Kiệt nâng ly rượu lên, chuẩn bị uống thì nghe Hoàng Đại Long nói vậy, liền xấu hổ đặt ly rượu xuống.
- Rượu kính thì kiên quyết không uống. Bành thiếu và Tống thiếu không chê chúng ta quê mùa, nguyện ý ngồi cùng bàn uống rượu với chúng tôi, thật sự là vinh hạnh cho chúng tôi quá. Mau, chúng ta mau mời Bành thiếu và Tống thiếu một ly.
Hoàng Đại Long kỹ thuật nịnh nọt quả thật là cao siêu. Bành Viễn Chinh và Tống Quả nhìn nhau cười, cũng nâng ly:
- Chúng ta nâng ly nào.
Hoàng Đại Long là một kẻ tiểu nhân. Mục đích của y rất rõ ràng, chính là kết giao với người quyền quý. Bất kể là ngôn ngữ, cử chỉ đều vì mục đích này. Cho nên gã không thèm che giấu.
Nhưng tiểu nhân lại tốt hơn hạng người ngụy quân tử. Đối với loại Hoàng Đại Long thì hắc bạch đều chơi được, Bành Viễn Chinh tự giác giữ đúng chừng mực thì cũng chẳng có gì trở ngại.
Đương nhiên, điều này chỉ hợp với thân phận và chức vị hiện giờ của hắn. Khi hắn đạt đến một địa vị cấp bậc nhất định nào đó thì đừng nói chuyện gì khác.